Ngang Nhau

Chương 3: Chọn người




12 Sao xinh

Dọc theo đường đi, Dạ Kì không có nói gì nữa, về phần hai người phía sau, bọn họ nhân tiện chỉ nghe qua một câu như vậy, còn bị Dạ Kì cắt ngang, bất quá như vậy im lặng đi, nhưng điều này càng làm cho Hồng Tiêu trong lòng càng than thở với cái nơi quái gỡ này.

Mặc dù Dạ Kì có nhắc nhở bọn họ đừng nhìn lung tung, nhưng mà đi ngang qua chỗ này, cũng để cho Hồng Tiêu chưa từng biến sắc, trong lòng cũng thán phục kiến trúc sư nào đã tạo ra nơi này.

Nơi đây rõ ràng là dưới lòng đất,bởi vì nhìn không thấy bầu trời. Những thứ giữ nhiệm vụ chiếu sáng ở đây là những cặp đối xứng, phát ra ánh sáng vàng như đèn đường. Nhưng không gian rất lớn, nhìn ra nơi này đại khái có thể xây dựng thành một cao ốc 8 tầng! Nhưng mà nơi lầu cao nhất cũng chỉ mới có tầng 4. Đó hóa ra chỉ là mới bắt đầu nhìn thấy. Càng đi về sau, phòng ở càng thấp, quan trọng nhất là phòng ở đây đều là sơn nước. Màu sắc gì cũng có, bất quá nhiều nhất là màu đen cùng màu xám.

Hơn nữa nơi này rất lớn, bởi vì bọn họ đi cũng một lúc rồi, lại không thấy đầu kia, hơn nữa Dạ Kì cũng không có ý dừng lại.

Nơi này rất yên tĩnh, trừ tiếng bước chân của bọn họ, ngoài ra đều không có tiếng động nào khác. Mỗi phòng đều giống như phòng giam, ngay cả cửa sổ cũng không có. Thoạt nhìn một chút sức sống cũng không có.

Thường thường có người khi bọn họ đi ngang qua người nào, đều là chậm chạp nhìn không chớp mắt. Tựa như bọn họ giống như hoàn toàn không tồn tại.

Hồng Tiêu rất kì quái những người này là ở trong tình trạng nào mà có thể đạt tới cảnh giới như vậy.

Bất quá, bởi vì bốn người bọn họ chỉ là im lặng đi, cho nên cũng không lâu sau, bọn họ đi tới một căn phòng đơn màu trắng.

Từ lúc bọn họ bắt đầu đi vào, nhìn thấy đây là căn phòng đầu tiên có màu trắng.

Dạ Kì đứng ở trước cửa căn phòng này.

“Được rồi, mi có thể trở về!” Là nói với người đi sau cùng.

Nhìn thấy người nọ đi rồi, Dạ Kì lần nữa đứng trước mặt bọn họ, mở miệng nói: “Căn phòng màu trắng này! Chính là căn phòng duy nhất màu trắng, tôi cũng vậy. Nơi này chỉ duy nhất mình tôi mặc đồ trắng! Các người có biết vì sao không?”

Không chờ hai người bọn họ cất lời, người phụ nữ này như thế nào lại mở miệng cùng nói chuyện với bọn họ?

Dạ Kì còn nói tiếp: “Bởi vì đây là nơi xử phạt phản đồ, mà tôi là người phụ trách. Mà bây giờ chủ nhân chính là đang ở bên trong, gần đây chúng tôi phát hiện nơi này xuất hiện vài con chuột nhắt, nhưng mà lại động vào vảy ngược của chủ nhân. Chủ nhân hận nhất là kẻ nào phản bội. Cho nên tất cả những chuyện này, đều là do chủ nhân tự mình xử lí.

Dạ Kì nói này nọ, là muốn để cho Hồng Tiêu nghĩ cho kĩ, nếu như hắn làm không được mà phản bội Dạ Hoằng, như vậy thì hắn đừng tới trêu chọc Dạ Hoằng. Đến lúc đó không chỉ có Dạ Hoằng bị thương, chính bản thân Hồng Tiêu cũng sẽ phải trả giá đắt. Mà cái giá đó chính là tính mạng!

Hồng Tiêu rất rõ ràng ý tứ của Dạ Kì, hắn nhìn Dạ Kì nói: “Chúng tôi có thể đi vào không?”

Cười nhìn Hồng Tiêu: “Ha ha, xem ra ông đã chuẩn bị tốt rồi! Được rồi! Chúng ta đi vào thôi!”

Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, làm cho người ta không thể ngờ được chính là bên trong cái gì cũng không có, trống rỗng. Chỉ có một bóng đèn lay động trên cao.

