Ngâm Vịnh Phong Ca

Chương 54: Nữ nhân đáng giận




Tưởng Tịch vốn không muốn ở chỗ của Nguyên Tấn Thần. Cô lo lắng sẽ bị bọn paparazzi chụp hình, mang đến phiền phức không cần thiết cho Nguyên Tấn Thần. Hơn nữa, sự nghiệp của cô vừa mới khởi sắc, nếu bị mọi người phát hiện cô và Nguyên Tấn Thần ở chung với nhau thì rất nhiều cố gắng trước đây của cô sẽ bị cho rằng có người đứng sau thao tác.

Nhưng nửa chừng đã xảy ra hai sự kiện khiến cho Tưởng Tịch đổi ý.

Việc thứ nhất là cô bị nói xấu ở trên mạng. Không biết là người nào muốn hãm hại cô, đã bịa đặt lung tung ở trên mạng, nói nhân phẩm của cô càng thấp kém. Sau khi ngừơi chủ cho cô thuê nhà thấy được tin tức thì tình nguyện vi phạm hợp đồng cũng không chịu cho cô thuê nhà. Trong một đêm đó, Tưởng Tịch biến thành một người không có nhà để về.

Ở khách sạn dài hạn là không có khả năng, tìm nhà một lần nữa hoặc là không an toàn, hoặc là giá cả cao phát khiếp.

Một việc khác là khi Nguyên Tấn Thần đang quay phim thì rớt xuống từ dây treo, thân thể té bị thương, cần người chăm sóc.

Tưởng Tịch ngồi trong khách sạn suy nghĩ một tuần lễ, cuối cùng nghe theo đề nghị của Nguyên Tấn Thần, dọn vào nhà riêng của anh.

Hồi đầu, Nguyên Tấn Thần nghĩ chỉ cần có người là tốt rồi, nhưng sau một thời gian dài, anh nhận thấy anh không muốn Tưởng Tịch ra ngoài làm việc. Anh muốn mỗi lần quay phim trở về đều được thấy Tưởng Tịch, anh muốn mỗi ngày ăn đồ ăn cô làm. Anh hy vọng cô chỉ có thể được một mình anh ôm, được một mình anh thấy.

Cái này gần như là tính chiếm hữu điên cuồng, tăng cao theo thời gian, càng ngày càng mãnh liệt.

Rốt cuộc bị Tưởng Tịch phát hiện.

Nguyên Tấn Thần nghĩ rằng Tưởng Tịch sẽ cãi lộn với anh, nhưng Tưởng Tịch không nói một cái gì, cô vẫn làm giống như trước. Nhưng mỗi lần anh quay phim xong về nhà, cô đều ở đó.

Trong nháy mắt, bọn họ ở chung với nhau ba năm.

Trong ba năm này, Nguyên Tấn Thần quay mấy bộ phim lớn, chính thức là một minh tinh hàng đầu đi thẳng từ giới phim truyền hình tới giới điện ảnh. Mà Tưởng Tịch vẫn quanh quẩn làm diễn viên hạng hai, quay mấy bộ phim truyền hình, còn lại vẫn là những vai phụ nhỏ không đáng kể.

Nguyên Tấn Thần thỉnh thoảng sẽ ở nhà diễn đối cùng Tưởng Tịch. Anh đã thấy diễn xuất của Tưởng Tịch, tốt hơn so với rất nhiều minh tinh hàng đầu ở trong giới. Nhưng mà, muốn nổi tiếng chẳng những cần diễn xuất mà còn phải có cơ hội.

Tháng năm năm nay, Nguyên Tấn Thần đã tìm được một cơ hội giúp đỡ Tưởng Tịch.

Có một quý cô doanh nhân muốn đầu tư một bộ phim để tiến vào giới giải trí nên đã tìm Nguyên Tấn Thần làm nam chính. Còn vai nữ chính, cô ta nhờ cậy Nguyên Tấn Thần tìm giúp mình một người trong giới này.

