Ngang Nhau

Chương 13: Nhập môn




Lam Vũ nhìn rất thích, da rất trắng nhưng mà không giống như Dạ Hoằng mới nhìn qua tạo cảm giác bị bệnh. Hai má hồng tự nhiên, rất mờ không rõ ràng lắm.

Hai mắt rất to, tóc dài ngang vai, chải rối, lại còn nhuộm một ít màu xanh lam.



Lam Vũ vươn tay, khẽ mỉm cười nhìn Dạ Hoằng.

Dạ Hoằng biết đây là ý gì, mặc dù không thích đụng chạm vào người khác, bất quá, Hồng Tiêu cùng Dạ Kì còn có Dạ Hoa nói đây là lần đầu tiên tiếp xúc với người khác là phương thức biểu đạt sự thân thiện.

Dạ Hoằng cũng vươn tay.

“Cậu nhìn rất đẹp!” Thả tay da, câu thứ nhất Lam Vũ nói.

“Cảm ơm.” Thản nhiên nói, xoay người đem mấy thứ ở trong túi lấy ra ngoài đặt xuống.

“Tôi nói, bạn báo danh hồi nào vậy? Cậu báo danh xong thì đi đâu nữa à!” Lam Vũ tới đây đã hai ngày rồi, hắn còn tưởng rằng mình là người đầu tiên báo danh ở đây! Kết quả lúc tới, phát hiện thấy bạn cùng phòng của mình đã tới, vật dụng cũng đã được sắp xếp chỉnh tề. Nhưng mà người thì không có ở lại, còn tưởng rằng cậu ta đi ra ngoài mua vật dụng này nọ, dù sao buổi tối là có thể gặp được, nhưng mà Lam Vũ ở đây đợi suốt hai ngày mới thấy bạn học mò đến.

“Ở nhà!”

“Oh~~~~” vừa nói, lại gật đầu. Tỏ vẻ mình đã hiểu rồi.

“Bên ngoài kia thật là ồn ào, rõ ràng ngày hôm qua đã đến rồi, kết quả cả nhà họ tới bây giờ còn chưa chịu đi, có thể là người ở vùng khác! Cậu có thấy vậy không?” Lam Vũ ngồi khoanh tròn trên giường, nhìn bóng lưng Dạ Hoằng nói.

“Từ Ba, thành phố Y.” Nhớ lại thông tin trong hồ sơ, Dạ Hoằng trả lời.

“Vậy à! Ôi chao ~~~ sao bạn biết được.” Lam Vũ tò mò nhìn Dạ Hoằng.

“Vừa mới nghe bọn họ nói!” Vẫn là ngữ khí thản nhiên. Bất quá như vậy làm cho Lam Vũ không cách nào biết y vừa nói xạo.

“Tôi hỏi cái này! Bạn lúc nào cũng nói chuyện như vậy sao?” Lam Vũ phát hiện từ lúc nãy, ngữ khí nói chuyện của Dạ Hoằng không hề biểu cảm. Còn tưởng rằng Dạ Hoằng cảm thấy mấy câu hỏi của mình có vấn đề, nhưng mà hồi lâu Lam Vũ cũng cảm thấy có chỗ nào không đúng.

“Uh.”

“Hả ~~~ chẳng vui chút nào.” Có ai đó nổi cáu liền đem cái gối ra chà đạp.

“Oh.” Sắp xếp lại cái bàn xong, Dạ Hoằng đem chăn mền gối bên trong tủ lấy ra.

“Oa ~~~ nhiều vậy!!! Lớn quá đi!!!” Lam Vũ cảm khái nhìn bộ đồ dùng trên giường của Dạ Hoằng.

Hai cái gối, còn có ba cái gối ôm, chăn mền thì lại càng khoa trương, xếp chồng chất, Lam Vũ cảm giác nhiều hơn so với mình lắm. Hơn nữa Lam Vũ cũng nhìn thấy, đồ dùng của Dạ Hoằng tất cả đều là hàng chất lượng cao vòi vọi.

Dạ Hoằng lôi tất cả những thứ đó ra, cái giường vốn không lớn lắm liền bị ngập đồ.

