Ngạn Thiếu Gia Cưng Chiều Nương Tử Ngút Trời

Chương 30




Dịch: Hàn Lâm Nhi

Cũng may mà tuy những côn trùng trúng độc này đã biến đổi nhiều nhưng vẫn chỉ là côn trùng, tức là chúng có thể tăng tốc ở cự ly ngắn thế nhưng lại không thể duy trì tốc độ đó trong thời gian dài được. Vậy nên khi đám Ngải Huy dốc sức chạy thì cũng bỏ rơi được đám côn trùng.

Bốn mươi kilomet cũng không tính xa, dưới sức ép tử vong cận kề, mọi người đều phát huy tiềm lực tối đa có thể, ngay cả những nữ sinh yểu điệu cũng gắng sức chạy thật nhanh. Khi thấy bóng cổng thành Tùng Gian, bọn họ vui tới mức phát khóc.

Vừa thấy cửa thành được trông giữ sâm nghiêm, Ngải Huy đã biết những ngày này chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó cực kỳ nghiêm trọng, nếu không bọn họ cũng không tỏ ra như lâm đại địch như thế. Nghĩ vậy, hắn cảm thấy có phần lo lắng cho Lâu Lan và sư phụ sư nương sư tỷ của mình. Hôm trước trở về, khi bay qua thành Tùng Gian hắn cũng thấy bên trong khá yên tĩnh, thế nhưng lại không nghĩ nhiều, dù cho khi đó hắn vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết. Thế nhưng hiện giờ thấy thành Tùng Gian trông giữ nghiêm ngặt kia, hắn lại cảm thấy hơi lo lắng.

Xem ra càng ngày mình càng lo lắng nhiều rồi.

Ngải Huy khẽ cười nhạo bản thân. Trước kia hắn là kẻ cô độc, vốn không có vướng bận gì cả, ngay cả sinh tử trước mắt cũng không cần lo lắng. Thế nhưng khi dính phải những viên đạn bọc đường này, hắn lại cam tâm để nó từ từ ăn mòn mình, đồng thời có cảm giác thích thú cam chịu.

Mập mạp thấy đã an toàn thì không thèm để ý nữa, gã tiếp tục nhai kẹo mạch nha. Nghe những âm thanh dát băng quen thuộc, Ngải Huy bất đắc dĩ lắc lắc đầu, mập mạp này quả không lãng phí chút thời gian nào. Hôm nay mập mạp đã cứu hắn một mạng. Haizzz, được rồi, những chuyện như thế này quả là khó tính toán rạch ròi.

Cũng may mà trong đám người có kẻ nhận ra Đoan Mộc Hoàng Hôn nên nhanh chóng cho vào.

Trở lại thành Tùng Gian quen thuộc, thần kinh căng thẳng của mọi người mới buông lỏng hoàn toàn. Hai lần liên tục tìm được đường sống trong chỗ chết, tới đây bọn họ không cần phải giả bộ kiên cường nữa, nhiều người bật khóc, những tiếng nức nở nho nhỏ vang lên. Có lẽ chỉ có như vậy bọn họ mới phát tiết được nỗi sợ trong lòng. Giống như chỉ có vậy mới có thể kiềm chế những hồi ức về chuyện đã xảy ra, bọn họ thấy nhớ nhà, nhớ cha mẹ, nhớ vô cùng.

Ngải Huy yên lặng nhìn đám người, nhẹ giọng than thở, đều chỉ là trẻ con mà thôi. Hắn cũng quên rằng mình chẳng lớn bao nhiêu.

Mập mạp cũng ngừng nhai kẹo mạch nha, ngây ra nhìn mọi người nức nở.

Song những kẻ tâm tính kiên định thì đâu cũng có, một học viên nam cao gầy đi tới gần Ngải Huy chân thành nói: "Ngải Huy, lần này thực sự cảm ơn ngươi. Nếu không có ngươi, sợ rằng chúng ta không về được. Ta là Khương Duy, sau này có gì ta giúp được, xin đừng khách khí."

Học viên có phong phạm đại tướng này là bạn học của mập mạp, thực lực không tồi, y cũng là kim nguyên lực như Ngải Huy nhưng lại am hiểu về tiễn thuật, Ngải Huy cũng từng thấy y xuất thủ, quả thực vô cùng lợi hại.

Ngải Huy không chút khách khí trả lời: "Yên tâm đi, ta sẽ không khách khí đâu."

