Ngang Nhau

Chương 4: Bàn bạc




11 Sao xinh

“Dạ Hoằng!!! Đó không phải là chuyện cậu cần quan tâm!” Người đàn ông quát lớn.

“Dạ Kì chính là nói như vậy mà!” Không để ý tới người đàn ông đang phát điên, sau khi bỏ lại một câu nói, liền đi đến ghế salon duy nhất trong phòng ngồi xuống.

Bất quá, rất thành công đem ánh mắt của gã đàn ông dời đi rồi: “Dạ Kì!!! Cô như thế nào lại dạy cậu ta như vậy!!!”

Dạ Kì xoay người mắt trợn trắng, nhìn người bên kia đã ngồi ngay ngắn, vẫn cúi đầu, hình như nhìn tay phải của thiếu niên, “Tiểu tổ tông của tôi! Cậu không nên đem mọi vấn đề vứt cho tôi, mệt chết! Không sai, tôi đúng là dạy cậu, điều đầu tiên khi quan tâm đến người khác, chính là muốn biết người đó đang làm cái gì! Nhưng mà củng phải phân biệt thời gian cùng hoàn cảnh chứ!” Thời khắc mấu chốt, phải phân biệt thật rõ ràng! Nếu không bản thân chết như thế nào cũng không biết!

Thật ra thật sự không thể trách Dạ Kì, Dạ Hoằng từ nhỏ đã bị Dạ Ảnh dạy thành một người không có tình cảm, Dạ Hoằng không biết cái gì gọi là đau, cái gì gọi là yêu, càng không biết quan tâm là cái gì, chăm sóc là cái gì.

Dùng lời Dạ Kì chính là Dạ Hoằng là một người máy, chỉ biết làm việc như máy. Không có tình cảm.

Cho nên sau khi Dạ Hoằng nhận thức Dạ Kì, cùng người đàn ông này – bác sĩ của Dạ Ảnh – Dạ Hoa, Dạ Hoằng mới biết được mình chính là một kẻ kì quái. Cũng may không lâu sau Dạ Ảnh chết. Dạ Hoằng tiếp nhận vị trí chủ nhân của Dạ Ảnh.

Mà Dạ Kì cùng Dạ Hoa bắt đầu cải tạo Dạ Hoằng. Nhưng mà thói quen mười mấy năm không thể trị tận gốc một sớm một chiều, cho nên Hồng Tiêu Hồng Hàn có thể nhìn thấy được biểu hiện kì quái của y.

“Hai vị muốn gặp tôi?” Một câu hỏi cất lên, cắt đứng suy nghĩ của Hồng Hàn, cũng sắp rồi, mà phải nói là đang nổi bão không thôi – Dạ Hoa.

“Đúng vậy, chủ nhân!” Không có khẩu khí oán hận như lúc nãy, tựa như người vừa mới nói không phải là Dạ Kì! “Vị này là Hồng Tiêu, chủ nhân của Hồng thị, vị này là Hồng Hàn, thủ lĩnh của Hồng thị ám bộ!”

Dạ Hoằng bên kia gật đầu, tỏ vẻ mình đã nhớ rõ.

“Hồng Tiêu tiên sinh, vị này chính là chủ nhân của Dạ Ảnh chúng tôi – Dạ Hoằng.” Chỉ chỉ Dạ Hoằng, sau đó chuyển sang người đàn ông kia, “Vị này chính là bác sĩ của Dạ Ảnh – Dạ Hoa!”

“Có chuyện gì cần chúng tôi làm?” Là làm, không phải hỗ trợ, là bởi vì một đường tìm đến Dạ Ảnh, đều là chuyện người khác không thể hoàn thành được.

“Chủ nhân, người chủ nhân muốn đã mang đến rồi!” Không đợi Dạ Kì xen vào, liền có một người xuất hiện trước mặt bọn họ. Điều này làm cho Hồng Tiêu cùng Hồng Hàn vô cùng kinh ngạc.

Hai người bọn họ có thể nói thân thủ rất tốt. Nhưng mà người này thế nhưng lại có thể vô thanh vô thức xuất hiện, không để cho hai người bọn họ phát hiện.

