Ngâm Vịnh Phong Ca

Chương 22: Ta có thể khóc thì thật là tốt




Tầng cao nhất của khách sạn Quân Viên, Mạc Quân Kha nhìn bồn cảnh đặt ở trên cửa sổ, không khỏi mất hồn trong chốc lát, giáo sư Vương nói đây gọi là sách mới, trước khi bà rời đi tặng một vật như vậy, hiển nhiên là ý vị sâu xa. Kết hợp với lời bà nói: "Có một số việc còn chưa bắt đầu cũng đã có thể đoán được kết cục, nếu như cố ý tiếp tục, bị thương sẽ là mình."

Quân Kha có chút phiền não, nghĩ thầm: Giáo sư Vương không phải là cảm thấy Tiểu Phàm không thể nào lựa chọn mình sao! Nhưng bà không biết Tiểu Phàm đã ly hôn, có câu nói ngựa tốt không ăn lại cỏ, chẳng lẽ Tiểu Phàm cũng không có tư cách lựa chọn hạnh phúc lần nữa sao?

Chỉ tiếc anh vẫn rối rắm mấy phút, cấp dưới đến gõ cửa, đưa lên một tập tài liệu còn có mấy tin tức xấu. Thứ nhất, sau khi liên lạc với bí thư Bàng, có mấy ngành bắt đầu cho qua, nhưng mà phân bộ công trình xây dựng cả khách sạn vẫn gặp phải trở ngại không nhỏ, dĩ nhiên ngọn nguồn vẫn còn ở Dịch Đông Thần bên kia. Thứ hai, tổng bộ đã cảm thấy bất mãn, có thể kỳ tiếp sẽ phái người đến đây giám sát tiến trình. . . . . .

Đợi xử lý xong tài liệu trên đầu, đã là buổi tối, Quân Kha lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Tiểu Phàm, kết quả nghe điện thoại chính là một người đàn ông —— Dịch Đông Thần.

Thanh âm Dịch Đông Thần hàm chứa tức giận truyền đến: "Tôi hẳn đã nói với anh, đừng cố gắng đến gần người phụ nữ của tôi nữa."

Quân Kha cười: "Anh nói lời này vì thân phận gì vậy? Nếu như mà tôi nhớ không lầm, anh và cô ấy đã ly hôn, về mặt pháp luật tôi với anh là giống nhau."

Dịch Đông Thần hình như là dừng lại mấy giây, ở thời điểm Quân Kha cho là anh không có lời nào để nói, lại nghe anh trịnh trọng nói: "Anh sai lầm rồi, tôi và cô ấy chưa từng ly hôn."

Quân Kha hướng về phía điện thoại di động cười lớn: "Anh cho rằng nói lời như vậy tôi liền sẽ tin anh, sẽ chủ động rút lui sao?"

"Tin tức tôi và Tiểu Phàm ly hôn là lão Bàng đưa cho anh chứ? A, anh cảm thấy lấy cá tính của ông ta, nếu quả như thật bắt được một nhược điểm như vậy, ông ta có thể nhịn được không công bố ngược lại tiết lộ cho anh? Đây không phải là quá kỳ quái sao? Dĩ nhiên, tôi sẽ nói cho anh những điều này không phải nói tôi lo lắng anh bị người lợi dụng, chết sống của anh không liên quan gì đến tôi, tôi vô cùng không thích anh đến quấy rầy cuộc sống của tôi với Tiểu Phàm." Dịch Đông Thần rất nhanh cúp điện thoại.

Quân Kha đem điện thoại hung hăng đập xuống đất, thầm mắng một tiếng: "Đồ chó hoang." Là mắng bí thư Bàng đó, còn có Dịch Đông Thần.

Anh lái xe đi quán bar của chính mình, không ngờ nơi đó cũng không quá đều. Mấy phục vụ vây ở một chỗ, tựa hồ đang cùng một người đàn ông già nua trung niên nói gì đó, nhìn tư thế này hình như có người muốn động thủ.

Quân Kha biết tình huống, lão già kia vẫn la hét muốn tìm con gái, nói là có người nhìn thấy con gái của ông đã từng xuất hiện ở đây, có phục vụ nói, bọn họ đã cho phép lão già tìm thật lâu, ông vẫn là không tìm được, bọn họ muốn mời ông ta đi ra ngoài, lo lắng ông ta lôi thôi lếch thếch sẽ ảnh hưởng buôn bán của quán bar, kết quả lão già chính là nhất định không đi.

