Ngang Nhau

Chương 8: Ăn cơm




Hồng Tiêu hôm nay ra khỏi công ti rất sớm, lúc này mặt trời hình như đang còn ở giữa hay sao đó?

Hồng Tiêu chưa từng về sớm như vậy, cho nên làm cho chú Phúc khi nhìn thấy Hồng Tiêu liền kinh ngạc một chút.

Chú Phú đi đến mở cửa xe cho Hồng Tiêu: “Thie61ugia, sao về sớm vậy!”

“Đứa nhỏ sao rồi?” Hồng Tiêu không để ý lời chú Phúc, trực tiếp hỏi câu quấn trong lòng hắn trưa giờ.

“Vẫn chưa dậy!” Mặc dù Hồng Tiêu không có trả lời câu hỏi của mình, nhưng mà Phúc Bá biết được vì sao hôm nay thiếu gia về sớm như vậy rồi. Hắn là bởi vì thiếu niên hôm qua trở về cùng hắn rồi.

“Chú nói nhà bếp làm mấy món nào mà trẻ con thích ăn đi!” Nói xong liền đi về phòng Dạ Hoằng.

Đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Dạ Hoằng ngồi ở trên giường, mặt nhìn về mình, chắc là vì mình làm ồn rồi.

Đi qua ngồi bên cạnh con, vuốt vuốt đầu của nó hỏi: “Tỉnh dậy khi nào? Sao lại không xuống lầu? Đói bụng không?”

“Vừa mới tỉnh, không đói bụng.” Hồng Tiêu vừa lên lầu Dạ Hoằng liền tỉnh lại, nghe thấy tiếng bước chân, Dạ Hoằng biết là của Hồng Tiêu, cho nên ý định rời giường cũng miễn luôn. Mà ngồi ở trên giường nhìn ra cửa, chờ hắn đi vào.

Mặc dù ngữ khí trống rỗng, nhưng mà Hồng Tiêu cảm giác được Dạ Hoằng đang nói là cha đánh thức con rồi, vì vậy cười ha ha nói: “Cha đánh thức con sao?”

Liếc mắt nhìn Hồng Tiêu một cái, đứng dậy yên lặng mặc quần áo.

Hồng Tiêu nhìn Dạ Hoằng, lắc lắc đầu, nghĩ không biết làm như thế nào mới có thể khiến cho Dạ Hoằng cởi bỏ khúc mắc trong lòng đây?

Dạ Hoằng từ nhỏ bị giáo dục không nên tùy tiện tin tưởng người khác, y có thể tin tưởng Dạ Kì cùng Dạ Hoa như vậy nguyên nhân chủ yếu là bởi vì nhiều năm sinh tử mới có thể tạo nên được.

Nhưng mà bây giờ làm như thế nào mới có thể để cho Hoằng Nhi tin tưởng mìnhđây?

Nhưng Hồng Tiêu có lẽ còn không biết, Dạ Hoằng đã buông lỏng đối với hắn, nếu không Dạ Hoằng cũng sẽ không để cho hắn ôm ngủ. Nguyên nhân Dạ Hoằng lãnh đạm với hắn chính là vì Dạ Hoằng không muốn hắn trở thành nhược điểm của y.

Rất nhanh, Dạ Hoằng đã mặc xong quần áo. Xoay người lại, toàn thân đen thui, tóc cột lại sau đầu, vẫn để tóc mai thật dài che lại đôi mắt. Có thể là do ánh trăng đêm qua, bây giờ Dạ Hoằng nhìn vào không còn yếu ớt như tối qua nữa, anh khí tăng thêm vài phần.

“Hoằng Nhi thoạt nhìn thật tuấn tú nha!” Hồng Tiêu mở miệng tán thưởng.

Bất quá với những gì Hồng Tiêu nói, Dạ Hoằng một chút phản ứng cũng không có. Ngồi vào trên giường đem mái tóc dài của mình cột lại. Đây là chuyện ngày nào y cũng làm mấy lần. Đặc biệt là những lúc phải đích thân làm nhiệm vụ, Dạ Hoằng sẽ nhét vài thứ vào trong tóc, làm cho tóc mình trở nên cứng rắn. Hơn nữa tay mà đụng vào, nhất định sẽ chảy máu. Lúc trước là phát minh của Dạ Kì, banđầu chỉ là không để cho mái tóc dài trở nên vướng vúi, sau lại trở thành một trong những vũ khí của Dạ Hoằng.

