Ngàn Năm - Vạn Năm

Chương 23: Hành trình nước mỹ




“Tôi nghe nói bói toán có thể trấn an linh hồn đã chết, cô tin sau khi chết còn có thế giới bên kia không?” trong đại sảnh hội đấu giá, người đến người đi, ngoài cửa sổ thủy tinh của tòa nhà, thành phố Yorknew giống như hỏa diễm đang thiêu đốt sôi trào. Người trẻ tuổi mặc com-lê màu đen, đầu quấn dải vải màu trắng sạch sẽ, mang vẻ nho nhã lễ độ giống như mọi người khách tới tham gia hội đấu giá, hắn thói quen dẫn đề tài, ra vẻ lơ đãng hỏi đến.

Cô gái tóc dài màu phấn hồng đi theo hắn, bọn họ đang đi ra quán cà phê trong khu nghỉ ngơi, đi về phía thang máy tầng một phía trước. Cô gái hình như hơi kinh ngạc vấn đề này, cô suy nghĩ một hồi, mới hơi mất tự nhiên cho hai tay ra sau lưng, cố gắng trả lời “Thực ra, tôi không tin chuyện này cho lắm, tôi cho rằng cái gọi là bói toán bất quá chỉ là một loại an ủi đối với người còn sống, nếu thật sự có thể được an ủi, thì hẳn là ngài Chrollo mới đúng.”

Người trẻ tuổi nghiêm cẩn nghe đáp án của cô, cười dịu dàng văn nhã. Hắn ngẩng đầu nhìn đèn treo sáng lạnh lẽo trên đỉnh đầu, trong mắt màu đen có một tầng mỏng manh, nói không ra ấm áp thật hay giả.“Có lẽ, cô nói đúng.”

“Kỳ thật tôi chỉ nói lại lời của người khác thôi, câu ấy là của một nhà bói toán trên TV. Bà ấy nói bói toán là vì hiện tại, vì khiến cho người ta sống càng hạnh phúc, tôi cảm thấy bà ấy nói đúng, cũng hy vọng có thể giống bà ấy.” Cô gái có chút bướng bỉnh đan mười ngón vào nhau, nhớ lại chuyện tốt đẹp nên trông trở nên đơn thuần mà khoái hoạt.

“Hoàn toàn phủ nhận thế giới bên kia sao?” Người trẻ tuổi thản nhiên nói, nụ cười trở nên kỳ dị mà chân thật “Thực ra, tôi tin tưởng mỗi người có linh hồn, trước kia, có một người nói với tôi rằng cô ấy cũng từng là một linh hồn, nhưng do bị lạc đường nên mới đến đây.”

“Linh hồn lạc đường?” Cô gái ngạc nhiên quay đầu nói “Lợi hại quá.”

“Đúng vậy, tôi thấy rất may mắn vì trên thế giới này lại có chuyện này xảy ra.” Trên gương mặt thanh tú trắng nõn của người trẻ tuổi lộ ra nụ cười sung sướng, linh hồn lạc đường ấy cũng giống hắn, đều tin tưởng có thế giới bên kia.

“Linh hồn đó có tìm được đường về không?” Cô gái luôn tò mò muốn biết kết cục của câu chuyện, bọn họ đã đi ra thang máy, đi vào đại sảnh rộng lớn.

“Cô ấy không tìm thấy.” Người trẻ tuổi trả lời rất nghiem túc, đáp án chắc chắc đến mức không được sửa đổi.

“Vì sao?”

“Bởi vì... Tôi không cho phép.” Người trẻ tuổi vẫn tươi cười, giới hạn giữa chân thật và giả dối đã sớm mơ hồ, không ai nhìn thấy hắn đã ra tay.

Cô gái đang đi, đôi mắt trợn to một giây, nhưng còn chưa kịp thấy rõ ràng cái gì đã ngã quỵ xuống. Người trẻ tuổi làm bộ như mới phát hiện ra, vội cúi người lao lên đỡ lấy cô gái, tay mất tự nhiên trong nháy mắt nhưng lại thả lỏng, lại lập tức ôm lấy cô gái. Kinh ngạc kêu ra tiếng “Đại tiểu thư, cô làm sao thế?”

