Ngâm Vịnh Phong Ca

Chương 16: Nguy hiểm rình rập




Đêm vẫn không tính là dài, lác đác vài chấm nhỏ lười biếng phát ra ánh sáng nhấp nháy, cùng ánh sáng rõ ràng ở trên ban công hấp dẫn lẫn nhau. Đó là thuốc lá nhỏ dài 520 nữ sĩ khói dành cho phụ nữ, sản xuất ở Đài Loan, trước đây Tiểu Phàm và Lý Phỉ nhìn thấy trên tạp chí giới thiệu loại thuốc lá này liền không nhịn được tò mò của mình mua một bao.

Tiểu Phàm lấy thuốc lá từ trong miệng ra, nhìn thấy ở chỗ miệng điếu có một vòng tròn màu đỏ ở giữa, đây là điểm nổi bật của nó, còn một đặc điểm đặc biệt khác đó chính là ý nghĩa của từ 520, là em yêu anh. Tuyệt đối thích hợp với người phụ nữ hạnh phúc cuồng nhiệt trong tình yêu, khi đó Tiểu Phàm vừa mới kết hôn với Dịch Đông Thần không lâu, tình cảm hạnh phúc mà không lời nói nào có thể miêu tả được, ngọt ngào giống như người ngu ngốc.

Điện thoại của Lý Phỉ lại gọi đến đây: "Em gái, gì kia, mới vừa rồi Lão Lưu cúp điện thoại của tớ, không phải tớ cố ý."

Tiểu Phàm phun ra một làn khói thuốc về phía điện thoại di động: "Thật muốn một hớp nước biển mặn phun chết cậu, mới vừa rồi là người nào vô cùng lo lắng đem tớ từ trên giường ầm ĩ, nói cái gì có chòm sao Sư Tử mưa sao băng, chết tử tế không xong tớ đã dậy chứ, cậu liền cho tớ ục ục một tiếng, đùa giỡn chị đây như vậy, cậu rất có cảm giác thành tựu đúng không?"

Có thể cảm thấy bộ dáng Lý Phỉ kia ngang tài ngang sức uất ức: "Khụ khụ, em gái, cậu giận tớ không sao, đáng tiếc bình thường cậu tạo nên phong cách cao quý ưu nhã cũng không thể phá hỏng vào lúc này nha, thật ra thì, cậu vẫn nên cảm tạ tớ đi."

Mặt của Tiểu Phàm ở trong gió ban đêm thiếu chút nữa biến hình, cô dùng thanh âm cao quý ưu nhã nói: "Lý tiểu thư, tớ cảm tạ cậu cái gì, cám ơn cậu khiến cho tớ ở bên ngoài thổi hơn một giờ gió, chính là vì chờ cậu và lão Lưu nhà cậu kết thúc triền miên? Cậu đều không cảm thấy mình vô sỉ sao?"

"Ha ha, mau nhìn, mưa sao băng đến rồi!" Lý Phỉ ở bên kia hưng phấn gào thét.

Tiểu Phàm nhìn sang, trong nháy mắt có chút xúc động muốn khóc: "Đó là máy bay. . . . . ."

Lý Phỉ: "Khụ khụ, cái người này không hiểu phong tình, tưởng tượng ra không được sao, cậu liền muốn nghĩ đây là mưa sao băng, sau đó cầu ước nguyện đi, bảo đảm có thể thực hiện."

Tiểu Phàm: "Cám ơn ngài, hiện tại tôi tốt vô cùng, cũng không cần làm phiền thượng đế."

Lý Phỉ xì một chút: "Cậu nói nhẹ nhàng linh hoạt, vậy tớ hỏi cậu, cậu và đồng chí Tiểu Dịch rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, tớ đây sao mấy ngày quan sát qua, cũng cảm thấy hai ngươi căn bản không ly hôn. Tiểu Dịch là một người thông minh hơn nha, anh ấy làm sao sẽ thật sự cho phép cậu làm loạn, lại nói, gần đây không phải tranh chức vị thị trưởng ư, thời khắc then chốt thế này, anh ấy sẽ không cẩn thận như vậy?"