Kịch bản phim không phải đặc biệt xuất sắc gì, nhưng cũng không quá phóng đại, chỉ là loại phim thần tượng tuổi trẻ bình thường, làm ra, kiếm một danh tiếng là không thành vấn đề.

Nguyên Tấn Thần lấy được kịch bản, lập tức nhận lời mời này. Hai ngày sau, anh gọi điện thoại cho đối phương, đề cử Tưởng Tịch.

Người đầu tư là một người phụ nữ rất trẻ, tên là Phương Vi Vi, là tiểu thư của nhà họ Phương mới di cư đến thành phố C vài năm trước. Cô ta không có ý kiến đối với đề nghị của Nguyên Tấn Thần, yêu cầu gặp mặt Nguyên Tấn Thần một lần, nói chuyện cụ thể.

Đây là chuyện rất bình thường. Nguyên Tấn thần không để ý, liền đi, trong bữa tiệc uống mấy ly rượu đỏ.

Chuyện tình sau đó anh cái gì cũng không biết. Anh chỉ nhớ là ngày hôm sau khi tỉnh lại thì anh trần truồng nằm cùng với Phương Vi Vi trên người đầy dấu vết.

Cảm giác đầu tiên của Nguyên Tần Thần là bị người ta bỏ thuốc, cảm giác thứ hai là anh rất có lỗi với Tưởng Tịch, cảm giác thứ ba là sợ hãi.

“Anh không cần lo lắng, tôi sẽ không tố cáo anh.” Phương Vi Vi đứng dậy khoác áo choàng tắm vào, mặt mũi xinh đẹp không có một chút đau lòng khổ sở nào. “Tôi thích anh, tôi không đành lòng hại anh.”

Sau lưng Nguyên Tấn Thần toát ra mồ hôi lạnh. Anh nhìn Phương Vi Vi giống như là nhìn quái vật, nghiến răng nghiến lợi. “Cô bỏ thuốc tôi?”

“Ừ.” Phương Vi Vi ngược lại trả lời rất thẳng thắn. “Không bỏ thuốc chỉ sợ anh sẽ không theo tôi.”

Nguyên Tấn Thần cho Phương Vi Vi một đấm. Sau bữa tiệc đóng máy từ vài năm trước, anh đã rất lâu rồi không muốn đánh một người phụ nữ.

Phương Vi Vi bị anh đánh té lên trên sô pha, cuối cùng cũng không thèm nâng mí mắt lên, mở máy tính ở trên bàn ra, nói: “Chuyện ngày hôm qua đã bị tôi quay lại. Nếu anh không muốn tôi truyền video này ra thì trong khoảng thời gian đóng phim này phải nghe tôi. Qua khoảng thời gian này, tôi liền xoá video đi, đến lúc đó không tìm anh nữa.”

Nguyên Tấn Thần thấy video R-rated trên máy tính, trong lòng vô cùng hoảng loạn,

Thật ra, lăn lộn đến vị trí này, anh không sợ scandal gì cả, dù sao công ty cũng sẽ giúp anh giải quyết. Nhưng mà anh sợ Tưởng Tịch nhìn thấy. Tưởng Tịch là một người rất sạch sẽ trong tình cảm, nếu cô ấy nhìn thấy video thì Nguyên Tấn Thần không thể bảo đảm Tưởng Tịch có thể tiếp tục với anh hay không.

Cuối cùng, Nguyên Tấn Thần lựa chọn giấu diếm.

Anh nghĩ, cứ như vậy đi, sống qua mấy tháng này, anh liền chặt đứt quan hệ với Phương Vi Vi. Nhưng mà, anh không ngờ rằng Phương Vi Vi lại hết lần này tới lần khác khiêu chiến giới hạn của anh.

Cô ta yêu cầu làm tình ở nhà riêng của Nguyên Tấn Thần, cũng là tổ ấm của anh và Tưởng Tịch.