“Kì Kì! Cô có thể cho hai người bọn họ đi xuống dưới chờ đi! Có chuyện gì, cứ để lát nữa!” Dạ Hoằng phân phó.

“Cũng được!” Nói xong Dạ Kì đi tới trước mặt hai người bọn họ, làm ra cử chỉ xin mời. “Xin mời đi theo tôi!”

Hai người Hồng Tiêu đi theo Dạ Kì đến một cái phòng, phòng này chính là phòng của Dạ Hoa lúc nãy mới xuất hiện, trong phòng này có một mặt là vách kính, bất quá đây chính là loại kính hai mặt từ phía bên này có thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng bên ngoài nhìn vào thì không thấy gì bên trong, cho nên bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng mọi chuyện trong phòng mà bọn họ vừa mới đứng lúc nãy.

Có lẽ chính là ở chỗ này, Dạ Hoa nhìn thấy Dạ Hoằng sử dụng phi tiêu, liền vọt ra! Bất quá, tốc độ của Dạ Hoa cũng rất nhanh. Từ nơi này đến cái phòng kia, phải đi qua ba tầng lầu. Gã thế nhưng chỉ tốn mất mười giây! Đã vậy còn phải mở cửa, y nhảy xuống sao?

Bất quá bọn họ đoán cũng được tám chín phần rồi, Dạ Hoa đúng là nhảy xuống dưới, nhảy xuống từng tầng một. Cái này chủ yếu là muốn ngăn chặn Dạ Hoằng, làm cho Dạ Hoa thường phải rèn luyện như vậy.

Hồng Tiêu chậm rãi đến trước cửa sổ, nhìn qua vách kính nhin xuống nhất cử nhất động bên dưới.

“Ở chỗ này có thể đem mọi ngõ ngách phía dưới nhìn thật rõ! Có phải tôi xếp đặt rất hoàn mĩ không?”

Bên tai đột nhiên vang lên tiếng nói không giống như trước, cũng không làm cho hắn bị dọa. Bởi vì chuyện như vậy có kinh nghiệm vài lần cũng sẽ trở thành thói quen, có phải không?

“Y biết không?” Mạc danh kì diệu hỏi một câu, bất quá Dạ Kì biết hắn đang nói cái gì!

“Chúng tôi chưa nói cho cậu ta, về phần cậu ta có biết hay không chúng tôi cũng không biết! Dù sao chúng tôi cũng chỉ mới ở với cậu ta ba năm, khi đó cậu ta là một đứa trẻ cái gì cũng không hiểu, bất quá qua ba năm, chúng tôi cũng không làm được gì nhiều, lại bị ông già kia bẻ cong, ba năm những gì chúng tôi làm được cực kì nhỏ bé. Chúng tôi cũng hi vọng cậu ta có thể như một người bình thường, may mắn duy nhất của chúng tôi chính là cậu ta cũng ý thức được điều này.”

“Cái này có thể nhìn thấy! Còn nữa, thật cảm ơn!” Con của mình, tự mình cảm nhận được những gì tốt đẹp nhất mà nó cần có được bị phá hủy, Hồng Tiêu thật là tức giận, bất quá may mắn chính là kinh nghiệm cuộc sống làm cho hắn không bao giờ biểu hiện ra ngoài mặt, lúc này không ai biết, hắn rất tức giận.

Trong phòng yên tĩnh trở lại, Hồng Hàn nhàm chán ngồi trên ghế salon, nhìn hai người này đánh thuốc mê, gã cũng thức thời không hỏi nữa, thế giới này chính là như vậy, cần biết, mi nhất định sẽ biết, nhưng cái gì không nên biết, mi ngàn vạn lần đừng nên đi thám thính, đặc biệt là trong cái tổ chức Dạ Ảnh này, nhất là những thành viên ở trong đó, Hồng Hàn nhớ lại những gì Dạ Tường nói với gã. Trước chuyến đi này, Dạ Tường còn dặn dò gã không nên để ý những chuyện ở đây.

