Ngang Nhau

Chương 14: Trò chuyện




Hai người sóng vai đi ra cổng trường, bởi vì Lam Vũ nói trường học phần lớn thời gian đều là đóng kín cửa, chỉ có đợt này mới mở cửa ra, cho nên sau này bọn họ chỉ có thể ăn cơm trong trường.

Mà hôm nay còn chưa có phải đi học, cho nên mới có cơ hội chạy ra ngoài ăn cơm. Mà cuộc sống kiểu đó chỉ có thể gặp không thể cầu, bọn họ không thể buông tha cơ hội này được, nếu không Lam Vũ sẽ có cảm giác có tội với bản thân.

Đây là nguyên nhân hai người ra khỏi cổng trường.

Nhưng mà chuyện thì không có dễ dàng như hai người nghĩ đâu.

Hai người vừa ra tới cổng trường, không hẹn mà đều dừng bước. Về nguyên nhân hả, chính là????

“Hoằng Nhi! Tại sao con không cầm theo điện thoại di động?”

“Tiểu Vũ! Tại sao con hai ngày nay không về nhà!”

Dạ Hoằng cùng Lam Vũ vừa mới tới cổng trường, thì hai giọng nói đồng thời xông tới.

Hồng Tiêu vốn rất giận, xế chiều hôm nay gọi điện thoại, Dạ Hoằng chính là không bắt máy, biết là Dạ Hoằng không mang điện thoại theo rồi, cái này Hồng Tiêu cũng có thể hiểu, dù sao xế chiều cũng là lễ khai giảng, Dạ Hoằng không mang điện thoại cũng là bình thường. Nhưng mà sau đó hắn biết lễ khai giảng đã kết thúc cách đây hơn hai tiếng rồi, nhưng mà chính là Dạ Hoằng còn chưa có trở về, mặc dù biết ở trong trường này thì Dạ Hoằng chẳng thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng mà Hồng Tiêu vẫn rất lo lắng.

Vì vậy Hồng Tiêu liền chạy tới trường học, nhưng mà cái trường chết tiệt này lại có một qui định là nếu không có giấy chứng nhận thì không thể vào trong, Hồng Tiêu không muốn Dạ Hoằng vừa mới đến trường đã có thể trở thành tiêu điểm được, cũng chỉ có thể kiên nhẫn đứng ngoài cổng đợi.

Nhưng mà khi hắn nhìn thấy Dạ Hoằng đi ra ngoài, cơn giận liền bốc lên tận não, hóa ra Dạ Hoằng không có đi một mình, cái đó còn chưa tính, người kia lại còn khoác vai Dạ Hoằng xuất hiện trước mặt mình.

Đứa trẻ kia Hồng Tiêu nhớ rất rõ, là bạn cùng phòng của Dạ Hoằng, mặc dù biết Dạ Hoằng nên giao du với bạn bè là rất tốt. Nhưng mà Hồng Tiêu cảm thấy không thoải mái, hắn cùng Dạ Hoằng hòa hợp tốn hết cả một ngày, trong khi đó Hồng Tiêu còn phải dùng thân phận làm cha mà thuyết phục Dạ Hoằng. Nhưng mà Hồng Tiêu biết, hai người kia bất quá biết nhau mới có mấy tiếng, hai đứa nó lại có thể tốt như vậy. Trong lòng Hồng Tiêu cảm giác không thoải mái nhưng không biết dùng từ nào để diễn tả.

“Cha à! Cha về khi nào vậy?” Lam Vũ kinh ngạc nhìn người trước mặt mình — cha của hắn – Lam Thấm.

“Cha hôm qua gọi điện thoại về, mẹ con nói con không có ở nhà. Hơn nữa ban đêm cũng không về, cha liền trở về gấp, con còn chưa nói cho cha biết tại sao con không về nhà!” Trong lòng Lam Thấp không thoải mái chẳng kém gì Hồng Tiêu.

