Ngạo Kiều Chi Nữ

Chương 107




Dạ Nguyệt Ly không biết sau khi hắn rời đi được một lát, tiểu nha đầu đã đuổi theo người khác, nữ nhân Đường Môn kia thật sự có bản lĩnh.

Đến khi hắn nhận được tin tức lòng nóng như lửa đốt, nàng còn không quên cho hắn một ‘ kinh hỉ lớn ’, nhìn đi, nhìn tiểu nha đầu trong lòng hắn đi. (Kinh hỉ = Kinh ngạc vui mừng)

Dọc đường đi Mạc Du Ly phẫn nộ dẫn theo hai người phía sau, không biết làm sao. Nhìn thấy Dạ Nguyệt Ly ôm tiểu nữ oa không phải đi về hướng phủ viện của hắn, hắn dở khóc dở cười, người này đúng là thích ghi hận.

"Mạc Du Ly, quản tốt nữ nhân của ngươi." Dạ Nguyệt Ly đen mặt nói không kiên nhẫn, lần sau còn dám tùy tiện bắt cóc tiểu nha đầu của hắn sẽ xuất hiện trước mặt hắn mà còn sống.

Hai mắt Mạc Du Ly sáng lên, im lặng, không nói không tranh cãi.

Nhưng mà, cái gì gọi là nữ nhân của hắn? Hắn thừa nhận tiểu nữ oa là bị tiểu lạt tiêu (quả ớt nhỏ) quấn quít kéo đi , là trách nhiệm của hắn. Tuy nhiên, tình cảm của hắn đối với Tiểu Lạt tiêu, thực sự rõ ràng như vậy sao?

Không đợi ai đó mở miệng tra hỏi, Dạ Nguyệt Ly ôm người trở về phủ viện của mình.

Mộ Dung Tiểu Tiểu bị ném lên trên giường không nặng không nhẹ, nghiêng đầu, con ngươi đen láy lúng liếng không hiểu nhìn về phía sư huynh.

Dạ Nguyệt Ly khẽ nhíu mắt, cười quỷ quái, "Nói, làm sai điều gì!"

Nụ cười cực kì kinh dị khiến Mộ Dung Tiểu Tiểu e sợ co người vào trong giường. . .

Động tác này trong nháy mắt đã khiến trên mặt vị sư huynh nào đó sắp nổi phong ba (gió bão), giọng nói so với lúc đầu còn nhẹ nàng hơn, "Nha đầu, lại đấy."

Đầu Mộ Dung Tiểu Tiểu lập tức đong đưa giống như cái trống bỏi, nàng không phải kẻ ngốc, sư huynh đột nhiên thay đổi, chắc chắn là có vấn đề!

Dạ Nguyệt Ly đen mặt tiến lên thuận tay kéo tiểu nhân nhi lại, giam ở trong ngực, cười như không cười, "Muốn chạy đi đâu?"

"Sư huynh, ta không yếu như vậy ." Đã không chạy được, thì thản nhiên đối mặt, dù sao sư huynh cũng sẽ không đánh nàng. Kỳ thực Mộ Dung Tiểu Tiểu nghĩ lại chỉ có thể là chuyện kia. Lúc đó, nhất định là sư huynh hi vọng mình có thể chờ hắn tới cứu, mà không phải bản thân nàng đi mạo hiểm. Trong lòng than nhẹ, sư huynh thật sự coi nàng như tiểu hài tử tám tuổi.

"Sư huynh phải trừng phạt tiểu nha đầu như thế nào đây?" Dạ Nguyệt Ly ra vẻ thật buồn rầu lo lắng, giọng nói trầm thấp quanh quẩn bên tai Mộ Dung Tiểu Tiểu, hơi nóng phả lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn của nàng, Mộ Dung Tiểu Tiểu cảm thấy đầu mơ màng, nhưng mà ......

"Không được đánh đòn!" Không đợi Dạ Nguyệt Ly có kết luận, Mộ Dung Tiểu Tiểu cố gắng duy Trì tỉnh táo kháng cự lại.

