Ngàn Năm - Vạn Năm

Chương 14: Trước khi thi vào trường cao đẳng




“Đúng rồi, cái thằng nhóc ôm cậu tối hôm qua là ai thế, trông âm trầm hậm hực cứ như là ai đó nợ hắn trăm tám mươi vạn ấy.” Minh Lạc ngồi trên tảng đá bên dòng suối, vươn một ngón tay đẩy gọng kính trên mũi lên, sau đó dùng nhánh cây ma sát vào hòn đá, tạo ra lửa trong cái lò nung nhỏ, lửa xẹt bùng lên một cái, vài luồng khói nhỏ bay lên.

Thiêu đỏ mấy hòn đá xong, ném quả trứng bọc trong bùn vào, như là trò chơi nhỏ mỗi khi đi dã ngoại vậy.

Tôi ngồi lên một tảng đá bằng bên dòng suối, vẫn còn hơi ngỡ ngàng nhìn người bạn cũ quen thuộc trước mặt. Áo khoác ướt sũng nước biển được vắt ngang nhánh cây, Minh Lạc mặc quần dài áo ngắn, cao khoảng hơn một mét tám, gương mặt thanh tú lại nam tính, hầu kết tuy không nhô ra nhiều nhưng vẫn không dễ bỏ qua, dưới lớp áo, bộ ngực bằng phẳng, có đường cong cơ thể, phía dưới...

Tôi quái dị nhìn xuống, mặc quần trông khá khó khăn, cô ấy... cậu ấy quả thật khiến tôi khó có thể thích ứng được. Nghe nói Minh Lạc đã mang thân thể khó thích ứng như vậy đã bốn, năm năm, sau đó còn không quan tâm đến ánh mắt thế tục, khiêng cờ quảng cáo chạy khắp nơi, còn muốn ở nơi biển người xa lạ mờ mịt tìm một người tên là “An Hân”, rốt cuộc cậu ấy đã phải mất bao nhiêu tinh lực?

“An?” Minh Lạc kỳ quái liếc thấy tôi đang ngẩn người, nhanh chóng nhận ra tôi đang suy nghĩ gì, rất tự kỷ sờ sờ mặt mình “Hm, đẹp quá cũng là một loại tội nghiệt, nhưng đừng yêu tớ đấy nhé.”

Yêu cậu à, dù có muốn tiến vào tình yêu cấm kỵ nhưng trong trạng thái không rõ giới tính này thì cũng không thích hợp đâu.

Tôi hơi khụ một tiếng, cầm nhánh cây nhàm chán gẩy gẩy vài hòn đá nhỏ để lảng tránh. “Ý cậu là Lance à? Hắn... xem như là người ở chung với tớ.”

Thằng nhóc? Ở chung lâu nên đã quên mình cũng có thể gọi hắn là thằng nhóc. Một tay ôm đầu gối cười dịu dàng nghe tiếng dòng suối chảy róc rách sau lưng, tình cảm mười năm khúc mắc đến tận hôm nay, tôi đã dần không phân được rõ tình cảm gì đang ràng buộc hai chúng tôi.

“Ở chung với cái tên âm hiểm đó? Cậu nuôi con nuôi à, cậu và Tiêu Văn thật không biết tự lượng sức mình gì cả, đều có cái tật xấu là hễ gặp ma quỷ là muốn cứu vớt, gặp trẻ mồ côi là muốn mang về nuôi. Lúc trước nếu không có tớ và Anh Hùng có ý chí sắt đá bại hoại ngăn cản, có khi các cậu đã mở cả cô nhi viện rồi ra đường ăn xin rồi.” Minh Lạc như nhớ tới chuyện gì đó rất đau đầu, không nhịn được lắc lắc đầu. Kính râm lại buồn cười trượt xuống cái mũi, lộ ra đôi mắt xanh như bầu trời.

Con nuôi... Tôi đột nhiên có chút kinh hãi, ai dám làm mẹ của tên kia chứ. Tôi luôn hoài nghi rốt cuộc là người có gien cường hãn tài ba đến thế nào mới sinh ra được hắn, tính cách của hắn thật sự rất khiến người ta không nói được lời nào.

