Ngàn Năm Duyên Nợ: Ước Hẹn Không Thành

Chương 5




Sau hôm bị thằng Thư trêu bằng cái hôn, tôi đã thủ bên mình một vũ khí tối mật!

5 giây dành cho game suy đoán!

Hahaha!! Các cháu nhỏ đoán đúng rồi đấy!

Tuôi đã thủ cái sịp đỏ bên người!!!!

Ầy, tôi thủ vũ khí bên người không phải để ứng phó với thằng Thư, mà là với cái lũ tính thanh toán với tôi! Thằng nào lấng cấng tôi chụp sịp ngạt chết mụ nội nó luôn! Đúng là sịp của nhà, thơm như của nhà!

Mà, học lớp 6 rõ khổ! Tuần có 7 ngày thì mụ nội nó học 6 ngày! Có đúng 1 ngày nghỉ thì phải mài mông làm bài tập!!!!!!

Khốn nạn!

"Mẹ mẹ con qua nhà Vương Thư chơi!! Á Mã Văn Lộn! Con qua học!!"

"Nhớ về trước bữa trưa."

Vâng a vâng, tôi nhồi bim bim, coca vào chiếc cặp siêu nhân, bay a bay sang nhà đối diện.

Kiêng kiễng cái chân để bấm cái chuông, mà, kì quái, suốt từ năm ngoái đến giờ, tôi vẫn phải kiễng chân để bấm chuông là sao????

Tức là tôi không cao lên được tí nào saooo????????

Thảm họa! Mụ nội nó là thảm họa!!!!

"Đến làm gì?" - Thằng Thư ló đầu ra hỏi tôi.

Tôi dơ cái cặp ra trước mặt nó.

"Học, mẹ tao bảo sang nhà mày học."

Tôi thấy mắt nó híp lại, tỏ vẻ "Có cho tiền tao cũng chả tin." làm tôi hơi bị chạnh lòng nha!!

Nó đang tính đóng cửa lại, tôi đột ngột hét lên.

"Mày hôn tao rồi!! Mày phải đền bù thiệ---- ưm... ỏ ay a."

Bị nó bịt miệng, tôi thầm cười toe toét, đúng là trong cái khó ló cái khôn. Từ giờ tôi nghĩ có thể xài chiêu này để uy hiếp Thư-sama rồi!!

Ngang nhiên đi ra phòng khách bật TV, tôi nhắm mắt cũng có thể bật được kênh chiếu phim siêu nhân luôn đó!!

"Học?"

"Tao chém thôi mà, học làm cái gì."

Tôi lôi bim bim trong cặp ra, toan mở ra ăn thì bị thằng Thư giật mất. Nó mở banh cái cặp của tôi ra, vẻ mặt không mấy ngạc nhiên.

"Về đi."

Một bên bị hắn kéo ra đuổi về, một bên tôi sống chết bám lấy thành cầu thang.

"Không về!!!!"

"Về!!"

"Không về!! Thầy Vũ Vũ!! Bạn Thư đuổi cháu!!!"

"Không có nhà đâu."

"Aaaa chú Lãnh!! Bạn Thư đuổi cháu!!"

Cứ lì lợm bám như keo 502 lên thành cầu thang, tôi trưng ra vẻ mặt đắc ý nhìn thằng con nhà người ta đang lườm huýt mình.

"Học thì ở, không thì về."

Nói xong, nó mặc kệ tôi như khỉ con bám cây, đi vào phòng của mình.

Tôi theo đó cũng lót tót chạy theo.

Nhìn xấp giấy kiểm tra được đặt ngay ngắn trên bàn, tôi tò mò lật xem vài cái.

Toán 15 phút: 10.

Ngữ Văn 15 phút: 9,5.

Địa, sinh, sử 15 phút: 8,5.

Lý: 9.

Anh: 10.

Tôi sốc!! Cái số điểm quái quỷ gì thế này!!! Sao lại có thể dọa nhau đến thế!!! Nó hack điểm hay sao!! Tại sao môn Anh nó được tận 10 điểm??

Wtf???

Nhớ lại số điểm của mình, tôi ngậm ngùi nuốt nước mắt chảy lại vào tim...

Tôi giật mình!!!

"Thư!! Lý tao được 10 cơ!! Tao hơn mày tận 1 điểm nha nhá!!"