Người lớn trừng phạt tiểu hài tử rất thích đánh đòn, kiếp trước ở cô nhi viện cũng thế. Mặc dù hiện tại nàng mang thân thể tiểu hài tử, nhưng linh hồn là người trưởng thành bình thường! Nàng không muốn bị đánh mông mất mặt như vậy, hơn nữa còn là bị sư huynh. . .

Nghĩ đến một màn kia, mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu đỏ ửng, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của sư huynh nhà mình.

Dạ Nguyệt Ly nhíu mày, hắn cũng không nói muốn đánh mông nàng, nha đầu sợ cái này? Nhìn nàng luống cuống chân tay, mặt đỏ tai hồng bộ dáng đáng yêu, nhất thời cười khẽ một tiếng.

Mộ Dung Tiểu Tiểu bị nụ cười này làm cho không hiểu ra sao cả. Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của sư huynh là nụ cười vui vẻ, miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, đây là tình huống gì?

Ánh mắt sư huynh tối lại, gò má Tiểu Nhân Nhi ửng đỏ, mắt như nước, môi như đóa hoa đào, bình tĩnh nhìn hắn. Càng nhìn càng thấy ánh mắt người nào đó thâm thúy, nha đầu như vậy khiến trong lòng hắn xúc động. Không khỏi ảo não, đáng chết! Bây giờ chưa phải là lúc!

Thực sự đầu hắn bị choáng rồi, trừng phạt cái gì, không phải là hắn đang tra tấn bản thân mình à.

Thôi, Dạ Nguyệt Ly cúi người khẽ hôn gò má Tiểu Nhân Nhi, nụ hôn xẹt qua như chuồn chuồn lướt nước, đôi mắt của Mộ Dung Tiểu Tiểu mở lớn, sư huynh đây là. . .

Hơn tám năm , mặc dù cùng ăn cùng ở với sư huynh, nhưng, sư huynh chưa bao giờ từng hôn nàng như vậy, điều này đại biểu cho điều gì? Là thân mật giữa người thân?

Tiểu nha đầu nào đó còn không biết, trong lúc ngủ mơ bản thân đã bị hôn vô số lần. . .

"Sư huynh, không phạt được không? Tiểu Tiểu biết sai rồi." Xem nhẹ cảm giác không biết tên vừa rồi, Mộ Dung Tiểu Tiểu vẫn tưởng su huynh giận dỗi nên thành thật xin lỗi.

"Được, quy củ cũ." Ánh mắt Dạ Nguyệt Ly mang một chút nghiền ngẫm, không được động vào nàng, cũng phải tạm thời thu chút lợi.

"Dạ." Dù sao không phải đánh đòn là được rồi.

Ten ten ten tèn.... ..........cảnh nóng đây, cảnh nóng đây, tỷ muội dưới 16 trên 30 không được xem, miễn cho bị kích thích quá mà chảy máu mũi aaaaaaa

Dạ Nguyệt Ly sung sướng cười ra tiếng, "Tốt lắm, xem lần sau ngươi còn dám tái phạm không." Thấy tiểu nha đầu đen mặt, tâm tình của sư huynh cực kì tốt."Giúp sư huynh ngươi đấm bóp lưng."

"Hừ, sư huynh hư hỏng." Nhưng mà nha đầu vẫn nghe lời thân hình nhỏ nhắn bước vào, tay ngắn chân ngắn thật đúng phiền toái.

Thân hình nhỏ bé ngâm trong nước ấm hiện lên màu hồng nhạt, bàn tay nhỏ nhắn của tiểu nhân nhi trắng mịn xoa lên tựa như làm mềm lưng, Dạ Nguyệt Ly cảm thấy cả người khô nóng, lại thầm bực bội vì thất sách. (Thất sách = tính sai, hỏng kể hoạch. Ở đây có ý chỉ ảnh Dạ nhà ta muốn trừng phạt tiểu nha đầu nhưng hóa ra là tra tấn chính mình.)

Không khỏi có phần muốn chạy trốn khỏi nơi làm cho hắn khó chịu cực điểm này.