Nhìn thấy hai người bọn họ cố gắng khắc chế tức giận, Dạ Kì cười ha hả nói: “Ha ha! THế giới này cũng chỉ là như vậy thôi! Đừng nên kì quái nữa! Lát nữa sẽ biết!”

Con nhóc chết tiệt này! Đây là Hồng Hàn nghĩ.

Nơi này không phải quá phức tạp! Đây là Hồng Tiêu nghĩ.

Dạ kì gõ gõ nhẹ nhàng vào bên trái tường, ai có kinh nghiệm cũng biết, bên trong bức tường có cơ quan.

“Kẹt ~~~” một tiếng, trên tường xuất hiện một máy nhận dạng vân tay, cùng một cái microphone.

Dạ Kì đem tay trái đặt lên máy nhận dạng vân tay, sau đó nhẹ nhàng cười một tiếng.

Chỉ thấy bức tường bên phải mở ra, bên trong lại là một cái thang máy.

Dạ Kì ra hiệu bảo hai người Hồng Tiêu đi vào.

Khi bọn họ đã vào trong, Dạ Kì đem cơ quan kia đóng lại, chạy như bay vào trong thang máy.

Cô một đường chạy vào thang máy, bức tường liền rơi xuống.

“Kì tiểu thư nhanh thật, là tôi tuyệt đối không thể nào làm được!” Hồng Tiêu nói cũng không phải lời khách sáo, tốc độ của cô gái này, hoàn toàn có thể so sánh được quán quân điền kinh, có thể còn nhanh hơn cả bọn họ!

Cười cười: “Thật sao?” sau đó ấn một chút vào mấy cái nút.

Tiếp theo, thang máy cũng chậm rãi chuyển động.

“Hồng tiên sinh, ông đã quyết định, muốn đưa cậu ta đi sao?”

Nhìn thoáng qua Dạ Kì: “Cái này, không phải do tôi quyết định! Có phải không?”

Thu hồi nụ cười, nói nghiêm túc: “Cái này không cần ông lo lắng! Chỉ tôi chỉ là muốn biết, ông có chắc chắn đối xử tốt với cậu ta không? Có thể cho cậu ta cuộc sống của một người bình thường không?”

Lần nữa đánh giá kĩ người phụ nữ này: “Cô rất quan tâm y.” Không phải câu nghi vấn, là câu khẳng định.

Khóe miệng cong lên: “Đúng vậy, cậu ta là người trọng yếu nhất cả đời này của tôi!”

Không khí đột nhiên lạnh hẳn, hai con ngươi Hồng Tiêu nhìn cô gái trước mặt, những người biết Hồng Tiêu đều có thể nói, hắn tức giận.

Nhất thời, trái tim Hồng Hàn đóng băng một nửa, xong hết rồi, lúc này hai người ở chỗ này đánh nhau, nêu làm cái gì bây giờ? Đó không phải đang có việc làm với Dạ Ảnh sao? Ai chẳng biết, người phụ nữ này địa vị trong Dạ Ảnh rất cao, ngoại trừ Dạ Hoằng, ai cũng phải nể mặt cô ta! Hồng tiêu cũng vậy, như thế nào lại tranh giành đàn ông với cô ta chứ?

“Các người?????” Hồng Hàn còn chưa nói hết, cửa thang máy đã mở ra!

Trực tiếp cắt đứt lời Hồng Tiêu nói: “Được rồi! Tới rồi!”

Có phải đang đi vào thế giới khác, nơi này mỗi đồ vật đều là màu trắng, còn không thì chính là màu bạc.

Cho nên thanh niên đen thui cúi đầu đứng ở giữa phòng, thạt nhìn đặc biệt nổi bật. Nhức mắt.

Tóc thật dài bởi vì gió đêm lất phất, phiêu lãng giữa không trung. Bóng lưng gầy gò như vậy, làm cho người ta nhất thời không nhịn được muốn chạy đến ôm y.

Có lẽ là do nghe được tiếng bước chân của bọn họ, thiếu niên yếu ớt xoay người, bất quá không có ngẩng đầu, tựa như trên mặt đất có cái gì đặc biệt khiến y quan tâm.

“Kì Kì! Cô như thế nào lại dẫn bọn họ đi bên kia? Không phải cô thường nói, nơi nào càng đen thì càng khó đi sao?” Tiếng nói dễ nghe vang lên. Bất quá làm cho người ta cảm giác bình thản, trống rỗng, giống như là vọng lại từ một nơi rất xa.

Bất quá nghe được lời nói đó. Hồng Hàn vốn đã tức giận, bây giờ tiện thể bốc hỏa càng cao! Bất quá thực tế đang phải đứng trên địa bàn của người khác, không tiện phát tác, chỉ là hung hăng nhìn Dạ Kì!

“Véo ~~~” một mũi phi tiêu, bay qua trước mặt Hồng Hàn!