Mặc dù Hồng Hàn bảo được rồi, nhưng mà không nhịn được, dù sao lát nữa, gã nhất định sẽ biết thôi. Trực giác của gã nói như vậy, mà trực giác của gã lúc nào cũng rất chính xác.

Phía dưới lúc này có thêm hai gã đàn ông trung niên, kì quá là bọn họ không mặc quần áo đặc trưng như của Dạ Ảnh – y phụ màu đen, mà là thoạt nhìn rất nhàn nhã.

“Bọn họ muốn tự do, ha ha, thật là lũ ngu, chủ nhân có chỗ nào không tốt chứ! Không phải chỉ nhỏ hơn so với họn họ sao! Hừ, bất quá muốn tự do, cũng không phải là chuyện đơn giản.” Dạ Kì bên cạnh một lần nữa mở miệng.

“Hả! Có trò hay xem sao! Tôi nghe nói, muốn thoát li khỏi Dạ Ảnh, thì phải đánh thắng chủ nhân của các người! Chính là muốn đánh nhau với đứa nhỏ kia sao?” Nghe thấy Dạ Kì nói, Hồng Hàn liền vươn vai đứng dậy. Đứng bên cạnh bọn họ, bộ dáng hứng thú giống như đang chờ xem kịch hay, nhìn tình huống ở bên dưới.

Hình như hai người kia nói vài câu với Dạ Hoằng, hai người nó không biết từ chỗ nào rút dao ra, cùng tấn công Dạ Hoằng. Dạ Hoa đứng ở bên cạnh, lạnh mắt nhìn hai kẻ đó, cười một chút, hình như là đang cười nhạo bọn họ.

Nhưng mà có người ở đây không nghĩ như vậy.

Mặc dù hắn rất rõ ràng, năng lực của Dạ Hoằng nhắt định rất cao, nhưng mà hai người này cũng không hề yếu, nói cho chính xác, từng nghe Hồng Hàn nói lúc trước, hắn có thể khẳng định, có thể làm người đứng trong hàng ngũ của Dạ Ảnh, năng lực sẽ không thấp, cũng rất rõ ràng so với mình còn tốt hơn, nhưng mà Dạ Hoằng không có di chuyển, đây không phải mất đi tiên cơ, là điều tối kị trong đánh nhau. Hồng Tiêu lo lắng nhìn một màn bên dưới.

Hồng Hàn lại hoàn toàn ôm thái độ xem hài kịch, mặc dù tiếc hận cho đứa trẻ rất đẹp kia, nhưng mà có thể nhìn thấy chỉ nhân của Dạ Ảnh chiến bại, đó chẳng phải là chuyện vạn năm một thuở sao. Hồng Hàn sở dĩ khẳng định Dạ Hoằng sẽ thất bại, bởi vì khi đó Hồng Hàn cũng là người học võ, dù chỉ là một người chống một người, Hồng Hàn cũng không thể chiến thắng hai kẻ kia, càng huống chi hai kẻ đó cùng xông lên, đứa trẻ kia vẫn còn rất nhỏ, không có cơ hội chiến thắng hai kẻ có kinh nghiệm thực chiến như vậy.

Mà Dạ Kì bây giờ cũng giống Dạ Hoa, cười lạnh nhìn nhất cử nhất động phía dưới, hai người bọn họ là người hiểu rõ năng lực của Dạ Hoằng nhất, người như vậy, Dạ Hoằng sẽ không để vào trong mắt! Cho dù hiện tại có nhiều hơn gấp mười lần Dạ Hoằng vẫn có thể dễ dàng đối phó,

Đúng là người mà bọn Dạ Kì biết được, Dạ Hoằng không hề nương tay. Sử dụng thủ pháp đối phó với địch nhân như trước — đột nhiên lắc mình, đi tới phía sau một người trong bọn họ, tốc độ cực nhanh, nhân tiện ngay cả bọn họ đứng ở đây nhìn cũng không thấy rõ là ra tay như thế nào.

