Ngang Nhau

Chương 26: Gia sự




Lần đầu tiên thấy Tôn Dật Thiên ngồi một mình ở hoa viên lạnh lẽo, nhìn mấy khóm hoa đến ngẩn người.

Đáng lẽ hôm nay phải rời cung trở về biên cương, nhưng Tôn Dật Lân kỳ thật vẫn có chút lo lắng cho Tôn Dật Thiên.

Bởi vì Vương Ngự Phong đã bị hắn giam lỏng hai ngày, nhưng trong cung vẫn không thấy có biến động gì, có lẽ Tôn Dật Thiên đã giấu kín chuyện Ngự quý phi mất tích.

Hai ngày này, Tôn Dật Lân tự hỏi bản thân rất nhiều điều, hắn bắt đầu tự hỏi kế hoạch của mình có nên thực hiện hay không.

Như Vương Ngự Phong nói, hắn không có một chút hứng thú nào đối với ngội vị Hoàng đế, nếu không phải do sư phụ hắn khiêu khích, hắn sẽ không đồng ý tham gia vào kế hoạch này.

Nhưng trong nội tâm, vẫn giấu đi ý muốn muốn cùng hắn giải quyết mâu thuẫn, cùng hắn huynh đệ thuận hòa.

Không có ác ý, mà chỉ như một tiểu hài tử chứng tỏ năng lực của mình thôi.

*Bịch bịch*



Bị một loạt âm thanh kì lạ làm lạc mất sự chú ý, nhìn xuống liền thấy một quả cẩm bóng cũ kỹ, lăn đến bên chân.

“. . . Đây không phải. . .”

Nhìn quả bóng quen thuộc, vô thức khom lưng nhặt lên, lại nghe thấy giọng nói thân quen truyền đến.

“Quả bóng trên tay ngươi đẹp quá! Có thể cho ta không?”

“. . . Hoàng huynh. . .”

Ngẩng đầu, nhìn thấy Tôn Dật Thiên đứng ở trước mặt, vẫn là cặp phượng nhãn trong veo, vẫn là thần thái chờ mong như lúc ấy.

“Còn nhớ sao? Lúc đầu nếu như không phải quả bóng này lăn đến chân ta, ta đã không có được một người huynh đệ tốt như thế.”

Đôi môi khẽ mở, nhẹ nhàng kể lại kỉ niệm năm đó, quang cảnh Tôn Dật Thiên và Tôn Dật Lân lần đầu tiên gặp nhau.

“Sao lại không nhớ chứ. . . Nếu như không phải ta có chết cũng không cho ngươi trái bóng này mà, ngươi sẽ không làm ầm ĩ lên, chúng ta đã không có khoảng thời gian bốn năm vui vẻ đó. . .”

Hữu ý vô tình nghịch nghịch quả bóng trên tay, khóe môi có chút mỉm cười, thật không ngờ giờ phút này có thể nói chuyện với hắn dễ dàng như vậy, Tôn Dật Lân cứ tưởng là mình không thể nói được cơ chứ.

“Đúng vậy! Từ khi ta lên làm Thái tử cho đến bây giờ đã mười một năm rồi!”

Thuận tay cầm lấy quả bóng trên tay Dật Lân, linh hoạt ném qua ném lại.

“Ngươi vẫn như trước, nhanh nhẹn như vậy. . .”

Nhìn Tôn Dật Thiên chơi đùa với quả bóng, cảm giác tự do tự tại trước kia bỗng quay trở lại.

“Xin lỗi. . . Lúc đó, đáng lẽ ta nên tìm hiểu chân tướng sự việc. . .”

Động tác chợt dừng lại, nghiêm túc nhìn Tôn Dật Lân, trong mắt lộ rõ vẻ chân thành hối lỗi.

“Kỳ thật ta cũng sai. . . Nếu như ta lúc đó đừng tin lời kẻ khác quá dễ dàng như vậy. . .”

“Chúng ta ổn rồi! Đã trở về như trước rồi, vậy ngươi đừng trở về biên cương nữa, ở lại Hoàng cung, giúp ta trị quốc. . .”

“. . . Nhưng mà. . . Quân đội ở biên cương. . .”

“Ngươi có thể giao cho người khác đảm nhiệm! Không để cho người có năng lực trổ tài, sẽ bị người ta nói là hẹp hòi!”

“A ~ nếu hoàng huynh đã nói như thế. . .”

Nụ cười càng lúc càng tươi, bởi vì lúc này khoảng cách giữa hai người đã được xóa bỏ.

Bây giờ nghĩ lại, cũng chỉ vì một chút hiểu lầm như vậy, làm cho cả hai oán trách đối phương đến tận mười một năm, có cảm giác bản thân quá ngang ngạnh, ngoan cố như một đứa trẻ.