Bảo vệ mặc đồ đen trong đại sảnh đang tuần tra lập tức chạy đến, người trẻ tuổi híp mắt lại, trong đôi mắt màu đen chỉ có bóng tối hắc ám thâm nùng.

Hết thảy, đều theo kế hoạch tiến hành.

Tôi bị bừng tỉnh khỏi một trận ác hàn, vừa mở mắt ra, còn chưa kịp cử động thân thể cứng ngắc, vách tường phòng bên cạnh đã bị phá tung, tôi nghi hoặc nhìn bóng tối bát ngát trước mặt, sững sờ.

Sao lại thế này?

Vừa vươn tay ra vén tóc dài che khuất mắt trên trán, lại một tiếng tường bị phá vang lên bên cạnh tôi. Bụi khói tràn ngập, tường đá yếu ớt như trang giấy, bị người ta dùng chân nhanh chóng đá văng. Người có năng lực Niệm đều là gấu, có thể dễ dàng đập phá nhà mà không sao, có thể nói là công nhân công trường kiến trúc tốt nhất thế kỷ.

Nhìn mấy hòn đá vụn lăn đến dưới thân tôi, tôi nằm trên tấm ván gỗ giản dị ghép thành giường, hơi quái dị nhìn Killua toát ra khỏi lỗ tường. Trên gương mặt giống mèo tràn đầy sát khí, dưới ánh trăng chiếu vào cửa sổ bị hỏng, mái tóc màu bạc ánh lên trong nháy mắt, xinh đẹp tao nhã.

Killua nhìn thấy tôi, gương mặt mèo co rúm rõ ràng, giống như là cậu ta căn bản không hề có chuẩn bị tâm lý, tự hỏi vì sao mình vừa đá văng tường ra đã thấy một tên ôn thần là tôi.

Tôi gượng gạo cong khóe miệng lên mỉm cười, cho rằng đó là chào hỏi, nhất thời không rõ tình hình trước mặt, sao Killua lại chạy đến đây? Killua không mơ mơ hồ hồ như tôi, cậu ta như bị thần chết đuổi theo, không quan tâm đến tôi, trực tiếp vọt tới bên trái tôi, mở cửa ra rồi lao đi. Cánh cửa sắt mỏng loảng xoảng rầm một tiếng khiến người ta cả kinh sợ hãi, có thể thấy được người lao ra đã dùng sức như thế nào.

Tôi lắc đầu, hai lỗ tai đều đau. Vừa định đứng dậy khỏi tấm ván gỗ, Killua lại đột nhiên thò đầu vào, cậu ta nhe răng trợn mắt trừng tôi nói: “Thế mà còn nói chị không phải thành viên băng Ryodan, đây rõ ràng là căn cứ con nhện!” Nói ngắn gọn, người xuất hiện ở căn cứ băng Ryodan sao có thể không có quan hệ gì với băng, trừ phi là nạn nhân bị chộp tới.

Nói xong cũng không cho người bị oan cơ hội biện giải, giống như con cá chạch lập tức vô tung vô ảnh.

Tôi nhìn bốn phía, trong căn phòng trống rỗng đổ vỡ, tường bị thủng một lỗ lớn, chỉ có núi đá vụn là dễ thấy nhất. Qua cái lỗ bị người đá thủng kia, có thể nhìn thấy đá tảng và bụi bậm của phòng bên cạnh.

Cúi đầu nhìn thấy mình được đắp một chiếc áo lên người, áo to, họa tiết nghịch chữ thập viền vàng mơ hồ dưới ánh trăng trong bóng đêm, là áo bành tô màu đen cổ lông của bang chủ.

Tôi vỗ vỗ cái đầu đang đau đến mức không thể tập trung tinh thần, cố gắng trầm tư vài giây rồi mới không nhịn được oán giận “Lại đánh ngất mình, thảo nào liên tục gặp ác mộng.” Quả nhiên một chút cũng không thể thả lỏng cảnh giác với hắn mà, một giây trước còn cười nói chuyện phiếm với bạn, giây sau bạn mới tỉnh ngộ lại trong nụ cười vô hại đó của hắn, rằng hắn đã làm bạn trực tiếp nằm ngã xuống đất.

