Ngang Nhau

Chương 1: Không thể không đi




14 Sao xinh

“Lại cũng 10 giờ tối, sớm không hư, trễ không hư, hết lần này tới lần khác hư lúc này là sao. Bây giờ trước không người sau không nhà.” Hồng Tiêu oán giận, trên đường về nhà, xe chạy được một nửa thì lăn ra hư, đây chính là muốn làm khó hắn mà. Hôm nay tài xế xin phép về thăm nhà, trong nhà không ai chạy xe cả.

Rút điện thoại ra, gọi cho công ti taxi.

“Chào ông? Đây là công ti taxi Bình An, có thể giúp ông việc gì ạ?” Âm thanh thăm hỏi ân cần đúng tiêu chuẩn nghề nghiệp bắt đầu cất lên.

“Tôi bây giờ đang ở tại … đường… quận, đang đứng bên cạnh một chiếc xe hiệu ###, có thể cho một chiếc taxi đến đây không?”

“Được, thưa ông, xin hỏi ông muốn đến đâu?”

“Kì tích viên!” Chỗ nhà hắn, nơi này là nơi tập trung những người giàu nhất nhì thành phố.

Bên trong Kì tích viên đều là biệt thự độc lập, mỗi căn biệt thự đều có vườn hoa riêng, mà vườn hoa gì lớn y như sân bóng đá. Mà Kì tích viên chính là do Hồng thị đầu tư, cho nên ở trong Kì tích viên, nhất định phải có Hồng thị rồi. Hồng Hàn cũng ở trong Kì tích viên. Nói như lời gã chính là, anh em thì phải thường xuyên qua lại với nhau. Ở gần một chút thì có lợi cho việc bồi đắp tình cảm.

“Được thưa ông, ba mươi phút nữa xe của chúng tôi sẽ đến chỗ ông. Làm phiền ông phải đợi lâu, chúng tôi rất xin lỗi.”

“Cố gắng nhanh hơn một chút là được!” Nói xong nhân tiện cúp máy.

Cũng không thể trách bọn họ, bây giờ vốn là giờ cao điểm của taxi. Xe bus lúc này cũng không hoạt động. Giao thông công cộng chỉ còn lại có mỗi taxi. Hơn nữa chỗ của hắn lúc này, lại chính là phố đêm, nơi này có rất nhiều quán ăn khuya, định đón xe ở đây, nhưng không dễ dàng, nếu không hắn cũng chẳng gọi điện thoại kêu taxi tới.

Trong lúc taxi còn chưa đến, Hồng tiêu xuống xe, hóng gió một chút.

Dựa vào thành xe, tùy ý gió đem mái tóc chỉnh tề của hắn thổi loạn. Suy nghĩ cũng tán loạn trong gió.

Hắn nhớ lại, lần đầu tiên nhìn thấy ảnh chụp của Dạ Hoằng đúng là rất kinh ngạc, một đứa trẻ còn đang quấn tã, ngay cả khi ngủ cũng có thể cười, chính vì nhìn thấy những tấm ảnh đó, hắn mới cho người đi tìm mẹ con Dạ Mẫn.

Bất quá cái gì hắn cũng không nói, chỉ là tìm người nào, hắn tiện thể cung cấp cho Hồng Hàn một cái tên – Dạ Mẫn.

Bất quá mười sáu năm trôi qua Hồng hàn cũng không có đáp án, hắn lại còn đang nghĩ có phải Dạ Mẫn là một cái tên giả.

Bất quá, xem lại các tình huống, Hồng Hàn không tìm được cũng là bình thường.

Dạ Ảnh đại danh lừng lẫy cũng phải dùng đến 3 năm để tìm Dạ Mẫn. Dạ Mẫn thật không hổ danh là kẻ kế thừa được Dạ Ảnh bồi dưỡng.

Đứa trẻ kia bây giờ thế nào rồi?

Dạ Mẫn nói, bây giờ còn kịp.

Hồng Hàn nói, không có một chút tình cảm.

Dạ Mẫn, ý cô là chính là cái này sao?

Dùng cách nào có thể đem một người sống sờ sờ bồi dưỡng thành công có tình cảm vậy?

Hồng Hàn còn nói, đứa con xinh đẹp tới quỉ dị. Bất quá cũng đúng, Dạ Mẫn vốn là mĩ nhân hàng thật giá thật, mình cũng không tới nỗi nào.

