Ngân Tích (Dấu Vết) – Ngân Tích Hệ Liệt Chi Nhất

Chương 27: Tổng đốc bị kéo xuống nước




Vừa đúng Chủ nhật, giữa tháng 6 thời tiết rất thoải mái làm người ta chỉ muốn lười biếng ở trong nhà, thỉnh thoảng đi ra ngoài đi dạo phố hay xem phim một chút, cuộc sống như một bàn thức ăn nhiều hương vị, phải nếm thử mới biết.

Minh Thành Hữu bị Phó Tụng Đình lôi kéo đánh cờ trong phòng khách, hắn nắm con cờ trong tay, ánh mắt rơi vào bóng dáng Phó Nhiễm đang không ngừng bận rộn.

Phó Tụng Đình ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn.

"Thành Hữu, hôm nay cậu không có tâm trạng ở đây, thua liền ba ván rồi."

Minh Thành Hữu cầm con cờ trong tay tìm đúng chỗ trống để đặt vào.

"Là kỳ nghệ của ngài quá giỏi, con không theo

Phó Nhiễm ở phòng bếp giúp đỡ Phạm Nhàn, đeo chiếc tạp dề sặc sỡ, bóng dáng bận rộn đi qua đi lại như con thoi.

Phó Tụng Đình thử dò xét.

"Thành Hữu, lúc trước cậu cùng Tiểu Nhiễm đã từng có hôn ước, lần này tiếp tục lại mà nói. . . . . ."

Minh Thành Hữu sao có thể không nhận ra ý tứ trong lời nói của Phó Tụng Đình, trong cổ họng của hắn như mắc vật gì đó, ánh mắt nhìn phần lưng Phó Nhiễm chằm chằm.

"Chúng con muốn tiếp tục một thời gian, sau đó chọn ngày kết hôn."

"Như vậy là tốt nhất."

Ăn cơm xong cùng Phó Nhiễm rời khỏi Phó gia đi ra ngoài xem phim điện ảnh, sau 2 tiếng, Minh Thành Hữu dừng xe trước cửa một cửa hàng tạp hóa lớn, dắt Phó Nhiễm đi vào mua đồ.

Phó Nhiễm đẩy một chiếc xe đẩy, Minh Thành Hữu vòng tay qua từ phía sau ôm cô vào trong ngực, bước chân hai người cùng đi về phía trước.

Phó Nhiễm ở trước giá hàng chọn đồ, người đàn ông phía sau im lặng đi cùng, đi qua nơi bán rau, Minh Thành Hữu ý bảo Phó Nhiễm đi tới.

"Tối nay làm một bữa cơm cho anh chứ?"

"Nói giống như em chưa nấu cho anh ăn bao giờ."

Phó Nhiễm đẩy xe tới trước giá hàng.

"Ở nhà em, không phải là em vẫn thường nấu cho anh ăn sao?"

"Cái này không giống nhau."

Minh Thành Hữu tiện tay cầm lên một củ từ bỏ vào xe

"Tối nay em chỉ nấu cho riêng anh."

Phó Nhiễm chọn lựa mấy thứ mà thường ngày Minh Thành Hữu thích ăn, lại đi mua một ít hải sản và thịt, bởi vì là Chủ nhật, người bên trong siêu thị đông đúc chen lấn, xe đẩy cũng không qua được chỗ rẽ, Minh Thành Hữu đưa hai cánh tay ôm chặt Phó Nhiễm vào trong ngực, động tác rất tự nhiên, thỉnh thoảng sẽ cúi đầu nói vài lời với cô.

Sau khi thanh toán hết những đồ đã mua rồi đi ra ngoài, mười ngón tay đan xen, giống như là thông qua nhịp đập của trái tim, hai ngón áp út kề nhau thật chặt.

Lúc trở lại Trung Cảnh Hào Đình không coi là sớm, Minh Thành Hữu đem mấy thứ đặt ở phòng bếp, lại đi vào trong phòng chiếu phim chọn vào đĩa phim.

Gần đây hắn giống như rất dễ mệt mỏi, chỉ mới gần mười phút, Minh Thành Hữu gối đầu lên vai Phó Nhiễm dần dần cảm thấy nặng trĩu. Nội dung phim đã xem qua, có vẻ như Minh Thành Hữu lại quên mất, mới có thể chọn lại đĩa phim này.

Hắn cảm thấy chỉ mới khép hờ mắt một lúc, mở mắt ra lại phát hiện bên trong phòng chiếu phim không có một bóng người. Trên người có chiếc áo khoác được Phó Nhiễm đắp lên cho hắn.

Kéo rèm cửa sổ ra, phía ngoài là một khoảng tối lặng lẽ không có tiếng động tốc độ nhanh chóng trùm xuống, không cho người khác có thời gian thích ứng.

Minh Thành Hữu đứng dậy, trong màn hình chiếu phim từng hình ảnh màu sắc sặc sỡ chiếu trên mặt. Hắn mở đèn, gần như ánh đèn chói mắt làm hắn khó chịu nheo con ngươi lại, Minh Thành Hữu tắt máy chiếu cùng đèn, lúc này mới đi ra ngoài.

Bóng dáng cao to đi xuống cầu thang, hắn có thể nghe được bên trong phòng bếp phát ra tiếng vang, sau đó là tiếng lật xào. Minh Thành Hữu đi tới cửa, một hình ảnh yêu thích đập vào mắt.

Minh Thành Hữu khoanh tay ở trước ngực, thân thể nghiêng qua dựa vào khung cửa.

Phó Nhiễm đem món ăn xo trút vào dĩa, xoay người, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng trong tầm mắt, gần như muốn thót tim.

Cô bình tĩnh trở lại.

"Làm em hoảng hồn, sao một chút tiếng động cũng không có?"

Minh Thành Hữu nhận lấy dĩa đồ ăn trên tay cô, đặt lên trên bàn.

"Anh giúp em."

"Còn có hai món ăn nữa là xong, anh đi xem tivi chút đi."

Minh Thành Hữu không đi, duy trì tư đứng ngay cửa như lúc nãy, Phó Nhiễm đứng trước kệ bếp rửa rau, bóng lưng hơi nghiêng về phía trước, nước chảy màu trắng chảy xuống, bàn tay cô rửa rau thành thạo.

"Phó Nhiễm?"

Cô tắt vòi nước, để nước nhỏ giọt cho khô sau đó quay đầu lại.

"Sao vậy?"

Dầu ăn trong nồi đã sôi, trong lúc chờ đợi, giọng nói của Minh Thành Hữu vang vọng bên trong phòng bếp.

"Sau này em kết hôn, có phải cũng sẽ làm cơm như vậy hay không?"

Phó Nhiễm đem nhánh gừng nhỏ đã xắt bỏ vào trong nồi cùng thịt đinh, cô cũng không quay lại, giọng nói xen lẫn tiếng cười.

"Nếu sau khi kết hôn, em sẽ dạy anh làm. Thứ 3 - 5 -7 em vào bếp, còn thứ 2 - thứ 4 - thứ 6 đến lượt anh. Chủ nhật có thể đi ra ngoài ăn bữa tiệc."

