Ngạo Kiều Chi Nữ

Chương 84




Hòa thượng này lông mi trắng mặt hiền hòa, nhìn qua chỉ là lão hòa thượng bình thường, nhưng mà có ai từng tưởng tượng qua, hòa thượng này từng là phật chủ chấp chưởng phật quốc, phật hiệu vô song.

Lão hòa thượng không hỏi Lý Thất Dạ bất cứ câu nào, hoặc đúng như lời Lý Thất Dạ đã nói, không có gì có thể thoát được phật nhãn của hòa thượng Lão Vô Tự, lão hòa thượng cho dù không hỏi, bọn họ cũng biết Lý Thất Dạ tới đây làm gì, vì cái gì mà tới.

Đi vào Lão Vô Tự, thời điểm đứng trong đại điện, Lý Thất Dạ lẳng lặng yên đứng ở nơi đó, nhìn vào đại điện trước mặt.

Đại điện trước mặt dường như không có cái gì khác, ngay cả một tượng phật cũng không có, Lý Thất Dạ lặng lẽ đứng tại đây, dường như nơi này có cái gì đó rất đẹp mắt hấp dẫn ánh mắt của hắn.

Lý Thất Dạ đứng ở nơi đó thật lâu, mà lão hòa thượng cũng hợp tay thành chữ thập đứng chờ, không có quấy rầy Lý Thất Dạ, cũng không có nói nhiều ra một tiếng.

- Đế Thích khi nào mới dùng chân thân hiện thế?

Xem thật lâu, Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, nhìn qua lão hòa thượng chậm rãi nói ra.

- A Di Đà Phật!

Lão hòa thượng hợp thành chữ thập, không có phật tức kinh người, cũng không có độ hóa, rất bình thường, rất bình thường, hắn hợp thành chữ thập chậm rãi nói ra:

- Phật đà sẽ có ngày lâm thế.

Bất kể là Lý Thất Dạ hay là lão hòa thượng, bọn họ không cần phật tức, cũng không cần độ hóa, bọn họ đều thường thường phàm phàm như vậy, quá bình thường, bởi vì đạt tới cảnh giới như bọn họ, phật hiệu ai cũng như ai, ai cũng không độ hóa được ai, nếu cưỡng ép độ hóa chỉ là tự mình mất mặt, không làm được gì.

Nhìn qua đại điện trống rỗng trước mặt, Lý Thất Dạ cười lên, nói ra:

- Ngày lâm thế? Ngày Đế Thích lâm thế, chỉ sợ là thời điểm đại tai nạn diễn ra.

- Thiện quá thay, thiện quá thay.

Lão hòa thượng hợp thành chữ thập, nói kéo dài:

- Phá rồi lại lập, không phá thì tại sao lập. Thời đại mới, đại thế mới, cần trật tự mới, cần tân chủ mới.

Đối với dạng lời này, Lý Thất Dạ chỉ cười cho qua, nói ra:

- Ta cũng hy vọng có một ngày như vậy, ta cũng thực sự không phải là người bi quan, nhưng mà ta cũng không nhìn tốt các ngươi.

- A Di Đà Phật.

Lão hòa thượng tuyên một tiếng phật hiệu, không nói cái gì nữa.

Lý Thất Dạ quay người mà đi, đi vào nội đường Lão Vô Tự, lão hòa thượng tiếp tục dẫn đường phía trước, dẫn Lý Thất Dạ vào trong tận cùng Lão Vô Tự.

Thời điểm Lý Thất Dạ đi vào Lão Vô Tự, trên đường gặp được một ít hòa thượng, những này hòa thượng thoạt nhìn đều thường thường phàm phàm, hơn nữa nhìn qua tuổi đã rất lớn rồi.

Nhưng mà ai có thể tưởng tượng những hòa thượng nhìn như bình thường này vậy mà đã từng là phật chủ phật quốc, bọn họ có phật hiệu khôn cùng, có thể độ hóa Thần Hoàng.

Hôm nay những tồn tại vô cùng đáng sợ này lại cam tâm tình nguyện ở lại chỗ này, làm một hòa thượng bình thường, trong đó ẩn chứa huyền bí làm cho người ta không cách nào tưởng tượng được, cũng không phải ngoại nhân chỗ có thể biết.

Đương nhiên có thể tới nơi này, có thể được hòa thượng Lão Vô Tự đón vào, không ai là thế hệ phàm tục, người bình thường quản chi là Thần Hoàng, bọn họ sẽ không dễ dàng nghênh đón đưa vào.

Cuối cùng nhất Lý Thất Dạ được đón vào trong cùng nhất Lão Vô Tự, chỗ đó chỉ có một cái hồ, dường như cái hồ này sâu tới mức dẫn tới tận địa ngục, đứng bên cạnh hồ nhìn qua, nhìn không thấy bất cứ vật gì khac, thậm chí có thể nói bên trong không có thứ gì trừ hắc ám.