Lam Vũ có thể nói là người Lam Thấm thích thật sự trong lòng. Từ nhỏ liền cưng chiều yêu thương. Nhưng mà mấy ngày trước Lam Thấm bởi vì công việc phải đi công tác, nhưng hai ngày trước, Lam Thấm gọi điện thoại về chỉ nghe thấy Lam Vũ đi cả đêm không về, đến trường học rồi. Nhưng mà trường học lúc đó còn chưa khai giảng, mà điện thoại di động của Lam Vũ cũng tắt máy. Lam Thấm lo lắng liền vội vã trở về, ngay cả nhà cũng chưa ghé qua, đến trường học tìm Lam Vũ, nhưng mà trường học lại không cho vào trong, không có biện pháp khác đành đứng chờ bên ngoài, bởi vì hắn tin tưởng với cá tính của Lam Vũ sẽ không ở trong trường lâu.

Lam Vũ dẩu dẩu môi: “Ở nhà chẳng có gì chơi cả, đến trường vui hơn!”

Hồng Tiêu kéo Dạ Hoằng qua một bên hỏi: “Hoằng Nhi, con đi đâu vậy? Lại không mang điện thoại di động theo?”

Dạ Hoằng nhìn thoáng qua Hồng Tiêu, mở miệng: “Vườn hoa, phiền phức.”

Nghe phần trước còn đỡ, nghe được khúc sau Hồng Tiêu hoàn toàn không biết nói cái gì nữa rồi, nhưng đành cố nén hỏi: “Vậy con dùng cách nào mà liên lạc với bọn Dạ Kì?”

Nghe Hồng Tiêu nói, Dạ Hoằng đưa tay với ra sau tay, một chút sau, Dạ Hoằng đưa tay trước mặt Hồng Tiêu, trên ngón tay có một vật nhỏ nhỏ, giống như một loại khuyên tai gì đó. Hồng Tiêu đã từng thấy, trên tai phải của Dạ Hoằng, trước kia Hồng Tiêu còn cho rằng đó là khuyên tai, bất quá bây giờ xem ra không phải như vậy rồi.

“Đây là cái gì?” Hồng Tiêu lại một lần nữa cảm thấy kiến thức của mình thật ít ỏi. Hắn đúng là không biết cái vật kia là cái gì.

“Earphone, sau khi mở lên là có thể liên hệ với mấy người Dạ Kì.” Dạ Hoằng nói xong thì đem vật kia gắn lại chỗ cũ.

“Đều là dạng này sao?” Hồng Tiêu sau khi nhìn thấy cái này thì cũng hiểu được vì sao điện thoại di động cũng có phiền phức rồi.

“Kiểu dáng nào cũng có. Con nói Dạ Kì làm một cái cho cha.” Dạ Hoằng thản nhiên nói.

“Tốt! Cha nói Hoằng Nhi à, chuyện đứa trẻ kia là như thế nào vậy?” Hồng Tiêu chỉ vào Lam Vũ cách đó không xa nói.

Kì quái nhìn Hồng Tiêu, hắn không phải đã xem qua tài liệu sao? “Cha không biết sao?”

“Ý của cha là tại sao hai đứa con đi với nhau? Quan hệ đã tốt như vậy rồi sao?” Nói ra những lời này, ngay cả Hồng Hàn cũng có thể ngửi thấy mùi chua lét, bất quá may mà Hồng Hàn chẳng có cái may mắn nghe được những lời này, hơn nữa bên cạnh cũng chả có ai. Không ai có thể có ý kiến gì cả.

Ánh mắt Dạ Hoằng nhìn Hồng Tiêu càng thêm kì quái, chậm rãi mở miệng nói: “Không phải là các người muốn con phải kết giao bạn bè sao?”

“Ôi chao ~~~ nhưng mà các con không phải mới gặp mặt thôi sao?” Đây là điều Hồng Tiêu muốn biết nhất.

“Bối cảnh của bạn đó không có gì không tốt cả, hơn nữa con cảm thấy cũng không tệ lắm.” Đối với người cho cảm giác không tệ lắm, ít nhất y cũng không có giống người khác, ở chung với y một chút cũng bỏ chạy thôi.