Gần đây vẫn có cảnh sát nhìn chằm chằm quán bar này, cho nên phục vụ không dám làm loạn, đây mới để cho lão già có cơ hội làm loạn.

Tâm tình Quân Kha vốn cũng không tốt, nghe nói chuyện này càng thêm nổi trận lôi đình. Anh sãi bước đi đến, quát lạnh một tiếng: "Lăn tăn cái gì đây?"

Phục vụ cũng tản ra, bọn họ đều hiểu: ông chủ lớn đến, chuyện dĩ nhiên là do anh xử lý, tiểu lâu la lúc này nên tự giác nhượng bộ lui binh, miễn cho vô cớ bị tai họa.

Lão già thấy Quân Kha xuất hiện, nhếch miệng nở nụ cười: "Anh gặp qua con gái của tôi sao? Dung mạo của nó rất đẹp, khi còn bé nó thích nhất là ca hát, nói là sau khi lớn lên muốn làm giáo sư dạy học sinh ca hát, kết quả nó thật làm giáo sư, vẫn là giáo sư đại học, đại học rất nổi danh. Bọn họ đều nói tôi không biết đời kia đã tu luyện có phúc lớn, thậm chí có một đứa bé xinh đẹp như vậy lại hiểu chuyện, anh biết không, nó mỗi tháng cũng sẽ gửi một số tiền lớn đến đây, tôi muốn nói với nó không cần, tuổi nó cũng không nhỏ, nên tìm người đàn ông xác định kết hôn. . . . . ." Nói xong lão già vỗ vỗ dây lưng quần của mình, lại đến gần một chút với Quân Kha nói: "Tôi chính là mang tiền đến cho nó, nó một đứa bé ở chỗ này cuộc sống khẳng định không dễ dàng."

Quân Kha thề anh bản ý là muốn rống lão già kia không biết Đông Nam Tây Bắc, sau đó trực tiếp làm cho người ta "Trục xuất" ông đi ra, nhưng là anh nghe lời này, thậm chí có chút không nhẫn tâm.

Phục vụ nghe được đều có chút ngán, lão già nói quá nhiều lần, ngược lại làm cho người ta có loại cảm giác gặp chị dâu Tường Lâm hiện đại, ông nói hiện tại ai muốn nghe ông nói những thứ này có được hay không. Vì vậy tất cả mọi người suy đoán, ông chủ lớn sẽ rất nóng nảy. Nhưng mà kết quả có chút ngoài ý muốn, Mạc Quân Kha thế nhưng chậm lại thanh âm hỏi lão già: "Bác trai, con gái bác tên gì?"

Lão già nhất thời lệ nóng quanh tròng, kéo tay của Quân Kha liền hô: "Tôi thấy được cậu sẽ biết rõ cậu tâm địa tốt, tôi nói với bọn họ, bọn họ đều không tin, vẫn để cho tôi đi, nhưng tôi vẫn không tìm được con gái của tôi. Cậu biết không, nó lên là Phương Phương."

Quân Kha đột nhiên có loại rất cảm giác không ổn, anh cực kỳ không muốn truy vấn một câu, họ gì.

Thời điểm khi ba chữ Vu Phương Phương xuất hiện ở trong lỗ tai anh, hiển nhiên chân mày của anh ngốc không được rồi, vốn là hai đường thẳng cũng mau nhíu chung một chỗ rồi.

Lão già cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Là con gái của tôi xảy ra chuyện gì? Cậu nói cho tôi biết, tôi chịu được. Đứa nhỏ này có cái gì uất ức đều không nói với người trong nhà, luôn là tự mình chịu đựng, tôi liền lo lắng nó bị người khi dễ." Nói xong ông làm ra một bộ dáng đánh nhau với người khác.

Thật là không thể tin được, Vu Phương Phương và người đàn ông trước mắt này là quan hệ cha và con gái, lão già đơn thuần hơn làm nổi bật lên con gái không có liêm sỉ. Quân Kha nghĩ, nếu như mà mình là lão già này, nếu là biết Vu Phương Phương ở bên ngoài này đã làm gì, đoán chừng đã sớm bị tức chết.

Đại khái bởi vì đồng tình, anh mang theo lão già đi về phía phòng nghỉ dành riêng để nghỉ ngơi, nói cho ông già là rất nhanh sẽ giúp ông liên lạc với con gái.

Lão già vô cùng cảm kích tấm lòng tốt của Quân Kha, đồng thời từ trong túi xách mang theo người lấy ra một chút đặc sản.

