Ngao Du Giang Hồ

Chương 7: Tín niệm kiên định




Diệp Lăng Phi vừa bước xuống lầu thì nhìn thấy Vu Tiêu Tiếu ngồi bên cạnh Bạch Tình Đình trách móc :

- Em không đồng ý đưa cái con mụ Tiêu Vũ Văn đó đi chơi cùng chúng ta. Tính cô ta thật khó ưa. A đúng rồi chị còn nhớ lần trước do cô ta làm loạn không. Tóm lại, em không thích đi chơi cùng cô ta.

Nhìn thấy Diệp Lăng Phi bước xuống lầu Bạch Tình Đình cười nói:

- Tiêu Tiếu không đồng ý đi cùng Vũ Văn. Ông xã anh xem phải làm thế nào?

Diệp Lăng Phi nhìn Vu Tiêu Tiếu nói:

- Em à, em nói chuyện đi du lịch với Hân Mính đi, chuyện này để anh xử lý.

Nói rồi quay ra nói với Vu Tiêu Tiếu:

- Tiêu Tiếu chúng ta nói chuyện riêng.

-Nói thì nói ai sợ ai chứ!

Vu Tiêu Tiếu tỏ vẻ không phục, thể hiện không đồng ý. Diệp Lăng Phi nói:

- Đi cùng anh lên lầu, không ở đây làm phiền Hân Mính và Tình Đình nữa.

Vu Tiêu Tiếu đứng dậy đi lên lầu 2. Bạch Tình Đính thấy 2 người đó đã lên lầu thì nói:

- Hân Mính,tớ có chuyện muốn nói với cậu.

- Chuyện gì?Cậu nói đi!

Bạch Tình Đình nói nhỏ:

- Hân Mính có phải cậu thấy gia đình chúng ta nên có một đứa trẻ không?

Bạch Tình Đình nói câu đó làm cho Hân Mính giật mình. Cô không hiểu Tình Đình nói như vậy là có ý gì. Cô nhìn Bạch Tình Đình nhìn tơí ngẩn người. Bạch Tình Đình hỏi:

- Hân Mính, cậu làm gì vậy?

Nghe Bạch Tình Đình nói như vậy, Chu Hân Mính vội nói:

- Tình Đình, tớ chỉ là cảm thấy kỳ lạ vì sao đột nhiên cậu lại nhắc chuyện này!

-Tớ cũng không hiểu là tại sao! Tóm lại tớ đột nhiên có suy nghĩ đó. Haha, Hân Mính hay là chúng ta nói chuyện khác đi!

Diệp Lăng Phi dẫn Tiêu Tiếu lên lầu. Vừa lên tới phòng hắn lập tức khoá cửa phòng lại. Nhìn thấy Diệp Lăng Phi đóng cửa lại Tiêu Tiếu nói:

- Bây giờ thì sao đây? Sư phụ anh muốn gì.chuẩn bị dùng bạo lực sao?

Vu Tiêu Tiếu vừa dứt lời Diệp Lăng Phi bèn ôm chặt lấy cô đẩy lại phía giường rối đẩy cô ngã xuống giường. Đúng lúc Tiêu Tiếu định ngồi dậy thì Diệp Lăng Phi đè cô xuống, tát vào mông cô một cái.

-A!

Tiêu Tiếu kêu lên một tiếng. Mặc dù ngăn cách bởi lớp quần áo, cái đánh đó của Diệp Lăng Phi cũng không phải quá đau, Vu Tiêu tiếu vẫn kêu lên một tiếng trách móc:

- Sư phụ tại sao lại đánh em.Chẳng nhẽ em nói gì sai hay sao? Rõ ràng con mụ Vũ Văn đó chỉ biết gây chuyện, nếu lần trước không phải do cô ta thì sự việc đâu đến nỗi này. Em không thích cô ta. Lần đi chơi này anh dẫn ai đi cũng được ngoại trừ cô ta.