Cho tới bây giờ, tôi cũng không muốn đối mặt vấn đề xấu hổ này, nhánh cây trong tay không nhịn được vẽ vẽ vòng tròn xuống đất, trầm mặc mà chột dạ.

“Hay là em trai hoặc là thân thích của thân thể hiện tại của cậu? Mà thoạt nhìn cậu và nó không giống như là có quan hệ huyết thống, trừ phi gien biến dị.” Minh Lạc nghi hoặc đẩy gọng kính lên, đẩy xong lại trượt xuống dưới, quả nhiên mấy thứ rẻ tiền toàn là đồ đểu.

Đầu tôi càng thấp, càng ngày vẽ càng nhiều vòng tròn.

Minh Lạc căn bản không cần tôi mở miệng, chỉ cần thấy một vài động tác rất nhỏ của tôi là đại khái hiểu tôi đang biểu đạt điều gì. Cậu ấy ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm của đảo Zevil một hồi, một vài con chim bay qua, khung cảnh dần dần sống động lên. Hôm nay là ngày đầu tiên lên đảo, nắng gió thường ngày, thiên địa nhân hòa. Các loại ‘thức ăn’ biết bay hiết chạy hay xuất hiện xung quanh, đại thụ che trời chỗ nào cũng có, cực kỳ râm mát, không cần lo giám khảo sẽ trêu đùa chúng tôi rằng đây là một hòn đảo bằng cát có nguy cơ sụp đổ hoặc đây là lưng cá voi.

Trầm mặc một hồi lâu, khóe miệng Minh Lạc mới giật giật, cuối cùng miễn cưỡng hạ giọng hỏi: “Hai người thật sự... là quan hệ ấy?” cậu ấy có tật giật mình hỏi, như là có tình yêu siêu cấm kỵ không biết có nên ngăn cản hay không vậy.

Tôi như kẻ trộm, có chút bất an quay đầu nhìn quanh, may là đã sớm đá văng đám con nhện kia ra, vì không để bọn họ đánh nhau, tôi chỉ có thể làm chiến tranh lạnh với đám kia, nếu Minh Lạc xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ hối hận cả đời.

Tình cảnh này vẫn rất xấu hổ, tôi cuống quít gật đầu. Cho dù tôi nói không phải quan hệ ấy thì cũng không có ai tin, ngay cả thằng nhóc kia cũng hiểu được chúng tôi phải là loại quan hệ nam nữ này. Bởi vì trong quan niệm của hắn, một nam một nữ nếu không phải đồng bạn thì cũng chỉ có thể là phụ nữ của hắn, hắn cũng không có nhận tri thuần khiết như bạn bè là nữ giới hay hồng nhan tri kỷ v.v….

Minh Lạc có chút quái dị gãi gãi mái tóc màu vàng của mình, ngữ điệu do cố ý áp lực mà có vẻ bình tĩnh trầm thấp “An, thằng nhóc kia thấy thế nào cũng chỉ mới hai mươi mà thôi, sao cậu lại tìm người nhỏ tuổi thế? Cho dù cảm thấy tịch mịch đến mức không có cách nào khác thì cũng phải tìm tên thành thục có kinh nghiệm sống chứ, mọi người có chung đề tài mới sống được với nhau. Tuổi quá nhỏ sẽ làm người ta bị lỡ thì, chuyện trâu già gặm cỏ non, nói ra cũng không dễ nghe đâu.” câu cuối ép xuống cực kỳ thấp, như sợ bị người ta nghe thấy hành vi không đạo đức của mình mà chột dạ.

Kinh nghiệm sống của người ta còn phong phú hơn tôi, trên cơ bản, mọi kinh dị hồi hộp ly kỳ khủng khiếp đều đã trải qua, đề tài chưa bao giờ là vấn đề, chỉ sợ đề tài của hắn nhiều quá, tôi sẽ bị hắn hù chết... Trâu già gặm cỏ non?