Tiểu Phàm cười: "Hôm nay là làm sao vậy, các người mỗi một người đều muốn tớ ngả bài, là xảy ra chuyện lớn kinh thiên động địa gì sao? Hay là nói năm 2012 đến, các loại thần kinh cũng sống động?"

Giọng nói của Lý Phỉ khó được cứng rắn một lần: "Khốn kiếp, chị đây nói cho cậu nghiêm chỉnh đây? Cậu không phát hiện buổi tối lúc ăn cơm, Tiểu Dịch một mực nhìn cậu sao? Bộ dáng kia không thể là giả vờ ra ngoài, lại nói ý tứ của An ba An mẹ với cậu cũng rất rõ ràng, cậu cho rằng hai người bọn họ chính là đến nhà cậu ăn cơm thôi sao, đây không phải là hiển nhiên nghe được tin tức gì đó đến hàn gắn quan hệ của hai người sao? Cậu thật sự cho rằng An ba và lão Lưu nhà tớ có chuyện nói sao, đây còn không phải là tạo hoàn cảnh có lợi cho hai người. . . . . ."

Lý Phỉ nói một hơi một chuỗi dài phân tích quá trình, sau đó tình ý sâu xa cộng thêm dốc hết tâm huyết phán một câu: "Chút chuyện giữa vợ chồng không phải về chuyện này ư, ầm ĩ một chút, trước giường, cũng liền trôi qua."

Tiểu Phàm bị nghẹn một chút, nhất thời đối với Lý Phỉ thấy rõ bày tỏ đầu rạp xuống đất, cô và Dịch Đông Thần cũng không tính là cãi nhau, trên giường, sau đó lại hướng về một hình thức bình tĩnh như vậy sao?

Cô bặm môi lại liều mạng hút một hơi thuốc, để cho khói thuốc xuyên qua phổi, đến kích thích tế bào trong thân thể.

Lý Phỉ ở bên kia ngạc nhiên quát lên: "Cái cô bé này ở sau lưng tớ len lén hút thuốc lá, vẫn là 520 phải không? Hắc hắc, cũng biết cậu tà tâm không chết. Như thế nào, nhớ lại cạm giác hạnh phúc lúc trước trên mặt không? Nói thật, thời điểm đó cậu ngu ngốc làm cho người ta không chịu nổi, nhưng tớ vẫn tương đối thích cậu khi đó."

Tiểu Phàm ho lên: "Tớ đã nói với cậu lời nói thật, vừa bắt đầu ly hôn thật sự là kích động, là tớ không tiếp nhận nổi. Dịch Đông Thần là ai, một người tớ thích bao nhiêu năm tự tớ cũng không nhớ, anh ấy tại sao có thể cùng người phụ nữ khác làm loạn đây? Giống như là thời điểm cậu biết Ex. Boyfriend của cậu và Vu Phương Phương tốt đẹp. Chỉ là thời gian này tiếp tục chung đụng với Dịch Đông Thần, tớ lại càng cảm thấy chuyện ly hôn này là không sai, ít nhất tự tớ đến gần đáp án một chút xíu, bây giờ mặc dù còn không xác định đáp án có thể khiến cho tớ hài lòng hay không, nhưng mà tớ lại cảm thấy thời gian này tớ mới thật sự là độc lập, trưởng thành, chuyện cư xử ở trong hôn nhân này có tiến một bước nhận thức. . . . . ."

Lý Phỉ phốc một hớp phun nước bọt ống nghe cũng rung động, sau đó nghe được loáng thoáng tiếng hỏi của Lão Lưu. Lý Phỉ trấn an anh mấy câu, lại quay lại nói với Tiểu Phàm: "Nha đầu, xem như cậu lợi hại, cái người này là dùng ly hôn tới lấy lui làm tiến sao?"