Mấy năm này đi theo người khác làm chút chuyện người khác không thấy được, bởi vì lo lắng đề phòng, Quân Kha rất ít khi ăn mấy phần cơm an ổn, giống như thời điểm lần đầu tiên gặp Tiểu Phàm như vậy bị người đuổi theo đánh cũng là chuyện thường xảy ra, những thứ kia hại qua người của anh, anh đều nhớ, cũng đều tìm báo thù; những thứ kia đã giúp người của anh, anh cũng đều nhớ, đang cố gắng báo ân, giống như Tiểu Phàm. Sau khi đi đến thành phố G, chuyên chú hơn phương diện buôn bán này, ngược lại cuộc sống trôi qua bình tĩnh, lòng của anh thế nhưng cũng giống như lão già nói thay đổi tốt hơn sao?

Quân Kha nở nụ cười, nhận lấy đặc sản trong miệng lão già, cắn một cái, thẳng thắn khen mùi vị tốt.

Vu Phương Phương nhận được tin tức, chạy đến quầy rượu, thấy cha và Quân Kha hai người vừa nói vừa cười, cô quả thực là trợn tròn mắt.

Có lẽ là vì đến gặp cha, Vu Phương Phương hôm nay ăn mặc thanh thuần hơn rất nhiều, mặt mộc không trang điểm xem cô đi lên thuận mắt rất nhiều. Lão già vừa nhìn thấy cô liền vui mừng đứng lên, hàm hàm kêu: "Nha đầu, cha đến thăm con."

Điều này hiển nhiên là trường hợp cha và con gái gặp mặt cảm động, Quân Kha lặng lẽ lui ra ngoài, đem không gian nhường cho bọn họ. Mà anh không biết, Vu Phương Phương nhìn bóng lưng của anh, ý nghĩ trong lòng càng thêm kiên định.

Kể từ ngày đó cô quyến rũ Mạc Quân Kha bị đẩy ra, cô cũng biết, người đàn ông này có thể tin. Cô ngắn ngủi mấy năm này, đã biết vô số người đàn ông, có thể ở trên người những người đàn ông kia lấy được tiền lấy được công việc, nhưng là cho đến nay không có được qua tôn trọng còn có thật lòng. Cô có lúc sẽ nghĩ, nếu như cô cũng giống như An Tiểu Phàm ra đời trong gia đình áo cơm không sứt mẻ, cô cũng có thể rất thanh thuần rất có phong cách. Có lẽ chính là bởi vì cái loại thiếu sót đó, cho nên anh mới có thể cảm thấy Mạc Quân Kha khó có được, lần đầu tiên không chỉ là vì tiền vì địa vị, mà thật lòng muốn cùng một người đàn ông tốt, cái loại tốt cả đời đó. . . . . .

**

Mua thuốc nước trở về, Tiểu Phàm thấy Dịch Đông Thần cầm điện thoại di động của cô, nghi ngờ hỏi: "Xem cái gì chứ?"

Đông Thần phục hồi tinh thần lại, giơ giơ điện thoại di động lên nói: "Đột nhiên nhất thời vui mừng muốn nhìn em một chút chụp bao nhiêu ảnh của anh."

Đây là câu nói đầu tiên sau khi trở về Dịch Đông Thần mở miệng nói, mà đưa đến tình huống này căn nguyên chính là Âu Dương nữ sĩ xuất hiện. Ngay cả chính anh sợ độ cao, ở lúc nhìn thấy Âu Dương nữ sĩ cường hãn chỉ trích người khác thì anh thế nhưng đưa tay cởi ra dây đai trên người mình và Tiểu Phàm. Ở trong mấy giây vật rơi tự do kia, Tiểu Phàm còn chứng kiến trong ánh mắt của anh loại khoái cảm trả thù đó. Nhất thời cảm thấy Dịch Đông Thần vẫn còn con nít, là một đứa bé tự mình giận dỗi tức giận với mẫu thân.

Tiểu Phàm học người khác thong dong nói: "Rất nhiều, chờ anh từng bước lên chức, những hình này thì càng đáng giá tiền, tôi liền bán cho người nào cũng có thể hung hăng có một số lợi nhuận đi." Cô đoạt lấy điện thoại di động, bắt đầu tìm kiếm Dịch Đông Thần chính xác xích lõa, kết quả lại phát hiện trong album ảnh rất nhiều ảnh có ý cũng bị xóa, lưu lại đều là thời điểm người khác đùa quá mức ghi lại. Tiểu Phàm chậc chậc hai tiếng thở dài một cái: "Anh thật không biết tôi có thói quen dự bị trước sao?"