Thấy Minh Thành Hữu còn đứng ở cửa, Phó Nhiễm xua tay.

"Đi ra ngoài đi, lát nữa là xong

Phó Nhiễm cho đồ ăn vào nồi, cả người lui về phía sau. Minh Thành Hữu ôm hông cô từ phía sau, cô gỡ tay hắn xuống.

"Đừng đứng ở đây vướng chân vướng tay, thật ra em sợ nhất là lúc này, lúc vừa mới bắt đầu học nấu ăn hận không thể chạy ra khỏi phòng bếp, cảm giác dầu sẽ bắn ra."

Phó Nhiễm đi tới, dùng đũa đảo đều thức ăn.

"Anh nghĩ da em dày không sợ phỏng."

Nửa phút sau cô mới có phản ứng. "Anh mới là da dày đó."

Minh Thành Hữu ôm lấy cô một lần nữa, tiếng than nhẹ truyền vào trong tai Phó Nhiễm.

"Anh nói một câu em nhất định cãi lại một câu. Lúc nào em mới có thể thuận theo anh một lần đây?"

Môi Phó Nhiễm nở nụ cười.

"Anh cũng không chịu nhường nhịn em lần nào. Hơn nữa, nhường nhịn không phải là điều đàn ông nên làm sao?"

Minh Thành Hữu tìm ra chai rượu Laffey của Pháp năm 1982 từ bên trong tủ rượu ở phòng khách, vừa đúng lúc Phó Nhiễm từ phòng bếp ra ngoài.

"Không phải anh nói muốn kiêng rượu sao?"

"Anh cai rượu trắng."

Minh Thành Hữu lấy cái ly ra, ánh mắt nhìn chất lỏng màu đỏ sậm rót từ từ đầy miệng ly. Phó Nhiễm cởi tạp dề ra.

"Đồ ăn gia đình phù hợp với rượu đỏ?"

Minh Thành Hữu cười ôm cô ngồi xuống

"Phó Nhiễm, chúng ta uống chút rượu, rồi em nhảy một bài cùng anh."

Phó Nhiễm nhận lấy ly rượu từ trong tay hắn, khẽ uống một chút, mùi rượu lưu luyến ở trong miệng, kèm thêm cảm giác say lòng người. Cô khẽ nhếch môi, khiến rượu theo đầu lưỡi chảy xuống dạ dày. Bọn họ ngồi đối diện nhau, Minh Thành Hữu lại rót đầy ly cho cô. Phó Nhiễm không biết hôm nay là ngày gì vui mà Minh Thành Hữu khui rượu ăn mừng.

Ngược lại, bữa cơm này Minh Thành Hữu ăn rất nhiều, mỗi món ăn đều nếm qua. Phó Nhiễm muốn dọn bàn, Minh Thành Hữu cầm ly rượu lên kéo cô đi ra phòng khách.

Hồ bơi ngoài trời ở nằm một bên cửa sổ sát đất, sóng gợn lăn tăn được gạch men sứ lát dưới đáy màu xanh tôn lên trông thật nổi bật, sóng sánh trong suốt truyền vào trong nhà qua cửa kính.

Bên kia là khu trồng hoa, từng khóm hoa xinh đẹp vừa nở vươn ra.

Một con đường nhỏ vắt ngang ở chính giữa, chia không gian hai bên đều nhau.

Minh Thành Hữu bật nhạc lên, Phó Nhiễm uống chút rượu, sắc mặt ửng hồng, đứng trước ghế nằm ở bể bơi.

"Em không thay y phục."

"Cũng không phải là cuộc thi thật, hai người chúng ta nhảy."

Minh Thành Hữu đi tới kéo tay cô, Phó Nhiễm nhìn bóng dáng hai người phản chiếu trong bể bơi. Cô bước lướt qua, người đàn ông ôm eo của cô, vũ khúc phối hợp vòng quanh cảm xúc thật mãnh liệt.

Ánh trăng mông lung chiếu vào trong nước, bên tai có thể nghe được tiếng giày dẫm lên mặt đất phát ra tiếng vang lẹp xẹp. Ngoại trừ lần đánh cược vào hai năm trước, Minh Thành Hữu và Phó Nhiễm vẫn là lần đầu tiên nhảy cùng nhau. Cô thường luyện tập ở phòng làm việc, nên sẽ không xảy ra sai sót, khó được nhảy cùng Minh Thành Hữu cũng là một cao thủ khiêu vũ, tư thế phối hợp cùng động tác biểu cảm đều rất đẹp

Phó Nhiễm dang hai chân ra trước, sắc mặt Minh Thành Hữu kiên quyết căng thẳng, đường cong hấp dẫn mê người, Phó Nhiễm khẽ định thần lại, không biết là uống rượu vì nguyên nhân gì, lại có mùi thơm say mê trong đó như thế.

Một đoạn nhạc chấm dứt.

Toàn thân Phó Nhiễm đầy mồ hôi, Minh Thành Hữu rót đầy ly rượu đưa cho cô. Dường như Phó Nhiễm không chút do dự, uống một hơi cạn sạch.

Hai chân cô mềm nhũn ngã xuống ghế nằm bên cạnh, ánh mắt vì uống rượu mà lộ vẻ mê ly.

Hai tay Minh Thành Hữu chống ở bên người Phó Nhiễm, dần dần hạ thấp người xuống, trong mắt hừng hực khí thế lan tràn tới hạ thân, Phó Nhiễm mặc áo sơ mi, lồng ngực phập phồng kịch liệt, như muốn bứt ra mấy nút áo. Hắn đứng ở bên cạnh Phó Nhiễm, kéo tay cô đặt trên môi khẽ hôn, đầu lưỡi hắn ướt át gặm cắn môi cô lúc nhẹ lúc mạnh.

Trong nháy mắt, Minh Thành Hữu ngẩng đầu lên, Phó Nhiễm nhìn thấy mu bàn tay mình có mấy dấu răng rõ ràng. Hắn giữ chặt cổ tay kéo cô đứng dậy, vì Phó Nhiễm đứng dậy quá mạnh mà đụng vào ngực Minh Thành Hữu, hắn thuận thế quay một vòng, đè Phó Nhiễm ngã xuống bể bơi.

Nước ngập qua đầu, cô không chút nghĩ ngợi ôm chặt cổ Minh Thành Hữu. Một tay hắn nắm chặt lan can bên bể bơi, một tay kia đem Phó Nhiễm nâng lên trên mặt nước.

Cô uống một ngụm nước, hai tay giữ ven bờ không ngừng ho khan. Ngón tay Minh Thành Hữu kéo áo cô ra, Phó Nhiễm mặc quần jean, hai tay hắn xoa nén ngực cô, giọng nói khàn khàn bên tai Phó Nhiễm.

"Em đã chuẩn bị xong chưa? Bây giờ anh rất muốn em."

Lời nói mờ ám như thiêu đốt phả vào làm hai bên má cô đỏ bừng.