Tôi lập tức bị đả kích, sờ sờ gương mặt coi như bóng loáng của mình, cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới chuyện đi làm bảo dưỡng, cho nên thoạt nhìn già nua nặng nề rất già à?

“Cũng... cũng ổn.” Tôi không dám ngẩng đầu, rầu rĩ nói. Có khi thằng nhóc kia còn lão thành hơn tôi, hoàn toàn vượt qua tuổi, khi thấy hắn đang làm chuyện xấu sắp xếp kế hoạch nào đó, bạn sẽ cảm thấy trước mặt bạn là lão yêu quái hai trăm tuổi đang ngồi, có thể già hơn tôi.

“Thế cũng ổn á? Tuổi sao có thể không là vấn đề chứ, đối tượng kết giao này nhỏ hơn ba, bốn tuổi thì còn có thể miễn cưỡng nhận, dù sao trung bình nam giới sống lâu hơn nữ giới. Nhưng đối tượng kết giao này thật sự quá trẻ, loại quan hệ này của hai người sao có thể lâu dài được? Không có tiếng nói chung chính là một vấn đề lớn, hay là tớ giới thiệu cho cậu vài ông trung niên giàu có nhé, kiểu người mà thành thục văn nhã ấy. An, dù tịch mịch cũng không thể chọn lựa đối tượng linh tinh, hiểu không?”

Một chưởng của Minh Lạc đã đập chết niềm tin vốn lung lay sắp đổ của tôi, cậu ấy tung hoành thương trường đã lâu nên có được khí chất lãnh đạo nói một không hai, vừa nói đổi đối tượng cho tôi liền lập tức suy nghĩ đến làm buổi coi mắt rồi. “Thằng nhóc kia mặt lạnh tâm lạnh không có vẻ như là vì tình yêu sẽ chết, hai người thương lượng chia tay hòa bình đi, nếu cảm thấy ngượng ngùng thì cho hắn một số tiền rồi đá đi. Đúng rồi, hai người ở bên nhau bao lâu rồi, mười ngày hay nửa tháng?”

Cho hắn một số tiền rồi đá đi... Phải cần khí phách đến thế nào? Nếu có thể sử dụng tiền đá được bang chủ đại nhân thân ái, thì tôi đâu có bị như ngày hôm nay, như bị giam cầm, ngay cả việc muốn đám con nhện không còn giám thị như hổ rình mồi để có thể ở bên bạn cũ, cũng phải mạo hiểm bị thiên lôi đánh xuống đi về phía hắn làm nũng?

Nói tới đây, rất nhiều lần tôi thực sự bị hắn làm cho tức chết đến mức nôn ra máu, có nghĩ tới cho hắn một ngàn Geny để đá hắn ra khỏi cửa nhà. Làm người lang thang đi, Lance, em muốn vứt bỏ anh. Nhưng da mặt người ta dày hơn tôi nhiều lắm, căn bản không đá được. Tôi lại không lôi được hắn, cái tên chim gáy chiếm tổ chim khách đó.

Tôi cúi đầu thấp đến mức không thể thấp được nữa, ngồi đếm con kiến, nói lí nhí giống như làm chuyện gì xấu vậy, “Mười năm, khoảng đó.” Có một khắc tôi cực kỳ muốn nói tôi và hắn không quen, nghĩ thế nào thì tôi cũng cảm thấy về vấn đề tuổi thì đối phương rất bị thiệt, điều này khiến tôi sinh ra cảm giác hổ thẹn, tôi trâu già gặm cỏ non.

“Mười năm!” Minh Lạc hít một hơi lạnh, gần như không chấp nhận được rống to lên. Vài chiếc lá trên cây bị rung động bay xuống đầu cậu ấy, cậu ấy vươn tay dùng sức phủi đầu tóc vàng, lá cây bị phủi bay. Sau đó tỉnh táo lại, có chút do dự hỏi nhỏ “Mười năm trước, thằng nhóc kia vẫn là vị thành niên mới đúng, vậy chẳng phải là phạm tội sao?” Đối với thương nhân mà nói, điểm mấu chốt về đạo đức cơ bản vẫn phải có, không đạo đức thì sao bạn có thể làm ăn phát triển mạnh và lâu dài?