Diệp Lăng Phi thấy Tiêu tiếu vẫn kiên quyết như vậy, liền đánh thêm một cái nữa. Khi nãy nhận được điện thoại của Tiêu Vũ Văn đã muốn đánh vào mông Tiêu Tiếu mấy cái rồi, việc này đều do Tiêu Tiếu mà ra. Bây giờ lại thấy Tiêu Tiếu vẫn kiên quyết như vậy thì càng tức nói:

- Con a đầu này. Việc này chẳng phải do em gây ra sao? Ai bắt em nói với Vũ Văn chuyến đi này. Bây giờ thì tốt rồi. Cô ta nhất định đòi đi cùng. Nếu như không cho cô ta đi việc này vỡ lở ra thì phải làm thế nào? A đầu này vẫn còn mạnh mồm nhỉ. Chắc tại mọi ngày anh cưng chiều em quá sinh hư hả? Hôm nay anh phải dạy dỗ em cẩn thận xem sau này em còn dám làm loạn nữa không?

Diệp Lăng Phi nói rồi lại tét thêm một cái nữa. Vu Tiêu Tiếu mặc dù trong lòng cũng biết lỗi nhưng ngoài miệng vẫn nói:

- Chuyện này thì liên quan gì tới em chứ. Là do anh mà thôi. Tóm lại chẳng liên quan tới em.!

- Còn dám nói không có quan hệ gì à?.Diệp Lăng Phi thấy Tiêu Tiếu không những không nhận lỗi hơn nữa còn đổ lỗi cho mình thì càng bực tức.Lập tức đưa tay tụt quần của Tiêu Tiếu xuống.Làm cặp mông của cô lộ ra ngoài.Hắn giữ chặt lấy nội y kéo xuống tận đùi.Cả cặp mông căng tròn của Tiêu Tiếu hiện ra trước mắt.Diệp Lăng Phi trong long chẳng nghĩ được gì nữa bèn đưa tay xoa xoa cặp mông ấy.

Đúng là có ngăn cách quần áo và không ngăn cách quần áo là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Mặc dù Diệp Lăng Phi lần này không dừng sức quá mạnh cũng giống như những lần trước nhưng cái tét này vừa tét xuống thì vết bàn tay in ngay trên cặp mông Tiêu Tiếu. Vu Tiêu Tiếu liền cảm thấy đau rát nếu cứ tiếp tục như vậy thì không thể chịu được bèn khóc:

- Dù sao em cũng không đồng ý không đồng ý.Sư phụ, anh dựa vào cái gì mà cho cô ta đi.Em ghét cô ta.

Nói xong, Diệp Lăng Phi nhìn cặp mông Tiêu Tiếu bị mình đánh cho ửng đỏ thì lại thấy đau lòng, thế nào cũng không nỡ đánh tiếp nữa. Hắn không nghĩ rằng con nhỏ Tiêu tiếu này lại cứng đầu tới vậy dù thế nào cũng không khuất phục. Diệp Lăng Phi nâng gương mặt Tiêu tiếu lên thì thấy cô nước mắt lưng tròng, cặp mắt đỏ hoe.

Diệp Lăng Phi chợt thấy quá đau lòng liền vội vàng ôm cô vào lòng đưa tay lau nước mắt trên mặt cô, dỗ dành:

- Tiêu tiếu xin lỗi vừa nãy cũng là do anh quá tức giận.

Vu tiêu Tiếu dùng tay xoè bàn tay của Diệp Lăng Phi ra nước mắt rơi xuống lã chã thút thít nói:

- Sư phụ anh là quả trứng thối chết tiệt. Em biết anh đã phải lòng con ả Tiêu Vũ Văn đó rồi.!

- Tiêu Tiếu em đừng nói bậy. Cũng là do anh chẳng còn cách nào khác!

Diệp Lăng Phi dỗ dành:

-Vừa nãy anh ra tay nặng quá, bây giờ chỗ đó còn đau không?

