Dùng một câu hình dung tình cảnh này chính là: mọi người nên ở vẫn còn, người không nên ở xuất hiện ở đây thì lượn qua lượn lại rồi đi mất. Vì vậy sau khi chiếu theo số vào chỗ ngồi rất dễ dàng có thể phát hiện ra, còn dư lại ba nam một nữ.
Cha vợ Đông Thần là An lão ôn hoà hai người này xa cách đã lâu trò chuyện thật sự là kích tình vô hạn, ông chụp bả vai, ông gật nhẹ đầu, sau đó hàn huyên từ chuyện làm lính đến quản lý bộ đội tiếp đến tán gẫu hành quân tác chiến ngày xưa,... vân vân, hàn huyên từ chuyện làm quan lại đến cơ chế vận hành vĩ đại của chính phủ.... vân vân, quả thực là kìm nén hơn một năm lời nói cũng hận không thể một cái sọt cũng cho đối phương.
Tiểu Phàm nghĩ, Dịch Đông Thần càng làm cho lão gia tử vui lòng hơn, điểm này cũng không phải vô ích, ít nhất đồng chí Tiểu Dịch am hiểu sáng tạo sâu sắc, lợi dụng một đề tài chung này để trao đổi kỹ xảo.
Quân Kha thì ngược lại, anh bởi vì vừa mới "Vận động" xong, nói chuyện vẫn không lưu loát, cho nên ngoan ngoãn làm một học sinh ngoan nghiêm túc nghe giảng, nhưng mà ai biết trong lòng anh muốn nhanh chóng cắm vào người đàn ông này ở trong lúc nói chuyện biết bao nhiêu?
Rốt cuộc, trong chốc lát đang nghe, cảm thấy bọn họ trò chuyện càng ngày càng xa, Quân Kha tỉnh ngộ lại, anh nên mưu tính đường ra khác. Ánh mắt tập tung ở Tiểu Phàm một bên làm bộ ngắm phong cảnh, anh hiểu được rồi. . . . . .
Vì vậy Quân Kha thay đổi mặt trận, đi đến bên người Tiểu Phàm, cùng cô tán gẫu khơi lên chuyện của Thẩm Niệm Thất: "Huynh đệ của tôi nói anh sẽ cưới họ cô gái họ Thẩm."
Tiểu Phàm có chút thương tiếc, nghe Lý Phỉ nói qua phương diện Thẩm Niệm Thất này đang biểu diễn sẽ có thành tích thật tốt, thế nhưng đã sớm lập gia đình sinh con như vậy, như vậy có nghĩa là tuổi hoàng kim của người phụ nữ bị bỏ lỡ: "Chuyện này đã hỏi Thẩm Niệm Thất chưa, ở cái tuổi này cô ấy gặp phải kết hôn, chuyện như vậy đứa bé dễ dàng không thông suốt, nhưng người đàn ông không thể điên theo, hai người nên suy nghĩ nhiều một chút muốn gì, cũng hỏi ý tứ trưởng bối trong nhà một chút."
Quân Kha cười: "Như vậy xem ra cô còn là chuyên gia lưỡng tính* như vậy, chuyên phân tích vấn đề tình yêu và hôn nhân của cô gái trẻ tuổi ."
*: Ý nói chuyên gia tình yêu cho cả nam và nữ.
Tiểu Phàm đối với lần này chột dạ không dứt, chuyên gia? Cô biết mình nhiều lắm xem như là một chuyên gia, bởi vì cô đây là lấy của thân mình thực tế cho ra kết luận có chút không liên quan đến việc quan trọng. Thật đúng là người mẫu mực, cô là giáo sư của người dân thật đúng là cẩn trọng (thận trọng cẩn thận), càng vất vả công lao càng lớn.
Trò chuyện với nhau thật vui, có một thanh âm mạnh mẽ chen vào: "An giáo sư, đã đến giờ ăn cơm trưa rồi, cô có biết nhà hàng nào ngon đề nghị hay không."
Nói chuyện là An lão, mà Dịch Đông Thần bên người ông vẫn duy trì vẻ mặt ôn hoà, thái độ khiêm tốn.
Tiểu Phàm oán thầm, Dịch Đông Thần cũng chỉ sẽ ở trước mặt ông ấy giả bộ con trai ngoan, may nhờ ông ấy mà được nhờ bộ dạng này! Chỉ là cùng lúc đó vẻ mặt của cô tươi cười nói bên cạnh trường học có một quán ăn món cay Tứ Xuyên không tệ.