Bài lý 10 điểm tôi đem làm báu vật, gia tài để đời đó!! Hí hửng lôi từ trong cặp ra bài điểm mười chói lóa khoe lấy khoe để với thằng Vương Thư!! HAHAHAHAAH!!

Nó đang ghen tị muốn chết với tôi mà!!!

Há há há!! Cái cảm giác lâng lâng khó tả này là sao đây???

"... Sao lại có thể bình thường.."

Tôi thấy hắn nhu nhu thái dương một lúc, cau mày ngán ngẩm rồi bắt đầu bật "Con nha nguoi ta" model: Ngồi ngang ngắn, lưng thẳng tưng, sách vở bày la liệt.

Gãi gãi gáy, tôi len lén kê ghế ngồi gần nó, lấy tạm một quyển vở trắng tinh của nó để làm bài tập cùng.

"Sao mày tìm ra x thế?"

"Đâu?"

Chỉ tay vào con x to lô lố trong phép tính, tôi hơi mất tự nhiên ngồi xa xa nó ra, mắt hắn theo ngón tay tôi nhìn vào con x. Ánh mắt ấy có thể nào... như muốn hấp chín cái ngón tay của tôi!!!

"Chuyển vế đổi dấu, cứ thế mà làm khác ra."

"À.. ừ. Quên."

Áp cái tay trái lên vành tai đang nóng bừng bừng, tôi liêng liếc hắn, kì lạ, tại sao nó thì cứ bình thường như cân đường mà tôi thì cứ như cái thằng dở người thế này!!

Đặt bút xuống, tôi bắt đầu làm bài tập.

"Con b bài 44 ấy, bằng 18 đúng không??"

Hắn xem lại vở hắn một lúc lại nhìn vở tôi, gật gật đầu xác nhận kết quả đúng.

Không hiểu sao!! Lòng tôi từ ấy như bừng nắng hạ!! Vui quá luôn ấy!

Hứng thú học tập của tôi cứ thế mà đạt đến cao trào, cứ làm hì hục như trâu luôn!!

Giữa lúc ấy, chợt có tiếng chuông inh ỏi. Vương Thư đứng dậy, lếch thếch ra mở cửa. Mặt người đến thì chưa thấy, thế nhưng cái tiếng đã vang vọng đến nơi.

"Phong Tâm!!! Phong Tâm!!"

Rõ ràng là giọng trẻ con, mà lại còn gọi tên tôi.

Cũng đi ra, chưa gì đã bị ai đó ôm lấy ôm để.

"Luân!! tao là Luân này!!"

Hai bả vai tôi cứ thế mà bị lay đi lay lại như đúng rồi, ong hết cả đầu.

Nhìn đứa đang hành hạ mình, nó cao xêm xêm thằng Phụng, da lại đen như than, được cái hàm răng thì trắng phớ.

"Luân..."

"Ừ!! Tao đây!!"

"....nào?"

Vẻ mặt chó dại vừa nãy của cái thằng cha này bỗng bay sạch, thay vào đó là cái mặt đít nồi đen ngòm.

"Vương Thư, bạn mày à?" - Tôi ngó ra hỏi thằng Thư.

"Không." - Thằng Thư lắc đầu phủ nhận.

Mà cũng phải, kể cả tôi quen thằng cha này, thì tôi cũng nhất quyết phải phủ nhận quen nó thôi. Gì chứ? Nhục lắm đấy chứ!!

"Tao... là Sịp Đen... mà... Mày.."

Tôi thấy mặt nó rưng rưng chực khóc thì không khỏi hốt cmn hoảng!! Phải chăng trào lưu bây giờ là to xác nhưng trái tim bé nhỏ??

Hai mắt tôi tỏ rõ sự khinh cmn bỉ, tính đạp thằng điên này ra thì bất người bị nó ôm cứng đùi.

"Thư!!! Cứu tao!!!!" _ Tôi sợ hãi cầu cứu.

Thật may thằng Thư vẫn còn tính người, nó đi đến cố tách tôi ra, nhưng mà, thằng Luân gì gì đó dai quá!! Trình bám còn kinh hơn cả tôi thì thằng Thư có mà gỡ bằng niềm tin!!

Giữa thời khác sinh tử, lóe lên đầu tôi ra một sáng kế quá táo bạo!!

Rút từ trong túi quần chiếc sịp ĐỎ siêu bền nhằm chuẩn xác cái đầu to kia, chụp 1 cái.

Tôi là Gia Phong Tâm.

