Trải qua chuyện lần này, Chúc Diêu hiểu thêm một chút về sư phụ của mình. Sư phụ của mình không chỉ không giống người bình thường mà còn bị mù mặt* nữa! Ai đời đã sống qua mấy vạn năm rồi mà còn không nhớ được tên của các đại phong chủ cơ chứ. Với tính cách này của hắn, đoán chừng sớm đã đem tất cả mọi người đắc tội hết rồi. Nếu mà so sánh giữa nàng và hắn thì nàng quả thật thiện lương thuần khiết hơn hắn nhiều. Chính vì vậy Chúc Diêu hoàn toàn yên tâm.
*mù mặt: không nhớ được khuôn mặt người khác.
Nhưng mà Ngọc Ngôn nói được thì làm được. Hắn nói không cho nàng xuống núi, y như rằng thoáng cái liền đem truyền tống trận cất đi. Không có trận pháp để rời đi, nàng cũng không biết ngự kiếm, Chúc Diêu đành phải chấp nhận hình thức rèn luyện gian khổ cấm túc mà hắn đã đề ra vậy. Ngày hôm sau, Ngọc Ngôn hắn cũng bắt đầu cả ngày nhìn chằm chằm xem nàng tu luyện. Dù có là như vậy đi chăng nữa, Chúc Diêu nàng vẫn như cũ không có cảm ứng được nửa điểm linh khí, giống như nàng trời sinh là chất cách ly linh khí vậy.
Sư phụ nói, nàng nhập môn muộn, không như tiểu hài tâm tư đơn thuần, thông suốt, cho nên rất khó để vứt bỏ tạp niệm, chuyên tâm tu hành. Hiểu theo nghĩa của nàng chính là, nàng lớn tuổi, nghĩ quá nhiều. Biết được chân tướng sự thật, Chúc Diêu nước mắt tuôn rơi. T_T
Lớn tuổi là lỗi của nàng sao?? Nàng dù sao cũng chưa từng trải sự đời mà, vẫn còn đáng yêu mơ mộng như hài tử mà. So với thế giới tu tiên này động một tí là hơn trăm hơn ngàn người không phải tất cả đều cũng giống như nàng sao.
Sau 3 tháng bế quan kết quả là vẫn như cũ làm cho nàng bi thương thật sâu đậm.
Đột nhiên ở bên ngoài cửa truyền đến mấy tiếng “cộc cộc cộc” như là tiếng đập cửa, làm cho Chúc Diêu cảm thấy kỳ quái, rốt cuộc là ai đến vậy?? Ở đỉnh Ngọc Lâm này, ngoài trừ nàng và sư phụ ra thì làm gì còn ai nữa đâu, mà sư phụ thì không bao giờ gõ cửa (-.-)
Mở cửa ra, nàng không thấy ai ngoài cửa, chỉ thấy ở dưới đất là một con hạc giấy rất là tinh xảo đang múa may đôi cánh nhỏ không ngừng. Tiếng đập cửa vừa rồi, chính là do nó mổ cửa mà ra. Lần đầu tiên Chúc Diêu được nhìn thấy tiên pháp như vậy, làm nàng cảm thấy tò mò thò tay xuống.
Hạc giấy ngoan ngoãn ngừng lại ở trong lòng bàn tay nàng, rồi nhanh chóng biến thành một tờ giấy có 1 đống chữ ở trong đó. Thì ra đây là thư tín.
Chúc Diêu cầm lấy tờ giấy kia lên để nhìn. Nàng thấy chữ ở trong đó có chút trẻ con, chữ thì xiêu xiêu vẹo vẹo, lớn nhỏ không đều, chắc hẳn là do tiểu hài tử viết rồi. Chỉ thấy ở trong đó viết rằng:
“ Người vợ xấu, ngươi là một kẻ lừa đảo! Sư huynh bảo ta phải gọi ngươi là sư thúc, ta sẽ không thừa nhận, hừ!”
Trong nháy mắt Chúc Diêu liền hiểu ai là người đã viết lá thư này, nhất thời tay chân nàng cảm thấy ngứa ngáy, rất là muốn vỗ “đét đét” vào cái mông của tiểu bằng hữu họ Vương này. Từ khi nào tên nàng lại bị đổi rồi, biến thành người vợ, rồi giờ lại biến thành người vợ xấu???