Khương Duy nghe thế thì cười to, cảm thấy rất yêu thích vị bạn học Ngải Huy này, hắn đúng là kẻ không làm bộ không dối trá.

Lúc này, cũng có nhiều người khác tới cảm ơn Ngải Huy. Có thể sống sót qua hai lần nguy nan này đều nhờ hắn cảnh báo, nếu không có hắn, sợ rằng bọn họ không còn sống lấy một người. Đối mặt với Khương Duy, Ngải Huy có thể bình tĩnh, thế nhưng khi được nhiều người cảm ơn như vậy hắn lập tức cảm thấy luống cuống.

Đoan Mộc Hoàng Hôn ở một bên chua cay nói: "Mọi người cảm tạ như vậy thì chi bằng đưa tiền luôn cho rồi."

Ngải Huy kinh ngạc nhìn tên vô tình vô nghĩa kia, cảm thấy gã đã nói trúng lòng mình, trong đầu mình quả thực đang nghĩ như vậy.

"Đoan Mộc đồng học sao lại có thể nói như vậy?" Một nữ sinh có chút tức giận nói: "Bạn Ngải Huy là người như vậy sao?"

Đúng vậy đúng vậy, ta chính là người như vậy, Ngải Huy đang chuẩn bị mở miệng.

"Đoan Mộc đồng học sao có thể hiểu lầm Ngải Huy đồng học như vậy được?" Một nữ sinh khác cũng bất bình nói.

Đoan Mộc Hoàng Hôn cảm thấy vô cùng ủy khuất, rõ ràng như vậy mà, các ngươi không tin thì đi mà hỏi hắn. Thế nhưng khi thấy vẻ mặt mọi người đang hết sức bất bình thì gã đành phải nói vừa rồi chỉ là lời giỡn chơi mà thôi thì mới dẹp yên được lửa giận của mọi người.

Đương nhiên, mọi người cũng tới cảm ơn Đoan Mộc Hoàng Hôn, vì 'Thanh Hoa' của gã đã cứu được nhiều người.

Bên kia, lời của Ngải Huy đã tới miệng đành phải nuốt xuống. Thế nhưng nghĩ một hồi hắn lại cảm thấy không đúng, điều này chứng tỏ rằng tên vô tình vô nghĩa kia đã biết rằng đưa tiền là thực tế nhất, vậy mà lần trước còn nói ra cái gì mà hai lần hứa hẹn, chắc chắn là định lừa gạt mình đây.

Đồ vô tình vô nghĩa!

Ánh mắt Ngải Huy nhìn Đoan Mộc Hoàng Hôn càng bất thiện hơn, hắn thầm nhủ, quả nhiên phẩm tính của tên này đáng mọi người phỉ nhổ.

Những hộ vệ trang viên vừa vào thành đã bị điều động tham gia thủ vệ, thế nên không còn ai quản bọn họ nữa, không gian lúc này tràn ngập trong không khí khẩn trương. Hòa bình quá lâu nên cần thời gian mới thích ứng được với nguy cơ, thế nhưng khi gặp nguy cơ thì thứ thiếu thốn nhất chính là thời gian.

Ngải Huy lắc đầu, hắn chỉ là một nhân vật nhỏ, những chuyện lớn này không liên quan gì tới hắn cả. Bây giờ thứ mà hắn cần nhất là một tô mì thật lớn kia.

Mang theo mập mạp về, vừa tới đạo trường Ngải Huy đã gọi to: "Lâu Lan! Ta đã trở về!"

Lâu Lan đang quét dọn đạo trường, vừa nghe tiếng gọi thì nghiêng đầu nhìn, khi thấy Ngải Huy mới vui mừng nói: "Hoan nghênh Ngải Huy trở về!"

"Đây là Tiền Đại, còn gọi là mập mạp, là bạn của ta." Ngải Huy kéo mập mạp tới giới thiệu với Lâu Lan, tiếp đó vô cùng khí phách tuyên bố: "Lâu Lan là sa ngẫu của ta!"

Lâu Lan lập tức biến thành bốn chữ to: "Hoan nghênh mập mạp!"

"Ai u, trò hay đó!" Mập mạp mừng rỡ, mỡ trên mặt rung lên, gã nghoe nguẩy chạy tới nói: "Lâu Lan ăn kẹo rồi biến một lần nữa đi."