- Sư phụ, anh thử thì biết, bị anh đánh nhiều như vậy làm sao mà không đau cho được. Rát chết đi được. Cái đồ trứng thối. Em sẽ nói với chị anh bắt nạt em.

Diệp Lăng Phi vừa nghe Vu Tiêu Tiếu định đi mách Bạch Tình Đình thì hoảng lên. Chẳng cần nói chuyện khác chỉ cần để cho Bạch Tình Đình biết chuyện mình đánh Vu Tiêu Tiếu như vậy thì Tình Đình chắc chắn sẽ biết quan hệ giữa mình và Tiêu Tiêu rất thân mật. Ngay từ khi còn ở trên thành phố, Bạch Tình Đình đã nghi ngờ rồi. Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây thì vội xin lỗi:

- Tiêu Tiếu, anh cũng đã xin lỗi em rồi. Em đừng có giận nữa. Sau này anh sẽ thuận theo ý em là được chứ gì. Nào đừng động đậy để anh xem!

Diệp Lăng Phi nói như vậy quả nhiên Vu Tiêu Tiếu không khóc nữa nằm im.

Vu Tiêu Tiếu sụt sịt:

- Người ta đau rát lắm. Sư phụ bố mẹ người ta trước đây cũng chưa bao giờ đánh người ta như vậy. Em cũng chẳng làm gì sai, tại sao anh lại đánh người ta..Chẳng phải là vì muốn đưa cô ta đi sao. Anh vì cô ta mà đánh em. em …em!

Vu Tiêu Tiếu vừa nói tới đây thì cảm thấy mông mình có cảm giác mát mát. Tiêu Tiếu không nói tiếp được nữa. Từ trong miệng Tiêu tiếu phát ra những tiếng rên khe khẽ.

Đúng là hảo công phu, Diệp Lăng Phi vừa dùng lưỡi liếm liếm cặp mông của Tiêu Tiếu, nhẹ nhàng xoa xoa lên đó nói:

- Tiêu Tiếu anh biết anh sai rồi!đừng giận nữa nhé!

Vu Tiêu Tiếu lập tức cảm thấy nóng bỏng khắp người. Vừa nãy bị Diệp Lăng Phi liếm bằng lưỡi ở mông như vậy khiến cả cơ thể cô chao đảo. Cô vẫn cứ giữ nguyên cặp mông ở đó như vẻ không nỡ đứng lên.

Diệp Lăng Phi liền ôm lấy Vu Tiêu Tiếu.Chẳng để Diệp Lăng Phi nói hết câu Vu tiêu Tiếu đã chủ động ôm lấy cổ Diệp Lăng Phi và hôn.

Diệp Lăng Phi đã dùng đủ mọi thủ đoạn để tiểu mĩ nữ Vu Tiêu Tiếu không giận nữa.Mới giúp cô mặc lại quần.Nhân tiện tâm trạng Tiêu Tiếu tốt như vậy, hắn nói:

- Tiêu Tiếu,anh cũng hết cách rồi.Tính cách của Tiêu Vũ Văn không phải em không biết.Nếu chúng ta đối đầu với cô ta.Cô ta đem chuyện náy nói cho Tình Đình. Anh sợ lúc đó chúng ta sẽ chẳng có cơ hội gặp mặt nữa. Tiêu Tiếu anh thật sự thích em. không muốn xa em. Anh hi vọng sẽ tìm được cơ hội thích hợp để nói rõ quan hệ giữa anh và em nếu cô ấy chấp nhận như vậy chẳng phải chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau sao

- Lừa đảo. Sư phụ là tên đại bịp.

Tiêu Tiếu nói:

- Em chẳng tin anh muốn sống bên em mãi mãi. Em biết cá tính của mình, làm cho người khác thích. Nhưng em cũng biết em và anh không thể ở bên nhau mãi mãi được. Nhưng em chỉ cần biết bây giờ em được ở bên anh là được. Em không quan tâm sau này ra sao đâu.