Nhưng giây tiếp theo, người kia liền ngã xuống, cơ hồ là cùng lúc, với những người đang quan sát ở trên chính là đồng thời, Dạ Hoằng liền phóng tới phía sau của kẻ còn lại, cũng giống như người trước, theo đó mà ngã xuống.

mà lúc này, phía trước cổ những kẻ đó mới xuất hiện vết máu. Bởi vì tốc độ của Dạ Hoằng quá nhanh, máu căn bản là chảy xuống không có kịp.

“Nhanh như vậy mà chết rồi?” Nhìn thấy những kẻ đó vẫn không nhúc nhích, Hồng Tiêu không nghĩ ra, bởi vì cho dù bị cắt đứt mạch máu, cũng không thể lập tức chết được!

Nhún nhún vai chập rãi nói: “Ha ha! Cái này ông không hiểu được đâu! Chủ nhân sau khi đem cổ bọn họ cắt đứt, đã bổ đêm một phát, tránh cho một lần không giết được kẻ đó, mặc dù tỉ lệ đó cũng không cao!”

“Oa! Chủ nhân của các người quả thật đúng là tàn nhẫn không phải bình thường! Mọi người đã chết, còn muốn bổ thêm một dao!” Hồng Hàn nhàn nhạt nói.

“Bọn họ đang lên!” Hồng Tiêu rất không hài lòng với những gì Hồng Hàn nói, bất quá nhìn thấy hai người Dạ Hoằng không có ở đây, nhắc nhở bọn họ, chính mình đi đến ghế salon ngồi xuống trước.

Hai người kia cũng đi theo Hồng Tiêu ngồi lên ghế salon.

“Chờ có lâu không!” Dạ Hoa đi tới trước mặt bọn họ, đưa tay đem ấm trà rót ra “Xin mời!” Thuận tiện còn trừng mắt liếc Dạ Kì.

Nhìn thấy ánh mắt của Dạ Hoa, Dạ Kì cũng chỉ nhún nhún vai như không có gì. Một bộ là ta không muốn uống trà, Dạ Hoa mi có thể làm gì được tra.

Dạ Hoa cũng không đủ nhẫn nại lắc lắc đầu [Nha đầu này cũng chỉ có thiếu chủ mới có thể trị được]

“Chủ nhân của các người đâu?” Hồng Hàn không thấy Dạ Hoằng đi vào, gã với Hồng Tiêu giống nhau nãy giờ đều nhìn ra cửa, nhưng mà chị thấy Dạ Hoa đi vào, cũng không thấy Dạ Hoằng.

“Úi! Các người không thấy???” Dạ Kì lấy tay chỉ chỉ vào cửa sổ.

Ở đó có một người đang đứng, toàn thân quấn trong y phục màu đen, dưới ngọn đèn tỏa sáng trước cửa sổ thoạt nhìn có thể thấy được ngay. Nhưng bởi vì ánh sáng rất mạnh, làm cho người đứng ở đó chặn lại, cũng không để cho Hồng Hàn cùng Hồng Tiêu phát hiện.

“A~~~~ Cậu đến đây lúc nào ~~~” Hồng Hàn rất không để ý hình tượng hét to, giống như là nhìn thấy quỉ.

Cũng không thể trách Hồng Hàn, cho dù trước kia có nghe đồn qua Dạ Hoằng này có bao nhiêu lợi hại, nhưng mà cũng chỉ là nghe nói, bây giờ tận mắt nhìn thấy thì mức độ kích động không cần phải bàn tới.

“Ha ha ~~~ Chủ nhân vào đây trước tôi mà!” Dạ Hoa tốt bụng giải thích.

Bất quá không giải thích thì không sao, giải thích rồi ngược lại làm trong lòng người là lạ.

Vốn Hồng Hàn còn đang nghĩ, hẳn là cùng vào với Dạ Hoa, Dạ Hoa chặn mất tầm mắt của gã, nhưng mà bây giờ ~~ [ai ~~~ thật là nên trở về chăm chỉ rèn luyện rồi]

“Các người không phải có chuyện sao?” thanh âm dễ nghe kia vang lên, nhắc nhở những người ở đây không nên lãng phí thời gian.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.