Lâu Lan cầm lấy kẹo mạch nha ném vào miệng, cắn lục cục không khác gì mập mạp: "Ồ, có thành phần mạch nha. Mập mạp muốn Lâu Lan biến thành gì bây giờ?"

Biến thành gì được nhỉ? Mập mạp cau mày nghĩ.

"Biến thành cái băng vải bị tiêu chảy." Ngải Huy chen ngang, ném nan đề tầm cỡ quốc tế đó cho hai người.

"Băng vải bị tiêu chảy...." Lâu Lan và mập mạp trầm tư.

Thấy gian kế thành công, Ngải Huy bỏ lại một câu tới phường thêu rồi rời đi.

Lúc tới phường thêu, hắn thấy Minh Tú sư tỷ và sư nương đều bình an vô sự, lại ngoài ý muốn thấy sư phụ cũng đang ở đó. Nhìn qua sư phụ già hơn xưa nhiều, sư nương cũng tiều tụy hơn, Ngải Huy biết bọn họ đều rất lo lắng cho mình, cảm thấy thật cảm động. Mọi người thấy hắn tới thì vô cùng kích động, đặc biệt là sư phụ, người vui vẻ như một đứa trẻ vậy. Mọi người vui đoàn tụ, mãi một lúc lâu sau mới bình tĩnh trở lại nghe Ngải Huy kể lại những chuyện hắn đã trải qua trong thời gian này.

Vương Thủ Xuyên cảm khái: "Không nghĩ tới trên đời này lại có loại huyết độc kỳ lạ như vậy, không biết là do vị mộc tu nào chế ra nữa. Xem ra sắp loạn tới nơi rồi. Thời gian này tốt nhất là ngươi ngoan ngoãn ở yên trong thành đi, đừng đi loạn nữa. Dù sao thì ở đây còn có viện Tùng Gian, lại có các phu tử nên vẫn còn tương đối yên tâm."

Nghe Minh Tú sư tỷ kể, Ngải Huy mới biết những ngày gần đây đã xảy ra chuyện gì.

Thì ra mấy ngày trước trong thành có người mắc bệnh lạ, sao đó mời Hứa phu tử và Thôi tiên tử tới kiểm tra thì mới biết họ bị lây huyết độc. Nhưng mấy ngày sau ngày nào cũng phát hiện có người bị lâu, sau đó mới phát hiện ra là do một đám chuột bị nhiễm độc theo cống thoát nước vào thành. Cũng may mà đám chuột này còn chưa lột xác hoàn toàn, thực lực vẫn không mạnh lắm, thế nên đã bị tiêu diệt cả, song cũng chết mất không ít người. Sau lần phong ba này, thành Tùng Gian đã rơi vào trạng thái thần hồn nát thần tính, lúc nào cũng trong tình trạng giới nghiêm, liên tục kiểm tra các nguy cơ có thể xảy ra. Những người bị nhiễm độc đều bị đưa đi cách ly theo dõi.

Ngải Huy nghe đến đây thì không nói gì nữa. Lúc trước hắn đã từng nghĩ tới cảnh huyết độc bạo phát chắc chắn cực kỳ đáng sợ. Thế nhưng lại không nghĩ chuyện hắn lo lắng lại xảy ra, hơn nữa không phải ở một thành gần Vạn Sinh Viên mà ở thành Tùng Gian cách nơi đó cực kỳ xa.

Ngay thành Tùng Gian còn như vậy, không biết những thành khác như thế nào nữa.

Huyết độc thật đáng sợ!

Thế nhưng phản ứng của Cảm Ứng Tràng lại chẳng nhanh nhẹn bao nhiêu. Nghĩ lại thì cũng thấy bình thường, hiện giờ chắc Cảm Ứng Tràng còn đang luống cuống chưa tìm được hướng giải quyết nữa.

Điều Vương Thủ Xuyên lo lắng nhất là an toàn của Ngải Huy, nên khi thấy hắn trở về cũng yên lòng hơn. Lão cảm thấy dù sao thì trong thành vẫn an toàn hơn, nhân thủ cũng đủ, các phu tử đều thân mang tuyệt học, huyết thú muốn hạ cũng không phải việc dễ dàng.

Ngải Huy nghe vậy cũng không phản đối, chỉ nói: "Lần này đệ tử tìm được đường sống trong chỗ chết, cảm thấy mình còn thiếu nhiều thủ đoạn ứng biến, xem ra cần học chút chiêu thức."