Ngón tay Minh Thành Hữu dời xuống eo cô, nhẹ nhàng cởi khuy quần Phó Nhiễm ra, một tay hắn ôm eo Phó Nhiễm nhấc cô lên, một tay kia nhẹ nhàng cởi quần cô xuống đầu gối. Mặc dù nhiệt độ nước trong bể ổn định, nhưng dù sao thời tiết tháng 6 vẫn còn chút se lạnh.

Chẳng qua là giữa hai người đang tràn đầy nóng bỏng như vậy, sớm đã làm cho nước như muốn sôi trào.

Minh Thành Hữu hôn sau lưng Phó Nhiễm, quần jean cùng quần lót trôi lơ lửng ở trên mặt nước.

Hai năm qua thân thể của cô không có tiếp nhận người đàn ông nào khác ngoại trừ hắn. Hai tay Phó Nhiễm khẩn trương nắm ngược trên lan can, theo động tác chậm rãi tiến về phía trước của Minh Thành Hữu. Mười ngón tay cô ra sức nắm giữ biến thành màu trắng xám, gân xanh nổi lên mu bàn tay, trán cũng rỉ mồ hôi rịn.

Minh Thành Hữu khéo léo hôn lên vành tai cô.

"Thả lỏng, đừng khẩn trương."

"Đau!"

Đột nhiên cất giọng, có cảm giác đau đớn thảm thiết, hai tay Phó Nhiễm vẫn giữ ở trên lan can. Nước trong bể bơi bị tác động thành sóng gợn li ti đập tới ngực cô, vài gợn trực tiếp dội vào miệng cô. Tay chân truyền đến cảm giác khó chịu mãnh liệt, mười ngón tay cô vẫn nắm chặt trên mặt đá cẩm thạch.

Minh Thành Hữu cố gắng làm động tác chậm lại, Phó nhiễm càng nắm chặt hơn, cảm giác móng tay như muốn gãy lìa, thân thể đắm chìm trong nước càng ngày càng nóng.

Minh Thành Hữu đè ép sau lưng cô, như hận không thể nghiền nát cô giữa lồng ngực và thành bờ.

Sau một lúc lâu, Minh Thành Hữu vỗ vỗ lên vai cô.

"Chúng ta lên phòng."

Không để ý quần áo xốc xếch, Minh Thành Hữu ôm lấy Phó Nhiễm đi về phía lầu hai, đẩy cửa phòng ngủ ra để cho cô đi tắm trước. Hai chân Phó Nhiễm run rẩy, phải dựa vào vách tường mới có thể đi được. Lúc đi ra, trong phòng tối đến nỗi đưa tay ra không thấy được năm ngón, Phó Nhiễm nào biết công tắc điện ở đâu, tay còn chưa lần tìm bị Minh Thành Hữu chộp vào trong lòng bàn tay.

Cô mặc áo ngủ, Minh Thành Hữu ôm cô lên trên giường xé rách. "Làm điều thừa."

Phó Nhiễm không ngăn lại, thân thể đi theo cảm giác, tâm tình cũng không thấy bài xích, thân thể vừa tiếp xúc ở ven bể bơi. Cô vươn tay mới sờ lên người hắn cũng không mặc quần áo.

"Anh tắm ở đâu?"

"Ở bên kia."

Minh Thành Hữu vùi mặt vào cổ cô.

"Ai giống như em giả vờ nghiêm chỉnh, ra ngoài còn mặc áo ngủ."

Phó Nhiễm cãi lại.

"Ai lại không đứng đắn giống như anh, từ sáng đến tối trong đầu chỉ nghĩ tới. . . . . ."

Minh Thành Hữu ra sức đè lên người cô, hung hăng hôn lui người về phía sau, giọng khàn khàn mở miệng nói ở bên tai cô.

"Phó Nhiễm, anh muốn em hai năm. Nếu trong đầu cả ngày chỉ nghĩ tới việc này, anh đã sớm bắt em lên giường."

Cô vươn tay ôm cổ Minh Thành Hữu, kéo người hắn xuống thấp chủ động hôn lên. Chiếc giường Kingsize khá lớn, bàn tay Minh Thành Hữu mơn trớn mắt cá chân Phó Nhiễm, cô rất nhạy cảm, ở phía dưới người hắn run lẩy bẩy, gối chăn đã bị vo viên thành một đống. Minh Thành Hữu tiện tay kéo cái gối đệm đặt sau lưng Phó Nhiễm.

Nếu như nói hai người yêu nhau cũng cần thời gian mà nói. Đối với Phó Nhiễm, cô nơm nớp lo sợ giấu trong lòng thật vất vả mới thể hiện ra, đem nay chính là cơ hội tốt nhất.

Từ trước tới giờ cô luôn cẩn thận coi tình cảm như một miếng băng mỏng, trước kia không thể thổ lộ tình cảm với Minh Thành Hữu bởi vì cho tới giờ Minh Thành Hữu cũng không có ý muốn giao trái tim hắn

Mà trong lúc này, Phó Nhiễm tin tưởng mình không nhìn lầm.

Cảm giác tỉnh táo đến cực điểm, không còn cảm giác đau đớn vừa rồi. Cô từ từ quen dần, toàn thân trở nên nóng rực. Hai tay Phó Nhiễm xuôi bên người muốn ôm hắn, Minh Thành Hữu cầm tay cô để cô khoác lên hông hắn. Động tác lên xuống của Minh Thành Hữu không ổn định, có lúc thích hợp sẽ ngừng nghỉ như không muốn tới quá nhanh. Phó Nhiễm khép mắt lại, giọng nói vỡ vạc, hoàn toàn không thể nói lên được điều gì.

Đột nhiên Minh Thành Hữu ra sức ôm lấy cô, Phó Nhiễm chỉ cảm thấy có loại thoải mái không nói lên được từ lòng bàn chân chạy lên tới ót. Trước mắt có chút choáng váng mê hoặc, đụng vào không thấy rõ vẻ mặt cô, hai cánh tay hắn ôm bả vai cô, dùng sức gắt gao. Phó Nhiễm đau cuộn người lại, dường như Minh Thành Hữu đang cô gắng chịu đựng điều gì đó, thân thể run rẩy dữ dội, hai hên ngực kề nhau có thể cảm thấy tim đập hắn đập rối loạn mà kịch liệt.

Sau một lúc, sức lực hắn ôm cô mới hơi buông ra.

"Anh cho là, anh muốn chết ở trên người em."

Nói chuyện thật là đê tiện.

Phó Nhiễm khẽ đẩy hắn một cái, Minh Thành Hữu lại không chịu xuống khỏi trên người cô, Phó Nhiễm mệt mỏi cũng lười phản ứng nữa, chẳng qua là cảm thấy hắn rất nặng, ép tới làm cô sắp không thở nổi.

Minh Thành Hữu lật người đi xuống giường, vào phòng tắm tắm rửa xong, khi trở lại đã mặc xong áo ngủ, hắn ôm Phó Nhiễm vào phòng tắm, cô lại mệt mỏi buồn ngủ.

