Ngạo Kiều Chi Nữ

Chương 82




Lý Thất Dạ nhìn qua Bạch Kiếm Chân đang cảnh giác, chậm rãi nói:

- Hòa thượng trong Lão Vô Tự hiện tại đều là phật chủ đã thoái ẩn.

- Hòa thượng Lão Vô Tự đều là phật chủ của phật quốc?

Nghe được lời này, Lý Sương Nhan các nàng cũng quá sợ hãi.

Thử nghĩ một chút xem, Linh Sơn Bát Diện Phật Quang Minh Bồ Tát đã đủ làm Thần Hoàng kiêng kị, về phần phật chủ phật quốc trong truyền thuyết kia là tồn tại như thế nào?

Nhưng mà một Lão Vô Tự nhìn không bắt mắt chút nào, hòa thượng bên trong đều là phật chủ phật quốc đã thoái ẩn, đây là chuyện đáng sợ cỡ nào? Đây là chuyện đáng sợ hãi ra sao?

- Cái này, cái Lão Vô Tự này đúng là quá đáng sợ rồi.

Lý Sương Nhan hít sâu một hơi, thì thào tự nói.

- Nó đáng sợ, không phải hòa thượng bên trong.

Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:

- Hơn nữa Lão Vô Tự thật sự vô cùng đáng sợ. Muôn đời đến nay, Thần Hoàng, Chân Thần ngã ở bên trong nhiều không kể xiết.

- Truyền thuyết năm đó Phi Dương Tiên Đế đã tới, Hạo Hải Tiên Đế cũng đã tới.

Mai Tố Dao nhìn qua Lão Vô Tự không chút thu hút trước mặt, thần thái của nàng mang theo nghiêm nghị và kính nể.

- Đúng thế, năm đó Phi Dương Tiên Đế cùng Hạo Hải Tiên Đế đã tới nơi này.

Lý Thất Dạ nhìn qua Lão Vô Tự trên ngọn núi, gật gật đầu nói ra:

- Năm đó Phi Dương Tiên Đế chỉ mưu lợi mà thôi, Hạo Hải Tiên Đế xem như cứng đối cứng. Nhưng mà Hạo Hải Tiên Đế cũng không có chiếm được tiện nghi, cuối cùng hắn chỉ có thể dùng tư thái vô địch mà rời đi, nhưng sau khi hắn rời đi, cả đời này hắn không tiến vào táng phật cao nguyên thêm lần nào nữa.

Nghe được lời này, Bạch Kiếm Chân các nàng động dung, ngay cả Tiên Đế cũng không làm gì được Lão Vô Tự, có thể nghĩ Lão Vô Tự là đáng sợ cở nào.

Lý Thất Dạ bước ra khỏi phật liên, mặt nhìn qua ngọn núi phía trước, Lý Sương Nhan các nàng theo sát hắn, lúc này bất kể là Mai Tố Dao hay là Bạch Kiếm Chân, các nàng đều có thần thái ngưng trọng.

Nếu như nói cả đời này có trận chiến nào khó khăn nhất, như vậy hiện tại bọn họ đang gặp phải cục diện cực kỳ đáng sợ, cho dù là Mai Tố Dao cũng cảm thấy hồi hộp, hiện tại không có chút nắm chắc nào cả.

- Tử con lừa trọc, thối con lừa trọc, nhanh lăn ra đây, chớ né trong hang ổ của các ngươi.

Đám người Lý Thất Dạ chưa đi tới chân núi đã từ xa nghe được tiếng chửi mắng vọng tới.

- Thối con lừa trọc, có nghe hay không, các ngươi là kẻ điếc sao?

Âm thanh chửi đổng này dường như chưa từng dừng lại bao giờ, càng mắng âm thanh càng lớn, chửi ầm lên:

- Con lừa trọc, ngươi nghe kỹ cho bổn đại gia, đại gia muốn hủy đi cái miếu đổ nát của các ngươi, muốn đốt phòng nát của các ngươi.

Nghe được tiếng chửi mắng này, Lý Sương Nhan các nàng đưa mắt nhìn nhau, đặc biệt là Lý Sương Nhan cùng Trần Bảo Kiều, các nàng nghe được giọng này rất quen thuộc.

Lý Thất Dạ nghe được tiếng chửi mắng này thì cười khổ, lắc đầu, chỉ nghe được giọng nói thì hắn đã biết là ai rồi.

Quả nhiên chỉ thấy trên một tảng đá dưới chân núi có một con giun đang nằm, nói nó là một con giun, không bằng nói nó là tiểu long, con giun nhìn như tiểu long này toàn thân vàng kim lóng lánh, dưới ánh mặt trời bắn ra từng đạo ánh sáng, vừa nhìn qua cực kỳ thần thánh, cho người ta cho rằng nó sẽ lột xác thành kim long, bay lượn cửu thiên.