Nguyên Tấn Thần nghe thấy đề nghị này, nói cự tuyệt theo bản năng.

Phương Vi Vi cũng không giận. Cô ta bình thản ung dung lấy di động ra, phát ra video, không chỉ video lần đầu tiên kia, mà còn có mấy đêm gần đây.

Nguyên Tấn Thần cảm thấy anh sắp bị người phụ nữ tên Phương Vi Vi này bức điên.

Nhưng anh vẫn đáp ứng. Có nhược điểm bị người ta nắm, anh tựa như một con chuột giãy dụa dưới móng vuốt của con mèo. Anh nhìn quanh bốn phía, nhưng không tìm thấy lối thoát.

Tìm một ngày Tưởng Tịch đi làm, Nguyên Tấn Thần mang Phương Vi Vi về nhà.

Anh không có cảm tình đối với Phương Vi Vi. Sau khi tới nhà, anh hoàn toàn không có làm chuyện dư thừa, mở cửa ra là bắt đầu làm việc.

Cho đến khi anh hoàn thành giao dịch với Phương Vi Vi, bao gồm sau khi thu dọn sạch sẽ trong nhà thì tin tức nữ nghệ sĩ TRE té lầu chết đã truyền lên trên mạng. Anh không tin, cầm áo vội vàng xuống lầu, nhưng ở dưới lầu nhìn thấy người đang nằm trong vũng máu.

Trên người Tưởng Tịch mặc chính là áo len màu trắng anh tặng cô. Lúc này, trên áo trắng là một mảng đỏ, cực kỳ bắt mắt. Ngoài ra, ở cổ tay áo rơi ra một chiếc nhẫn, là nhẫn tình nhân duy nhất mà bọn họ đã đặt làm theo yêu cầu vào một lần du lịch nước ngoài.

Nguyên Tấn Thần điên loạn xông lên. Anh không để ý tới ngăn cản của cảnh sát, ôm lấy Tưởng Tịch, hôn lên môi, tóc, mí mắt, mũi của cô, nhưng rốt cuộc không cảm nhận được ấm áp trên người cô.

Hai ngày sau, Tưởng Tịch được chôn cất.

Tổ chức tang lễ cho Tưởng Tịch chính là người đàn ông đột nhiên xuất hiện ngày Tưởng Tịch xảy ra chuyện không may đó. Anh ta tự xưng là cậu út của Tưởng Tịch, tên là Phương Duệ.

Nguyên Tấn Thần nghe đến họ Phương này, trong lòng xung động kịch liệt. Tay anh run rẩy, hỏi Phương Duệ Phương Vi Vi là ai của anh ta.

Phương Duệ xem ra không hề biết chuyện Phương Vi Vi làm. Anh ta nhìn Tưởng Tịch trong ảnh, nói: “Vi Vi là cháu gái của tôi.”

“Vậy anh có biết không, là cô ta hại chết Tưởng Tịch?” Nguyên Tấn Thần túm lấy cà vạt của Phương Duệ, khóc nức nở. “Là Phương Vi Vi hại chết Tưởng Tịch, là cô ta ép tôi, là cô ta và tôi cùng nhau hại chết Tưởng Tịch!”

Sau một thời gian ngắn, Nguyên Tấn Thần đã bị nói là đàn ông mau nước mắt. Nhưng anh nhịn không được, người anh yêu, người vì anh nhất thời bừa bãi mà chết. Anh không biết phải dùng bao nhiêu nước mắt mới có thể sửa lại sai lầm đã phạm của anh.

Anh hối hận! Nếu biết sẽ là hậu quả này, anh tình nguyện khi lần đầu tiên xảy ra chuyện liền nói rõ ràng với Tưởng Tịch. Cô lựa chọn rời bỏ anh cũng không sao, anh sẽ chậm rãi theo đuổi cô lại. Nhưng mà, giờ đây, cô đã rời khỏi thế giới này, anh ngay cả gặp cũng không thể gặp được cô nữa.