Sau khi rửa sạch cho cô xong đi ra ngoài, hai người ôm nhau ngủ ở trên giường, thật ra thời gian vẫn còn sớm, Phó Nhiễm nằm ở giữa hai chân Minh Thành Hữu, dựa nửa người trên vào hắn. Bên trong gian phòng mở TV, Phó Nhiễm đoạt lấy chiếc điều khiển ti vi chuyển kênh khác, Minh Thành Hữu cũng không tranh giành với cô như mọi khi.

Hắn ôm eo Phó Nhiễm, ôm cô nhấc lên trên. Phó Nhiễm ngồi giữa đùi hắn, vuốt ve

"Tại sao anh mặc áo ngủ còn em lại không mặc gì?"

"Y phục của em không phải bị rớt ướt hết rồi sao?"

Phó Nhiễm lôi kéo cánh tay của hắn.

"Em sẽ mặc áo của anh."

Minh Thành Hữu cười ôm chặt cô, tì cằm lên đỉnh đầu cô khẽ cọ cọ.

"Mặc cái gì mặc chứ, đến lúc cởi tiếp, phiền lắm."

Thật ra cũng không có gì phiền toái, Phó Nhiễm xem tivi không bao lâu, dựa trước ngực hắn lại ngủ thiếp đi.

Minh Thành Hữu đặt cô lên giường, cánh tay ôm chặt eo Phó Nhiễm, ánh mắt mở to nhưng lại không có cách nào ngủ được.

Hôm sau, Phó Nhiễm ngủ một mạch đến lúc tự tỉnh lại, còn chưa mở mắt, cánh mũi lại ngửi thấy mùi thuốc lá đậm đặc không xua đi được. Cả căn phòng tràn đầy loại mùi này, khiến người khác muốn buồn nôn.

Phó Nhiễm nhíu mày, bàn tay quờ sang bên cạnh lại không có người. Cô dụi dụi mắt, xoay người nhìn thấy bóng lưng của Minh Thành Hữu.

Người đàn ông dựa trước ban công lan can, trong tay còn nửa điếu thuốc. Cửa phòng ngủ được mở ra, không tránh được bên trong phòng đều là mùi thuốc lá.

Phó Nhiễm bò dậy, trước ngực chợt lạnh, cô nhìn thấy chiếc áo sơ mi của Minh Thành Hữu nằm ở bên giường, còn có bộ đồ lót chưa mở.

Phó Nhiễm chỉ mặc chiếc áo sơ mi bên ngoài, chiều dài vừa qua mông, cô đi chân trần dẫm trên sàn nhà đi tới cửa.

"

Tóc dài lười biếng rũ lên sau vai, trong phòng ngủ có mùi vị lộn xộn không xua đi được. Minh Thành Hữu nghiêng gương mặt tuấn tú, nhìn thấy khóe miệng Phó Nhiễm chứa ý cười, hai chân thon dài lộ ra trước mắt toàn bộ.

Hắn đứng dậy trở lại phòng ngủ, lướt qua người Phó Nhiễm cũng không nói gì, chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn cô.

Minh Thành Hữu đi tới trước bàn trà, đem thuốc lá dập tắt vào cái gạt tàn thuốc.

Lúc này Phó Nhiễm mới chú ý đến chiếc gạt tàn tràn đầy tàn thuốc trong đó.

Up2

[ Edit & Beta: Ying ]

Phó Nhiễm có một chút hoảng hốt, cô đi tới, còn chưa mở miệng, Minh Thành Hữu đã lướt bả vai của cô đi tới bên giường, trên giường lớn xốc xếch tỏ rõ trận kịch liệt tối hôm qua, hắn đẩy chăn bên cạnh ra, ngồi vào mép giường.

Trong lòng Phó Nhiễm có chút thấp thỏm lo âu.

Trên người Minh Thành Hữu có mùi thuốc lá rất nồng nặc, nhưng vẫn rút điếu thuốc ra.

Phó Nhiễm đưa tay cầm lấy điếu thuốc lá trong tay hắn.

"Sáng sớm mà đã hút nhiều như vậy, không tốt đối với thân thể."

Người đàn ông giương mắt lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, đáy mắt lạnh lùng sâu thẳm làm người ta cảm thấy sợ hãi, Minh Thành Hữu lấy lại điếu thuốc lá trong tay cô, chiếc bật lửa bạch kim bùng lên, ngọn lửa màu xanh làm nổi bật lên đôi mắt đỏ ngầu của hắn, như nhuộm một màu đỏ như máu.

Phó Nhiễm cảm thấy rõ ràng được là có cái gì không đúng.

" làm sao vậy?"

Minh Thành Hữu mặc áo ngủ, vắt một chân lên, đôi môi mỏng nhả ra một làn khói mờ ảo nhìn về phía Phó Nhiễm.

"Anh hỏi em một chuyện."

Phó Nhiễm gật đầu.

Hắn ngồi bên giường lấy tư thế ngạo nghễ nhìn cô.

"Phó Nhiễm, em yêu anh sao?"

Đây là một chủ đề mà bọn họ chưa bao giờ nhắc tới, Phó Nhiễm nâng tầm mắt lên, cô còn tưởng rằng Minh Thành Hữu không thích hợp là vì chuyện gì, khóe miệng cô chứa ý cười.

"Yêu."

Cô dứt khoát trả lời, yêu chính là yêu, không cần giấu giếm, càng không cần che giấu.

Phó Nhiễm thấy nụ cười nảy sinh nơi đáy mắt Minh Thành Hữu, hắn khẽ cười, dần dần, không thể kìm chế tiếng cười, Minh Thành Hữu khom lưng lấy ra từ trong tủ đầu giường một món đồ, Phó Nhiễm còn chưa nhìn rõ, chỉ cảm thấy trước mắt thoáng một cái, trên mặt đau rát, một góc giấy đập trúng vào mặt cô.

Cô vô thức đưa tay nhận được, cầm ở trong tay, nhìn thấy là một tờ giấy chứng nhận kết hôn.

Bàn tay cô run rẩy, lại như không có sức để mở ra.

Minh Thành Hữu rút điếu thuốc ra.

"Xem một chút đi."

Lồng ngực Phó Nhiễm nghẹn lại, như có cái gì đó đè nén trong lồng ngực không cách nào xua tan nổi, trong lòng có dự tính xấu nhất, nhưng ngẫm nghĩ một lúc sau lại khẽ thở dài, tối hôm qua, rõ ràng là bọn họ đã lưu luyến cả đêm, dù có nói thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không xảy ra chuyện cô nghĩ tới

Mồ hôi rịn ở cánh mũi, bàn tay cô cầm giấy chứng nhận kết hôn lên, từ từ lật xem.

Phó Nhiễm trợn tròn mắt, như không thể tin nổi, lại ra sức trợn cặp mắt to hơn nữa, cô xác định lại là mình sẽ không nhìn lầm.

Trên đó ghi tên Minh Thành Hữu đã kết hôn cùng một cái tên làm cho cô cảm thấy sụp đổ.

Cái tên đó khiến cho cô nửa đời trước ở sai vị trí, lại vẫn muốn phá vỡ nửa đời sau của cô.