Đứa con rất thông minh, haha, con của mình thì làm sao có thể ngu được chứ?

Thật là chờ mong nó mà. Con mình. Cha đã bỏ lỡ qua tuổi thơ của con, cha sẽ không thể bỏ qua cuộc sống tương lai của con!

Nụ cười chỉ thuộc về những kẻ vương giả đứng đầu một vương bò lên mặt Hồng Tiêu.

“Không được cử động, nếu như ông nhúc nhích, tôi không dám cam đoan thân thể ông có còn nguyên vẹn hay không!” Một giọng nói uy hiếp xuất hiện bên tai Hồng Tiêu, cắt đứt suy nghĩ của hắn, cùng lúc đó, hắn cảm giác được trên lưng có cảm giác lạnh lẽo.

Hồng Tiêu biết đó là cái gì, vốn là một con dao quân dụng của Thụy Sĩ. Loại dao này sắc bén vô cùng.

Vốn tâm tình của hắn cũng không tệ lắm, nhất thời bừng bừng khí thế.

A, bọn người này muốn chơi đùa? Được mình tiện thể phụng bồi, dù sao thời gian vẫn còn, cũng xem như là xả stress một chút. Cảm giác chờ đợi cũng chẳng thích thú gì.

“Bọn mi muốn cái gì?” Hắn nhớ kĩ lúc học tiểu học trong sách viết như thế này. Bị kẻ khác vây lại sẽ phải hỏi như vậy.

“Ông chú, chúng tôi chỉ đòi tiền!” Người bên cạnh đi tới trước mặt hắn.

Ông chú? Mình có già như vậy sao?

Chờ nhìn thấy rõ những kẻ này, hắn liền biết tại sao bọn nó lại gọi mình là ông chú rồi.

Bọn này tổng cộng có ba tên, tuổi thoạt nhìn lớn nhất cũng chỉ độ mười sáu, ngang với đứa con mà hắn chưa từng thấy mặt.

“Tiền?”

“Đừng tìm cách kéo dài thời gian, lôi hắn vô trong hẻm bên kia đi, trên đường xe cộ qua lại có người thấy thì phiền!” Một người khác đề nghị.

“Ừ! Còn không nghe thấy à, còn chưa đi!” Đứa cầm dao thấp giọng uy hiếp.

Thật sự là phiền phức. Bất quá muốn chơi đùa, đương nhiên phải chơi tới cùng.

Hồng Tiêu đi theo bọn họ đi đến con hẻm nhỏ tối đen.

Vừa vào trong hẻm, đứa nói chuyện nãy giờ lập tức mở miệng: “Ông chú, đem tất cả tiền bạc trên người giao ra đây!”

“Ai, tôi lúc nãy chính là muốn nói, tôi không mang tiền, kết quả, các người bảo tôi đừng dông dài, tôi cũng không nói nữa!” Chuyện như vậy, Hồng Tiêu hắn lớn đến chừng này cũng chưa từng gặp qua. Chơi chưa có đủ, như thế nào mà xả được mối hận trong lòng chứ?

“Ông chú, ông giỡn mặt tụi này có phải hay không?” Đứa đề nghị đưa người vào trong hẻm hung hăng nói.

“Tôi ~~” chữ tôi vừa ra khỏi miệng, hắn đã bị một giọng nói khác cắt đứt.

“Ai ~~ cho hỏi mấy giờ rồi.” Giọng nói hơi khàn khàn, rất rõ ràng, người này vừa ngủ dậy. Bất quá cho dù âm thanh có hơi khàn khàn, cũng có thể biết được là rất dễ nghe.

Bốn người nhìn theo chỗ âm thanh vọng tới, kể cả Hồng Tiêu trong đó, đều bị hình dạng người này dọa cho sợ ngây người. Dựa vào bóng trăng có thể nhìn thấy rõ ràng, thân thể đơn bạc, khoác áo màu đen bên ngoài, mái tóc thật dài. Bất quá cũng không có bởi vì ngủ mà bị làm cho lộn xộn. Ngược lại mềm mại buông xuống sau người. Khi gió thoảng qua, có chút bay lất phất.

Có lẽ là do dưới ánh trăng, da y trắng đến khó tin. Nhưng mà lại lộ ra vẻ có bệnh. Thoạt nhìn không có tí huyết sắc.