Nói cứ như tôi là tội phạm biến thái dụ dỗ vậy, trông tôi rất giống lão phù thủy ra tay với vị thành niên sao?

“Hơn nữa đời sống tình dục hẳn là không hợp nhau, hai người điều chỉnh như thế nào vậy? Rất nhiều nam nữ không hợp về phương diện này mới bất hòa, nghiêm trọng hơn thì sẽ là biến thái, ví dụ như ** v.v....” Minh Lạc rất nghiêm túc cong ngón tay lên gãi cằm, vẻ mặt lo lắng bạn bè.

Nhánh cây nhỏ trong tay bị tôi bẻ gẫy, tôi đột nhiên cảm thấy mình xấu hổ đến mức không còn mặt mũi gặp ai.

“Mười năm thì khó mà chia tay hòa bình được, nếu đã quen ở bên nhau thì cậu cũng có thể chấp nhận được chuyện chênh lệch tuổi, điều này cũng không phải không thể, dù sao chuyện tình cảm rất khó nói.” Minh Lạc dùng nhánh cây chọc chọc mặt đất, động tác này giúp cậu ấy bình tĩnh hơn trong các buổi họp kiếp trước.

Quả nhiên kế tiếp cậu ấy bình tĩnh phân tích “Nhưng thằng nhóc kia trông hệt như kẻ ăn bám ấy, sao tớ nhìn kiểu gì cũng thấy hắn giống tội phạm? Hắn có nghề nghiệp gì, tình trạng gia đình như thế nào, bằng cấp đâu, tình trạng tài vụ hẳn là không vấn đề gì chứ, dù thế nào cũng phải cung cấp được nhà đẹp xe xịn, tài khoản ngân hàng phải thừa để nuôi được cậu. Còn nữa, các cậu ở bên nhau đã lâu như vậy rồi, định khi nào thì đi đăng kí kết hôn? Sống cùng nhau thì khó giữ được thân lắm, không cẩn thận quên làm phòng tránh, ‘lên xe trước mua vé sau’ là không tốt cho đứa trẻ, nếu không phải chỉ chơi đùa thì phải suy tính rõ ràng.”

Minh Lạc lý trí phân tích một chuỗi vấn đề làm tôi không chống đỡ nổi, tôi há miệng, đột nhiên không biết nói từ đâu.

Tên thật của hắn là Chrollo Lucifer, tên khác là Lance. Trẻ mồ côi của Meteorcity, không cha không mẹ không đi học, nghề nghiệp là bang chủ băng Ryodan cướp bóc. Thường xuyên ở những căn nhà biệt thự rách nát bỏ hoang, nơi ở cố định duy nhất là ngôi nhà nhỏ hai tầng của tôi. Phương tiện giao thông thì đủ loại kiểu không biết lấy từ đâu ra, còn nói bỏ là bỏ.

Thường thường không để chút đồng tiền nào trong túi quần, ra cửa gặp thứ tốt thì động tác duy nhất chính là mượn gió bẻ măng. Tài khoản ngân hàng không rõ -- tôi cực kỳ sợ hắn động một cái là nhét tiền trộm cướp được vào tài khoản của tôi, người khác thì sợ tài khoản mình gửi ngân hàng không hiểu sao lại giảm mạnh, tôi thì lại sợ trong tài khoản không hiểu sao lại tăng lên n triệu n triệu Geny.

Còn về chuyện kết hôn, chưa nói đến hai bên đều không có khái niệm này. Cho dù thật sự muốn kết hôn, người ta không giấy khai sinh sổ hộ khẩu thêm chứng minh độc thân, tôi kết hôn kiểu gì với tên ‘n không’ này chứ? Lance thì có chứng minh thư, nhưng đó là giả.

Những điều này... phải mở miệng nói cho cậu bạn cũ như thế nào? Hôm nay tôi mới phát hiện người tên Chrollo này thật đúng là Nabuchushou*, không hề có tí điểm tốt nào để có thể khoe ra với bạn bè.