Chân Phó Nhiễm mềm nhũn, phải chống người vào tủ đầu giường mới cố thể đứng vững, giống như ra sức giữ lấy một chút linh hồn bị rút tận còn lại, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy, màu da gần như trong suốt, Phó Nhiễm hoàn toàn không có phản ứng, đầu óc hỗn loạn, ngay cả một chút hơi sức để suy nghĩ cũng không có.

Cô lui về phía sau hai bước, ngồi phịch xuống ghế sa lon.

Ánh mắt Minh Thành Hữu vững vàng nhìn thẳng vào cô.

"Đau lòng sao?"

Cô cắn chặt môi, ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Cùng lắm chỉ là một quãng thời gian rất ngắn, tối hôm qua người đàn ông này còn cùng cô hòa vào làm một, cuối cùng, Phó Nhiễm lại cũng không nhận ra dù chỉ là một chút.

Cô muốn mở miệng hỏi, lại không biết nên hỏi từ đâu.

Phó Nhiễm không hiểu, tại sao Vưu Ứng Nhụy sẽ cùng hắn có quan hệ với nhau.

Minh Thành Hữu chỉ vào tờ giấy chứng nhận kết hôn trên mặt đất.

"Từ trước tới nay, nói đến đây thôi."

Phó Nhiễm ôm chặt hai cánh tay, chưa bao giờ có cảm giác lạnh lẽo từ đầu ngón chân toát ra, khóe mắt Minh Thành Hữu khẽ nâng lên châm chọc, câu nói đầu tiên như muốn bức chết cô.

"Hai năm trước, vào lúc cô rút tay rời đi không chút do dự, là Ứng Nhụy cam tâm tình nguyện ở bên cạnh tôi. Phó Nhiễm, cô nhất định cho là cô rời đi là lựa chọn chính xác nhất chứ?"

Ánh mắt lạnh lùng của Minh Thành Hữu đã sớm lấn át vẻ dịu dàng thắm thiết quen thuộc với Phó Nhiễm, hắn đang kẹp thuốc lá trong tay, mặc cho tàn lửa lụi dần.

"Tôi đã nói rồi, tôi không trách quyết định của cha tôi, tôi lừa mình dối người cho là tình cảm ban đầu của chúng ta đã tốt đến mức cô có thể ở lại vì tôi, tôi cũng biết rõ cô ở Vưu gia trôi qua hai mươi năm là những ngày như thế nào, cô bị nuôi dưỡng thành tính ích kỷ, tôi cũng không trách cô. Phó Nhiễm, lúc ấy cô rời đi, thật chỉ là bởi vì cô nói không yêu sao? Còn cái mà bây giờ cô gọi là yêu, cũng là bởi vì địa vị hôm nay của tôi chứ?"

Lúc trước, khi Phó Nhiễm bắt đầu lần nữa cùng Minh Thành Hữu, cô có rất nhiều băn khoăn, lúc đó hắn luôn miệng nói điều tốt, lật đổ từng câu, hôm nay điều đó lại trở thành vũ khí tốt nhất để tấn công cô.

Phó Nhiễm không biết nên dùng từ gì để hình dung tâm tình mình lúc này, ánh mắt cô trợn tròn, cho đến khi khóe mắt tê rần, cô liều mạng muốn nhìn đến suy nghĩ trong lòng hắn, nhưng cặp mắt xa cách của hắn vẫn làm cô không thể nhìn ra, càng nhìn, trong ánh mắt lại càng thấy tổn thương.

"Anh đã có cô ta, tại sao còn phải trở lại tìm tôi?"

Cô nín thở trầm ngâm, biết rõ là không nên hỏi, lại tình nguyện để cho hắn đâm từng nhát một vào ngực cô, chỉ vì muốn biết được đáp án rõ ràng.

"Bởi vì tôi muốn thử một chút xem trái tim của cô còn sống hay không?"

Minh Thành Hữu khẽ nhếch cánh môi tràn đầy vẻ hứng thú

"Lúc trước cô rời đi, là trong hai năm qua trước sau tôi vẫn khó có thể vượt qua vũng lầy đó, Phó Nhiễm, vì để cho tôi có thể thoát ra, tôi cũng không sao cả, chỉ có thể để cho cô cũng nếm thử, một chút đau khổ của tôi ngày đó."

Nước mắt trong mắt Phó Nhiễm dần mờ mịt.

"Bây giờ, anh nói muốn bắt đầu lần nữa?"

"Tôi không có dự tính là sẽ bắt đầu lần nữa với cô, bên cạnh tôi đã có Ứng Nhụy, không thể nào buông bỏ cô ấy."

Cho dù như thế nào Phó Nhiễm cũng không nghĩ tới, tất cả đều cho rằng Vưu Ứng Nhụy ở nước ngoài là được bao nuôi, có ai còn có thể ngờ tới, người đàn ông sau lưng cô ta lại là Minh Thành Hữu?

Lại là người cả ngày lui tới Phó gia, nói muốn cùng cô đi tiếp nửa đời sau, Minh Thành Hữu!

Trong mắt cô một chút ánh sáng cũng bị xóa sạch, trên mặt cũng không còn một chút thần sắc.

"Phó Nhiễm, cô xem kế hoạch không thể chê vào đâu được của tôi, chính là thiệt thòi cho Ứng nhụy, nhiều lần chúng ta chạm mặt cô ấy lại chỉ có thể làm bộ như hoàn toàn không có phản ứng khi tôi ở bên cô, còn nhớ rõ nơi này có một căn phòng bị khóa lại không?"

Phó Nhiễm ngẩng đầu lên, hy vọng chỉ với góc độ như vậy thì nước mắt mới không chảy xuống.

"Là căn phòng của cô ấy, nhưng tôi lại sợ cô nghi ngờ, mới có thể để cho cô ấy dọn đi, còn nữa, tin tức về người phụ nữ đi vào đây cũng không phải là bạn gái Huống tử , cũng là Ứng Nhụy."

Từ đầu đến cuối Minh Thành Hữu chưa hề thay đổi thần sắc, ánh mắt mang theo chút châm chọc, giọng nói giễu cợt trước sau như một.

Phó Nhiễm có cảm giác giống như là hắn đang cầm một chiếc dao từng nhát từng nhát cắt vào ô, rõ ràng đau tới tê tâm liệt phế, chết cả cõi lòng, nhưng lại không thấy một chút máu.

"Đêm đó vốn là cô ấy muốn tới đây qua đêm, không nghĩ tới là bị người theo dõi, tôi chỉ có thể nghĩ tới cách nói đó là vũ hội hóa trang."

Ánh mắt Phó Nhiễm xuyên qua bên gò má Minh Thành Hữu, bên ngoài rõ ràng là trời đang sáng, vì sao ở trong mắt cô lại thấy là trời u ám.

Phó Nhiễm nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.

Cô nhớ tới Minh Thành Hữu vì cô mà đi đường núi hơn nửa đêm, một màn toàn màu trắng kia biến thành nỗi đau vĩnh viễn không thể lành, nó đâm thật sâu vào da thịt Phó Nhiễm, biến thành một cây gai, về sau dù là vô tình nhớ tới, cũng sẽ làm cô đau đớn không có cách nào kiềm chế nổi.