Nhưng mà không ai nghĩ tới con giun như tiểu long này mở miệng đầy dơ bẩn, chửi đổng như đàn bà chanh chua, hoàn toàn không hợp với hình tượng thần thánh uy vũ của nó.

Sau khi mắng một hồi lâu, nó dường như mắng mệt rồi, lúc này nằm trên tảng đá nghỉ một chút.

- Ngươi không phải vẫn mắng tới bây giờ đấy chứ?

Nhìn gia hỏa nằm trên tảng đá, Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.

Vừa nghe được giọng của Lý Thất Dạ, tiểu gia hỏa nằm trên tảng đá nhìn qua, nó vừa nhìn thấy đám người Lý Thất Dạ thì vui mừng như điên, thoáng cái xông tới, vô cùng cao hứng nói:

- Đại gia của ta nha, tiểu nê thu biết ngươi sẽ đích thân tới đây! Chỉ cần đại gia ngươi tự mình giá lâm, gặp thần sát thần, gặp ma đồ ma, chém toàn bộ đám đầu trọc trong kia.

- Tốt rồi, tiểu nê thu, chớ ở trước mặt ta vuốt mông ngựa.

Lý Thất Dạ tát vào cái rương trên lưng của nó, cười mắng.

Gia hỏa này chính là tiểu nê thu, từ khi gặp kỳ ngộ trên Thế Giới Thụ, hắn phát sinh biến hóa long trời lệch đất, đã có xu thế tiến hóa thành long.

- Hắc, hắc, đại gia, các ngươi đều đến, lần này ta có thể yên tâm được rồi, chúng ta cùng nhau đánh vào cái miếu nát kia, phóng một mồi lửa đốt toàn bộ nơi đây.

Nhìn thấy chỗ dựa của mình đã tới, tiểu nê thu dương dương đắc ý, vênh váo tự đắc cười nói.

- Ngươi làm sao tới đây?

Trần Bảo Kiều hết sức tò mò. Tiểu nê thu đến táng phật cao nguyên đã lâu, từ lúc Đế Ma Tiểu Thế Giới còn chưa mở ra hắn đã đi tới nơi này.

- Hắc, hắc, hắc, nha đầu, ngươi cũng không nhìn xem bổn đại gia là thần thánh phương nào, ta chính là thần long trời sinh, cửu thiên thập địa, vạn vực chư phương, có chỗ nào mà bổn đại gia không thể tới chứ?

Nói tới chuyện này, tiểu nê thu xuất thần khí, khí thế mười phần.

- Ít mặt dày ở đây!

Lý Thất Dạ cười lên, một cước đạp nó bay ra ngoài, nói:

- Bát Diện Quang Minh Bồ Tát đã nói với ta, ngươi đập danh hiệu của ta cáo mượn oai hùm đúng không?

Bị Lý Thất Dạ vạch trần chân tướng, tiểu nê thu gượng cười vài tiếng, cười nói:

- Đại gia, tốt xấu gì ngươi cũng phải lưu cho ta chút mặt mũi chứ. Tuy nói đám lừa trọc kia nhắm một mắt mở một mắt, nhưng mà bò lên tới đây chính là dựa vào bản lĩnh chân thật của ta, nếu như không phải ta có được hoành độ chi thuật thiên hạ vô song, làm sao có thể bò lên tới nơi này chứ?

Tiểu nê thu nói điểm này thì không có sai, tuy hắn lén lút tới nơi này là được linh sơn ngầm đồng ý, nhưng mà nếu nó không phải con giun biết hoành độ, cũng không cách nào xuyên qua không gian tới đây.

- Được rồi, biết rõ ngươi lợi hại.

Lý Thất Dạ nhìn tiểu nê thu, nói ra:

- Ngươi không phải đã đi vào đó rồi chứ?

- A, a, a...

Vừa nghe Lý Thất Dạ nói thế, tiểu nê thu cười rộ lên, nó cong ngực lên, bộ dáng uy phong bát diện, nói ra:

- Đại gia, tiểu nê thu chưa từng sợ qua chuyện gì, gặp thần sát thần, gặp ma đồ ma. A, a, a, nhưng mà nha, cửu thiên thập địa, luận uy phong, ai có thể so sánh qua đại gia ngươi chứ, tiểu nê thu chờ ở nơi này chính là muốn tận mắt thấy đại gia đánh đám hòa thượng kia răng rơi đầy đất, bằng không tiểu nê thu đã sớm phóng mồi lửa đốt sạch cái miếu nát kia rồi.

Tiểu nê thu nói thì uy phong bát diện, giống như nó thật sự sẽ làm chuyện như thế, chuyện này làm cho Trần Bảo Kiều các nàng hé miệng cười, các nàng biết rõ thằng này đang khoác lác mà thôi.

- Được rồi, ít mặt dày ở đây!

Lý Thất Dạ tát nó một cái, cười mắng:

- Nếu như ngươi thật sự cường đại như thế, ta hiện tại ra lệnh cho ngươi mang cái ấm sứt kia tới đâ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.