*(Tojikachan: Nabuchushou: do chẳng giống ai, khác người hoặc gây ra khủng hoảng không chịu nổi mà ngượng ngùng đem ra cho người khác xem.)

“An.” Minh Lạc nhíu mày vươn tay đặt lên vai tôi, trầm mặc một chút mới nói “Thấy cậu khó xử như vậy, cái thằng nhóc mà tớ thấy thế nào cũng không vừa mắt đó, không lẽ mười năm nay hắn toàn ăn bám cậu mặc bám cậu ở bám cậu, lại còn hoàn toàn không có nghề nghiệp, không giao phí sinh hoạt cho cậu nuôi, càng thêm quá đáng là hàng ngày sinh hoạt chỉ ăn cơm không lao động, cả ngày như là một đại gia bắt cậu hầu hạ mà hắn vẫn còn cảm thấy đương nhiên à.”

... Hình như cũng gần gần như thế. Tôi vụng về than thở một câu “Cũng không kém đến mức đó, khi hoa nở, hắn sẽ hỗ trợ hái.” Cơm nấu xong không cần tôi gọi, hắn cũng sẽ tự động đến ăn, đọc sách cũng là tự mình lấy, quần áo tự mình mặc, đường tự mình đi. Không đến mức có cơm là chỉ há mồm, có trà là chỉ vươn tay, hơn nữa tôi chỉ ước gì hắn không nghề nghiệp, chỉ ở nhà làm đại gia.

“Như thế mà còn nói là không kém? Hôm nay hắn dám dựa vào phụ nữ ăn bám ở bám, ngày mai liền dám đi ra ngoài lừa gạt thiêu giết đánh cướp. Cái loại đàn ông vô dụng đó, có thể chia tay sớm thì chia tay đi, lấy điều kiện của cậu, đáng giá tốt hơn nhiều.” sắc mặt Minh Lạc cực kỳ khó coi, cậu ấy lại đẩy gọng kính lên, sau đó thở dài vỗ vỗ vai tôi “An, phẩm vị lần này của cậu đúng là quá kém.”

Tôi nhớ rõ rất lâu trước kia, thành viên nào đó của băng Ryodan cũng từng ở trước mặt tôi oán giận “Phẩm vị của bang chủ lần này quá kém, sao lại đi tìm loại phụ nữ này chứ?” Lịch sử đúng là tương tự kinh người.

“Có khi phẩm vị của tớ thật sự có vấn đề cũng không chừng, nhưng dù sao tớ cũng đã lựa chọn rồi, Minh Lạc.” Tôi nắm chặt hai tay vào nhau, cúi đầu lẳng lặng nhìn chăm chú dòng suối bên chân, trong suốt thấy đáy. Thật sự không kém như vậy, nhưng nói hắn tốt thì chẳng khác nào tô đẹp cho hắn, gần gũi với hắn quá thì ngược lại không đánh giá được hắn, nhưng nói hắn không phải người tốt thì thật không oan uổng cho hắn.

“Chọn cái tên cực thấp kém... Được rồi, tớ biết một khi cậu đã quyết định thì mười con trâu cũng không kéo lại được, tớ chỉ là cảm thấy cái thằng nhóc âm trầm đó không biết cách quý trọng tình cảm của cậu như thế nào.” Minh Lạc bất đắc dĩ buông lỏng tay, sau đó rất thoải mái cười “Bọn mình đã đến tận tuổi này rồi, phải cố mà sống tiếp thôi, cho dù là tùy ý làm bậy cũng không tính là quá đáng. Chỉ cần cậu cho rằng là đúng thôi, An, hết thảy đều rất hoang đường không phải sao? Lúc này bọn mình đều sống trong thể xác, sinh mệnh của người khác, nhưng có thể gặp được cậu một lần, xác nhận được cậu vẫn sống tốt, là chuyến đi này không tính là vô dụng.”

Khí phách cầm được thì cũng buông được như vậy, cho tới bây giờ Minh Lạc chưa bao giờ thiếu, cậu ấy luôn nghĩ là làm, trong mấy người thuộc phái hành động như chúng tôi, cậu ấy là mạnh nhất, cường hãn đến mức không cho phép lùi bước.