Vương Thủ Xuyên nghĩ cũng phải, tuy rằng ông ta cảm thấy bên trong thành đã rất an toàn, nhưng trong hoàn cảnh này thì tự bảo vệ được mình vẫn là tốt nhất. Trước đây ông ta định dạy Ngải Huy từ từ, chưa vội tập luyện chiêu thức, song hiện giờ tình huống đang xấu đi, ông ta đành phải thay đổi quyết định.

"Vi sư cũng đang suy nghĩ chuyện này, ngươi muốn học loại nào?"

Ngải Huy nói: "Đệ tử muốn học kiếm chiêu."

"Kiếm chiêu?" Vương Thủ Xuyên không thấy ngoài ý muốn, ông ta đã sớm biết Ngải Huy có cảm giác đặc biệt với kiếm, nên sau khi nghĩ ngợi một hồi, ông ta nói: "Kiếm thuật đã suy sụp khá lâu, hiện giờ còn rất ít người tu luyện, mà có thể tạo truyền thừa còn ít hơn. Còn những phương diện khác thì vi sư không dám nói tới tuyệt học nhưng truyền thừa thì không thành vấn đề."

Ngải Huy nghe vậy thì thấy hơi bối rối, bởi những thứ có thể gọi là truyền thừa thì đều có chỗ nổi bật riêng. Thế nhưng nếu chọn vậy sẽ bỏ qua kiếm thai. Nếu là trước đây chắc chắn Ngải Huy sẽ chọn không chút do dự, thế nhưng bây giờ kiếm thai của hắn đã lợi hại hơn, hơn nữa nguyên lực của mình đặc biệt, nếu không để tu luyện kiếm chiêu thì quả là đáng tiếc.

Bên kia, chợt sư nương mở miệng nói: "Ta có tuyệt học, tiểu Ngải Huy nếu muốn học thì chắc chắn sư nương sẽ dốc lòng truyền thụ."

Nghe vậy, đầu Ngải Huy chợt hiện ra hình ảnh mình múa kim thêu, xung quanh có vô số vệt sáng nhỏ như cây kim bay lượn quanh người đồng thời quay đầu khẽ cười duyên một tiếng thì cảm thấy lạnh cả sống lưng, không khỏi khẽ run rẩy.

Mọi người thấy Ngải Huy như vậy thì đều ôm bụng cười nghiêng ngả, ngay cả Hàn Ngọc Cầm cũng không ngoại lệ.

Ngải Huy nghĩ thêm một lúc rồi quyết tâm nói: "Đệ tử vẫn quyết định học kiếm thuật."

Quyết định xong, hắn chợt cảm thấy thoải mái. Trong cơ thể mình có kiếm thai, lúc tu luyện cũng cần theo kiếm chiêu, hơn nữa nguyên lực lại là kiếm chi nguyên lực, vậy không phát triển theo hướng kiếm thuật thì hướng nào nữa chứ? Mình vốn không phải kẻ có thiên phú hơn người, nếu tư chất đã không tốt mà còn tham nhiều vậy đơn thuần là muốn chết.

Hai người Vương Thủ Xuyên và Hàn Ngọc Cầm nghe vậy thì đồng thời quay đầu nhìn nhau, đều thấy nét cười trong mắt đối phương.

"Ta và sư nương ngươi đã sớm đoán được." Trong mắt Vương Thủ Xuyên không chút nào che giấu sự khen ngợi, cười nói: "Mỗi khi có chuyện lớn, ngươi đều cầm kiếm để quyết định, nên ta và sư nương ngươi đều cho rằng ngươi nên học kiếm."

"Kiếm thuật suy sụp, vậy có sao?" Hàn Ngọc Cầm ngạo nghễ nói: "Nghề thêu của sư nương ta chẳng phải tự mình tạo ra ư? Nói không chừng sau này tiểu Ngải Huy của chúng ta sẽ trở thành vị đại tông sư kiếm thuật đầu tiên cũng nên."

Minh Tú mỉm cười lấy một cái hộp gỗ ra nói: "Sư bá và sư phụ đã chuẩn bị rồi, sư đệ hãy mở ra xem đi."

Một cảm giác ấm áp chưa bao giờ có vây lấy Ngải Huy, làm cho hắn chợt cảm thấy luống cuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.