“Hoằng Nhi đói bụng chưa?” Nhìn thấy Dạ Hoằng không có phản ứng, Hồng Tiêu tiếp tục nói,

Mới ngủ dậy thì không thấy gì, bây giờ Hồng Tiêu lại nhắc đến, Dạ Hoằng mới cảm giác cũng hơi đói. Gật đầu.

“Chúng ta đi xuống dưới! Cha đã nói người làm nhiều món ăn ngon!” Nghĩ muốn vươn tay đến nắm tay Dạ Hoằng.

Bất quá Dạ Hoằng không để cho hắn kịp hành động. Chính mình tự mở cửa đi ra ngoài.

“Ai ~~~ cha thật là thất bại mà! Con của mình cũng chẳng nể mặt!!!” Cố ý đem tiếng nói phóng đại, tin tưởng Dạ Hoằng nhất định có thể nghe thấy.

Đúng như suy đoán của Hồng Tiêu, Dạ Hoằng chính xác là có nghe thấy Hồng Tiêu nói, nhưng mà Dạ Hoằng không có phản ứng gì, cứ thế mà đi xuống lầu.

Nhưng cũng không phải Dạ Hoằng không để ý tới lời Hồng Tiêu nói, mà là bởi vì Dạ Hoằng cũng không hiểu ý Hồng Tiêu muốn cái gì. Từ nhỏ Dạ Hoằng bị Dạ Ảnh giáo dục, Dạ Hoằng cũng không tiếp xúc với nhiều người cho lắm, trừ bác sĩ của y là Dạ Hoa, chuyên gia vũ khí Dạ Kì cũng chỉ còn người hay cùng y ra ngoài làm nhiệm vụ là Dạ Tường. Còn những người khác mà nói, chính là con mồi của Dạ Ảnh mà thôi.

Bởi vì tiếp xúc với rất ít người, cho nên Dạ Hoằng có những điều không thể hiểu, cho nên mới làm cho Dạ Hoằng trở thành cái dạng như bây giờ.

Đứa con của mình lại không để ý tới mình, Hồng Tiêu cũng đoán được nguyên nhân, cha sẽ cho con cuộc sống của một người bình thường.

Chậm rãi đi xuống lầu. Hồng Tiêu đã nhìn thấy Dạ Hoằng ngồi vào bàn ăn trước, trên bàn cũng bày đầy thức ăn.

Đủ loại kiểu dáng màu sắc hương vị nhìn thật ngon lành. Đi tới trước bàn ăn, ngồi đối diện với Dạ Hoằng. Hai người bắt đầu dùng cơm.

Bất quá Dạ Hoằng ăn chưa bao nhiêu thì đã buông chén đũa xuống. Hơn nữa những thứ trong chén Dạ Hoằng cũng ăn không bao nhiêu cả, ngay cả thức ăn Hồng Tiêu gắp cho cũng chỉ nếm qua loa hai miếng.

Hồng Tiêu khẳng định mấy thứ này ăn rất ngon, hơn nữa màu sắc cũng rất tốt, không có chỗ nào chê được cả!

“Làm sao vậy? Ăn no rồi? Hay ăn không được?” Hồng Tiêu cũng buông đũa, hỏi Dạ Hoằng.

“Cũng giống nhau cả.” Dạ Hoằng trả lời. Mấy thức này Dạ Hoằng đúng là không thích.

Mà lúc đó, cửa chính biệt thự cũng mở ra, một người đàn ông đi vào, tướng mạo người này rất bình thường, nhưng mà làm cho người ta cảm giác rất thoải mái, rất an tâm. Trên tay người đó cầm theo một cái hộp, thoạt nhìn chính là hộp bánh ngọt.

“Chủ nhân, bánh trà xanh!” Đưa tay đem cái hộp giơ lên.

“Uh.” Thản nhiên ừ một tiếng.