“Tớ rất nhớ Tử Thương và Tiểu Khải, nhưng tớ biết các cậu nhất định có thể sống rất tốt, dù mất đi ai, bọn mình đều có thể cố gắng tiếp tục sống.” Cái dũng khí có thể nắm cũng có thể buông ra này là nhờ qua thời gian lắng đọng lại, tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh sau tán lá cây, nhất thời có rất nhiều lời muốn nói lại bị nghẹn trong cổ họng. Mười ngón giao nhau tựa hồ muốn bắt lấy cái gì đó, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, sự đau đớn nhắc nhở tôi hết thảy đều là thật, mà không phải cảnh trong mơ trừu tượng. Dù hoang đường nhưng cũng là cuộc sống.

“Chỉ cần xác định cậu còn sống, sau khi trở về nhà, tớ sẽ không còn vướng bận gì nữa, sẽ lại tiếp tục đi con đường của mình. Cái tên Tử Thương hồ đồ kia vẫn ôm chặt máy ảnh không chịu buông, còn cái thằng nhóc Tiểu Khải kia thì ngày nào cũng chạy đến trước giường bệnh của cậu uy hiếp cậu không tỉnh dậy chính là kẻ có tội, tớ thật sự không nhìn ra gia đình ai có thể sống được ‘phong phú’ như họ cả.” Minh Lạc hơi co ngón giữa lại rồi giơ lên, làm một động tác chào hỏi tiêu sái, rất thoải mái tỏ vẻ không có vấn đề gì hết.

Chỉ cần cậu sống tốt thì dù ở đâu, dù cách không gian hay không, hết thảy cũng không có vấn đề gì, không phải sao?

Chúng tôi tin tưởng sự lựa chọn của nhau, cũng tôn trọng quyết định của đối phương. Cho nên Minh Lạc có thể thả tay nhanh hơn bất cứ ai, chỉ cần xác nhận tôi sống tốt là tuyệt không nằng nặc kéo tôi trở về.

Tôi ôm gối ngồi im lặng, Minh Lạc ngồi trên tảng đá, cầm nhánh cây gẩy gẩy mấy hòn đá đỏ, chuyên chú nhìn ngọn lửa trong bếp, vô cùng thuần thục đối với phương pháp nấu nướng độc đáo này. So với cuộc thi Hunter, quả nhiên chuyện này thú vị hơn nhiều.

Nơi này có lẽ không có đệm ngồi dày, không có sàn nhà gỗ thô lạnh như băng, cũng không có hai ấm trà và năm ly trà nhỏ. Nhưng tôi lại có cảm giác an tâm như đang ở nhà mình. Các tia nắng mặt trời loang lổ chiếu qua các tán lá cây chiếu xuống người tôi và Minh Lạc, nếu không phải thân đang ở trong cuộc thi Hunter, bạn sẽ phát hiện thế giới rộn ràng và sáng lạn này thật yên tĩnh.

Sự yên tĩnh này bị Minh Lạc đánh vỡ, cậu ấy đột nhiên phi mạnh một viên đá xé không khí vụt về phía một đỉnh cây đại thụ phía sau chúng tôi, một đàn chim bị kinh hãi bay ra khỏi cây, sau đó cậu ấy lạnh lùng nói: “Cút!”

Một bóng đen đi theo đàn chim rời khỏi nhánh cây, nhanh nhẹn nhảy sang một thân cây khác, nhanh chóng chạy xa. Cũng chỉ có lúc này mới có thể tinh tường cảm thụ được khắp nơi trên đảo Zevil im lặng tràn ngập cạm bẫy, tràn ngập mùi nguy hiểm của thợ săn.

Vẻ mặt của Minh Lạc thay đổi rõ ràng, vẻ lười nhác lại trở về, trong đôi mắt sau kính râm tối sầm lại.

Tôi có chút hoang mang nghiêng đầu nhìn cậu ấy, nước suối bên chân chầm chậm chảy, một con cá nhỏ nhảy ra khỏi mặt nước, đuôi cá mang theo một đường cong bằng bọt nước xinh đẹp, nó cũng có thể cảm nhận được sát khí lạnh lẽo trong nháy mắt ấy?