“Dạ Hoằng à! Bạn lấy ra nhiều vậy, buổi tối sẽ không nóng sao?” Bây giờ Lam Vũ cảm thấy điều may mắn duy nhất là mặt sàn được trải thảm, cho dù buổi tối Dạ Hoằng có bị lọt giường cũng sẽ không bị dơ. Bất quá chỉ có phòng này mới được trải thảm, chính là Hồng Tiêu phân phó, bởi vì lúc Dạ Hoằng bước xuống giường thường đi chân không. Hắn lo lắn khi tới mùa đông Dạ Hoằng sẽ bị lạnh chết, cho nên dứt khoát trải thảm cả phòng. May mà Lam Vũ cùng Dạ Hoằng không có thói quen đi lung tung qua các phòng khác, nếu không hai người sẽ biết chỉ có phòng họ mới được trải thảm.

“Sẽ không.” Dạ Hoằng sắp xếp giường chiếu ổn thỏa, nằm xuống/

“Oh ~~~ bạn học lớp mấy?” Lam Vũ hỏi

“Lớp mười.”

“Hả ~~~ Lớp mười?” Thoạt nhìn Dạ Hoằng cũng đâu tới nỗi ngốc đâu. Tại sao mới học lớp mười vậy?

“Uh.”

“Tôi học lớp một, nếu như sau này có vấn đề gì bạn có thể hỏi tôi!!!” Lam Vũ cười nói.

“Uh.”

“Alo ~~~~ Alo~~~~” Loa phát thanh vang lên.

“Tất cả học sinh năm nhất chú ý!!! Tất cả học sinh năm nhất chú ý !!! Xin thông báo!!! Xin thông báo!!! Xin mời tất cả học sinh năm nhất đến lễ đường tham dự lễ khai giảng!!! Xin mời tất cả học sinh năm nhất đến lễ đường tập trung, tham dự lễ khai giảng!!! Xin nhắc lại!!! Tất cả học sinh năm nhất chú ý!!! Học sinh năm nhất chú ý!!! Xin thông báo!!! Xin thông báo!!! Xin mời tất cả học sinh năm nhất đến lễ đường tập trung, tham dự lễ khai giảng. Xin mời tất cả học sinh năm nhất tập trung tại lễ đường tham dự lễ khai giảng!!!”

“Đi thôi! Dạ Hoằng chúng ta đến lễ đường nhanh chút đi. Phải nhanh lên! Nếu không chúng ta sẽ bị ngồi ở hàng đầu.” Cái trường học này có đặc điểm, đó chính là mặc kệ mở hội nghị gì đi nữa cũng sẽ không ngồi theo cấp bậc, nhưng mà mỗi lần tập hợp thì kéo nguyên bầy.

Cho nên hai người phải nhanh lên một chút, nếu không sẽ bị tống lên ngồi trên hàng đầu. Ngồi ở hàng đầu sẽ chẳng có cái gì vui mà xem, ngay cả lén ngủ gục cũng chẳng được.

Cũng may Lam Vũ tích cực, hai người cũng không tính là tới trễ, Lam Vũ tìm một chỗ không thu hút chú ý. Hai người ngồi xuống. Bất quá lần này Lam Vũ sai lầm rồi. Người như Dạ Hoằng lúc nào cũng đoạt hồn người khác ngồi ở đó, cho dù nơi đó không gây chú ý, cũng sẽ trở thành thỏi nam châm.

Xem đi bây giờ đã có nguyên đống người soi qua đây, nói cho chính xác một chút là từ khi bọn họ vừa đi vào thì đã soi qua đây rồi.

“Này. Bạn nói cái người tóc dài kia là nam sinh hay nữ sinh!”

“Nam sinh! Vừa nhìn là biết mà!”

“Nhưng mà nam sinh sao lại để tóc dài như vậy.”

“Cái này thì không biết, bất quá nhìn cũng không tệ lắm.”

“Bạn đó nhìn thật là đẹp.”

“Các bạn biết đó là ai không?”

“Không biết!”

“Không biết!”

“Chưa từng thấy!”

“Hồi ở sơ trung cũng chưa từng thấy nhân vật nào như vậy hết!”

“Có lẽ là người chỗ khác!”

“Khụ khụ ~~~ Yên lặng ~~~” Một người đàn ông trung niên đi lên, mở miệng nói.