“Tường anh nói rồi không được trước mặt anh gọi tiểu bất điểm kia là chủ nhân mà!” Hồng Hàn vừa đi vào nghe thấy lời Dạ Tường nói, tức giận càu nhàu.

“Chủ nhân!” Đem bánh ngọt đưa đến trước mặt Dạ Hoằng, cũng đem cái hộp mở ra, lấy ra một cái bánh ngọt nhỏ nhỏ màu xanh biếc, đưa đến trước mặt Dạ Hoằng.

Nhìn thấy bánh ngọt mình thường hay ăn, Dạ Hoằng chậm rãi nhấm nháp mĩ vị của bánh.

“Thì ra Hoằng Nhi thích ăn bánh ngọt à!” Nhìn Dạ Hoằng hăng hái bừng bừng ăn bánh, Hồng Tiêu trêu chọc nói.

“Chủ nhân thích ăn cái gì ngọt một chút, mà bánh trà xanh là thứ chủ nhân yêu thích nhất, đại khái, bữa sáng của chủ nhân thường là cháo, thích nhất là cháo hoa quả, cơm trưa thì phải có bánh, trong bữa ăn có thể sẽ ăn cơm, nhưng là còn phải tùy theo tâm tình của chủ nhân lúc đó như thế nào nữa.” Dạ Tường chậm rãi nói ra sở thích của của Dạ Hoằng

Mặc dù Dạ Ảnh đối với Dạ Hoằng yêu cầu rất nghiêm khắc, nhưng mà phương diện ăn uống Dạ Ảnh cũng không có cưỡng cầu, kì thật dựa theo phỏng đoán của bọn Dạ HOa, Dạ Ảnh không có cưỡng cầu như vậy vốn là bởi vì lão ta cung không thích ăn cái gì cả. Nói chính xác hơn là bởi vì cả đám nhà bọn họ thích ăn ngọt, thành ra Dạ Hoằng cũng có chút ảnh hưởng. Dạ Ảnh với Dạ Mẫn kia chẳng phải trộn đường ăn cơm sao.

“Chú Phúc, chú nhớ rồi chứ?” Hồng Tiêu hỏi chú Phúc vẫn luôn đứng bên cạnh bọn họ. “Vâng ạ, tôi biết rồi.” Chú Phúc qui củ trả lời.

Chú Phúc đối với đứa trẻ đáng yêu này cũng cố gắng yêu thích từ từ, lần đầu tiên nhìn thấy thiếu gia quan tâm đến một người khác như vậy, hơn nữa nhìn qua thấy đứa trẻ này cũng không phải loại hư hỏng, cậu ấy là chủ nhân của Dạ Tường tiên sinh, Dạ Tường tiên sinh chính là người tốt, vậy cậu ấy nhất định cũng không phải là người xấu (Cái lí luận này ở đâu ra vậy!)

“Nhóc con, thì ra nhóc thích ăn ngọt à.” Hồng Hàn tay muốn khoác lên người Dạ Hoằng. Bất quá rất đáng tiếc, còn chưa có đụng tới, Dạ HOằng đã cấp cho Hồng Hàn một đá, may mà Dạ Tường đỡ lấy Hồng Hàn, Hồng Hàn mới có thể ngừng lại chuyển động.

“Ngu!” Dạ Tường lạnh lùng nói một câu, khiến cho Hồng Hàn muốn oán giận cũng không nói được một câu nào.

“Ha ha ha! Nghĩ không ra Dạ Tường cũng sẽ nói anh như vậy nha!” Hồng Tiêu khống chế không được cười to.

“Chú em! Chú như thế nào có thể cười anh như vậy?” Không thể đụng đứa cháu đáng yêu này, vậy thì chuyển qua khoác lên người Hồng Tiêu.

Đem cánh tay Hồng Tiêu khoác trên người mình hất văng ra, lạnh lùng nói: “Đại thiếu gia, anh chừng nào mới có ý thức làm anh vậy!”

“Nhưng mặc kệ nói kiểu gì tôi cũng là anh. Anh của chú, bác của thằng nhóc kia! Cho dù tôi không có tư cách lành anh, nhưng tôi cũng có tư cách làm bác à, hơn nữa tôi cảm thấy thằng nhóc kia tuyệt đối là người thừa kế của ám bộ, tôi như thế nào lại không muốn xây dựng quan hệ tốt đẹp với nó chứ.” Lấy điều kiện của Dạ Hoằng, thấy thế nào cũng chính là phù hợp làm thủ lĩnh của ám bộ, cho nên Hồng Hàn chẳng cố kị gì mà nói ra.