Tiểu Phàm nhếch miệng nở nụ cười: "Tớ đây không phải tự mình an ủi ư, cứ như vậy đi, dù sao hiện tại tớ với anh ấy đều là tuổi lăn qua lăn lại, đợi lúc nào chúng tớ cũng mệt mỏi, có lẽ chuyện tình liền xác định rồi." Nói xong lời của cô xoay chuyển, "Đừng chỉ nói tớ, cậu định làm như thế nào?"

Kết quả còn chưa hỏi xong, Lưu Nghị Sơn hình như lại đang hô cái gì, Lý Phỉ vội vội vàng vàng liền cúp điện thoại rồi. Tiểu Phàm im lặng, người này rốt cuộc là trọng sắc khinh bạn.

**

Mượn cớ tiếp đãi lãnh đạo, Tiểu Phàm lại nấn ná với hiệu trưởng đến chừng mấy ngày nghỉ, Lý Phỉ oán niệm nói, cậu nha sẽ không sợ sự tình bại lộ bị điều tra cách chức à?

Tiểu Phàm cười, đây không phải vừa vặn, cũng tiết kiệm tớ từ chức. Đây cũng không phải là, kể từ khi làm trợ lý cho hiệu trưởng, cô liền thanh nhàn kiếm cơm, một chút mục tiêu cũng không có.

Thu hồi ý định, Tiểu Phàm nhìn trước mắt người đông nghìn nghịt kí tặng sách bán ra, không khỏi cảm thán vận khí của mẹ vẫn là rất thịnh vượng. Chỉ là vừa khéo, địa điểm kí tặng sách bán ra chính là ở khách sạn Quân Viên.

Thật may là lúc trước liên lạc qua với mẹ, cô từ lối đi phía sau của nhân viên làm việc, đến phía sau hội trường kí tặng sách bán ra, nhân viên làm việc cũng đang khẩn trương khuân vác sách, điều chỉnh thiết bị gì đấy, đi tới đi lui rất náo nhiệt, mà bên kia mẹ ruột cũng là vội vàng ký tên và trao đổi với fan hâm mộ.

Có một phụ tá lên Lộ Lộ nhìn đến phía sau của cô, từ từ đã chạy đến, cười híp mắt đưa lên một quyển đóng gói tinh xảo 《 Tân hôn ba mươi năm 》, vừa cười vừa nheo nheo nói: "Giáo sư bảo cho tôi đưa cho cô, lo lắng cô đã đến rồi không có việc gì làm, đã nói để cho cô vừa đọc sách vừa đợi ngài ấy."

Tiểu Phàm thuận miệng hỏi một câu: "Sách này đóng gói rất đặc biệt nha, những quyển khác giống như không quá giống nhau."

Lộ Lộ vô cùng hâm mộ nói: "Đây vốn là bản đặc biệt, lúc trước giáo sư bảo là muốn cho một độc giả đặc biệt, tất cả mọi người suy đoán sẽ là ai, hôm nay mới biết thì ra là cô. Cô có người mẹ như giáo sư vậy, thật là làm cho người ta ước ao ghen tị rồi."

Tiểu Phàm bình tĩnh mà cười lên: "Tôi cũng cảm thấy như vậy."

Hộp sách bằng da ngoài mặt hình như in bộ dáng áo cưới gì đó, Tiểu Phàm lại gần nhìn một chút, càng phát ra cảm thấy đồ này nhìn rất quen mắt, trải qua Lộ Lộ nhắc nhở mới nhớ tới, đây cũng không phải là thời điểm cô kết hôn xuyên qua sao?

Tiểu Phàm cười: ai nói con gái là cái áo nhỏ thân thiết với mẹ, nên là ngược lại mới phải!