Cô nhớ tới Minh Thành Hữu bị cô nói tính cách vẫn trẻ con, nhớ tới hắn cực kỳ tức giận cũng sẽ chỉ đánh cô mấy cái, nhớ tới Minh Thành Hữu có hành động chứng minh mình trong sạch là tháo dây lưng trước mặt mọi người.

Không thể nghĩ, thật sự không thể nghĩ tới.

Nhưng còn có cách gì đây? Những chuyện trước kia giống như một đoạn phim từ từ chuyển động trong đầu cô, Phó Nhiễm cũng không muốn nhớ lại nữa. Cô cắn chặt hàm răng, nhưng vẫn là không có cách nào khác. Nước mắt không nghe sự sai khiến chảy qua gương mặt lạnh như băng, không có một chút hơi ấm.

Điếu thuốc lá trong tay Minh Thành Hữu cháy đến đầu ngón tay, hắn lấy lại tinh thần, dập tắt nó trong chiếc gạt tàn thuốc.

Đến cuối cùng, Phó Nhiễm vẫn cắn chặt môi không khóc ra tiếng, nơi cổ họng bật ra nghẹn ngào giống như người sắp chết còn chút giãy giụa cuối cùng, càng giống như con thú nhỏ bị thương, nghe vào trong tai, thật giống như đau khổ tột cùng nhất.

Minh Thành Hữu ngồi ở mép giường, hắn đã không cảm thấy tiếng trái tim mình đập nữa. Hắn đã nói qua từ trước, tim của hắn chết rồi, cũng không sống lại được.

"Còn có chiếc dây lưng kia, không phải là do tôi mua, mà là Ứng Nhụy tặng cho tôi."

Minh Thành Hữu nghĩ đến cây son nước kia, lời đến khóe miệng nhưng cũng không nói ra.

"Phó Nhiễm, lúc cô đưa dây lưng cho tôi, tôi không cẩn thận nên đánh mất, có thể trong lòng không quan tâm nên có sự khác biệt."

Hắn đứng dậy, rút khăn giấy ra đưa về phía Phó Nhiễm.

Cô ngẩng đầu vừa lúc nhìn thấy giữa xương quai xanh của Minh Thành Hữu có dấu vết bị cô cào lúc đó, một vết màu đỏ mập mờ, hôm nay lại trở thành châm chọc lớn.

"Chỉ bởi vì ngay lúc đó tôi đã rời đi, anh sẽ phải trăm phương ngàn kế đối phó tôi như vậy?"

Phó Nhiễm cũng không nhận lấy khăn giấy trong tay hắn, cô không thể tin nổi nhìn về phía Minh Thành Hữu. Hắn đưa tay giữ chặt cằm Phó Nhiễm, hai ngón tay đều ra lực giữ, dường như muốn bóp vỡ cằm của cô, Minh Thành Hữu cất giọng, trong ánh mắt đen tối tràn đầy căm hận.

"Chỉ vậy? Hừ, Phó Nhiễm, cô nói thật là tốt, tôi cũng chỉ là theo cô chơi một trò vui không lớn không nhỏ, cô cần gì phải bày ra vẻ mặt này?"

Nước mắt chảy qua đầu ngón tay Minh Thành Hữu, hắn giống như ngại phỏng tay, hung hăng hất ra. Phó Nhiễm quay mặt hướng sang một bên, tóc rối bời dán chặt vào bên má, bóng người trong mắt này đã vỡ thành từng mảng, sợ là khó có thể đón nhận sự thật nào nữa.

Phó Nhiễm nắm chặt bàn tay, trên mặt bởi vì Minh Thành Hữu dùng sức mà hiện rõ hai dấu ngón tay hằn lên rõ ràng, nhìn thấy mà ghê, ánh mắt của cô bị đau, ánh mắt nhìn đến tờ giấy chứng nhận kết hôn rơi trên mặt đất, Phó Nhiễm từ từ đưa tay nhặt nó lên.

Ngày đăng ký, chính là hai ngày trước.

Hôm nay, cũng chỉ là ngày thứ ba sau khi bọn họ lĩnh giấy.

Phó Nhiễm giơ lên tờ giấy chứng nhận kết hôn không thuộc về cô trong tay.

"Các người nhận giấy là thứ sáu, ngày đó chúng ta vẫn còn cùng nhau làm việc ở FU, buổi tối còn tới Thanh Phong Nhã Uyển ăn cơm, sau khi ăn xong còn đi xem phim, Minh Thành Hữu, anh đem tôi đặt ở chỗ nào, đến tột cùng anh coi tôi là thứ gì?"

Đối mặt với chất vấn của cô, Minh Thành Hữu lại lơ đãng nghiêng người đứng dậy, hắn đi tới trước tủ đầu giường lấy ra điếu thuốc lá đặt ở đầu ngón tay, hắn đưa lưng về phía Phó Nhiễm, vẻ mặt toát lên một chút bi thương cô không thể nhìn thấy, ánh mắt ngó ra ngoài cửa sổ.

"Phó Nhiễm, chúng ta về sau ai cũng không cần can thiệp cuộc sống của ai, hai chúng ta đã thanh toán sạch sẽ rồi, cô đi đi."

Cô che mặt khóc, lại không còn cố gắng cứng cỏi quật cường như trong ngày thường nữa, nói cho cùng, còn không phải là bởi vì có hắn ở bên cạnh sao?

Cứ việc nói cho cùng, dù là té rất đau, dù là bị thương rồi, khẽ cắn răng bò dậy, thế nhưng cuối cùng thì sao? Bò dậy vẫn là sẽ còn đau, có chút đau đâm vào trong lòng, người khác cũng không nhìn thấy.

Phó Nhiễm cắn mu bàn tay mình, ra sức kìm nén, thậm chí có thể nghe được tiếng hàm răng cắn vào bên trong da thịt, cô nâng tầm mắt lên, sau đó nhìn về phía Minh Thành Hữu, chưa từ bỏ ý định cuối cùng, cuối cùng. . . . . . Muốn cho trái tim mình hoàn toàn hết hy vọng.

"Anh mất tích hai mươi ngày, có phải cũng là ở chung một chỗ cùng Vưu Ứng Nhụy hay không?"

Phó Nhiễm không nhìn rõ nét mặt Minh Thành Hữu, chỉ thấy làn khói vây quanh quanh quẩn trên đỉnh đầu hắn, càng làm nét mặt hắn trở nên mơ hồ hơn. Ngón tay Minh Thành Hữu bóp chặt điếu thuốc, ánh mắt lại đặt tại nơi xa xăm nào đó, cô nghe được giọng nói trống rỗng mà tàn nhẫn của hắn truyền đến.

"Đúng, sinh nhật của tôi Ứng Nhụy đã không thể ở cùng với tôi, vừa lúc là thời gian đó cô ấy rảnh rỗi, tôi sang đó b chuyện kết hôn cùng cô ấy."

