Ngàn Năm Duyên Nợ: Ước Hẹn Không Thành

Chương 8




Sau khi biết thằng Sịp Đen là kẻ sát sắc, ý tôi là kẻ sát hại nhan sắc của thằng Thư, thì, tôi quyết định nghỉ chơi với nó, không nể tình thù địch 3 năm mẫu giáo.

Và....

Các bạn biết chứ?

Các bạn biết không?

Đoán thử xem.

Hahahahahaha!!!

---- Các bạn biết thế quái nào được, đoán cái khỉ gì trong khi tôi đã nói cái vẹo gì đâu.

Tôi đã đề ra một kế hoạch mang tính cách mạng, tôi - Gia Phong Tâm, đã quyết làm nên một cuộc đại cách mạng!!!! Tôi sẽ cách mạng chính tư tưởng của mình!!! Tôi sẽ từ bỏ siêu nhân Sịp Đỏ, đau lòng vứt theo những ước vọng, khát khao cháy bỏng của tuổi trẻ...

Ôi đau lòng, ôi ô đau... Nhưng biết làm sao, mình buồn vì tim mình đau, mình buồn thì ai thấu đâu...

Thế nhưng, với bộ óc thiên tài, tôi đã dự trước được cuộc cách mạng này không thể thành công khi mà chỉ với đội quân một người. Nên, tôi quyết định phất cờ chiêu mộ binh sĩ, mà không cứ phải binh sĩ, là dân đen cũng được, trẻ chăn trâu cũng chả sao! Cứ gia nhập!!

Hừm... hình như trong lịch sử... cũng có một sự kiện tương tự...

"Cầu Vương" đúng không nhỉ? Hay là "Cần Vương"... hay là "Hút Cần"....

"Ngu."

Ôm đầu, tôi kêu la oai oái nhìn thằng Thư.

"... Thế thì là "Chơi đá" à?"

"Về học lại."

Xoa xoa cái trán bị hắn gõ tận 2 lần liền, tuôi hậm hực gập chiếc laptop trên đùi hắn lại.

"Mày nãy giờ nghe tao nói hay không?"

Hắn gỡ tay tôi ra, rồi lại mở cái laptop.

"Về đi. Phiền."

Hắn không thương tiếc phủi tay xua đuổi tôi như xua đuổi cún. Điều này làm tôi vô cùng bất mãn! Hừ! Cái thứ mà hắn đang xem có sức hút còn hơn cả tôi cơ á??

Đó là thứ gì??

Lươn lẹo lấn tới, ngo ngó màn hình laptop, đập vào mắt tôi là cảnh một chú nào đó hai bên má có hai vết hằn, khóe miệng đầy máu nhưng vẫn đang nở nụ cười.

Không hiểu vì sao, từ giây phút ấy, trong tôi như bừng nắng hạ, mặt trời chân lí chói qua t(r)im...

.... Ôi mẹ ơi, sao chú này còn tỏa ánh hào quang chói lóa hơn cả Siêu Nhân Sịp Đỏ thế!?

Thấy chú này khẽ đặt hai ngón tay lên trán anh nọ, rồi thì ngã xuống.

Không hiểu cho lắm nhưng mà tôi thấy thương tâm lắm...

"Ai vậy... hức... ai thế mày?"

"Itachi."

Tôi đã thề sống thề chết khắc thật sâu tên con người này vào tim!

"Tên phim, mày mày tên phim??"

"Naruto."

Gấp gáp vơ lấy cái bút bi ghi nhanh vào cổ tay chữ "Naruto" xiêu xiêu vẹo vẹo, tôi chạy vội về nhà, tra tìm ngay ra để xem!

Kể từ ngày ấy, bóng hình chiếc sịp đỏ đã nhạt màu, từ màu đỏ chót dần phai thành trắng, cuối cùng trong suốt, trở thành vô hình trong tim tôi.

Thế vào đó là người hùng thắp sáng lên lí tưởng cao đẹp mới của tôi - Uchiha Itachi.

Và lâu sau, tôi còn biết thêm, cả hắn, bố hắn, thầy Vũ Vũ cũng cuồng chú Itachi như tôi...

______ ____________________

"Mày mày Sịp Đỏ ở tậ--"

"Dẹp đi, phim trẻ trâu không đáng xem. Thằng trẩu tre như mày cũng chả đáng chơi." - Tôi thả ra một câu thật phũ như vậy.Tôi chả biết, câu nói ấy đã vô tình trở thành cú chấn thương tâm lí quá lớn với thằng Luân. Từ ấy nó bắt đầu ne né xa tôi, rồi thì, lâu dần tôi còn quên mất sự hiện diện của nó.

Tôi từ một đứa ngày nó chuyển đi còn khóc như mưa, nay liền thành đứa coi việc nó biến mất như chuyện hiển nhiên...

Thay đổi, tôi đã thay đổi rồi...

"Thư Thư, tao lớn rồi!!" - Tôi vui mừng ôm cổ thằng Thư.

"Bao giờ không phải kiễng thì nói tiếp."

Hừ hừ!!

Nó dám ám chỉ chiều cao của tôi đây mà!! DOUMA! Lùn thì sao? Lùn thì ăn hết miếng cơm nhà mày à??

Hừ!!