Bất quá người giúp việc ở đây thì không có nghĩ như vậy, nghe Hồng Hàn nói, chỉnh tề nhìn Dạ Hoằng.

Người này chính là con của thiếu gia, không thể nào, đứa trẻ này ít ra cũng mười mấy tuổi rồi, nhưng mà thiếu gia chỉ mới ba mươi, mấy chục năm nay có bao giờ thấy thiếu gia có người yêu đâu. Nhưng mà đứa trẻ này thoạt nhìn đúng là có điểm giống thiếu gia. Đặc biệt là đôi môi gợi cảm kia.

“Được rồi, các người cũng ra ngoài hết đi! Còn có nhớ giữ mồm giữ miệng, đừng ra ngoài nói lung tung.” Kì thật miệng mồm người giúp việc ở đây cũng rất kín, Hồng Tiêu phân phó bất quá chỉ là nhắc nhở bọn họ đừng để mấy lão già biết chuyện. Hắn muốn cho Dạ Hoằng có thể trải qua cuộc sống bình thường, nếu để cho đám già kia biết rồi, Dạ Hoằng cũng đừng mơ đến có thể sống cuộc sống bình thường. Loại cuộc sống này Hồng Tiêu hắn cùng Hồng Hàn đã nếm trải qua, trong lòng bọn họ, loại cuộc sống này chả khác gì địa ngục. Nhưng nhìn thấy Dạ Hoằng, Hồng Tiêu cảm giác mình đã trở thành một ông già từ ái rồi.

“Vâng ạ!” Chú Phúc cung kính trả lời, lão rất rõ Hồng Tiêu nói cái gì, mang theo những người khác ra ngoài, để phòng ăn chỉ còn lại bốn người.

Nhìn thấy người giúp việc cũng đã đi hết, Hồng Hàn mở miệng hỏi: “Chú em, chú không có ý định để cho thằng nhóc kia kế thừa gia nghiệp?” Không có cấm kị, bởi vì không cần phải như vậy.

“Đúng vậy! Tôi muốn cho Hoằng Nhi cuộc sống của một người bình thường, như vậy Hoằng Nhi cũng không cần phải biết đến những cái gọi là gia sự này. Nó chính là cần một cuộc sống vô tư lự.” Hồng Tiêu kiên định nói.

“Như vậy à! Vận là xong hết rồi ~~~~~~~~~~~” ma âm! Tuyệt đối là ma âm, xem ra ngoại trừ Dạ Hoằng không có bịt lỗ tai lại, hai người còn lại đều phải đem tai bịt kín.

Chờ Hồng Hàn gào thét xong, không ai để ý tới gã. Dạ Tường mới đi tới bên cạnh Dạ Hoằng hỏi: “Chủ nhân, cậu như thế này có việc gì không?”

“Có!” Không đợi Dạ Hoằng trả lời, Hồng Tiêu đã trả lời giúp.

Một câu nói thành công thu hút sự chú ý của mọi người.

Nhìn mọi người kì quái nhìn mình, Hồng Tiêu mở miệng lần nữa: “Quần áo của Hoằng Nhi ít quá, hơn nữa vật dụng trong phòng cũng phải mua, Hoằng Nhi đương nhiên không có thời gian rồi.

“Vậy à! Chúng tôi cũng không quấy rầy nữa!” Cũng không cho Dạ Tường có cơ hội nói chuyện, cứ thế Hồng Hàn lôi Dạ Tường đi.

Trở về nhà bọn họ, Dạ Tường tức giận hất tay Hồng Hàn ra, hỏi: “Em còn có một việc chưa nói với Hồng Tiêu! Anh làm cái gì vậy?”

“Còn có việc gì?” Hồng Hàn dừng lại hỏi.

“Quên đi! Cũng không có gì lớn!” Nghĩ đến Dạ Hoằng cũng là một người cẩn thận, hẳn cũng sẽ không có chuyện gì lớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.