Ngàn Năm Duyên Nợ: Ước Hẹn Không Thành

Chương 6




Sau một hồi nhận người quen với những giây phút ngập tràn xúc động, tôi đem thằng Luân đá sang một bên, tiếp tục vào làm nốt bài tập toán.

Tôi cực kì thích toán luôn!

Vừa mới nhìn đề được một lúc, đã mê như điếu đổ, hăng say làm bài tập.

"Mẹ gọi kìa."

Đến khi được nhắc, tôi giật mình nhìn đồng hồ.

Chưa gì đã 10 rưỡi rồi aaa!! Kì này lại lằn mông với mẹ rồi!!!

Tôi vội vàng nhét đại sách vở vào lại cặp, xách lên chạy về, mà bám theo tôi là thằng Luân nãy giờ đứng canh cửa phòng.

"Mày theo tao làm gì??"

"Ăn trực."

Thằng Luân mặt dày vô đối, tôi đã nhiều lần tìm mọi lí do đuổi khéo nó về, mà nó chẳng chịu về mới đau cơ!!

Nhìn bàn ăn, có đúng hai đĩa sườn xào chua ngọt, thì thằng Luân đã tậu mất nguyên một đĩa!! Đĩa còn lại mẹ tôi với bố tôi ăn!!

Là cái nhìn chất tấn thù hận dành cho Luân-kun!!!

"Mẹ mẹ, đuổi bạn Luân đi mẹ!!" - Tôi tay nắm chặt đũa giận dữ nói.

"Hư. Không được đuổi bạn." - Mẹ tôi gõ nhẹ trán tôi.

"Luân!! Mẹ mày ở nhà lo lắm đấy, về đi!"

".... Nhà tao mới chuyển sang phố này mà, đừng lo, ngay cạnh nhà thằng vừa nãy ý." - Thằng Luân vừa nói, vừa trộm gắp mất miếng sườn cute moe moe trong bát cơm của tôi...

Đũa... đũa run... à không, là tay tôi run, sốc, sốc quá. Cái phố này hẳn là bị ma ám mất rồi!!! Bộ cái phố này có mỏ vàng mỏ kim cương nào cho mấy bố khai thác hay sao mà chuyển hết qua đây thế!!!

Bộ cái thành phố A này quá chật hẹp sao, thiếu gì phố mà lại không ở, phải chui rúc ở đây??

Sau khi dọn mâm xong, tôi lăng xăng theo mẹ đi rửa bát. Bám theo đuôi là thằng Sịp Đen...

"Cô để Luân giúp cô."

Mẹ tôi vui vẻ xoa xoa đầu nó trước cái nhìn ghen tị của tôi.

"Luân ngoan quá. Tối cũng ăn luôn ở đây với Tâm nhé?"

Tôi thấy thằng Luân mặt cui cúi, hai ngón tay cứ chọt chọt vào nhau.

Này, đừng nói mày xấu hổ nhé?

Tởm vãi ra ấy.

"Thôi cô... chiều mẹ cháu về rồi..."

"Ờ, giờ mày biến luô-- hừ."

Tôi ái ngại ánh nhìn dao kéo của mẹ, xắn a xắn tay áo lên, định làm tròn trách nhiệm của đứa con ngoan, thì, đã hết chỗ.

Tức là, thằng Luân to con nó chiếm sạch diện tích, chả chừa ra miếng nào. Hại tôi đứng ngoài, nhìn mẹ mình với thằng củ chuối cười nói vui vẻ.

Lần thứ 2 trong đời, tôi cảm thấy nghi ngờ về lai lịch của chính mình...

Tôi nhớ, mẹ từng nói đùa rằng tôi được nhặt từ bãi rác số 5 về trong tình trạng không manh áo che thân...

Phải chi, phải chi nó không đơn thuần chỉ là lời nói đùa?

___________ __________________

"Bố, bố nói thật đi... mẹ ruột của con là ai?"Bố tôi vừa mới uống một ngụm nước liền phụt sạch ra, rất tiếc là vào thẳng mặt mẹ tôi - Người đứng đối diện vừa đưa bố tôi cốc nước đó.

Trong khi tôi còn run rẩy nấp sau lưng bố thì thằng Luân đã nhanh tay lấy cái khăn khô đưa mẹ tôi.

".... Mẹ đang nghi ngờ mi không phải con ruột của mẹ."

Tôi bất lực khụy xuống, tim tôi đập càng lúc càng nhanh.

"Thế thì... thằng Luân kia... mới là con ruột của mẹ?"

Mẹ tôi cười nhẹ nhàng.

"Không, là Vương Thư."

Không biết từ khi nào, thằng Vương Thư đã ở cạnh ghé môi gần sát má tôi mà cắn một cái.

"Aaaaaa!!! Nâuuuuuuuu!"

Hú hồn mở banh mắt, tôi hét một trận vang khắp nhà.

Thi triển như lai thập bát chưởng tát "bép" vào cái má của cái thằng đang cắn má tôi.

"Á!!!!!"

Thật may mà mọi chuyện vừa nãy chỉ là giấc mơ trưa. Thằng Luân láo toét, tướng ngủ quá xấu!! Trước khi ngủ đã vạch sẵn ranh giới rồi, mà còn dám lấn tới.