“Đây là cảnh cáo!” thanh âm thản nhiên kia lần nữa vang lên, bất quá có thêm một ít sát khí.

“Khụ khụ!” Tiếng ho khan chính là người mang bọn họ tới đây, Dạ Kì.

Tiếng ho khan chẳng những đem tầm mắt Hồng Hàn tập trung đến trên cơ thể của cô ta, lại còn làm cho thiếu niên xinh đẹp kia chuyển dời tầm mắt.

Thiếu niên kia ngẩng đầu, làm cho người ta trước mắt sáng ngời, da dẻ trắng nõn, dưới ánh sáng trắng của ngọn đèn, càng có vẻ trắng đến khó tin.

Bất quá mũi cùng miệng xinh xắn, phối với làn da trắng, thoạt nhìn nhưng lại hết sức hài hòa, hơn nữa lại hết sức tuyệt mĩ. Mặc dù không nhìn thấy hai con ngươi của y. Nhưng chỉ mới nhìn qua như vậy, mắt của y cũng không bị nhìn thấy!

Nhìn thấy thiếu niên ngẩng đầu lên, mặc dù bị mái tóc dài che phủ, Dạ Kì cũng biết y bây giờ đang nhìn mình.

Dạ Kì vươn tay, chỉ chỉ cánh cửa sau lưng thiếu niên, sau đó lại chỉ chỉ đến camera gắn trên cửa sổ.

Nhìn thấy động tác của Dạ Kì, cơ thể thiếu niên tỏ vẻ đã hiểu, hơi run một chút. Trong thời gian ngắn, nếu như không phải tầm mắt Hồng Tiêu luôn dính chặt lên người thiếu niên, phỏng chừng y cũng không thể nhìn thấy.

Không để cho hắn nghĩ ra thiếu niên tại sao lại run như vậy. Bọn họ liền nghe thấy tiếng có người mở cửa.

Mà cánh cửa cũng vang lên tiếng bị mở ra. Đứng ở đó là một người đàn ông khoảng hai mấy ba mươi tuổi. Một người mặc âu phục xanh lam, thoạt nhìn đẹp trai bức người.

Bất quá ~~~

“Dạ Hoằng! Cậu có phải không cần có tay nữa!” Không hình tượng rống to lên.

Lại chạy đến trước mặt thiếu niên, vây chặt lấy y.

Kéo tay phải của thiếu niên, cau mày hỏi: “Không đau sao?” Nghĩ khí rất không tốt, hẳn là đang rất tức giận.

Thiếu niên nghi hoặc nhìn người đàn ông mới chạy tới.

Có lẽ là thấy được ánh mắt của thiếu niên, người kia thở dài. Lấy tay xoa bóp tay của thiếu niên, sau đó hỏi lần nữa: “Có cảm giác không thoải mái chỗ nào không?”

Nghe được người đàn ông nói, thiếu niên gật đầu. Thản nhiên nói: “Có một chút, như kim châm!” Loại ngữ khí thản nhiên như vậy, giống như người đang nói là ai khác, chẳng phải là đang nói về mình.

Trong lúc Hồng Tiêu vì những lời người đàn ông mới vào nói chuyện với nam hài mà đau lòng, lại vang lên một giọng nói thật nhỏ. “Ha ha! Chú xe, y ngay cả đau cũng không biết?”

Không cần phải nói, cái kiểu như thế này, lại có can đảm nói trong lúc này cũng có thể là Hồng Hàn kia.

Xem đi, gã vừa nói xong, liền bị ba người nhìn chằm chằm.

Ha ha? Mi hỏi ba người ở đâu ra? Cái này hả, đương nhiên chính là Hồng Tiêu, Dạ Kì còn có người đàn ông kia.

Tại sao không có thiếu niên?

Cái này hả!!! Y không cần, ôi chao ~~~ nói chính xác là, là bởi vì y cảm thấy Hồng Hàn nói này nọ cũng chẳng mang theo ý nghĩa gì, cho nên y không để ở trong lòng.

“Hồng Hàn tiên sinh! Nếu như anh hi vọng Dạ Tường có thể có thêm thời gian bên cạnh anh, như vậy xin mời anh quản lí cái miệng của mình cho tốt!” Lời nói của Dạ Kì vang lên bên tai của Hồng Hàn.

“Hả!” Hồng Hàn lại càng hoảng sợ. Bởi vì gã hoàn toàn không biết, Dạ Kì từ lúc não đã đi đến bên cạnh người gã.

“Hừ!” Dạ Kì hừ một tiếng đã đi đến trước mặt Hồng Tiêu, “Hi vọng ông có thể quản lí gã tốt một chút!” Nói chuyện không hề nể mặt một chút nào.

“Dạ Hoa! Tường như thế nào không có tới?” Cái thanh âm thản nhiên kia lại vang lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.