“Mấy người nhằm vào ai thế? Ngoài lúc ở trên đảo quân hạm ra, thật hiếm có khi nhìn thấy nhiều thí sinh đoàn kết lại như thế.” Minh Lạc gẩy một cái, cái bếp nhỏ sụp đổ, mọi thức ăn bọc trong bùn đều ở trong lửa. Sau đó cậu ấy phủi phủi bụi đất trên tay, nhếch miệng cười với cánh rừng rậm rạp, cười đến mức khiến người ta chỉ thấy lạnh lẽo đến tận đáy lòng. “Muốn cái gì? Số 79, hay là số 1?”

Tôi tĩnh tâm nghe, lửa còn sót lại đang cắn nuốt nhánh cây khô, gió nhẹ thổi qua ngọn cây, từng tiếng động rất nhỏ đều truyền vào tai. Nhưng có tiếng hít thở v.v… của ai hay không, với thính lực bình thường như tôi thì thật sự bất lực.

“Che giấu cũng vô dụng nhé, nếu không ra, tôi sẽ đến đấy. Mấy người có tin là dù tất cả các người giãy dụa phản kháng như thế nào, tôi đều có thể giết hết chỉ trong một giây không. Mấy người muốn tôi giống tên hề số 44 kia liếm môi, dùng lá bài Tú Lơ Khơ cắt đứt động mạch chủ ở cổ mấy người ra, hay là giống số 301 dùng cái đinh đâm vào tim, hay là giống thằng nhóc tóc đen số 17 kia, coi mấy người như rác rưởi, trực tiếp dẫm nát xương sống cho mấy người xong đời?” Minh Lạc phong khinh vân đạm nói, lười biếng đến gần cánh rừng, thờ ơ bước đi giống như tử thần hiện ra, khiến người ta cảm thấy cậu ấy đáng sợ nói được là làm được.

Tôi vươn tay bụm mặt, Minh Lạc... Sao cậu biến thái vậy?

“Vẫn không đi ra à?” Minh Lạc lại xoay người lại, vẻ mặt thay đổi cực kỳ nhanh, tử thần lại biến thành người bình thường. Cậu ấy có vẻ như rất đáng tiếc lại ngồi xuống, sau đó tươi cười nham hiểm với tôi, như đang đùa dai trò gì đó “Sniper, lựu đạn.”

Lúc tôi còn chưa kịp định thần lại, chợt nghe thấy trên một đại thụ sum suê cành lá có một giọng nữ hơi lười nhác đáp lời “Vâng, đại ca.” lời vừa dứt, xa xa chợt vang lên một tiếng nổ “ẦM!”, hình như là bom được ném mạnh ra rất xa, trở thành hành động cảnh cáo không đả thương người. Nói là lựu đạn nhưng cũng không có lực sát thương lớn như đạn thép, nhưng tôi lại cảm thấy như bị một trận kình phong nóng rực sát qua hai má, tóc bị thổi tung thành tảo biển, giống như nữ quỷ đang giương nanh múa vuốt.

Sau đó tôi nhìn thấy gần mười thí sinh yên lặng nhô đầu ra khỏi rừng rậm, bọn họ ôm mũ xách quần nhảy đi nhảy lại, một giây cũng không muốn lưu lại nơi đầy mùi thuốc nổ và không khí nóng rực này. Thậm chí tôi còn nhìn thấy Tonpa cũng chạy như điên sau người khác, đúng là đi đâu làm gì cũng đều có thể nhìn thấy anh ta. Xa xa còn có khói đặc bốc lên, mấy đại thụ chậm rãi đổ ập xuống.

“Kỳ quái, cho dù muốn cướp thẻ báo danh nhưng nhiều người cướp một người như vậy cũng rất không có lời, sao bọn họ lại như là con ưng ngu ngốc vây quanh thịt thối thế?” Minh Lạc vừa nói vừa dùng chân dẫm dẫm lên mấy hòn đá còn đang bốc khói, so với chuyện có người đến cướp thẻ báo danh hay không, cậu ấy để ý đến chuyện thức ăn đã chín hay chưa hơn.