Hồng Tiêu vẫn còn muốn nói tiếp, thanh âm của Lam Vũ đã vang lên xa xa. “Dạ Hoằng, chúng ta đi ăn cái gì đi! Cha tôi nói ông sẽ mời!”

Từ xa chạy lại, Lam Vũ chạy đến trước mặt hai người, mở miệng hỏi: “Dạ Hoằng, vị này là ai?”

“Cha tôi.” Dạ Hoằng thản nhiên nói.

“Chào bác trai!” Lam Vũ cười ngọt ngào, sau khi chào hỏi với Hồng Tiêu, nói với Dạ Hoằng, “Nói cho bạn biết! Cha tôi rất ít khi mời khách, đây là cơ hội ngàn năm có một đó, chúng ta không thể bỏ qua được!”

“Đúng vậy, tôi rất ít khi có thời gian rảnh, hai vị cũng không thể bỏ qua cơ hội này nha.” Lam Thấm đi theo Lam Vũ cũng đã tới nơi.

“Chào anh, tôi là Hồng Tiêu, đây là con tôi – Dạ Hoằng!” Hồng Tiêu nói khách sáo.

“Lam Thấm, đây là con tôi – Lam Vũ. Hồng Tiêu, có phải chính là ????” Lam Thấm còn nói chưa xong đã bị Lam Vũ cắt ngang.

“Dạ Hoằng, tại sao bạn không theo họ cha bạn vậy?” Lam Vũ thấy rất kì quái, mặc dù tình huống này có rất nhiều, nhưng mà là lần đầu tiên Lam Vũ thấy, cho nên Lam Vũ rất muốn biết lí do tại sao.

“Dạ Hoằng khi còn nhỏ ở với bên ngoại, cho nên theo họ của mẹ.” Hồng Tiêu giải thích.

“Oh ~~~ nói cách khác, Dạ Hoằng khi còn nhỏ không biết là còn có bác sao!” Lam Vũ một chữ nói ra điểm trọng yếu.

“Là như vậy!” Hồng Tiêu như nghĩ tới cái gì nhìn Lam Vũ. Mặc dù trong hồ sơ có nói, Lam Vũ rất thông minh, nhưng mà Lam Vũ có thể chỉ từ một câu nói đơn giản có thể phỏng đoán đến mấy tầng như vậy. Quả thật không thể xem nhẹ.

“Như vậy à! Trách không được Dạ Hoằng lúc nào cũng lạnh lùng, là bởi vì không có người nào chỉ cho bạn ấy.” Lam Vũ nhỏ giọng nói thầm.

Bất quá vẫn có người nghe được, ví dụ như là Dạ Hoằng.

Bất quá Dạ Hoằng cũng không có phản ứng gì, bởi vì y cảm thấy Lam Vũ nói sự thật, chính xác là không có bất kì ai dạy cho mình biết phải ở chung với người khác như thế nào. Mạ Dạ Ảnh cũng chỉ dạy y làm như thế nào để đưa người khác vào chỗ chết.

“Như vậy đi! Hay là để tôi mời mọi người! Dù sao đứa trẻ này rất ít khi ở chung với người khác, sau này sẽ mang lại không ít phiền toái cho Lam Vũ rồi.” Hồng Tiêu cười nói.

“Cái này ~~~” Lam Thấm cũng khó xử, dù sao cũng là chính mình mở miệng nói sẽ mời trước.

“Coi như là học phí của con!” Dạ Hoằng nãy giờ toàn im lặng tự nhiên mở miệng nói.

“Đúng rồi! Quyết định vậy đi!” Lam Vũ hưng phấn nói vô.

“Cứ như vậy đi!” Ánh mắt Lam Thấm chuyển trên người hai cậu trai, hết sức tò mò học phí kia là cái gì.

Hồng Tiêu cũng nhìn Dạ Hoằng kì quái, hắn cũng muốn biết cái đó có ý là gì.