Tôi phụng phịu nhảy chồm lên lưng hắn, bám dính như con gấu Koala, nhất thiết không chịu buông tha!

"À, tao nghe nói bạn thân với nhau hay có biệt danh á. Thế nên tao với mày phải có!"

Vương Thư tự thả mình rơi xuống đệm giường, ngã đè lên tôi! Nó toan đứng dậy tẩu thoát thì, tôi rất nhanh tay ngồi dậy ôm cứng eo hắn giữ lại, rồi lại đem hắn ngã chung trên giường.

Hai đứa cứ lăn a lăn a lăn.

Đến khi đầu tóc, quần áo bị lăn cho thành mớ tổ quạ, hắn liền đè úp tôi xuống, đem hai cẳng tay của tôi gập ra sau như tội phạm.

Rồi thì hắn kề cằm lên gáy tôi nói.

"Tâm 47."

"Là cái.. gì?"

"Biệt danh."

Hắn thôi khống chế tôi, đứng dậy đi ra ngoài.

Được hắn đặt biệt danh cho, tôi chính thức cảm thấy tình bạn bè của tôi và hắn đã nâng thêm một mức tiến hóa mới!! Tình bạn siêu cấp thân! Mặc dù tôi không hiểu lắm về ý nghĩa số 47.

Bám theo nó, tôi nói.

"Thư...- Nghĩ nghĩ, tôi thấy không thể đặt số lớn hơn được, liền nói tiếp - "Thư 46!!"

Bỗng dưng nói xong lại được hắn xoa xoa đầu nhỏ, song, lại được chiêm ngưỡng nụ cười ngàn năm có một của nó... Thật sự, tôi khá là thích được hắn xoa đầu...

Cái cảm giác được hắn cưng khiến tôi thấy an tâm hơn, cảm giác như được chăm sóc, bảo vệ.

Hôm sau, tôi khoe lấy khoe để với đám chiến hữu rằng được hắn đặt biệt danh, để rồi cả lũ chúng nó kéo nhau đến gặp Vương Thư. Chúng nó đứng xếp hàng ngay ngắn, từng người diện kiến hắn, kính cẩn quỳ xuống chỉ để xin cái biệt danh.

Cứ như thể hắn là vua không bằng!!

Ông vua độc tài, sĩ diện nhất quả đất!!

"Thư 46, về thôi muộ---"

Tôi dè chừng ánh mắt chết chóc của lũ phản bạn kia.

Nhưng, nhưng mà, thấy cái cảnh hắn bỏ sức ra để đặt biệt danh cho kẻ khác, tôi thấy tức anh ách trong người!

Hắn chỉ nên đặt biệt danh, gọi tôi bằng biệt danh mà thôi!!!

Với ai hắn cũng đặt thì giữa chúng tôi có cái con cá gì đặc cmn biệt cơ chứ!

"Tao về!"

Dậm chân bịch bịch gây sự chú ý, tôi cuốc bộ về nhà. Vừa đi vừa đem cái tên Sở Vương Thư ra chà đạp 10 lần!

"Kít." - Là tiếng phanh xe đạp.

Tôi quay sang trái, thấy hắn miệng ngậm kẹo mút, hất cằm ra hiệu cho tôi ngồi sau.

"Ghét Thư 46 lắm."

"Ừ. Tâm 47."

Eo hắn tôi thường xuyên ôm, đơn giản vì ôm nó khiến tôi gần hắn hơn.

Hắn ấy, hắn ngoài mang vẻ "Con nhà người ta" hoàn hảo đến khó tin, nhưng tôi dần biết hắn thật ra chỉ là tên ngốc chết vì cái sĩ diện.

Tận đến bây giờ, khi đang học lớp 9 đây, tôi ngộ ra một sự thật quá đỗi tàn khốc!!

Rằng trong sinh học, người bình thường mang bộ NST(Nhiễm sắc thể) 2n=46.

Còn 47 thì sao? Thì sao????

Đouma!! Douma!! Thư chết tiệt! Thằng chết tiệt!!

Các bạn nếu đi khám hay xét nghiệm abc mà nhận ra mình mang bộ NST 2n + 1 =47 thì chia buồn sâu sắc!!

Bạn là trẻ DOWN!!! Trẻ đao!! Trẻ bí đao!!

Và tôi cũng nhận ra ý nghĩa của Phụng 48, Lâm 78, Nhiên 8...

Là.

Phụng Tinh Tinh, Lâm Gà, Nhiên Ruồi Dấm...

Còn tôi là Tâm Down...

"Thư kia!! Mau xin lỗi về sự sỉ nhục ngầm suốt 3 năm qua cho tao!!"

Hức hức... nghĩ gì mà khi đó tuôi còn tự hào vênh mặt xưng danh "Tao là Tâm 47" ra khắp thiên hạ chứ... Khác quái gì tự dưng úp cái đít nồi vào mặt đâu!!

Ghét nhất Sở Vương Thư!!

"Biết vì sao không?" - Hắn bỗng nhiên nói.

Ấm ức câu cấu vai hắn, tôi lắc đầu.

"Vì cậu là thằng ngốc duy nhất tôi thích."

Xong, hắn không xoa đầu tôi như mọi khi, mà hắn đặt lên cái hôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.