Trên bìa sách trừ bỏ xen hình vẽ, còn có một đoạn chữ nhỏ hành thư dài phiêu dật: gửi con gái thân ái của mẹ, còn nhớ rõ mấy năm trước khi con hỏi mẹ chính là cái vấn đề kia không? Con nói, mẹ, hôn nhân là cái gì? Khi đó có quá nhiều lời nói sẽ nói với con, lại không biết mở đầu từ đâu, vì vậy quyết định, lý luận không thực tế cằn cỗi đoán chừng không thể thỏa mãn những gì con muốn biết, không bằng dùng kinh nghiệm của chính mẹ để cho con một chút ý kiến. Về phần có thể xem hiểu bao nhiêu, lĩnh hội bao nhiêu, mẹ muốn do con tới nói cho con biết mình. . . . .. Đây chính là bối cảnh ra đời của《 tân hôn ba mươi năm 》, dĩ nhiên trong quá trình này không thiếu được trợ giúp của người kia, chính là vai nam chính trong sách —— Cha thân yêu của con. Ông ấy giúp mẹ cùng nhau nhớ lại chuyện xưa xảy ra từ khi chúng ta bắt đầu kết hôn đến bây giờ, dĩ nhiên cũng không thiếu được ông ấy thân thiết phục vụ hậu cần . . . . . .

Bên trên bức vẽ vẫn là Vương giáo sư xinh đẹp đặc sắc ký tên: Vương Diệp Đình. Xem đến đây, hai mắt Tiểu Phàm đã đỏ lên, cô tự nhủ nói: "Nhiều tuổi như vậy còn làm tuyệt hảo gì đó như vậy!"

"Rất tuyệt hảo sao?" Một thanh âm đột nhiên xuất hiện ở bên người, Tiểu Phàm sửng sốt một chút, hỏi: "Làm sao anh ở chỗ này."

Mới vừa hỏi xong, hai người cũng cười. Người đến là Mạc Quân Kha, nhưng anh là tổng giám đốc khách sạn này, lại xuất hiện tại nơi này thật là bình thường đến không có thể bình thường nữa —— như vậy có thể thấy được vấn đề người khác mới vừa hỏi có bao nhiêu thiếu thần kinh.

Thời điểm chờ Quân Kha ngồi xuống, Tiểu Phàm chú ý đến trong tay của anh cũng cầm một quyển sách, hiển nhiên chính là sách của mẹ già viết kia. Tiểu Phàm không cho rằng vì Mạc tổng cũng là người hâm mộ của mẹ, một khả năng rất lớn chính là nhân viên làm việc đưa tặng.

Quân Kha xê vào gần một chút, nhìn sách trên Tiểu Phàm kia, đọc lên một tiếng: "Gửi tới con gái thân ái. . . . . . Quyển này của cô quả nhiên rất đặc biệt."

Tiểu Phàm khép lại quyển sách, cười cười: "Coi như là cho tôi fan ruột này phần thưởng thôi."

Quân Kha: "Tôi đoán chừng từ nơi này trên sách thị vào cái ngày đó lên, cô liền bị vô số độc giả ước ao ghen tị rồi, dĩ nhiên cũng bao gồm cả tôi. Cùng là độc giả tôi đây rất muốn biết, ở dưới sự chỉ đạo của Vương giáo sư, cuộc sống hôn nhân của cô mỹ mãn không?"

Tiểu Phàm sửng sốt một chút: "Ha ha, tốt vô cùng, Mạc tổng nhìn sách này sao? Cái gọi là nguồn gốc nghệ thuật ở cuộc sống, lại vừa ở trong cuộc sống. Cho nên, anh biết đấy, trong sách miêu tả không thể tin hoàn toàn." Lúc nói lời này, Tiểu Phàm không ngừng ở trong lòng nói xin lỗi: mẹ ruột, con thật sự không phải cố ý vạch trần nguồn gốc của mẹ, gì kia, vẫn là chúc mẹ sách mới bán chạy.