Bất quá không có bất luận ai giải thích thêm, Dạ Hoằng cứ thế đi thẳng đến xe Hồng Tiêu.

“Đi xe của tôi đi!” Hoằng Tiêu nhìn Lam Vũ cũng đi theo Dạ Hoằng lên xe của mình, quay qua đề nghị Lam Thấm.

Lam Thấm bất đắc dĩ cười nói: “Tôi còn có biện pháp khác sao?”

Hồng Tiêu cũng hiểu cười: “Đúng vậy! Hai đứa con trai này cũng không để cho người ta tĩnh tâm đây!”

“Uh! Dạ Hoằng thì trầm, Tiểu Vũ thì rất hoạt bát, hơn nữa, Tiểu Vũ thông minh thì có thông minh, nhưng mà vẫn còn rất nông cạn với thế giới này, rất ngây thơ.” Chậm rãi đi về xe, Lam Thấm nói.

“Hoằng Nhi bởi vì ít tiếp xúc với người khác quá mới thành ra như vậy, tôi cho nó đến trường học chính là hi vọng nó có thể quen biết thêm bạn bè, có thể mở lòng ra.” Hồng Tiêu cũng nói với Lam Thấm.

Hồng Tiêu hi vọng Lam Thấm sẽ không cản trở hai đứa trẻ quen biết. Vì phòng ngừa Lam Thấm sau này biết thân phận thật sự của Dạ Hoằng, sẽ ngăn cản cả hai giao du, bây giờ tiện thể rào lại trước.

“Tôi cảm thấy, Dạ Hoằng là đứa trẻ tốt. Anh có nghĩ đến việc đổi lại tên cho Dạ Hoằng không.” Lam Thấm hỏi.

“Không, đó là thứ duy nhất mà mẹ nó còn lưu lại được cho nó.” Hồng Tiêu cảm thán nói.



“Chú Hồng, cảm ơn chú, hôm nay ăn thật là ngon quá đi!” Xuống xe, Lam Vũ cười cảm ơn Hồng Tiêu.

“Không cần khách sáo, các con còn đang tuổi lớn, chính là cần ăn mấy thứ như vậy, không giống Hoằng Nhi nhà chú, cả ngày chỉ biết ăn đồ ngọt thôi.” Chính là Hồng Tiêu muốn nói với người nào đó, nhưng mà nghĩ đến Dạ Hoằng không nhất định sẽ hiểu ra, cho nên liền chỉ đích danh luôn.

“Ha ha! Thì ra Dạ Hoằng thích ăn ngọt à, trách không được bạn này ăn không bao nhiêu, nhưng thật ra lại ăn hết mấy đồ ngọt.” Kì thật vừa lúc nãy trong phòng ăn cũng đã nghĩ tới, nhưng mà Lam Vũ cảm giác người lạnh băng như Dạ Hoằng sẽ không phải thuộc nhóm người thích ăn ngọt, có thể là không có cảm giác thèm ăn thôi.

“Uh.” Dạ Hoằng thản nhiên nói.

“Được rồi, Tiểu Vũ con cũng đừng quậy phá nữa, mau đi vào thôi, trời tối rồi, nếu không vào trong, các con sẽ không vô được nữa đâu.” Lam Thấm nhắc nhở.

Trường học đóng cửa rất sớm, tám giờ đã đóng cửa rồi. Hơn nữa đến sáng hôm sau mới mở lại.

“Chúng con vào trong đây, pai pai cha, hẹn gặp lại chú Hồng.” Lam Vũ chào tạm biệt hai người.

“Tạm biệt.” Dạ Hoằng thản nhiên nói.

“Tạm biệt Tiểu Vũ, tạm biệt Dạ Hoằng.” Lam Thấm nói.

“Tạm biệt, Hoằng nhi, nhớ kĩ mấy lời cha dặn!” Hồng Tiêu cười nói.

“Dạ.”

Sau đó, Dạ Hoằng Lam Vũ hai người đi về phòng ngủ.