Lại còn đem cái má đáng giá hơn vàng của tôi mà cắn như cắn bì lợn. Bị tát cho một cái thật lực, chỉ kêu a á như lợn chọc tiết rồi liền có thế ngủ được tiếp...?

Đùa nhau à.

"Mẹ ơi đau chết mất."

Di dí bàn chân vào mặt thằng Luân đủ 10 cái, vào cái bụng nó đủ 5 cái, tôi mới với bớt đi giận, lếch thếch ra ngoài tình thuốc bôi.

"Mẹ ơi, mẹ để cái thuốc bôi vết thương côn trùng cắn ở đâu??"

"..... Mày cần làm gì hả con? Má bị sao thế kia?"

"Con bị côn trùng cắn đó, nó ở đâu hả mẹ?"

Ngáp một cái, mẹ tôi phất phất tay.

"Mẹ mới cho thầy Vũ mượn rồi, sang xin lại đi.... Oáp... côn trùng gì mà cắn to thế..."

Vâng a vâng tôi bay sang nhà đối diện, vừa tính bấm chuông thì bất ngờ cửa mở. Là Vương Thư,  bốn mắt chúng tôi nhìn nhau một hồi để xem ai mở lời trước.

"Đem vở soạn Anh đến không?"

"Soạn Anh nào?"

"Cậu cầm nhầm về."

Tôi "À" một tiếng, chắc lúc vơ đại đồ về đã vơ nhầm của hắn.

Vừa xoay gót tính đi về nhà thì đã bị hắn túm lại.

"Má."

Hắn tự chỉ vào má hắn để ám chỉ cái má đang sưng của tôi.

".... Thằng Luân cắn tao..."

Không hiểu vì sao, với mẹ tôi sống chết không khai thật vì sợ bị tổn thương danh dự "trong trắng" của thằng đàn ông. Còn đối với hắn, tôi không suy nghĩ liền kể tội thằng Luân, theo đó, mang theo tí tia mong chờ nó trả thù giúp tôi.

Và giờ, trưng ra trước mắt tôi là vẻ mặt "Bốc hơi lời", "Sa mạc lời" của thằng Thư.

".... Về mang vở ra đây."

Đứng được một lúc, tôi mới lề mề đi về nhà, ôm theo cả bầu trời thất vọng...

Lúc tôi về phòng tìm vở thì thằng Luân cũng chịu dậy, nó uể a uể oải đi đến bên tôi, ngả cả cái xác to tổ chảng kia lên vai tôi.

"Tao chả muốn về."

"Mày không tin, nhưng tao tin mày chết không toàn thây đâu."

Không nói nhiều thêm, tôi trực tiếp lấy cùi chỏ tay huých nó một cái.

Lại nhớ đến vẻ thờ ơ của thằng Thư, tôi càng giận thêm, đá thằng Luân thêm vài cái nữa.

Nó không đánh trả tôi, đó là điều khiến tôi bất ngờ.

"Sao không đánh lại tao?"

Thằng Luân cười meo meo.

"Tao sợ làm đau mày...."

Câu nói ấy đại loại hệt như mấy câu thoại của nam chính trong mấy bộ phim mẹ tôi hay xem.

Thế nhưng rót vào tai tôi, liền tởm kinh lên được.

Sút thêm cho nó cái nữa.

"Cái đinh công mạnh! Thằng đầu chim nào vừa cắn taoooo!!!"

Mà sực nhớ ra nhiệm vụ mới được giao, tôi vội cầm quyển vở lăn sang nhà thằng Thư. Và cái đuôi kia lại mặt dầy bám theo.

Vừa trao vở tận tay thằng con nhà người ta, liền bị nó bắt lấy cổ tay kéo vào trong nhà trong khi vẫn còn đang lơ ngơ như bò đeo nơ.

Tận khi cảm giác mát lạnh sảng khoái ở má truyền đến mới khiến tôi bừng tỉnh.

"Giữ lấy."

Theo lời thằng Thư, tôi giữ lấy cái túi đá đang chườm bên má.

Ra là Vương Thư cũng quan tâm tôi đấy chứ.

Vui thật.

Về đến nhà, miệng tôi bắt đầu phát mỏi vì cười nhiều.

______ _____________

Đang tính chạy theo Phong Tâm, thì Thần Luân bị hắn cản lại.

"Cậu cắn Tâm?" - Câu hỏi mang theo ngữ khí bực tức của Vương Thư.

"Tao đấy. Thì sao?" - Thần Luân cứ tự nhiên thừa nhận.

Không hiểu vì sao, trong khi não hắn chưa nghĩ ra câu thoại tiếp theo thì tay hắn đã động thủ trước.

Đem má trái của Dương Thần Luân đấm một cái rõ đau. Hắn biết mình đã dồn hết sức.

Thần Luân không phòng bị, nhất thời mất thăng bằng ngã xuống, rồi rất nhanh lao đến đánh trả.

Hai đứa quần nhau một hồi, đến khi Sở Vương Lãnh, Thu vũ Vũ đột ngột mở cửa nhà để chứng kiến một màn như vậy thì mới dừng.

Tối hôm ấy, hắn đã bị bố mắng, có bị phạt nặng.

Nhưng hắn.

Hắn không hối hận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.