“Từ nay về sau, chúng ta đừng hiểu lầm nhau nữai! Được không?”

Nhẹ giơ tay lên, theo Tôn dật lân một lần nữa đính hạ huynh đệ trong lúc đó địa tín niệm.

“Đương nhiên, không nên giống như lúc còn bé nữa. . . Nếu như không tin tưởng ngươi, ta còn có thể tin tưởng ai?”

Không chút lo lắng giơ tay lên, nắm tay Tôn Dật Thiên, coi như đã thề rằng từ nay không để người ngoài chia rẽ nữa.

“Thái hậu nương nương giá lâm ~ “

Đột nhiên nghe thấy tiếng thái giám truyền, cả hai nhất thời không biết phản ứng như thế nào.

“Hoàng nhi thỉnh an mẫu hậu.”

“Mẫu hậu vạn phúc.”

Hai người ăn ý đồng thời quỳ xuống tỉnh an.

Mặc dù Thái hậu không phải mẹ ruột của Tôn Dật Lân, nhưng vì phép tắc và do mẹ của hắn qua đời sớm, cho nên cùng Tôn Dật Thiên gọi mẫu hậu cũng không phải không đúng.

“Đứng lên đi!”

Thấy có cả Tôn Dật Lân, Thái hậu mặc dù rất nghi hoặc, nhưng vẫn cố tình bình tĩnh lên tiếng.

“Tạ ơn mẫu hậu!”

“Thiên nhi, sao mấy ngày gần đây ai gia không thấy Phong nhi đây?”

Nheo mày, Thái hậu nương nương thật sự rất thích cùng Phong nhi nói chuyện phiếm, bởi vì Phong nhi ngây thơ lại không có dã tâm, nhưng đã hai ngày nay không thấy nàng, rất muốn gọi thái giám đến xem xem Phong nhi bệnh hay có việc gì, nhưng bởi vì lười chờ tin tức, thế là tự mình đến đây tìm Tôn Dật Thiên hỏi cho rõ ràng.

“Việc này. . . Muôn tâu mẫu hậu, hai ngày trước Phong nhi được tin người thân ốm, cho nên Hoàng nhi đã cho nàng về thăm. . .”

“. . .”

Thấy Thái hậu quan tâm đến Vương Ngự Phong như thế, còn bộ dáng khổ sở của Tôn Dật Thiên, tất cả đều khiến Tôn Dật Lân do dự rằng có nên trả y về cho hắn sớm hơn không.

“Thì ra là như vậy ah! Cũng khó trách, Phong nhi là một người hiếu thuận, người thân ngã bệnh cũng nên về thăm. . .”

Không chút nghi ngờ Tôn Dật Thiên, Thái hậu nương nương lúc này mới nhẹ nhõm thở hắt ra một hơi, nhưng lại lo lắng cho thân nhân của Phong nhi.

“Mẫu hậu, hay là người về cung trước, đợi Phong nhi trở về, Hoàng nhi sẽ lập tức bảo nàng tới gặp người. . .”

“Không cần không cần. . . Sau khi Phong nhi trở về nhất định cũng đã mệt rồi, ngươi cần phải hảo hảo chiếu cố nàng ah!”

Vội vàng từ chối ý tốt của Tôn Dật Thiên, Thái hậu có vẻ rất yêu thương Vương Ngự Phong ah!

Lo lắng cho Vương Ngự Phong sau chuyến đi sẽ mệt mỏi, nếu cố gắng hơn có thể ngã bệnh, cố đè nén ý muốn cùng nàng nói chuyện phiếm lại, để dịp khác vậy.

“Mẫu hậu lo lắng cho Phong nhi như vậy, nếu nàng biết được sẽ rất vui!”

“Đương nhiên! Nha đầu ấy thật sự khiến người ta rất yêu mến. . . Tốt lắm. . .”

Ánh mắt vô giác lướt qua người-từ-nãy-đến-giờ-không-mở-miệng-nói-tiếng-nào Tôn Dật Lân, vẻ mặt khó hiểu, Tôn Dật Thiên vội vàng giải thích:

“Mẫu hậu, Hoàng nhi và Dật Lân đã làm hòa. . .”

“Thật sự sao!”

Vui mừng nhìn về phía Tôn Dật Lân, thấy hắn mỉm cười gật đầu, cuối cùng thì khúc mắc của cả hai, đã được giải khai rồi.

“Mẫu hậu, từ nay về sau, Dật Lân sẽ không làm những việc tùy tiện, không suy nghĩ nữa! Mẫu hậu đừng nên lo lắng. . .”

“Hai người các ngươi! Cuối cùng đã hiểu ra rồi sao, mặc dù lúc trước là do Thiên nhi sai. . . Nhưng mà bây giờ các ngươi huynh đệ hòa thuận thì tốt quá rồi. . . Lát nữa ta phải đến từ đường (*), nói với phụ hoàng, hai huynh đệ các ngươi cuối cùng cũng đã làm hòa rồi, an ủi người ở trên trời. . .”