Tôi vừa chụp sịp lên đầu thằng biến thái.

Tôi nghĩ đó là một quyết định đứng đắn.

"Kinh tởm."

Tôi nghe thằng Thư nói vậy, song, cũng chột dạ.

..... CMN, tôi thấy mình có chút biến thái rồi đấy...

Chỉ trong tích tắc, trước mắt tôi là một màu đen. Đưa tay lên sờ mặt thì thấy trơn trơn, hẳn là vải, mà thấy chất vải này lại hệt cái quần sịp đỏ của tôi!!

Lột vội ra, là một chiếc sịp đen?!

"Luân Quần Sệp?? Luân Quân Kun???"

"Bingo!!!!"

Trào lên cái cảm giác xúc động, tôi ôm bạn nhỏ trước mặt vào lòng. Tôi nhớ ra rồi, hồi còn học mẫu giáo Hướng Dương, tôi không hề có bạn, chỉ có duy nhất một kẻ thù.

Là Dương Thần Luân.

_____ __________ ________________

Mẫu giáo Hướng Dương vào năm nào đó.

Tôi mang vẻ mặt u buồn bước vào lớp, túc tắc lấy cái ghế kê ngay ngắn rồi ngồi lên.

Chả là, đêm qua, người anh em thân cận nhất của chú Sịp Đỏ - Sịp Đen đã quay lưng phản bội. Chỉ vì mặc lộn quần sịp đen, mà chú Sịp Đỏ đã mất đi tình anh em quý hơn vàng.

"A!! Luân đến rồi!!"

Con bé ngồi cạnh tôi kêu lên một tiếng làm tôi hết hồn chim én, đánh rơi cái bánh bao gặm dở xuống nền.

Khi mà Đau buồn + Ức chế + Mất cái ăn thì sẽ = Phẫn nộ.

Tuôi nà tuôi vả cho con bé kia một cái. Sau đó thì oai dũng bị cô giáo mắng cho một trận nên thân.

Nhìn cái bánh bao mới cắn được một miếng vẫn đang nằm lăn lóc trên nền mà không tài nào đem nhặt lại được, tôi đau lắm!

Bỗng, có bàn tay nho nhỏ cầm lên cái bánh bao cute moe moe ấy, phủi phủi một hồi, rồi thì an nhiên bị chủ nhân của bàn tay kia gặm lấy gặm để. Gặm ngay trước cái nhìn chất tấn thù hận của tôi.

Lúc này tôi hóa điên mất rồi!!! Lao đến quất nhau một trận sống mái với đứa đã ăn mất Bánh bao-chan!! mà nó cũng chẳng vừa, cũng đánh lại tôi!!

Hai đứa cùng nhau oai dũng đứa ngoài cửa lớp nghe mắng.

"Dương Thần Luân! Gia Phong Tâm! Lần mấy đánh nhau rồi!!"

Cái mặt có đôi má phồng phồng như mì tôm ngâm nước lâu nở ra của nó khiến tôi buồn cười chết đi được nha.

"Trận này mày thua rồi, Sịp Đen."

"Tỉ số 10:10 thôi! Hòa thôi, Sịp Đỏ!!"

Nhìn thằng nhóc hồng hào, mũm mĩm, lùn lùn tôi đang giận dữ lườm huýt, tôi cảm thấy có chút vui vui.

Suốt ba năm học với nó, mỗi trận chiến thể lực, trận chiến võ mồm vì danh dự thần tượng luôn là động lực thôi thúc tôi đến trường mầm non.

Thế nhưng, có một ngày mưa tầm tã, tôi không còn gặp nó nữa.

Nghe cô giáo nói nó đã chuyển nhà theo đó cũng chuyển trường.

Tôi vô tình bẻ gãy chân của mô hình siêu nhân Sịp đỏ trong tay. Ào vào lòng cô giáo hu hu khóc.

Đôi lúc trời nổi mưa, ngồi trong lớp, nhìn ra sân nhỏ ở ngoài, tôi lại nghĩ về mấy lần dầm mưa cấu nhau của hai đứa. Rồi thì đôi lúc lại nhìn về cái ghế đối diện, tôi vẫn luôn mong có một ngày chỗ ấy sẽ không còn trống trơn nữa.

Tận đến ngày tổng kết, tôi vẫn không thấy nó.

Rằng tôi đã luyện giọng cả tối để chiến với nó trận cuối cùng rồi cơ mà....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.