Cẩn thận nhìn kỹ lại một lần nữa, nàng lại phát hiện ở phía góc còn có một nội dung khác nữa. Nếu như nàng thật sự không nhìn kỹ thì còn lâu mới phát hiện được. Nàng đưa tờ giấy lại gần nhìn chằm chằm một lúc lâu, mới nhận ra ở nơi đó có viết: Lần trước, cám ơn!
Nàng thở dài một cái, đây chẳng phải là cảm ơn nàng lần trước đã an ủi hắn hay sao? Chúc Diêu lắc lắc đầu. Cái thằng “gấu con” này đến biểu đạt cảm ơn mà cũng lạ lùng như vậy.
Nếu nói, ba tháng không đủ để chứng minh người đó là một phế vật thì thời gian 5 năm có thể dành từ phế vật này cho người đó được rồi.
Thoắt cái vậy mà đã 5 năm trôi qua, 5 năm qua, bất luận là Chúc Diêu có chăm chỉ như thế nào để cảm nhận linh khí đi chăng nữa, thì những cái linh khí đó vẫn luôn tránh xa nàng. Chính vì vậy mà nàng bây giờ chả khác gì thanh ” củi mục” vậy. Ngay cả bản thân nàng vẫn luôn hoài nghi rằng hình như nàng xuyên qua có vấn đề, tại sao nàng không có mang theo “ Bàn tay vàng*” chứ.
*Bàn tay vàng: từ ngữ thường được dùng dành cho người xuyên không, ám chỉ người đó kỹ năng, khả năng hơn hẳn người khác, kiểu như tài năng bẩm sinh vậy.
Chẳng lẽ là do thể chất con người ở 2 thế giới khác nhau dẫn tới nàng không thể tu tiên, nhưng mà rõ ràng tiên pháp, đan dược ở thế giới này đối với nàng đều có công hiệu mà??
Chúc Diêu đứng ở đỉnh núi nhìn mây trôi lững lờ trên bầu trời mà yên lặng đau thương.
Từ những chữ viết càng ngày càng đẹp trong thư của Vương tiểu bằng hữu gửi cho, nàng biết được, một năm trước Vương tiểu bằng hữu đã tu luyện tới Luyện khí tầng 10 rồi. Ở trong hàng đệ tử thì tốc độ này là nhanh nhất rồi. Hắn đã được đích thân Tử Đan chân nhân thu làm đệ tử thân truyền.
Chúc Diêu cũng cao hứng hộ cho hắn. Trái lại nàng cảm giác mình thật bất lực, bất lực đến nỗi nàng sắp thành cặn bã tới nơi rồi. Ai, rốt cuộc nàng xuyên không điểm tốt nằm ở chỗ nào vậy?? Hỏi thì nhanh vậy, nhưng chờ đợi thì không biết đến bao giờ.
“ Cạc cạc cạc, Sư phụ gọi người về nhà ăn cơm, Sư phụ gọi người về nhà ăn cơm!”
Mấy tiếng hạc kêu cắt đứt sự nuối tiếc buồn bã của nàng. Chúc Diêu quay đầu, trợn mắt nhìn con hạc trên bầu trời đang phát ra âm thanh không khác gì vịt đực kia.
Từ 5 năm trước sau khi nàng thu được hạc giấy của Vương Từ Chi, nhất thời cảm thấy thích thú. Nàng liền đi thỉnh giáo sư phụ về phương thức truyền tin này. Lại làm cho hắn hiểu lầm, tưởng rằng nàng thích phương pháp truyền tin này. Vì vậy Ngọc Ngôn sư phụ liền noi theo, nhưng hắn lại không dùng hạc giấy để truyền tin vì cảm thấy nó thấp kém, không cao quý thanh cao với hình tượng của hắn.
Vì thế thay vì dùng hạc giấy hắn lại dùng hạc thật.
……
“Sư phụ gọi người về nhà ăn cơm, cạc cạc cạc, Sư phụ gọi người về nhà ăn cơm, két!”
“Ngươi rốt cuộc là tiên hạc hay là vịt vậy?”