(*): Từ đường là một ngôi nhà dành riêng cho việc thờ cúng tổ tiên của một dòng họ hay từng chi họ tính theo phụ hệ (dòng của cha), nơi được coi như nhà Tổ 茄組, nhà quy tụ con cháu dòng họ, đồng thời cũng là nơi thờ tự ông bà tổ tiên, nhất là các ngày giỗ trọng. Đây cũng là nơi Hội đồng gia tộc hội họp, giải quyết việc họ; là nơi con cháu thực hiện việc tạ lễ khi cưới gả, đi xa về, hoặc thi đậu, nhậm chức. “Vậy Hoàng nhi sẽ lập tức phái người đi theo hầu cận mẫu hậu. . .”

“Uh, vậy ai gia về cung chuẩn bị trước. . . Tiểu Lâm tử, hồi cung.”

“Vâng.”

“Mẫu hậu đi thong thả.”

Thái hậu nương nương vừa đi khuất, Tôn Dật Lân liền hỏi Tôn Dật Thiên:

“Hoàng huynh, vì sao ngươi không nói rõ cho mẫu mậu biết Phong nhi là nam nhân?”

“. . . Ta cũng rất muốn nói thẳng với mẫu hậu! Nhưng Ngự Phong không muốn người lo lắng khổ sở. . . Hơn nữa. . . Ngự Phong sợ ta vì y mà mâu thuẫn với mẫu hậu. . .”

“. . . Thật đúng là tiểu tử ngốc, quá tốt bụng rồi. . .”

“Đúng vậy! Nhưng ta đã yêu tiểu tử ngốc đó rồi. . .”

“Thật không biết y sẽ muốn làm gì nữa khi hồi cung. . .”

Thử dò xét, chỉ thấy ánh mắt hắn lóe lên tia ảm đạm sầu muộn, ngữ khí có phần lo lắng:

“Nói đến việc này ta lại đau đầu, Ngự Phong thật sự không phải đi thăm thân nhân, Phong nhi không mất tích rồi, ta cùng Duẫn Sâm tìm khắp Hoàng cung vẫn không thấy dấu tích của y. . .”

Vẻ mặt khổ sở ngồi xuống ghế đá, Vương Duẫn Sâm nói Phương Vĩ Kỳ và Giang Ngươi Đông cũng không tìm thấy y trong binh doanh, Tôn Dật Thiên không biết làm gì hơn là phái hắn ra ngoài nghe ngóng tin tức.

“…”

Nhìn Tôn Dật Thiên lòng tràn đầy mất mát, trong lòng Tôn Dật Lân đầy cảm xúc phức tạp, hai người lặng yên một lúc lâu, hắn liền nói:

“Ta đưa ngươi đến chỗ Phong nhi!”

“Cái gì! Ngươi. . . Ngươi biết Phong nhi đang ở đâu?”

Ra vẻ kinh ngạc nhìn Tôn Dật Lân, Tôn Dật Thiên biết, nếu lúc này để hắn biết sự thật là Vương Duẫn Sâm đang theo dõi hắn, mọi chuyện sẽ đổ bể, công sức hắn cố gắng giải khai mâu thuẫn sẽ đổ sông đổ biển.

“Uh! Đi theo ta!”

Tưởng rằng Tôn Dật Thiên không hề nghi ngờ hắn là người bắt Ngự Phong đi, mặc dù sau việc này Tôn Dật Lân biết là Dật Thiên sẽ cố ý tránh xa hắn, đương nhiên không muốn rời cung chạy trốn hắn như lúc trước, nhưng. . . Đó cũng là chuyện của những năm sau này!

◇◆◇

“Đáng ghét. . . Khi ta thoát ra rồi sẽ cho các ngươi biết tay!”

Trừng mắt nhìn hai người ngoài cửa, Vương Ngự Phong đã hết cách rồi, không cách nào có thể để y bước ra khỏi căn phòng này nửa bước, vốn là muốn từ cửa sổ nhảy xuống, nhưng lại quá cao, y lại sợ độ cao, vẫn là không nên làm bậy, lỡ bản thân mình bị thương, chạy trốn cũng không được!

*Cạch*

Khi Vương Ngự Phong còn đang nghĩ cách trốn thoát, cửa liền mở ra, chỉ thấy một người nam tử trung niên nhìn rất quen nhưng lại không nhớ ra là ai xuất hiện, bởi vì hình như y không biết người này, liền trở nên cảnh giác!

Bởi vì Tôn Dật Thiên nếu muốn cứu y, tuyệt đối sẽ không phái người y không quen biết đến!

“Ngươi. . . Ngươi là ai? Ngươi vào đây làm gì?. . .”