Nơi này là... căn cứ của băng Ryodan? Vậy sao Killua lại chạy đến được đây thế, chắc không theo dõi được chúng tôi, thực lực vẫn có chênh lệch nhất định. Không lẽ lúc ở quảng trường đã bị đám Nobunaga dùng hai tầng theo dõi bắt lại, tôi nhớ là bọn họ đang cực kỳ trông mong giải thưởng hai mươi triệu nếu bắt được mười con nhện kia.

Killua ở đây, vậy còn Gon?

Vừa nghĩ đến Gon, ngoài cửa, một tiếng quát to cao vút lan ra khắp nơi “Killua! Cậu ở đâu!?”

Là Gon, do rống lên nên nghe hơi khàn khàn, cậu ấy tiếp tục dùng sức rống to “Cùng nhau đả đảo tên kia!!”

Gọi rất nghiêm túc, nhưng không giống tính cách của Gon, tuy rằng vẫn là một đứa trẻ, hơn nữa rất tốt bụng, nhưng không có nghĩa là cậu ấy hay nóng vội. Trừ phi bọn họ có bạn đang rơi vào tay băng Ryodan.

Gon kêu xong, không khí bỗng yên tĩnh thần kỳ, không có tiếng đánh nhau gì vang lên. Tôi khoác áo hắn ngồi trên tấm ván gỗ, nơi này thật sự rất yên tĩnh, tất cả đều giống như bức tranh đen trắng đang đọng lại, hỗn độn không đầu không đuôi. Cửa sổ rách nát hơi sụp đổ, đè ép ánh trăng đang muốn len vào.

Tôi cảm thấy vẫn nên đi ra ngoài xem thế nào, sự im lặng này luôn luôn không bình thường. Sau đó ngồi ở trên tấm ván gỗ một lúc, mới có chút bất đắc dĩ nói với sàn phòng trống rỗng “Giầy của mình đâu?” chắc không bị chuột cắp đi rồi đấy chứ, mà nếu đúng là chuột cắp về làm tổ, thì tôi chắc chắn phải chân trần đi đường?

Áo bành tô của hắn quá dài đối với tôi, tôi nhất thời không tìm thấy thứ gì khác để chống đỡ nhiệt độ thấp của đêm khuya tháng chín, nơi này không thể so với nhà mình – cái gì cũng có.

Tôi xắn hai ống tay áo lên, không đi giầy, cẩn thận sờ soạng đi ra ngoài. Ngoài cửa là một hành lang dài, ánh trăng xuyên qua ngọn cây không có lá ngoài cửa sổ, làm rõ lên sự âm u bên trong.

Cẩn thận nhìn thì có thể đứng từ đây nhìn thấy một đường quốc lộ đá vụn xa xa chưa được tu sửa. Hai bên quốc lộ đều là bóng đen cao lớn mờ mờ ảo ảo, tất cả đều là tòa nhà cao tầng bị thời gian đè ép suy sụp thành bán thành phẩm thô ráp. Có lẽ nơi tôi đứng cũng là một trong các tòa nhà đó, thật khó cho bọn họ khi họ có thể tìm tới nơi này, khu vực không người trống trải, muốn đánh muốn lui đều tiện.

Nhưng mọi người chạy đi đâu rồi? Tôi đi lên vài bước thử gọi “Có ai không?” Khi tôi ra tiếng trong nháy mắt, một luồng ánh sáng trắng đã xé rách tấm màn đen trước mặt, lưỡi dao như bị ít lãi, phóng đại vô hạn trong tầm mắt tôi.

Kiếm và người đều trừng nhau vài giây, Nobunaga lập tức nhảy ra khỏi hắc ám, cả khuôn mặt vặn vẹo giống như con thằn lằn, phun ra đầu lưỡi đỏ vừa dài vừa cong rống giận “Cô đi ra làm gì!? Nếu vừa rồi tôi mà chém phải cô thì bang chủ làm thịt tôi mất!”