Diệp Lăng Phi hôn lên đôi môi nhỏ của Tiêu Tiếu ngọt ngào nói:

-Tiêu Tiếu em đúng là cô gái xinh đẹp nhất, ai nói em làm người khác không thích, anh thì thấy em rất tốt, rộng dãi thoải mái, hơn nữa lại vô cùng xinh đẹp Tìm đâu được một cô gái tốt như em chứ. Em đã thích một gã trai già như anh đó là phúc phận của anh, đúng không?

-Phiền chết đi được!

Vu Tiêu Tiếu nói:

-Sư phụ em cũng không phải một tiểu cô nương, anh không thể nói những câu này mà tưởng lừa được em. Nhưng vừa rồi em nghĩ lại rồi,để cô ta đi cùng chúng ta cũng chẳng có hại gì cả. Chỉ cần em không để ý tới cô ta là được rồi!

Vừa nghe thấy Vu Tiêu Tiêu đồng ý nhượng bộ thì tảng đá trong lòng hắn cũng biến mất. Chỉ cần nịnh một chút, Tiêu Tiếu đi rửa mặt rồi đi xuống lầu gặp Bạch Tình Đình.

Bạch Tình Đình đang sốt ruột vì không hiểu tại sao Tiêu Tiếu và Diệp Lăng Phi mãi không xuống lầu. Thấy Diệp Lăng Phi xuống lầu trước, Bạch Tình Đình liền nói:

- Tiêu Tiếu đâu?

- Cô ấy đi rửa mặt rồi

-Tự nhiên sao lại đi rửa mặt?

Bạch Tình Đình ngạc nhiên hỏi. Bạch Tình Đình hoàn toàn không hiểu vì sao Tiêu Tiếu phải đi rửa mặt ngay cả Hân Mính cũng cảm thấy ngạc nhiên. Diệp Lăng Phi không thể nói là do bị hắn đánh phát khóc. Nếu để Tình Đình biết chắc sẽ trở mặt với hắn taDiệp Lăng Phi không dám nói ra sự thật, cũng ngầm nghĩ rằng Tiêu Tiếu sẽ không nói chuyện này ra bèn nói dối:

- Là do vừa nãy anh nói. Có lẽ tại anh nặng lời quá khiến Tiêu Tiếu khóc. Anh không nghĩ cô ấy lại khóc như vậy.

Bạch Tình Đình nghe thấy Diệp Lăng Phi nói Tiêu Tiếu phát khóc thì giận dỗi nói:

- Ông xã, Tiêu Tiếu vẫn là một cô gái nhỏ bé, tại sao anh lại nói nó như vậy.Thật là.!

Diệp Lăng Phi liên tiếp nói:

- Tình Đình, anh cũng không nghĩ Tiêu Tiếu sẽ khóc, nếu anh biết anh đã không làm như vậy!

Đúng lúc Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đang nói chuyện thì Vu Tiêu Tiếu đã rửa mặt xong và xuống lầu. Vừa nhìn thấy Tiêu tiếu xuống lầu Bạch Tình Đình vội vã gọi cô lại ngôìi xuống ghế. Vu Tiêu Tiếu vừa bị Diệp Lăng Phi đánh tới rát cả mông. Ngay cả đi lại cũng còn cảm giác đau vì vậy cô đi rất chậm, đi qua mặt Diệp Lăng Phi thì liếc nhìn hắn một cái. Diệp Lăng Phi làm ra vẻ không nhìn thấy bộ dạng đó của Tiêu Tiếu cố ý quay mặt đi.

Hân Mính nhìn Vu Tiêu Tiếu rồi lại nhìn Diệp Lăng Phi, trong lòng lay động. Cô hiểu rõ được nội tình bên trong. Nhưng Bạch Tình Đình hoàn toàn không biết. Lúc Tiêu Tiếu nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Bạch Tình Đình thì Bạch Tình Đình trách:

- Tiêu Tiếu chị biết Diệp Lăng Phi anh ấy nói chuyện không biết phân nặng nhẹ.Em cũng đừng để bụng.Đợi chị giúp em chút cơn giận này.