Đông Thần khó khăn chuyển bả vai qua, cố ý làm ra vẻ mặt tán dương: "Giáo sư Tiểu Phàm làm việc rất nghiêm túc, được, rất tốt, về sau tiếp tục cố gắng lên, vì sự nghiệp giáo dục của thành phố ta làm ra cống hiến nhiều hơn." Lúc này đột nhiên xuất hiện tiếng phổ thông rất có loại hiệu quả kịch vui —— ở sau khi nhìn thấy Âu Dương nữ sĩ tối nay, Đông Thần đặc biệt tưởng nhớ thấy khuôn mặt tươi cười của Tiểu Phàm, có lẽ nhìn một chút, vẻ mặt của anh cùng nhau liền quên ban ngày nhìn thấy ai nói qua cái gì, nghe qua điện thoại gì. . . . . .

Tiểu Phàm cười văng lên, cô lấy giọng giáo sư ra lệnh: "Chớ hà tiện, mau chóng nằm sấp xuống, cởi quần áo."

Cũng không biết Dịch Đông Thần là quá khẩn trương hay là cái gì khác, thời điểm cởi ra wire lại đem chân hạ xuống, sau đó thời điểm đi xuống không cẩn thận liền quay đến cổ và bả vai một đoạn này, kết quả giấy rách phải giữ lấy lề người khác còn vẫn không chịu nói, cho đến khi trở về nhà, anh mới ở trước mặt Tiểu Phàm lộ ra khác thường, vì vậy mới có Tiểu Phàm đi ra ngoài mua thuốc nước.

Đông Thần ngu ngốc hỏi tới: "Cởi toàn bộ sao?"

Tiểu Phàm liếc anh một cái: "Anh nghĩ mà nói, tôi không phản đối, đàn ông các anh không phải cũng thích xem người phụ nữ trần truồng ư, thật ra thì người phụ nữ cũng không bài xích nhìn người đàn ông."

Kết quả Dịch Đông Thần thuần thục cởi áo, còn làm bộ muốn cởi dây lưng, dĩ nhiên làm bộ ý tứ đúng là, phô trương thanh thế, không có hành động thực tế .

Vì cái hành động phô trương thanh thế này, người nào đó ở trong gần một giờ trả giá đau đớn thê thảm, tiếng khóc tiếng gào thét liên tiếp.

Tiểu Phàm thật sự là rất "Dịu dàng" rất "Dịu dàng" ở thay anh chà xát thuốc nước, về phần trên tay tăng thêm bao nhiêu lực cũng không biết.

Kết quả người nào đó còn lớn tiếng quát: "Thoải mái!" Điển hình vịt chết còn cứng mỏ.

Ở cười xong sau đó trầm mặc, Tiểu Phàm không chịu nổi loại trầm mặc này, vì vậy cô không giấu diếm ở trong lòng lời nói: "Anh hôm nay rất không bình thường, kể từ sau khi mẹ xuất hiện."

Đông Thần vẫn là cười, chỉ là cười đến có chút không tự nhiên: "Mẹ và cha không phải đi về sao? Đúng rồi, trước bọn họ đều có giao cho anh, nói muốn cố gắng nhiều, mau chóng có thể sinh con, em nói chúng ta vào lúc này có phải hay không nên động phòng hoa chúc rồi hả?"

Lời vừa nói ra, lập tức bị Tiểu Phàm khi dễ: "Cái người này là đang nhắc nhở tôi dọn đi ra ngoài sao? Cha mẹ tôi đi, chúng ta nên diễn cũng diễn xong, sớm là ai về nhà nấy."

Người nào đó ôi một tiếng, biểu hiện bả vai anh thương —— một chiêu rất vô sỉ, nhưng là rất hữu hiệu.

Cha mẹ đi, đến trước mặt chồng có thù oán mẹ chồng, Tiểu Phàm nhất thời cảm thấy cuộc sống của cô thật con mẹ nó "Muôn màu muôn vẻ", giống như lúc từ sân vận động trở lại, Lý Phỉ ở bên tai cô nói "Enjoy" giống như bỉ ổi, giống như cần ăn đòn. Sau khi dừng lại cảm khái, Tiểu Phàm đột nhiên nhớ lại tiết học ngày mai còn chưa có chuẩn bị tốt, nhất thời ngổn ngang trong gió rồi. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.