Tôi đâu có biết anh ngồi xổm ở đây chờ chém người khác chứ, vừa rồi tôi còn đang đoán rằng có phải bang chủ của các anh sau khi đánh ngất tôi liền vô tình trực tiếp ném tôi vào tòa nhà bỏ hoang không người, để mặc tôi ngủ tự sinh tự diệt hay không cơ, đâu phải hắn chưa làm thế bao giờ.

Nobunaga cầm kiếm võ sĩ đột nhiên vọt tới phía trước cửa sổ, sắc mặt âm trầm hừ lạnh “Bị hai thằng nhóc đó đùa giỡn, coi như chúng có chút đầu óc.”

Trong đầu tôi tựa hồ hiện lên một tia ánh sáng nhạt lại không nắm bắt được, hình ảnh này hình như hơi quen, lại hoàn toàn không nhớ rõ ràng nổi. Tôi không nghĩ kĩ, hơi ôm cầm áo bành tô trên người nói: “Chỉ còn một mình anh ở đây thôi sao? Nobunaga.” Nếu còn có ai khác, thì Killua và Gon không thể chạy mất đễ dàng như vậy.

“Bang chủ mang bọn họ đi hội đấu giá, việc này cô không cần biết, chờ bang chủ về rồi nói sau.” Nobunaga lưu loát thu hồi kiếm vào vỏ, ánh sáng của lưỡi dao như một con sông, chảy xuống theo ngón tay hắn, động tác rất thuần thục giống như đã trải qua luyện tập trăm ngàn lần.

Thành viên băng sẽ không nói bất cứ điều gì về hành động của băng Ryodan với người ngoài, dù cho người này rất quen với bọn họ. Làm vậy để ngừa đối phương rơi vào tay một kẻ có năng lực Niệm giống Pakun, năng lực mà khiến người ta hoàn toàn không thể giữ bí mật gì, huống chi tôi còn yếu đến mức khiến người ta hoàn toàn không có tin tưởng giao bí mật cho tôi.

Hội đấu giá, Yorknew, tôi không tin cái người lãnh đạo động một cái là muốn nhân thần cộng phẫn kia lại có cái nhã hứng mang đám con nhện đi giơ bảng ra tiền mua các tác phẩm nghệ thuật. Cứ nghĩ đến chuyện hắn làm việc hoàn toàn không cho ai đường lui cũng không cho mình lối thoát, dù cho đối phương là tập đoàn thế giới ngầm cũng khiến nhân thần cộng phẫn, tôi cũng không thấy may mắn nổi.

“Miru, cô về ngủ đi.” Nobunaga ôm kiếm, tinh thần rã rời bước đi, hắn quay lưng về phía tôi, thờ ờ nói “Mà cô tới Yorknew làm gì, lúc ở quảng trường nhìn thấy cô đang uống nước, cả tôi và Machi đều bị dọa nhảy dựng đấy.”

Là tôi bị dọa nhảy dựng mới đúng, ai biết chỉ tùy tiện chọn một cái quán ven đường ngồi xuống thôi mà cũng có thể gặp được mấy người chứ.

Tôi bước đi mấy bước gọi “Nobunaga.” Tôi thấy hắn không bình thường, cảm giác như là bị bóc ra cái gì đó vậy, nhìn rất khó chịu.

“Cái gì?” Nobunaga đứng lại quay đầu, dùng cặp mắt rủ xuống nửa chết nửa sống kia nhìn lại.

Tôi trầm mặc một hồi, mới hơi ngượng ngùng cười nói: “Anh có nến không?” Nơi này đối với tôi mà nói vẫn là quá mờ, hơn nữa tôi cũng không thấy đèn điện đâu. Phỏng chừng có dây điện thì cũng bị Shalnark kéo đi, não con nhện rất có bản sự, hắn có thể kéo được mạng Internet và dây điện ở bất cứ nơi quỷ quái thâm sơn cùng cốc nào, có máy tính là luôn moi được bất cứ tin tức gì.

Nobunaga lười biếng cúi đầu lục tay áo một lúc, sau đó lấy ra hai cái nến, vung tay ném tới. Tôi vội vươn tay đi đỡ, nhưng bởi vì quá tối nến không rõ quỹ tích bay tới của vật thể, tôi trơ mắt nhìn hai ngọn nến thảnh thơi bay qua đỉnh đầu tôi, sau đó rơi xuống đất sau lưng tôi, chạy trở về trong bóng đêm.