Phó Nhiễm nhắm mắt lại, đưa tay lau, nhưng nước mắt lại càng lau càng nhiều.

Cô được coi là cái gì?

Ba ngày trước khi bọn họ nhận giấy kết hôn, cô lại lên giường cùng Minh Thành Hữu đêm qua.

Điều hắn gọi là trả thù, là muốn giam cầm cô trong mối quan hệ không thể nào nhúng tay vào, là cuộc hôn nhân giữa hắn và Vưu Ứng Nhụy, nếu như một người hận đến mức có thể phá hủy một người khác, nếu là như vậy thì hắn có thể làm được.

Bí mật của Minh Vân Phong trước khi chết lại chạy đến nơi cổ họng Phó Nhiễm một lần nữa, cô kích động nghĩ đến sẽ nói ra khỏi miệng, muốn cho Minh Thành Hữu cũng nếm đến nỗi đau như cô.

Nhưng, rốt cuộc lại vẫn là nuốt xuống trở lại.

Phó Nhiễm cắn chặt môi, ban đầu Minh Vân Phong bắt cô giữ bí mật này cho ông đúng là cô không nên đáp ứng, càng không nên nhất chính là do dự nhưng vẫn nhảy vào tấm lưới này của Minh Thành Hữu.

Cô cũng muốn ích kỷ, cũng muốn để cho Minh Thành Hữu nếm đến nỗi đau khoét vào tim. . . . . .

Trong miệng Phó Nhiễm có mùi tanh tuôn ra, hắn đối xử nhẫn tâm ép cô vào hướng đường cùng, sau cùng cô lại không còn chút sức lực, thậm chí mất đi cả hơi sức để nói chuyện.

Mùi máu tươi càng ngày càng nhiều nơi cổ họng, khóe miệng rất đau, nói chuyện như mang theo chút sức lực cuối cùng, ánh mắt bi thương ban đầu chuyển thành hy vọng cuối cùng.

"Anh, có yêu tôi không?"

Một hồi lâu sau Minh Thành Hữu vẫn không nói lời nào, trong lúc Phó Nhiễm cho là sẽ không có đáp án, lại thấy Minh Thành Hữu xoay người, ánh sáng lướt qua áo choàng tắm màu trắng, màu sắc này đã làm cho cô nghĩ đến lúc ở Thanh Sơn Minh Thành Hữu đã mặc chiếc áo lông k hắn nhìn xuống cô. Phó Nhiễm há hốc mồm, đột nhiên muốn thu lại câu nói kia, cô lại thấy vẻ mặt lạnh lùng của Minh Thành Hữu, gương mặt nổi bật khẽ nâng lên một nụ cười châm chọc, tàn nhẫn quay sang cô ném ra hai chữ.

"Không yêu."

Cô thật vất vả, bức tường thành cuối cùng vững chắc ở trong lòng, lại cứ thế sụp đổ ầm ầm như vậy.

Phó Nhiễm kinh ngạc nhìn theo hắn, ánh mắt biến hóa khôn lường của hắn bỗng trở thành một đòn trí mạng nữa, bóp chặt cổ họng của cô làm cô không thở nổi, giống như loài cá gần như tử vong vì thiếu dưỡng khí, ánh mắt đau đớn mà bi thương nhìn vào hắn chằm chằm.

Hai chân Minh Thành Hữu lướt qua khay trà thấp, áo choàng tắm xòe ra chạm vào đầu gối Phó Nhiễm, hắn nghiêng người xuống, nheo mắt lại, làm như sợ ràng vết thương của cô còn chưa đủ sâu, hắn khoanh hai tay trước ngực, nở nụ cười giễu cợt.

"Còn có chuyện muốn nghe sao?"

Nơi cổ họng Phó Nhiễm vẫn tắc nghẹn, cứng đờ nhìn hắn chằm chằm nhưng lại không nói ra được một chữ.

"Còn nhớ rõ hình của cô sao? Điện thoại di động của tôi, cơ bản là không bị mất, tất cả cũng là tôi tự biên tự diễn làm trò, chính là sự xuất hiện của Minh Tranh cũng đều là trong dự tính của tôi, dĩ nhiên cô cũng đừng lo lắng, ảnh của cô như vậy sao tôi có thể chịu để cho người khác nhìn? Cũng chỉ là thấy hắn nghe theo nên mới nhắc nhở hắn một tiếng thôi, rốt cuộc cô đã từng lên giường với tôi . . . . . ."

Hai tay của Phó Nhiễm đặt ở trên đầu gối đã nắm chặt thành quyền, lại đau, lại đau nhức nữa, nhưng từ đầu đến cuối lại không thấy tê dại.

Nhưng nếu như thật chết lặng thì thật tốt?

"Hèn hạ!" Cô im lặng một hồi lâu, trong miệng cắn răng run rẩy nói ra hai chữ.

Minh Thành Hữu thấy tức cười đưa tay hất tóc rơi trước trán, hắn từ từ ngồi dậy, buông tầm mắt nhìn đỉnh đầu Phó Nhiễm.

"Tôi hèn hạ vô sỉ cũng không phải là ngày đầu tiên, Phó Nhiễm, tình yêu nam nữ cũng chỉ là chuyện tầm thường nhất, cũng đừng để ý nghĩ đã ngủ với tôi luẩn quẩn trong lòng, tôi đã nói từ trước, lần thứ nhất cùng một trăm lần cũng không có bao nhiêu sự khác biệt."

Hắn lạnh nhạt nói, cũng chỉ thuận miệng nói như vậy, thần sắc cũng không có thay đổi bao nhiêu. Phó Nhiễm nhìn gương mặt này chằm chằm, không biết tại sao tầm mắt lại mơ hồ thành một mảng.

Cánh cửa đột nhiên truyền đến tiếng nắm cửa xoay, Minh Thành Hữu xoay người lại nhìn ra hướng kia.

"Thành Hữu!"

Vưu Ứng Nhuỵ đi tới, trên người mặc quần áo xa hoa, tóc uốn thành gợn sóng thật to, cô cố tình trang điểm thật kĩ, tay phải đeo đồng hồ cá tính hiệu Omega. Cô ta nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Minh Thành Hữu, trong khi đó ánh mắt Phó Nhiễm khiếp sợ và khó có thể tin nổi.

"Bảo em tới đây mà anh cũng chưa thay quần áo xong."

Trong lời nói có giận hờn trách móc, ánh mắt nhìn tới Phó Nhiễm.

"Tiểu Nhiễm cũng ở đây."

Minh Thành Hữu giơ tay lên, vỗ vỗ vào mặt Vưu Ứng Nhuỵ thân mật.

" Ở đây chờ anh, thay xong quần áo anh dẫn em ra ngoài."

" Được!"

Vưu Ứng Nhuỵ tiện tay thả túi xách xuống tủ đầu giường, đợi Minh Thành Hữu đi rồi, cô ngồi vào chỗ ở mép giường, khẽ nâng cằm lên, động tác đã không giống thường ngày.