Tôi nghĩ nghĩ, trấn định nói: “Có lẽ là vì số 1 có ba điểm.” khi giám khảo cửa thứ ba cho tôi lựa chọn đi hay ở, anh ta đã ám chỉ rất rõ ràng rằng số báo danh số 1 duy nhất tiến hành cuộc thi, ‘duy nhất’ thì đều có vẻ đáng giá. Ha ha, nhưng cai ngục Lippo à, tôi thật sự không hề muốn phá hỏng phòng chỉ huy của anh.

“Là ba điểm, trên mỗi tờ giấy rút thăm có ghi số báo danh của con mồi, nó có hai điểm cộng với thẻ báo danh của mình là đủ ba điểm qua cửa thi này, ngoài tờ giấy mà tác giả rút làm mẫu trước mặt mọi người ra, những tờ giấy khác đều viết số 1.” Sniper nhô đầu ra khỏi một cái cây, mái tóc màu rám nắng của cô ấy xõa xuống nhánh cây như dòng chảy, cả người treo lơ lửng, rút ra tờ giấy cho chúng tôi xem, mặt trái là một số ‘1’ to. “Tờ giấy mà em giúp đại ca rút thăm cũng như vậy, em nghĩ tờ giấy của người nào cũng có.”

Ngụ ý chính là nếu bạn thật sự không cướp được con mồi của bạn, lại không có bản lĩnh kiếm đủ ba thẻ báo danh nào khác, bạn hãy đi cướp số 1 đi, cô ấy ba điểm đấy.

Sniper nói như ứng phó công việc xong, lại linh hoạt thẳng người lên, tiếp tục trở lại lùm cây tiếp tục lau súng, có vẻ không hề muốn quấy nhiễu chúng tôi nữa.

“Như vậy cũng được á? An, cậu đắc tội giám khảo à, hay do cuộc thi này đã khoan nhượng cậu dễ dàng quá nên trực tiếp quan báo tư thù?” Minh Lạc nghi hoặc nhìn bên kia bờ suối, lại đẩy đẩy kính râm “Cuộc thi không công bằng như vậy mà hiệp hội Hunter vẫn chưa bị ai phá nát à? Tớ đã bắt đầu muốn ném bom vào bọn chúng rồi.”

Cũng chỉ có cậu mới mang một đống súng ống hiện đại để tham gia cuộc thi Hunter thì phải, tôi hơi mệt trực tiếp nằm ngã xuống tảng đá nhắm mắt dưỡng thần. Không để ý lắm đến chuyện bị đối đãi không công bằng, nhẹ giọng nói “Ai biết được? Đây vốn chỉ là một thế giới hoạt hình thôi.” Tuy rằng thế giới này đối với tôi mà nói đã sớm biến thành sự thật, nhưng rất nhiều thứ kỳ lạ lại tồn tại đương nhiên như vậy, tôi cũng sẽ thường xuyên cảm thấy hỗn loạn.

“Thế giới hoạt hình gì cơ?” Minh Lạc chưa bao giờ tiếp xúc những thứ ấy.

“Cậu bé mười hai tuổi sáng sủa dốc lòng đi tìm kiếm người bố vô trách nhiệm.” Đã qua nhiều năm như vậy rồi nhưng tôi vẫn còn nhớ rõ câu chuyện này, quả nhiên trí nhớ luôn quỷ dị như vậy.

Minh Lạc hiểu rõ nói “Thảo nào cái thế giới quỷ quái này lại có kết cấu lạ lùng khắp nơi như thế, nếu đúng là bị vẽ ra thì cũng không kỳ quái. Là tác phẩm của xưởng phim hoạt hình Thượng Hải sao? Tớ nhớ Trung Quốc chỉ có hãng này là sản xuất hoạt hình thôi, hình như bọn họ còn vẽ “Cậu bé hồ lô” gì gì ấy.”

Nếu nơi này là Cậu bé hồ lô, thì tôi nên vui vẻ hay là nên bi ai đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.