Cái mũi rất tinh tế, đôi môi mỏng, mặt trái xoan, điển duy nhất không hoàn mĩ chính là mái tóc thật dài che khuất hai con ngươi của y.

Nếu như không phải y vừa mở miệng, chắc là chẳng có ai sẽ cho rằng y là nam giới.

“Hư” một kẻ liền huýt sao. “Mĩ nhân nha! Đại ca, để cho nó hầu hạ chúng ta đi!” Kẻ kia đề nghị.

“Đích thật là mĩ nhân, tao tới trước!” Một kẻ khác trả lời.

“Đó là đương nhiên!”

Hồng Tiêu hết sức bình tĩnh, hắn có thể nghe được tiếng nuốt nước miếng của những kẻ kia.

Kẻ là đại ca kia, đi tới trước mặt người nọ, vươn tay đụng vào mặt người nọ, nhưng mà một giây trước khi đụng vào. Người nọ vươn tay, chụp lấy cái tay kia.

Chỉ nghe thấy rắc một tiếng. Tiếp theo chính là tiếng hét chói tai của đứa làm đại ca, tiếng hét chói tai, làm cho người ta nhịn không được mà phải lấy tay bịt lỗ tai.

Chỉ thấy kẻ xưng đại ca kia ôm lấy tay của mình, ngồi xổm trên mặt đất, không khó nhìn thấy chỗ bị nắm lại không ngừng chảy máu.

Trên mặt người đó cũng dính máu, khuôn mặt trắng bệch nhìn hồng hơn một chút, có vẻ càng thêm đẹp đẽ.

Nhìn thấy đại ca của mình bị thương, hai kẻ bên này cũng mặc kệ Hồng Tiêu vọt tới.

Bất quá, hai tên đó còn chưa đến gần, đã bị người kia một cước đá văng thật xa, bộ dáng thống khổ, không bò dậy nổi.

Liếc mắt nhìn ba tên đó một cái, người kia thản nhiên mở miệng: “Nhớ kĩ, không nên tùy tiện chạm vào người không quen.” Nói xong xoay người nhìn Hồng Tiêu bên này.

“Giả bộ yếu ớt chơi vui lắm sao?” Mặc dù nhìn không thấy hai con ngươi của y, nhưng Hồng Tiêu có thể xác định y đang rất nghiêm túc hỏi mình.

Đang lúc Hồng Tiêu chuẩn bị trả lời, một người phụ nữ chạy vào trong hẻm. Ôm chặt lấy người kia.

“Tôi nói, tiểu tổ tông của tôi, cậu không thể làm cho tôi yên tâm một chút sao? Như thế nào lại không trở về?”

“Mệt mỏi!” Trả lời rất đơn giản, căn bản không nói nhiều như người phụ nữ kia.

“Mệt mỏi, cũng phải về ngủ chứ! Đi!”

Hồng tiêu xác định, người phụ nữ kia chắc chắn nhìn thấy ba kẻ trên mặt đất, cho dù chưa thấy, nhưng tiếng gào thét ầm í này, tuyệt đối không thể không nghe.

Hứng thú dõi theo hai người đang bỏ đi, đứa trẻ kia hóa ra có thể thể thấy được mình che dấu thực lực, cô gái trong hoàn cảnh như vậy đều không nghe không thấy không hỏi.

Xem ra cũng không phải là người đơn giản.

Mà lúc này, hắn có điện thoại gọi đến. Chắc là taxi tới.

Cười cười đi ra khỏi con hẻm, tâm tình hôm nay quả thật rất tốt.

Xe đang trên đường chạy về nhà. “Tít tít tít tít…” Điện thoại trong túi không ngừng rung lên.

Vừa lấy ra nhìn, hóa ra là của Hồng Hàn.

A, không sai mà, hôm nay như thế nào nhanh chóng như vậy! Bình thường gã làm việc đều chậm rì rì.

“Này!”

“Chú em à. Chú lần này cần cảm ơn tôi gấp, tôi liên lạc được rồi. Chú lập tức đến khu công nghiệp, kho hàng ba mươi chính đi. Tôi ở đây chờ chú!”

“Ừ! Tốt.” Nói xong cúp điện thoại di động.

Nói với tài xế: “Làm phiền anh chạy đến khu công nghiệp, kho hàng số ba mươi chín. Cảm ơn!”

“Vâng ạ!” Tài xế nghe xong liền quay đầu xe, phóng đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.