Trước kia cô không tên không thân phận, nhưng bây giờ, dựa vào thân phận con dâu của Minh gia, thì tự nhiên ánh mắt sẽ khá

Cô mặc chiếc đầm ngắn màu trắng, ở trên phối hợp với thân váy màu tím, thiết kế chít eo, khóe mắt mỉm cười liếc nhìn Phó Nhiễm. Mà cả người Phó Nhiễm chỉ mặc duy nhất chiếc áo sơ mi của Minh Thành Hữu, động tác ngồi xuống khiến vạt áo sơ mi kéo lên chỉ che khuất quần lót của Phó Nhiễm. Dù có nhìn theo phương diện gì, Phó Nhiễm đều vô cùng chật vật.

"Tiểu Nhiễm, bất luận trước kia cô và Thành Hữu có quan hệ thế nào đi nữa, nhưng bây giờ anh ấy đã là chồng tôi."

Vưu Ứng Nhuỵ ngồi ở thân phận thiếu phu nhân Minh gia, ánh mắt mơ hồ hờ hững tỏ vẻ nhắc nhở Phó Nhiễm.

Những hành động của cô ta và Minh Thành Hữu tối hôm qua đã xúc phạm ranh giới cuối cùng của người vợ. Phó Nhiễm lại không tìm được lời để phản kích, Minh Thành Hữu cho cô một đòn này không thể nghi ngờ chính là đòn trí mạng.

Ánh mắt Vưu Ứng Nhuỵ nhìn trên người Phó Nhiễm băn khoăn, khóe miệng mang theo ý cười.

"Ngại quá, vội vàng về nước nên hành lý còn đặt ở khách sạn. Nếu không còn có thể tìm đồ cho cô thay."

Minh Thành Hữu kéo tay áo từ phòng thay quần áo đi ra, Vưu Ứng Nhuỵ đứng dậy đi tới, tìm cà vạt đến cạnh hắn. Minh Thành Hữu nhẹ nắm tay của Vưu Ứng Nhuỵ.

"Hôm nay em mới về nước, anh dắt em đi dạo chơi, không đến công ty."

Hắn nhận lấy cà vạt trong tay Vưu Ứng Nhuỵ tùy ý nhét vào bên cạnh. Ánh mắt lướt qua, giống như lúc này mới chú ý tới là Phó Nhiễm vẫn còn ở đây. Minh Thành Hữu đổi chiếc thắt lưng, ôm Vưu Ứng Nhuỵ đi tới trước giường.

"Đi thôi."

"Được."

Ánh mắt Vưu Ứng Nhuỵ ngạo nghễ liếc nhìn Phó Nhiễm, như cười như không cầm túi xách trên đặt trên tủ đầu giường lên khoác tay Minh Thành Hữu chuẩn bị rời đi.

"Đợi chút."

Bước chân Minh Thành Hữu dừng lại, hướng về phía Vưu Ứng Nhuỵ nói.

"Anh quên thứ quan trọng."

Hai chân hắn thon dài đi qua bàn trà, Phó Nhiễm suy nghĩ mất hồn đột nhiên gương mặt trong mắt phóng đại, bóng dáng người đàn ông bỗng nhiên đụng vào trong mắt. Minh Thành Hữu đưa tay, ngón tay cầm tờ giấy kết hôn trong tay Phó Nhiễm.

Cô nắm rất chặt, theo bản năng không nghĩ là mình đang cầm thứ gì đó.

Minh Thành Hữu lôi lôi vài cái như sợ rách.

"Đây là giấy đăng kí kết hôn của tôi với Vưu Ứng Nhuỵ, không phải cùng cô. Cô quý trọng như vậy làm gì?"

Phó Nhiễm lấy lại tinh thần, Minh Thành Hữu nhân cơ hội giật lại tờ giấy, hắn chậm rãi đứng lên. Trong mắt có cảm giác không nói lên được, nhìn trong mắt Phó Nhiễm lại thành thương xót.

"Là cái gì vậy?"

Vưu Ứng Nhuỵ đi tới bên người Minh Thành Hữu. Hắn đưa tờ giấy màu đỏ thẫm trong tay cho Vưu Ứng Nhuỵ.

"Luật sư đã làm xong."

Vưu Ứng Nhuỵ nhận lấy, khó nén mừng rỡ, thần sắc kích động ngay cả giọng nói cũng không tự chủ nâng cao.

"Thành Hữu, hôm nay là ngày em thấy vui vẻ nhất."

Cô nhón chân lên, tinh xảo hôn lên bên cạnh khoé miệng Minh Thành Hữu. Nước mắt trong mắt Phó Nhiễm đã kết băng, chảy xuống, không còn ấm nữa. Bọn họ ở trước mặt cô nhất thể hiện ân ái, bàn tay Minh Thành Hữu giữ thắt lưng

"Đi thôi."

Đi ra ngoài được hai bước, hắn xoay người nói với Phó Nhiễm.

"Lúc nào về thì khóa cửa giúp tôi."

Vưu Ứng Nhụy cẩn thận cất tờ giấy đăng kí kết hôn vào bên trong túi xách, khoác tay Minh Thành Hữu cùng nhau rời đi.

Mùi vị tình dục còn chưa tản ra, Phó Nhiễm nhìn bóng lưng hai người đi tới cửa , bàn tay cô khẽ xoa xoa chân, níu lại vạt áo sơ mi rồi nắm chặt trong lòng bàn tay. Cô ngồi yên tại chỗ, máu bên trong thân thể như kết thành băng. Tay chân Phó Nhiễm cứng ngắc, tiếng gầm rú của chiếc xe thể thao của Minh Thành Hữu truyền tới bên tai.

Biệt thự to lớn như vậy, chỉ có duy nhất mình cô.

Phó Nhiễm mặc áo sơ mi rộng thùng thình đứng dậy, xuống lầu, quần áo của cô còn ở trong bể bơi. Cô đi chân không đạp lên lối nhỏ thô sơ, thấy quần jean trôi lơ lửng trên mặt nước, cô chồm tới một chút kéo nó lên bờ, cúi người nhấc lên, nặng trịch nên tay thấy đau. Cô cúi người xuống, đem quần vắt khô nước từng chút một, ngón tay bởi vì cố dùng sức mà hiện ra màu trắng bệch, mu bàn tay nổi lên gân xanh.

Phó Nhiễm trở lại lầu hai, cởi quần áo mặc trên người ra, bao gồm cả áo lót Minh Thành Hữu chuẩn bị cho cô.

Cô thay quần áo của mình đã sớm ướt đẫm từ trước, trước khi ra khỏi cửa, xách áo lót cùng áo sơ mi bên chân lên bỏ vào trong thùng rác.

Bước chân trống rỗng, Phó Nhiễm đẩy cửa đi ra khỏi Trung Cảnh Hào Đình, một ánh mặt trời chiếu xuống không đúng lúc, lo lắng trong lòng cũng không vì vậy mà bị xua tan, cô mở mắt thật to đón ánh mặt trời đó, tầm mắt càng lúc càng thấy mông lung, cô che giấu cảm xúc bị sụp đổ lần thứ hai.

Phó Nhiễm khẽ cong chân xuống, ngồi ở bên trong vườn khóc lớn thành tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.