Đợi tất cả đều yên tĩnh trở lại, người đó lần nữa mở miệng: “Mời thầy hiệu trưởng phát biểu.”

Nói xong, người đàn ông đó đã đi xuống trở lại. Đi lên là một người phụ nữ khoảng ba mươi rất xinh đẹp. Trang điểm kĩ càng, bất quá bộ đồ hình như được thiết kế riêng, hình như váy cũng ngắn một chút, bất quá thoạt nhìn thì không thấy gì.

Người phụ nữ đi tới trước Microphone nói: “Hoan nghênh các em gia nhập vào học viện Gia Anh, tôi là Tử Thụy, hiệu trưởng của trường. Hi vọng các em ở đây chẳng những học được những tri thức tốt nhất, còn có thể học được cách làm người. Tôi đã nói xong. Hi vọng các em sẽ cảm thấy vui vẻ với cuộc sống ở đây. Cảm ơn!”

Nói xong Tử Thụy đã đi xuống. Người đàn ông lúc nãy lại đi lên một lần nữa, lại cầm theo một cuốn sổ. “Chào các em. Tôi xin tự giới thiệu, tôi là giáo viên chủ nhiệ, tên là Tử Hi. Chào mừng các em đến Gia Anh????”

Dạ Hoằng ở phía sau cái gì cũng không có nghe lọt, bởi vì Dạ Hoằng chịu không được nhàm chán, ngủ luôn ngay tại chỗ.

Nhìn Dạ Hoằng ngủ, Lam Vũ cũng không có nghe được vị giáo viên chủ nhiệm kia nói cái gì nữa. Trong óc của hắn cũng chỉ còn lại thiếu niên xinh đẹp này.

Thoạt nhìn cũng không có gì bất luận với những người khác, bất quá Lam Vũ biết gia đình thiếu niên này nhất định có bí mật gì đó. Nhà của y nhìn rất có tiền, nhìn đồ dùng của y có thể thấy được ngay. Bất quá thiếu niên này không biết cái gì là nóng hay là lạnh cả. Hơn nữa còn có thể thấy được y không có thói quen ở chung với người khác.

Y cũng giống như mình sao, không được mẹ thương yêu sao? Nhưng mà cha của y đâu? Chẳng lẽ y không có bạn bè sao? May mà mình còn có cha yêu mình. Mình còn có một đống mèo mả gà đồng, mặc dù bọn họ cũng không phải là người tốt lành gì. Nhưng y thì thật sự rất đáng thương.

Bất quá không sao cả, nếu chúng ta là bạn cùng phòng, vậy thì chính là ý trời đã phái mình đến để thay đổi cuộc sống của y.

Dạ Hoằng bạn cứ chờ đi, tối nhất định sẽ làm cho bạn biết, cái gì chính là quan tâm. Lam Vũ tôi nhất định sẽ làm bạn với bạn.

Mãi cho đến khi kết thúc lễ khai giảng, Lam Vũ gọi Dạ Hoằng dậy.

Không giống như lúc đầu, Lam Vũ không có hối Dạ Hoằng nhanh lên, mà cứ chậm rãi đi như rùa già.

Nói thật, Dạ Hoằng cũng không chán ghét người này, nguyên nhân chủ yếu là Dạ Hoằng đã xem qua tất cả tài liệu về người này, y cảm thấy được mặc dù rất dài dòng, nhưng nói tóm lại đây là người tốt.

Hồng Tiêu nói, mình sẽ ở chung với hắn ba năm, hơn nữa người này chính là một nhân tài, nếu như sau này hắn có thể giúp Dạ Hoằng quản lí Dạ Ảnh, hoặc là giúp Hồng Tiêu quản lí Hồng thị thì đều là trợ thủ cực kì đắc lực. Đây là Hồng Tiêu nói, cũng là lí do tại sao Dạ Hoằng chịu đựng được Lam Vũ kéo loạn đi trong vườn trường. May mà hôm nay trời không nóng lắm, hơn nữa cũng đã 4 giờ chiều.

Lễ đường cách kí túc xá rất xa, phải đi qua nguyên khu giảng đường. Một người học ở đầu này, một người học ở đầu kia.