Đứng ở chỗ này, Lý Thất Dạ cười lên, lão hòa thượng từ từ lui ra.

- Ngươi lại đây.

Sau khi lão hòa thượng lui ra, trong hồ sâu tối tăm xuất hiện một đạo thần niệm, đây không phải âm thanh, mà là một đạo thần niệm, thần niệm thuần túy, không có thất tình lục dục, nó tồn tại giông như pháp tắc.

Lý Thất Dạ dứt khoát ngồi xuống bên cạnh hồ sâu, hắn nhìn vào nơi sâu nhất trong hồ, cười lên, nói:

- Ngươi đại biểu cho mình nói chuyện hay đại biểu cho Đế Thích nói chuyện đây?

- Ngươi muốn tìm ta hay là muốn tìm Đế Thích đây?

Thần niệm hiển hiện trong hồ sâu giống như pháp tắc, tuy thần niệm này không có âm thanh, nhưng mà lại có thể làm cho người ta nghe rõ ràng.

- Ngươi cùng lắm chỉ là cái ấm sứt mà thôi, ngươi đã không có tánh mạng, lại không có tình cảm, vì sao hết lần này tới lần khác ưa thích làm ra bộ dáng này?

Lý Thất Dạ ngồi bên cạnh hồ nước cười nói.

- Ta là Vạn Niệm Hồ, nhất niệm có thể thành Phật, nhất niệm có thể thành ma, nhất niệm của ta có thể thành bất kỳ vật gì, ai nói ta là không có tình cảm.

Thần niệm trong hồ sâu giãn ra giống như pháp tắc.

Vạn Niệm Hồ, tên của nó rất nhiều người không biết nó là cái gì, thậm chí rất nhiều người không biết đây là vật gì, nhưng mà nếu như người biết rõ Vạn Niệm Hồ là vật gì, vậy nhất định sẽ sợ hãi nhảy dựng lên.

Vạn Niệm Hồ, một trong cửu đại thiên bảo, trăm vạn năm qua, bao nhiêu người cho rằng cửu đại thiên bảo không có tồn tại. Về phần truyền thuyết cửu đại thiên bảo đã có truyền lưu từ trăm vạn năm qua rồi, nhưng mà chưa từng có người nào nhìn thấy bất cứ bảo vật nào trong cửu đại thiên bảo, cho nên rất nhiều năm qua đi, rất nhiều người cho rằng thế gian căn bản không có sự tồn tại của cửu đại thiên bảo. Cái gọi là cửu đại thiên bảo chỉ là thứ người ta bịa đặt ra mà thôi.

- Thành phật cũng tốt, thành ma cũng được, ngươi vĩnh viễn chỉ là một cái ấm sứt. Lại nói ngươi chỉ có một tia phật niệm, phật niệm không thất tình lục dục, nói đến nói đi, ngươi cuối cùng vẫn chỉ là cái ấm sứt.

Ngồi bên cạnh hồ nước, Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.

Đồ vật trong hồ sâu cũng không có tức giận, chỉ là một đạo thần niệm hiển hiện, nó giống như pháp tắc trần thuật một chuyện chân thật, thần niệm vang lên:

- Nhất niệm thành vạn niệm, nếu như ngươi mang dục niệm của ngươi lưu ở nơi này, ta sẽ nhiều ra nhất niệm.

Đối với chuyện này mà nói, Lý Thất Dạ cười rộ lên, vừa cười vừa nói:

- Xem ra ta phải thu hồi lời nói của ta mới được, tuy ngươi chỉ là cái ấm sứt, tuy ngươi không có thất tình lục dục. Nhưng mà ngươi lại biết một ít gì đó. Nói thí dụ như đầu độc, nói thí dụ như giựt giây.

- Không nên quên, ta đã từng thành ma, ta thành qua đế, cũng thành qua phật, đây là thế nhân lưu lại dục niệm cho ta, đó cũng không phải dục niệm của ta.

Thần niệm hiển hiện trong hồ sâu vẫn giãn ra như pháp tắc.

Đối với lời nói này, Lý Thất Dạ trầm mặc một chút, cuối cùng không thể không gật đầu thừa nhận, nói ra:

- Ngươi nói đúng, ngươi vẫn là ngươi, ngươi vẫn là cái ấm sứt, cái gọi là giựt giây, cái gọi là đầu độc chỉ là thất tình lục dục ngươi khác lưu lại chỗ ngươi mà thôi.

Vạn Niệm Hồ, một trong cửu đại thiên bảo, không ai nhìn thấy chân thân của nó, đương nhiên, cũng thực sự không phải là không có người, như Đế Thích, như Đế Chủ, như Ma Chủ đều thấy chân thân của nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.