Nobunaga không chút biểu cảm nhìn tôi vẫn còn đang giơ tay ra, vẻ mặt kia như tràn ngập “Làm ơn hãy cho tôi một cái lý do cho cô có giá trị sinh tồn được không thế, một cái nến cũng có thể xử lý cô.”

Tôi thu tay lại kéo áo bành tô, có chút xấu hổ nói: “Tôi đi tìm.” Tôi biết mình rất vô dụng, cho nên đừng tuyệt vọng nhìn tôi như vậy, rất nhiều lúc, loại vẻ mặt này, loại ánh mắt này, kỳ thật như đang nhìn người chết vậy. Nhưng mà trong tay áo anh rốt cuộc đựng bao nhiêu thứ thế, ngay cả nến cũng có.

Thật vất vả tìm được một ngọn nến tròn vo, tôi mới nhớ tới mình quên cái gì, vội vàng quay đầu kêu “Nobunaga, có diêm không?” Không có công cụ tạo lửa thì cho tôi nến cũng vô dụng, tôi đâu thể học được cách người cổ đại đánh lửa.

Hành lang tối đen, ngoài tôi đang ngồi xổm ở đây ra thì đâu còn ai khác. Nobunaga sớm đã không biết chạy đi đâu, tất cả đều là bóng tối, nhìn không thấy ánh sáng. Áo khoác nghịch chữ thập phủ trên người hơi nặng, tôi bị đè hơi khó thở.

Cố gắng một hồi lại đụng đến ngọn nến còn lại, lại phát hiện nó bị gãy thành hai đoạn, sợi dây gắn hai đoạn không ngừng muốn đứt.

Tôi cầm ngọn nến ngồi trên mặt đất một lúc lâu, mới chậm rãi đứng lên, hai chân hơi tê dẫm lên tro bụi đầy đất đi về căn phòng vừa rồi, đêm tối dài mềm mại chảy xuôi ở sau lưng. Vẫn rất im lặng, đột nhiên phát hiện lúc tôi đã đứng ở trong thế giới của hắn, cũng im lặng như thế. Nếu bỏ qua huyết hải thâm cừu đầy máu tươi sang một bên, có lẽ hắn vẫn cứ đứng ở nơi im lặng này đọc sách. Thế giới của hắn không có tốt xấu và đen trắng, chỉ có sự bốc đồng vô thanh vô tức này.

Tôi tùy tay đặt ngọn nến bên cạnh tay, yên lặng ngồi lên giường, kéo kín áo bành tô đối mặt với căn phòng tối mờ. Ngủ ở nơi này đúng là như bị khổ sai, nhiệt độ cực kỳ thấp.

Vươn tay lục túi quần mình, phát hiện di động mà Minh Lạc mua cho tôi vẫn còn, màn hình không ghi gì về các cuộc gọi, bởi vì tôi chưa từng bị lạc đường ở Yorknew.

Cuối cùng, tôi vẫn không gọi, tôi e ngại sự xuất hiện của mình sẽ làm Minh Lạc khó xử, tôi rất đau lòng cậu ấy. Cúi đầu chôn vào đầu gối, hơi buồn bã lẩm bẩm “Hai con gấu nhỏ đi trên đường ơi, chúng tôi có tâm linh xinh đẹp như hoa, chứa đựng ba vạn sáu ngàn nhan sắc...” Tôi yêu thành phố phồn hoa Esme tận xương nhập tủy, dù đêm tối hay là bình minh.

Cũng yêu anh như thế, vẫn chưa từng thay đổi lòng mình.

Hô hấp ban đêm luôn nặng nề hơn so với ban ngày có ánh mặt trời, tôi cuộn mình trong áo bành tô, dựa vào một chút dư ôn để ngủ bù. Giấc ngủ không đủ, nặng nhất là thân thể bỗng dưng bị sốt cao không lùi, cho nên đành phải cố gắng nhắm mắt để cam đoan thân thể nghỉ ngơi.