“Dạ Hoằng cậu nhìn đi, vườn hoa trong trường thật sự rất đẹp ha!” Nhìn cảnh vật xinh đẹp Lam Vũ không khỏi cảm khái.

Một bãi cỏ to hơn sân bóng rổ, trên trồng rất nhiều loại hoa, xếp thành những hình dạng khác nhau. Còn có không ít chim chóc cùng bươm bướm múa may trong đó.

“Uh.”

“Tôi nói Dạ Hoằng nè, bạn có thể phối hợp một chút không!” Lam Vũ bất đắc dĩ nhìn Dạ Hoằng.

“Hử?”

“Nói theo tôi! Oa ~~~ Thật sự đẹp quá ~~~” Lam Vũ còn vung tay, hít một hơi.

“Cứ như vậy đó, mau làm theo tôi!” Lam Vũ nhìn Dạ Hoằng.

Nếu là Dạ Hoằng trước kia, đã sớm bỏ qua hắn, đi một mình, bất quá Dạ Hoằng hôm nay nhìn thấy bộ dáng của Lam Vũ, y cảm thấy được cái gọi là Hạnh phúc mà thời gian qua Hồng Tiêu vẫn nói vào lỗ tai của y.

“Oa, thật sự ~~ đẹp quá ~~” nói xong rất không xác định. Động tác cũng rất cứng ngắc.

“Này! Cậu dùng chút tình cảm có được hay không!” Vẻ mặt Lam Vũ rất không hài lòng nhìn Dạ Hoằng. “Lại lần nữa đi!”

“Oa, thật sự đẹp quá.” Lần này hoàn toàn khôi phục lại ngữ điệu trống rỗng trước kia.

Loại này đương nhiên không được chấp nhận. Lam Vũ tức giận gào thét: “Không được, làm lại!”

“Oa! Đẹp quá!” Giọng nói lớn hơn một chút.

“Là cảm xúc mà! Không phải nói bạn nói chuyện to tiếng!”

?????

?????

Cuối cùng Dạ Hoằng sắp không nhịn được nữa, nhưng mà nhìn thấy bộ dáng dạy dỗ nghiêm túc của Lam Vũ, Dạ Hoằng áp chế sự khó chịu trong lòng mình xuống. Dưới lời nói ngày một nặng của Lam Vũ, cuối cùng cũng đạt được yêu cầu của Lam Vũ.

“Khát quá! Chúng ta đi uống nước đi!”

“Uh.” Dạ Hoằng nói quá trời cũng rất khát, bất quá vẫn còn có thể chịu được. Hôm nay nhưng lời y nói so với trước tăng thêm nhiều ghê lắm. Mặc dù chỉ có nói một câu thôi.

Lam Vũ nhìn đồng hồ một chút, cũng sáu giờ tối rồi: “À! Cũng trễ rồi! Hay chúng ta đi ăn cơm đi! Bạn này mời, coi như là học phí! Tôi dạy cho bạn này nói câu cảm thán!”

“Uh.”

“Ai da, mới chỉ cho bạn, bạn cũng không chỉ “uh” một tiếng chứ, nói được một tiếng, có được không!” Lam Vũ chịu không được bộ dạng Dạ Hoằng như vậy.

“Được.” Dạ Hoằng cũng rất nể mặt nói.

“Vậy chúng ta đi thôi!” Lam Vũ khoác tay lên vai Dạ Hoằng.

Động tác như vậy, làm cho Dạ Hoằng hết sức không quen.

“Bạn đừng có nói là không quen, riết rồi cũng sẽ thành thói quen thôi!” Bởi vì thấy được Dạ Hoằng nhíu màu, hắn biết Dạ Hoằng không quen như vậy. “Đi thôi!”

Lam Vũ là người bạn đầu tiên của Dạ Hoằng, Dạ Kì thì như chị gái, hơn nữa Dạ Kì mang tư tưởng báo ân với Dạ Hoằng. Dạ Hoa, bởi vì hứa hẹn, cũng bởi vì Dạ Kì. Dạ Tường vốn là chiến hữu còn có sự sùng bái.

Bọn họ cũng không thể nói là bạn bè đơn thuần. Mà Lam Vũ này, một người đối với bọn họ chỉ là một kẻ vô dụng, nhưng hắn đối xử với Dạ Hoằng rất thật lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.