Nguyên Tấn Thần vô giác trở về căn hộ của bọn họ. Anh tìm ra những thứ Tưởng Tịch thích nhất khi còn sống, với lại không bị Phương Vi Vi đụng tới. Anh ngồi giữa những thứ đó, không ăn không uống, cũng không đi làm.

Người đại diện nhìn thấy cái dạng này của anh, thở dài nói: “Tấn Thần, tôi biết trong lòng anh khổ sở, nhưng anh phải phấn chấn lên, tôi nghĩ Tưởng Tịch cũng không muốn nhìn thấy cái dạng này của anh.”

Nguyên Tấn Thần chỉ có phản ứng khi người khác nói đến Tưởng Tịch. Nghe vậy, anh nhìn người đại diện, nói: “Tôi tổn thương lòng của cô ấy, cô ấy sẽ không tha thứ cho tôi đâu.”

“Cô ấy sẽ tha thứ cho anh.” Người đại diện thề thốt nói: “Theo tôi được biết, Tưởng Tịch rất yêu anh, cho nên cô ấy sẽ không không tha thứ cho anh.”

Nguyên Tấn Thần ôm búp bê Tưởng Tịch thích, thì thào: “Sao cô biết được?”

“Tôi…” Người đại diện không biết trả lời như thế nào, cô ta trầm ngâm vài phút, nói: “Tưởng Tịch đã vì anh, từ chối không ít kịch bản tốt. Cô ấy vì để anh có thể thành công, bằng lòng bỏ qua phần lớn sự nghiệp, ngây ngốc ở nhà. Tấn Thần, anh xem, Tưởng Tịch cô ấy nhất định không muốn sự nghiệp của anh bị huỷ diệt như vậy.”

Giờ khắc này, Nguyên Tấn Thần chân chính hiểu được cái gì gọi là tâm như tro tàn, cái gì gọi là thông minh bị thông minh hại.

Nếu anh phát hiện những việc Tưởng Tịch làm vì anh sớm một chút, sẽ không phạm vào sai lầm này. Hoá ra, tất cả những cái này đều là lỗi của anh.

Nguyên Tấn Thần ở nhà nghỉ ngơi ba tháng, mới trở lại giới giải trí lần nữa.

Nhưng anh đã ra quy định đối với bản thân mình, mỗi năm chỉ diễn một bộ phim. Ngoài thời gian quay phim, anh ở trong nhà xem sách của Tưởng Tịch đã đọc qua.

Nửa năm sau, Nguyên Tấn Thần gặp lại Phương Vi Vi ở toà án.

Lúc này, anh mới biết được, Tưởng Tịch vốn không phải tự sát. Cô đã bị Phương Vi Vi đẩy xuống từ sân thượng. Chứng cớ là từ một người thích chụp hình sống trong khu nhà.

Lúc ấy Phương Vi Vi đẩy Tưởng Tịch xuống lầu, đúng lúc bị máy chụp hình ban đêm được đặt ở sân thượng tầng lầu kế bên chụp được. Nhưng lúc ấy, bởi vì người chụp hình lại có một bộ máy camera mới khác, khi quay chụp cảnh đêm, liền xếp vào bộ máy cũ đã mở ra trong lúc vô tình, bởi vậy không có phát hiện đoạn video này. Mãi cho đến một tháng trước, khi một người đàn ông tên là Phương Duệ xin nhìn máy camera của anh ta thì người thích chụp hình mới biết được camera cũ mà anh ta xếp lại đã đúng lúc chụp được chứng cứ phạm tội của người khác. Mà sau khi Phương Duệ tìm được đoạn chứng cứ này, lập tức giao video cho cảnh sát.

Người đàn ông tự xưng là cậu út của Tưởng Tịch này đã tự mình đưa cháu gái của anh ta ra toà.

Sau khi nghe xong kết quả xét xử, Nguyên Tấn Thần ra khỏi toà án.

Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, căng khoé miệng, lộ ra một nụ cười cay đắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.