Lúc ngủ mơ hồ, có người vỗ nhẹ mặt tôi, dịu dàng gọi tôi, ”Miru.“ Tôi không mở ra được mắt nên không quan tâm hắn.

Vỗ biến thành bóp mặt hơi mạnh, nhất định muốn tôi tỉnh lại. Vì phòng ngừa ngày mai tỉnh lại bị hủy dung, tôi chỉ có thể khó khăn mở mắt ra, một ngọn nến đang cháy đặt ở tấm ván gỗ, lửa khói mờ nhạt yếu ớt như tùy thời sẽ bị hắc ám đè diệt.

“Miru, viết tên của em và ngày sinh đi.” Dưới ánh nến, người đàn ông tóc đen trở về trong đêm tối, gương mặt bẩn bụi, áo sơmi màu trắng rách tung toé giống như hai mảnh vải chắp lại, cả người chật vật như vừa đi đánh nhau về, nhưng không ảnh hưởng đến tâm tình tốt của người này.

Vừa nhìn là biết hắn lại đi gây xung đột với người khác, hơn nữa nhất định là cao thủ, nếu không thì thật không dễ dàng khiến hắn trở nên mất hình tượng như thế. Nhìn hắn không giống như là bị ăn đau, mà là khoái trá giống như chiếm được món hời nào đó.

Tôi phát hiện hắn đã ôm cả tôi và áo, chúng tôi hơi nằm trên tấm ván gỗ dựa vào tường. Mùi máu tươi gần trong gang tấc, mang theo ấm áp gần trong gang tấc.

Tôi nhìn giấy bút hắn đưa, có chút kỳ quái viết tên và sinh nhật của Miru lên, kiếp này tôi là Miru Sylvia.

Hắn cầm tờ giấy viết tên tôi, sau đó mở tay phải ra, bí kíp Đạo Tặc màu xanh hiện ra, trang sách không tiếng động lật đến một tờ trong đó.

Tôi im lặng tò mò nhìn trong tay trái hắn đang cầm bút đột nhiên trở nên có chút trôi nổi, nhìn cẩn thận hơn thì thấy một luồng sương mù âm u màu xanh biếc, chậm rãi ngưng kết sau mu bàn tay cầm bút của hắn. Mà trong hai mắt tối tăm của người cầm bút nhanh chóng chìm vào vực sâu không ánh sáng, như là mất đi ý thức vậy.

Quỷ màu xanh biếc trên mu bàn tay không ngừng vặn vẹo thân hình như nước, giương miệng rộng môi đỏ răng trắng, hai tay nhỏ bé màu xanh biếc nắm lấy tay cầm bút của hắn bắt đầu viết.

Khi bút ngừng, trang giấy trượt xuống khỏi tay hắn, quỷ biến mất, hai mắt tối đen của hắn lại hiện lên ánh sáng. Tôi vươn tay kẹp lấy tờ giấy đang trượt kia.

Bộ lịch đã mất đi một phần quan trọng

Tháng bị quên đi sẽ được phúng viếng long trọng.

“Đây là...” Tôi như nắm bắt được cái gì, câu thơ tràn ngập khí tức không rõ này đại biểu thứ gì đó, rất quen.

“Là năng lực tiên đoán, đây là câu thơ tiên đoán.” Hắn lấy tờ giấy trong tay tôi, chỉ nhìn lướt qua rồi hơi nghi hoặc trầm tư “Câu thơ tiên đoán của em giống anh, chẳng lẽ bị lỗi.”

“Giống nhau sao?” Nếu là lời tiên đoán, thì không có khả năng hai người sẽ giống nhau như đúc. Dù trải qua cùng một chuyện thì cũng không thể trùng hợp đến mức không khác gì nhau, tôi dụi hắn để ngồi thẳng hơn, sau đó chúng tôi ghé vào nhau nghiêm túc nghiên cứu trang giấy.

Trong phòng im lặng đến mức ngay cả thời gian cũng như sớm ngừng lại, chỉ có một chút ánh nến đang lắc lư.

“Lance, em là người chết rồi.” Sau khi suy nghĩ cẩn thận, tôi nhẹ giọng nói ra đáp án, người chết thì không có tương lai, đương nhiên cũng không tồn tại lời tiên đoán.