Chúc Diêu liếc mắt nhìn con hạc chỉ biết mỗi một câu kia một cái rồi xoay người bước nhanh trở về. Nếu như nàng không về thì chắc chắn cái con hạc ngu đần kia vẫn ở đó tiếp tục kêu.
Ngọc Ngôn vừa bỏ đồ ăn trên tay xuống bàn, liền nhìn thấy ở phía xa xa đồ đệ của mình đang chạy từ từ trở về. Hắn hài lòng ngồi xuống chờ. Sau khi nàng chào hỏi hắn một tiếng, liền bắt đầu vội vã và cơm. Thấy nàng như vậy hắn liền mở miệng nhàn nhạt nói:
“ Ngày mai, ta sẽ rời khỏi đây một thời gian.”
Chúc Diêu sửng sốt, ngước mắt nhìn thẳng hắn. Không phải hắn là một trạch nam tử đã vạn năm không có đi ra ngoài sao.
“ Sư phụ người đi đâu?”
“ Mấy ngày nữa chính là đại hội trăm năm mới có một lần của môn phái. 8 phái 5 môn ở Tu Tiên giới, tất cả sẽ tề tụ về Khâu Cổ Phái.”
Đại hội môn phái là sự kiện quan trọng nhất trong Tu Tiên giới. Khâu Cổ Phái được xưng là đệ nhất đại phái trong Tu Tiên Giới. Chính vì vậy, mỗi một lần đại hội môn phái đều do Khâu Cổ Phái đảm nhiệm.
“ Sư phụ cũng muốn tham gia đại hội à? “
Chúc Diêu cảm thấy hưng phấn, nói thật nàng ở nơi này nhiều năm như vậy, dù đã gặp qua bộ dáng nấu cơm, vá áo của sư phụ nhưng nàng cũng chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng đánh nhau của sư phụ.
“ So đấu cùng ai? Sư phụ có đánh thắng được không?”
Mi tâm Ngọc Ngôn nhéo nhéo, nhịn không được mà vươn tay gõ lên đầu đồ đệ ngu xuẩn của mình:
“ Trong giới bây giờ thành viên nhiều, hỗn tạp. Để tránh yêu ma nhân cơ hội này xâm nhập vào, ta phải đi gia cố một chút đại trận hộ sơn.”
Đồ đệ ngu xuẩn của hắn sao không nghĩ được từ Nguyên Anh trở lên thì được xưng là những người có khả năng di sơn đảo hải*. Do đó bọn họ cũng không tùy tiện xuất thủ đánh nhau, huống hồ là hắn.
*Di sơn đảo hải: dời núi lấp biển
“ A”. Thì ra chỉ là bày trận pháp, thế mà cứ tưởng sư phụ sẽ động thủ chứ.
“ Thế cái đại hội này, rốt cuộc so đấu những gì?”
“ Mỗi một phái tuyển chọn ra ba người Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, quyết đấu với nhau để tìm ra 3 vị trí đứng đầu.”
Tròng mắt Chúc Diêu chuyển động, liền cơm cũng không cần ăn, chọn một chiếc ghế dài gần sư phụ nhất liền ngồi sang:
“ Sư phụ, ngày hôm đó có phải là rất náo nhiệt không? Ta có thể…”
“ Không thể!”
Chúc Diêu còn chưa kịp nói hết đã bị Ngọc Ngôn bóp nghẹn, thuận tay bổ thêm một đao nữa:
“ Trừ phi ngươi tới Trúc Cơ”
“ Sư….phụ…..”
Chúc Diêu kéo thật dài âm cuối, làm ra vẻ tội nghiệp nhìn người đối diện, muốn nàng Trúc Cơ, điều này tuyệt đối là một cái truyền thuyết, nàng đã bị giam 5 năm rồi a.
Ngọc Ngôn giả bộ như không nhìn thấy.
Biểu tình Chúc Diêu càng thêm bi ai, buồn thảm. Sư phụ người thật là vô tình, vô sỉ, cố tình gây sự.
Người đối diện thấy vậy liền dứt khoát thu thập chén đũa, đi thẳng vào trong bếp không thèm quay đầu lại
Chúc Diêu thất bại nằm ẹp trên bàn, ngẩng đầu lên nhìn thấy bàn trống trơn, chờ một chút: “ Sư phụ, ta ăn chưa có no mà! A…..a…..a”