Lúc Bạch Tình nói như vậy còn nhìn Diệp Lăng Phi, ý là bảo hắn đừng nói gì nữa. Diệp Lăng Phi lúc đó chẳng nói gì nữa, ngay cả việc nhìn Vu Tiêu Tiếu cũng không dám nhìn. Lúc nãy ở trong phòng hắn đã bắt nạt Vu Tiêu tiếu mặc dù nói Diệp Lăng Phi đã dỗ dành được Tiêu Tiếu rồi.Nhưng Diệp Lăng Phi muốn chiếm lấy cô. Nếu như lúc này Bạch Tình Đình không có ở đây, có lẽ Diệp Lăng Phi đã “làm thịt” Tiêu Tiếu nữa. Bất cứ người đàn ông nào ngửi được mùi thân thể của một cô gái xinh đẹp đều không thể chịu được và muốn chiếm đoạt cô gái đó.

Vu Tiêu Tiếu thì hoàn toàn không nghĩ như vậy. Thân thể của cô được Diệp Lăng Phi yêu thương như vậy thì không kiềm chế được. Trong lòng ngon lửa tình ái càng bốc cháy mạnh mẽ. Con gái là như vậy nếu như được người mình yêu thương đối xử như vậy ngọn lửa ấy càng không thể dập tắt.

Lúc nãy khi Tiêu Tiếu đi rửa mặt thì cũng rửa cả phần bên dưới. Lúc đó cô cảm thấy thân thể mình lay động. Đều là do dấu vết của Diệp Lăng Phi để lại trong lúc yêu cô.

Trong lúc nghe thấy Bạch Tình Đình nói muốn báo thù cho mình thì cô không nhịn được thốt lên:

- Chị à! thật ra sư phụ nói đúng. Em không nên giống đứa trẻ như vậy. Vừa nãy em đã nghĩ kỹ rồi. Tiêu Vũ Văn muốn đi thì đi, chỉ cần em mặc kệ cô ta là được rồi.

- Ukm. Tiêu Tiếu em nghĩ vậy là đúng rồi.

Bạch Tình Đình thấy Vu Tiêu Tiếu không tức giận thì vội nói:

- Tiêu Tiếu chị và Hân Mính đã bàn bạc kỹ rồi. Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát, đi máy bay tới Hải Nam. Vé máy bay chị đã đặt hết rồi là chuyến bay chiều em cũng chuẩn bị đi!

Nói rồi quay ra nói với Diệp Lăng Phi:

- Ông xã à. Anh đừng quên nói cho Tiêu Vũ Văn đó. Nếu cô ta không đi được gấp như vậy thì bảo cô ta tự đi đi.Anh nói cô ta biết khách sạn mà chúng ta sẽ tới.

- Ukm. Anh biết rồi mà. Bây giờ anh sẽ gọi điện cho Tiêu Vũ Văn ngay đây.!

Diệp Lăng Phi nói xong thì quay vào phòng lấy điện thoại. Thật ra điện thoại hắn vẫn mang theo bên người chỉ là vì hắn không muốn Bạch Tình Đình cảm nhận được quan hệ thân mật giữa mình và Tiêu Vũ Văn nên mới đi lên lầu.

Lên trên lầu, Diệp Lăng Phi gọi điện cho Tiêu Vũ Văn nói với cô ta chiều mai sẽ đi vé máy bay đã đặt xong rồi.

- Anh Diệp! Anh để em đi cùng mọi người sao?

Tiêu Vũ Văn hình như vẫn không tin cho lắm. Tiêu Vũ Văn vẫn luôn cho rằng Diệp Lăng Phi sẽ không bao giờ cho mình đi chơi cùng nhưng không ngờ Diệp Lăng Phi lại đồng ý. Điều này làm cô ta vô cùng ngạc nhiên.