Điều này hiển nhiên không phải đáp án Quân Kha muốn, nhưng anh không nóng nảy, tiếp tục mượn đề tài để nói chuyện của mình tiếp nữa, vì vậy xuất hiện đối thoại dưới.

Quân Kha: "Như vậy, Phó Thị Trưởng Dịch có khỏe không?"

Tiểu Phàm: "Anh ấy sao. . . . . . Tốt vô cùng."

Quân Kha: "Thật sao? Tôi bỗng nhiên nhớ đến một chuyện vui, hiệu trưởng của cô lần trước lúc nói chuyện điện thoại với tôi vẫn còn có ý muốn tác hợp tôi với cô, nếu để cho ông ấy biết cô đã kết hôn rồi, đoán chừng ông ấy sẽ rớt mắt kính."

Tiểu Phàm rất muốn nói là, hiệu trưởng đồng chí ở nơi này là nghĩ tác hợp hai người bọn họ, phải là cùng cổ đại má mì cùng cá tính chất —— bán cô nương Chiêu Tài thần!

Chỉ có điều cô vẫn nở rộ nụ cười dối trá: "Mạc tổng, tôi vẫn là câu nói kia, ngàn vạn đừng bị sách làm cho mê muội, đúng rồi, anh kết hôn chưa?"

Hiển nhiên những lời này của cô là câu hỏi, nhưng lại không cần trả lời, bởi vì chính cô rất nhanh tiếp theo nói: "Nếu như anh kết hồn rồi, vậy anh xem hôn nhân của mình cũng biết trong sách có bao nhiêu có thể tin, nếu như anh vẫn chưa, cố gắng tìm người kết hôn như vậy liền đã hiểu, vì vậy sách này càng thêm không thích hợp rồi."

Rất dễ nhận thấy chủ ý của cô chính là vì ngăn cản Quân Kha tiếp tục hỏi nữa, nhưng mà hiệu quả ra ngoài lại có điểm hoảng sợ.

Quân Kha mở một tờ trong sách, thì thầm: "Nhiều năm như vậy, không thể không nghĩ đến ly hôn, chẳng qua là khi thời điểm cái ý nghĩ này sinh ra, tôi sẽ tự hỏi trước mình mấy vấn đề, tôi là thật sự không thể chịu được tiếp tục sống với anh được sao? Nguồn gốc mâu thuẫn của hai chúng ta ở chỗ nào? Có thể xoay chuyển hay không? . . . . . ."

Đọc xong anh ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú Tiểu Phàm, đứng đắn hỏi: "Thời điểm tôi đọc được đoạn này thật muốn biết cô là cách nhìn gì, nếu như cô ly hôn, sẽ xem xét những thứ này sao?" Sắc mặt của Tiểu Phàm không được tốt, bởi vì Quân Kha vừa đúng giẫm lên bãi mìn của cô, cô chịu đựng chỉ là vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười.

Quân Kha hình như không có phát hiện, dừng một chút tiếp tục: "Nếu như cô cân nhắc qua những thứ này vẫn quyết định ly hôn, như vậy cô còn có thể lựa chọn ở một chỗ với chồng trước lần nữa sao?" Đến đây, Tiểu Phàm đã tin chắc người này không phải cố tình thì chính là cố ý, cô nhìn xung quanh, phát hiện nhân viên làm việc qua lại nhanh đến đây rồi.

"Nếu như. . . . . ." Quân Kha còn muốn nói tiếp cái gì, nhưng tay áo lại bị Tiểu Phàm bắt được, chỉ thấy cô cười nói: "Nơi này nói chuyện không tiện, chúng ta đổi chỗ tán gẫu tiếp." Nói xong cô liền một đường kéo Quân Kha đi về phía cửa thang máy, trong mắt hiện lên một tia ánh sáng lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.