Thời gian khó khăn lâu dài rốt cục đi qua, giúp tiểu nhân nhi bôi thuốc lên vết ửng đỏ trên cổ, Dạ Nguyệt Ly đen mặt nghiêm túc ôm người xuống phòng giam dưới lòng đất, Toái Nguyệt, Tức Mặc Tuyết Dương đi theo phía sau, đều không hiểu vì sao chủ tử nhà mình lại có biểu cảm như vậy, có phần giống như. . .

Hai người ăn ý nhìn nhau một cái trao đổi tin tức, không hẹn mà cùng gật đầu,

Dục cầu bất mãn! (Dục vọng không được thỏa mãn, bị nghẹn, bị ... .....hờ hờ ta lại nhảm nhảm)

Ánh mắt lạnh lùng của Dạ Nguyệt Ly liếc qua, hai người cung kính cúi đầu.

Trong lòng người nào đó hừ lạnh, chờ xem, sớm hay muộn hắn cũng sẽ nuốt vào bụng!

Nhà tù vắng vẻ, giam giữ cách biệt Hắc Báo, Trì Hàm Yên cùng Thiên Sơn Bách.

Hắc Báo bình tĩnh ngồi ở một góc không ngẩng đầu, Trì Hàm Yên không bỏ lỡ cơ hội chữa thương, nàng biết những người này nếu muốn giết nàng đã sớm ra tay, lúc này nàng ta không lo lắng.

Đến bây giờ, cũng chỉ có thể chờ Môn chủ tới cứu bọn họ, nhưng mà, Môn chủ có đến không?

Thiên Sơn Bách không ngừng bám vào song cửa, la hét đòi gặp người, lúc nhìn thấy người đến thì ngừng lại.

"Rốt cuộc ngươi là ai!" Thiên Sơn Bách hỏi những lời này cũng là câu hỏi trong lòng Hắc Báo và Trì Hàm Yên, bọn họ cũng rất tò mò rốt cuộc đối phương là ai, lúc trước đi cùng Các chủ Thanh các, hiện tại lại quen thân với Tiêu Dao sơn trang, còn có tiểu cô nương ở trong lòng hắn. Quan hệ giữa Tiêu Dao sơn trang cùng Thanh các là gì?

"Dẫn người đi xuống." Dạ Nguyệt Ly trực tiếp phân phó, ngay tức khắcTức Mặc Tuyết Dương nhận mệnh ra tay.

Ai bảo hắn tối hôm qua bỏ lại tiểu nữ oa, từ tối qua cho đến hiện tại hắn vẫn bất an không yên, rất muốn ngửa mặt lên trời thở dài: chủ tử, thật sảng khoái!

Toái Nguyệt nhìn thấy bộ dáng Tức Mặc Tuyết Dương như đi lên đoạn đầu đài, khóe miệng rút gân co giật. (Đoạn đầu đài là nơi dùng để chặt chém phạm nhân)

Thiên Sơn Bách bị đưa đến bên kia nhà tù.

Dạ Nguyệt Ly mở miệng lần nữa, "Ra tay đi." Lại dám đụng đến người của hắn, hắn sẽ làm cho kẻ đó hối hận vì đã xuất hiện trên đời này.

Tức Mặc Tuyết Dương đổ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không bằng chủ tử đánh cho hắn một trận, toàn bộ Tiêu Dao sơn trong trang ai chẳng biết Tức Mặc Tuyết Dương hắn cuồng sạch sẽ, bắt chính hắn phải ra tay hành hình phạm nhân, đây thật sự là, so với giết hắn còn khổ hơn.

Thiên Sơn Bách này cũng thật là, tại sao phải đắc tội bọn họ, đắc tội bọn họ cũng thôi, còn cố tình bắt tiểu nữ oa để uy hiếp, hiện tại liên lụy đến hắn ôi ôi.

Dạ Nguyệt Ly ôm người xoay bước đi, "Nhanh lên, chúng ta ở bên ngoài."

Mộ Dung Tiểu Tiểu hiểu rõ bên trong xảy ra chuyện gì, mà tất cả những điều này, đều vì nàng. Trong lòng dâng lên ngọt ngào, sư huynh đối với nàng thật tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.