Diệp Lăng Phi nói:

- Vũ Văn, nếu em đi du lịch một mình chẳng phải là rất nguy hiểm sao.Anh không yên tâm!

Câu nói này của Diệp Lăng Phi làm cho Tiêu Vũ Văn cảm thấy ấm áp. Từ trước tới nay cô ta luôn nghĩ quan hệ giữa mình và Diệp Lăng Phi là tình nhân. Thậm chí chỉ là cô ta yêu Diệp Lăng Phi đơn phương. Mà trong lòng Diệp Lăng Phi cô ta vẫn không phải là người quan trọng. Thế nhưng nghe câu nói này của Diệp Lăng Phi trong lòng cô ta thấy ấm áp và có cảm giác như người thân vậy.

Từ đầu dây bên kia vọng lại tiếng thút thít của Tiêu Vũ Văn. Điều này làm Diệp Lăng Phi thấy ngạc nhiên. Tại sao đang bình thường cô ta lại sụt sùi như vậy:

- Vũ Văn em sao vậy?

- Không có gì! không có gì!

Tiêu Vũ Văn liên tiếp nói:

Anh Diệp em sẽ không làm anh khó xử đâu!

Câu nói này của Tiêu Vũ Văn là câu nói hắn muốn nghe nhất. Chỉ cần cô ta không làm ra chuyện gì thì mang cô ta cùng đi chơi cũng không phải là chuyện xấu.

Nói chuyện với Tiêu Vũ Văn xong, Diệp Lăng Phi trở lại phòng khách. Lúc đó Vu Tiêu tiếu đã cười rôì, không còn bộ dạng khóc lóc lúc trước nữa. Vu Tiêu Tiếu bất ngờ cười lên sảng khoái làm cho Hân Mính và Tình Đình cùng cảm thấy vui.

Ba người phụ nữ nhìn thấy Diệp Lăng Phi xuống lầu. Bạch Tình Đình cướp lời nói trước:

- Ông xã Tiêu tiếu vừa nãy đưa ra một ý kiến!

Bạch Tình Đình vừa nói xong thì nghe thấy Vu Tiêu Tiếu nói:

- Chị à đừng nói ra nếu không sẽ mất hết ý nghĩa!

Bạch Tình Đình nghe thấy gật đầu nói:

- Ukm.Chị biết rồi!

Bạch Tình Đình không nói tiếp phía sau. Diệp Lăng Phi ngồi xuống, ánh mắt nhìn Chu Hân Mính hỏi:

- Hân Mính, em có cần nói với bố em không?

Chu Hồng Sâm hiện nay đã trở về Vọng Hải. Tạm thời đảm nhận chức vụ thư ký uỷ ban. Chu Hồng Sâm vị thị trưởng này tạm thời làm thư ký tỉnh uỷ.. Thật ra ai cũng có thể nhìn Ra việc Chu Hồng Sâm lên làm thư ký tỉnh uỷ chỉ là vấn đề thời gian. Có thể nói Vọng Hải lần này trải qua một trấn động lớn. Rất nhiều quan chức trải qua trấn động thì bị thất thế. Ngay cả phó thị trưởng cũng bị điều tra, sau khi điều tra tuyên bố tước bỏ tư cách đảng viên đồng thời cắt chức và đưa ra công tố.

Chu Hồng Sâm bây giờ có thể coi là người bận nhất Vọng Hải rồi, Diệp Lăng Phi sở dĩ muốn Chu Hân Mính nói một tiếng với Chu Hồng Sâm là bởi vì hắn đã có dự tính. Nếu như Diệp Lăng Phi muốn Hân Mính sinh đứa con này ra thì cần sự ủng hộ của Chu Hồng Sâm. Nhưng Chu Hông Sâm thân là thị trưởng, lại đảm nhận thư ký tỉnh uỷ, con gái mình chưa có chồng thậm chí còn chưa công khai có bạn trai vậy mà lại có con. Việc này đối với danh tiếng của Chu Hồng Sâm ảnh hưởng không tốt. Diệp Lăng Phi lo lắng Chu Hồng Sâm sẽ không chấp nhận như vậy Chu Hân Mính sẽ phải đứng trước một sự lựa chọn vô cùng khó khăn. Diệp Lăng Phi chỉ hi vọng tìm được cách tốt nhấ để giải quyết chuyện này. Nghe Diệp Lăng Phi nói xong Hân Mính nhẹ nhàng đáp:

- Em sớm đã nói với bố mẹ chuyện này rồi. Họ đều đồng ý để em đi chơi. Mẹ còn nói phải đi chơi vui vẻ.

- Ô.Thì ra là như vậy!

Diệp Lăng Phi gật đầu,hắn không nói gì nữa, chỉ là nghĩ cách làm thế nào nhân chuyến đi Hải Nam này đem chuyện Hân Mính có thai nói với Tình Đình.

Buổi tối Vu Tiêu Tiếu có ở lại đó ăn tối. Ăn xong Bạch Tình Đình bảo Diệp Lăng Phi đưa Tiêu Tiếu về trường. Trước lúc đi,Bạch Tình Đình còn dặn đi dặn lại Tiêu Tiếu sáng ngày mai phải mang tất cả hành lý sang đây để chiều cùng nhau ra sân bay.

Vu Tiêu Tiếu đồng ý, thò đầu ra ngoài cửa xe vẫy tay chào Bạch Tình Đình. Đợi ra khỏi biệt thự lúc này Tiêu Tiếu mới trách:

- Sư phụ chết tiệt, buổi chiều em khó chịu chết đi được.

- Khó chịu chết được sao?

Diệp Lăng Phi đờ người:

- Tại sao lại khó chịu?

- Chẳng phải là do anh sao? Lại còn giả vờ hồ đồ. Bây giờ thì chẳng để ý tới em rồi!

Gương mặt Tiêu Tiếu ngước nhìn Diệp Lăng Phi, bộ dạng dễ thương kinh khủng. Diệp Lăng Phi nhớ tới lúc chiều đã khơi ra ngon lửa dục vọng trong lòng Tiêu Tiếu. Hắn đưa tay ra vuốt nhẹ lên cằm cô nói:

- Tiêu Tiếu, có cần anh giúp em giải quyết không?

- Người ta mặc kệ anh đấy!

Tiêu Tiếu mặt đỏ bừng làm gì còn cái vẻ nói chuyện mạnh mồm trước đây nữa. Diệp Lăng Phi cười lớn, hắn ta chỉ nói như vậy chứ không hề nghĩ sẽ làm như vậy.

Đưa Tiêu Tiếu về tới cổng trường cũng là lúc cổng trương đang rất náo nhiệt. Những học sinh ra ngoài chơi đang lũ lượt kéo nhau về.Tiêu Tiếu cũng không lập tức xuống xe mà quay mặt về phía Diệp Lăng Phi hôn lên má hắn, rồi nói:

- sư phụ em thích anh!

-Haha! nha đầu ngốc, anh cũng thích em. Được rồi tối về ngủ sớm không được phép nghĩ lung tung biết chưa?

Vu Tiêu Tiếu gật đầu. Đúng lúc cô chuẩn bị xuống xe thì đột nhiên quay lại nói:

- Sư phụ nói thật tại sao lúc đó anh lại liếm chỗ đó, anh không nên....

Diệp Lăng Phi cười:

- Em nói xem?

- Em không biết!

Gương mặt cô lại đỏ bừng lên. Diệp Lăng Phi khởi động xe trước lúc về cười nói:

- Em ý nha đầu cả ngày chỉ biết trách móc người khác, đó là anh phạt em đó!

Hắn vừa dứt lời thì lái xe đi thẳng. Vu Tiêu Tiếu nghe hắn nói xong thì mặt đỏ bừng như quả táo đỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.