“Nói cách khác, sinh mệnh của em là của anh, cho nên lời tiên đoán cũng là về anh. Dù em sẽ trải qua cái gì cũng chỉ có chỗ trống, thứ duy nhất em có khả năng có được chỉ có tương lai của anh.” đầu lĩnh con nhện lưu manh lại chạy ra, hắn giải thích luôn không chê vào đâu được như thế.

Tuy rằng nghe thế nào cũng không thoải mái, nói cứ như tôi là phân thân của hắn vậy, tôi thật sự không thích loại tiên đoán này. Tôi híp mắt cuộn mình ở trong lòng hắn, hơi bất mãn nói thầm, ”Anh nói của anh thì là của anh đi.“

Ở trong mắt anh cơ bản chỉ cần có thể vào mắt, thì đồ không phải của anh thật đúng là hiếm thấy. “...chỉ còn lại một nửa đồng bạn sao?” Tôi phát hiện lời tiên đoán này đúng là thảm thiết ghê người.

“Nếu loại năng lực này đúng là chuẩn trăm phần trăm, thì có khả năng anh phải thay đổi kế hoạch.” Hắn xoay bút, không biểu hiện ra bất an, hờ hững giống như chân con nhện sắp chết đi là người mà hắn không quen vậy.

Hắn không mê tín, có khi chuyện thật trăm phần trăm xảy ra trước mắt, hắn cũng hoài nghi nhìn kỹ, càng đừng nói là bói toán tương lai có thể thay đổi trong nháy mắt.

“Lance, chúng ta về nhà đi.” Tôi ôm lại hắn, dựa sát vào nhau không hề kẽ hở, mềm mại mà mang theo chút dụ hoặc “Theo em trở về được không.” Lúc hắn là bang chủ, tôi rất ít có thể dẫn hắn trở về nhà, bởi vì đa phần là hắn chỉ xuất hiện khi không là bang chủ, khi hắn biến thành bang chủ thì tôi căn bản không tìm thấy hắn.

Giảo hoạt chết tiệt. Kiểu làm nũng ngọt như đường của cô gái trưởng thành càng khiến người ta không chịu nổi không phải sao? Tôi mân thẳng môi, đột nhiên muốn cười vì mình có chứa mục đích rõ mà làm nũng. Đã một bó tuổi to rồi, phát hiện mình thật không am hiểu phương diện này. Dù là An ở kiếp trước hay là Miru ở kiếp này, hình như cũng chỉ đối diện người khác tùy hứng không có đạo lý, theo bản chất mà nói, từ nhỏ đến lớn tôi đều thiên hướng về loại hình nghiêm túc.

Theo thường lệ là phải trầm mặc một chút, hắn mới im lìm trả lời chỉ một chữ. “À.”

À xong mới cảm thấy căn bản không tính là câu trả lời, lại nhanh chóng tỏ thái độ bổ sung “Được, chúng ta trở về. Nếu lời tiên đoán chính xác, vậy phải tránh né mạo hiểm trước.”

... Cứ nhấc lên đạo lý lớn là an nguy, làm anh cảm thấy em không hề có chút dụ hoặc nào thì anh mới cam tâm sao?

Tôi ôm chặt hắn làm chăn, nhiệt độ của tôi không làm ấm nổi quần áo, tôi có thể cảm giác được hắn lơi lỏng. Chúng tôi ngồi trong góc của tòa nhà phế tích này, ở dưới ánh trăng, bắt đầu vào giấc ngủ.

Giờ khắc này, dù không ở Esme cũng không sao, có đóa hoa đầu giường hay không cũng không sao.

“Anh thật ấm áp, Lance.”

Nhiệt độ cơ thể tràn ngập sinh khí, cho tới bây giờ vẫn không thay đổi, tôi thậm chí không thể tưởng tượng dáng vẻ hắn dần dần trở nên lạnh như băng.

“Em cũng vậy.” Hắn thuận miệng trả lời.

Tôi nhỏ giọng cười, đúng vậy, anh chưa từng nghiêm cẩn ôm ai, cho nên mới cảm thấy em trong lòng anh rất ấm áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.