“Tôi nói, Dạ Hoằng, cha của bạn thoạt nhìn còn rất trẻ nha.” Chú Hồng thoạt nhìn nhiều lắm cũng chỉ khoảng ba mươi.

“Uh, không sai biệt lắm.” Kì thật Lam Thấm thoạt nhìn cũng không thấy già, bộ dáng cũng chỉ chừng ba mươi mấy.

“Khác chứ, cha tôi là bác sĩ thẩm mĩ, thoạt nhìn đương nhiên trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, mới có người tìm đến bệnh viện ông chứ.” Lam Vũ nói.

“Oh, cha tôi không già lắm, 32 tuổi.” Dạ Hoằng nói.

“À! Vậy là chú ấy 16 tuổi đã cùng với mẹ bạn này có cái kia rồi! Oa trời ạ, cha tôi cũng tính là sớm rồi, hai mươi tuổi đã có tôi, không nghĩ tới bạn còn sớm hơn.” Lam Vũ cảm thán nói. Tại trong suy nghĩ của Lam Vũ khoảng 25, 26 tuổi có con đã là sớm rồi. Trước kia cảm thấy mình chui ra khỏi bụng cha mẹ hình như sớm quá, không ngờ hôm nay lại còn gặp người chui ra sớm hơn mình tới mấy năm nha.

“Uh.”

Hai người thảo luận chuyện khi nào có em bé cho tới tận cửa, cũng không có kết quả. Chủ yếu bởi vì Dạ Hoằng chỉ toàn nghe, không có đưa ra bất kì ý kiến gì, bất quá Lam Vũ cũng vui vẻ dù Dạ Hoằng không nói gì, bởi vì hắn nói không ngừng, hoàn toàn không để cho Dạ Hoằng có cơ hội nói chuyện.

Lam Vũ mở cửa phòng ra, nhân tiện nhìn thấy một đám người đang ngồi trong phòng ăn vặt, xem TV.

Nhìn thấy hai người Dạ Hoằng đã trở về, một người trong đó đứng lên cười nói: “Chào hai bạn, tôi là Lí Gia Tề, chúng tôi ở đây đợi hai bạn lâu rồi.”

“Chờ chúng tôi? Làm cái gì?” Lam Vũ tò mò hỏi.

“Nói thế nào sau này cũng ta cũng ở cùng một chỗ mà, đương nhiên biết nhau một chút cũng tốt mà!” Lí Gia Tề giải thích.

“Oh, như vậy à!” Lam Vũ gật đầu nói.

“Tôi là Từ Ba, nhà ở thành phố Y, ở đó cũng có chút danh tiếng.”

“Tôi là Trâu Khải. Lớp âm nhạc, tôi học Tiêu.”

“Tôi là Trình Thuẫn. Năm thứ 2.”

“Tôi là Trầm Khiết.”

“Tôi là Lữ Mục ca.”

“Tôi là Lam Vũ.”

“Lam Vũ, là thiên tài Lam Vũ đó sao.” Trình Thuẫn kêu lớn.

“Uh. Cũng chẳng phải là thiên tài gì đâu.” Lam Vũ mắc cỡ nói.

“Dạ Hoằng.” Dạ Hoằng nói xong liền đi về phòng mình. Dạ Hoằng không thích mùi ở chỗ này. Có mấy người trên mình có mùi thuốc lá. Mặc dù họ không có hút lúc này, nhưng mà trước khi bọn họ trở về nhất định là có, bởi vì vật chứng còn ở trên bàn.

“Cậu ta làm sao vậy?” Lí Gia Tề tò mò hỏi.

“Không có gì đâu. Tại mệt thôi, chúng tôi đi chơi từ trưa, mệt chết được. Tôi về phòng trước.” Lam Vũ cũng không thích mùi thuốc lá, hắn cảm thấy hút thuốc chỉ có trăm hại mà chẳng có lợi ích gì. Chi nên nhà hắn cũng không có ai hút thuốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.