“Chậm chạp, sớm biết đứa cháu này không làm nên đại sự được mà. . .”

“Cháu?”

Ngay lúc y còn đang suy nghĩ nên làm gì, liền nghe tiếng phàn nàn từ dưới lầu vọng lên.

“Giản Ngự Đức, nhanh giao Ngự quý phi ra đây. . .”

“Là Vương Duẫn Sâm. . . Duẫn Sâm, Dật Thiên phái ngươi đến cứu ta ah!”

Nhìn Vương Duẫn Sâm cầm kiếm trên tay, vẻ mặt đằng đằng sát khí xuất hiện trước mặt, Vương Ngự Phong vui mừng muốn chạy ngay đến chỗ hắn, nhưng lại thấy thân thể nhẹ như không, Giản Ngự Đức khiêng bổng y lên vai, không nghĩ rằng người này trông có vẻ chậm chạp lại khiêng mình lên một cách dễ dàng như vậy, y vội vàng cựa quậy, muốn xuống.

“Này. . . Mau buông ta xuống. . .”

“Khốn kiếp! Không ngờ ngươi lại tìm ra nơi này. . .”

Hoàn toàn không để ý tới y đang tận lực giãy dụa, còn không nhận ra y là nam nhi, lộ ra bộ dáng nham hiểm, khinh thường đối với Vương Duẫn Sâm.

“Mau buông Ngự quý phi ra. . . Ngươi trốn không thoát đâu. . . Hoàng thượng đã sớm phát hiện ngươi là nội gián. . .”

“Chết tiệt! Thì ra hắn đã sớm biết được, hành động nhanh như vậy. . . Cũng khó trách Dật Lân làm thế nào cũng không thắng được bọn Tôn gia các ngươi. . .”

Nhìn Giản Ngự Đức có thể dễ dàng khiêng bổng y trên vai, xem ra hắn biết võ công, Vương Duẫn Sâm không dám coi thường, bởi vì sợ lúc đánh nhau, đả thương đến y.

“Ngươi, mau buông ta ra. . .”

Không biết sống chết đấm mạnh vào lưng Giản Ngự Đức, y bây giờ chỉ muốn trở lại bên Tôn Dật Thiên, y biết hắn đang rất lo lắng cho y.

“Ngươi câm miệng lại cho ta! Khốn kiếp! Dật Lân không làm được, ta sẽ báo thù cho Giản gia. . .”

Biết Vương Duẫn Sâm e dè Ngự quý phi trên vai mình, Giản Ngự Đức siết chặt lấy vòng eo Vương Ngự Phong, nhảy ra khỏi cửa sổ, Vương Duẫn Sâm vội vàng đuổi theo. . .

“Giản Ngự Đức. . . Ngươi muốn chạy trốn. . .”

“Haha, Ngự quý phi vẫn trong tay ta, nếu như ngươi muốn thấy thi thể nàng, cứ việc đuổi theo!”

Hài lòng nhìn vẻ mặt thất thần của Vương Duẫn Sâm, Giản Ngự Đức không thèm để ý đến Ngự quý phi kia cứ la hét vùng vẫy trên lưng, cứ như vậy khiêng người nhảy xuống.

“Đáng chết. . .”

Lo lắng vọt tới bên cửa sổ, hình như Giản Ngự Đức đã đánh Vương Ngự Phong bất tỉnh, bởi vì hắn thấy y nằm bất động trên lưng ngựa mặc cho Giản Ngự Đức đưa đi, mà tên kia còn quay lại nhìn hắn vẫy vẫy tay.

“Ghê tởm. . .”

Bị Giản Ngự Đức khiêu khích xem thường, Vương Duẫn Sâm không chút nghĩ ngợi chống tay lên cửa sổ nhảy xuống, hai chân tiếp đất vững vàng, đang muốn lên ngựa đuổi theo hướng Giản Ngự Đức, liền bị người gọi lại.

“Duẫn Sâm. . .”

“Hoàng thượng?. . . Ly tướng quân. . .”

Nhìn hai người cưỡi ngựa trước mắt, xung quanh không có một người tùy tùng, Duẫn Sâm không nghĩ Tôn Dật Thiên sẽ ra khỏi cung một mình, lại đi cùng Ly thân vương.

“Trẫm và Ly thân vương đã làm hòa rồi. . .”

“Làm hòa cái gì! Nếu bây giờ chúng ta không đuổi theo sẽ muộn mất. . . Nhanh. . .”

Không chờ phản ứng của Vương Duẫn Sâm, Tôn Dật Lân vội vàng giữ chặt dây cương, đuổi theo Giản Ngự Đức.

“Oh!”

Vội vàng ngồi lên tuấn mã của Tôn Dật Thiên, thúc ngựa chạy theo hướng Ly thân vương vừa khuất.

_END 34_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.