Nói xong cô khẽ mỉm cười đối với Dịch Đông Thần, mùa đông năm ngoái, cô tự tay chuẩn bị một nồi lẩu, ban đầu chịu đựng cay quá mức, kết quả Dịch Phó Thị Trưởng chỉ liếc mắt nhìn nhưng một chiếc đũa cũng không động. Sau đó cô mới biết là bởi vì Phó Thị Trưởng không thể ăn cay, ăn một miếng trên người sẽ bắt đầu phát bệnh sởi, da quả thật so với đứa bé còn nhạy cảm hơn.
Đông Thần cười một cái nói: "An giáo sư nói chắc canh sẽ không sai, chúng ta phải đi thử một chút món cay Tứ Xuyên thôi." Ánh mắt của anh ở trên người Quân Kha dừng lại một lát: "Mạc tổng cùng đi chứ, nhạc phụ tôi mấy ngày kế tiếp nghỉ ngơi còn phải làm phiền tâm tư của anh nhiều hơn."
An lão cười đến cực kỳ hiền lành.
Đông Thần chính mình đã lái xe đến đây, mà thời điểm lên xe, An lão để cho Tiểu Phàm ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, nói là để chỉ đường dễ dàng.
Âm nhạc trong xe bắt đầu nổi lên, hai mắt An lão tỏa sáng trong lòng ấm áp, lập tức ngâm nga theo vang lên: "Tôi là một người lính Ái Quốc người dân yêu cách mạng chiến tranh khảo nghiệm lập trường của tôi càng kiên định hơn hắc hắc cầm được báng súng ngay mắt thấy rõ kẻ địch dám can đảm xâm phạm kiên quyết đem chúng tiêu diệt sạch" giọng nói cao vút hùng hồn khiến người ta cảm thấy một người lính tự hào và tín niệm.
Đông Thần đi theo bước chân lãnh đạo cũng ngâm nga lên, bài hát《 tôi là một người lính 》này là anh cố ý chọn lựa, đối với An lão có cuộc sống quân ngũ nhiều năm mà nói, quân ca không thể nghi ngờ là thanh âm thân thiết nhất. Hiển nhiên, nhạc phụ đại nhân yêu thích, anh sớm đã là tìm hiểu rất rõ ràng.
Nhìn tình cảnh này, Quân Kha mỉm cười, nhưng trong lòng lại không cầm được giễu cợt: một người đàn ông chuyên chú nghiên cứu yêu thích của nhạc phụ, cũng không hiểu vợ mình nghĩ muốn cái gì, người như vậy cũng không phải một người đàn ông đại thành công, người xưa không phải nói Thành Gia Lập Nghiệp ư, người phụ nữ gia đình này so với sự nghiệp quan trọng hơn nhiều. Cho nên anh Mạc Quân Kha chắc sẽ không thật lòng bội phục người này, cũng sẽ không đem Tiểu Phàm tặng cho loại người như thế.
Quả nhiên, Dịch Đông Thần chưa bao giờ đánh trận chiến không nắm bắt được phần tanhg. Chỉ là Tiểu Phàm thật muốn xem anh làm thế nào vượt qua được thể chất không ăn cay đó. Cô đi ăn ở quán ăn món cay Tứ Xuyên kia rồi, một hồi trở về, Lý Phỉ và cô còn có nhiều giáo sư đều là mặc quần áo lông vũ đi vào, sau đó lúc đi ra cũng tiêu sái cởi xuống quần áo lông vũ, hướng về phía gió lạnh hô to thật mát thật thoải mái. Có thể thấy được, món ăn cay nhà này đủ khí phách.
Trên đường, Dịch Đông Thần nhận điện thoại, chỉ nghe anh ừ ừ a a trả lời, một câu nói dài nhất chỉ là: "Theo quy định đến xử lý đi, không cần để ý đến nhiều thứ khác. Làm nhân viên chi nhánh của chính phủ, chúng ta cần phải làm chính là làm xong chuyện thuộc bổn phận của mình." Hiển nhiên là giở giọng, chỉ là Tiểu Phàm vừa nghe anh nói như vậy, đã cảm thấy nhất định là người nào gặp xui xẻo. Dịch Đông Thần cũng lấy chính phủ ra dọa đến trên đầu cấp dưới, nếu không cũng là ám sĩ bọn họ: trong tay chúng ta có quyền, xuống tay không cần khách khí.
An lão ở phía sau hỏi: "Tiểu Dịch, con kết hôn với con bé cũng hơn một năm đi, chuẩn bị lúc nào thì muốn đứa bé hả?"
"Cái này. . . . . ." Đông Thần có điều ngụ ý nhìn Tiểu Phàm một cái, hình như là đang đợi đáp án của cô.
Tiểu Phàm phát hiện ánh mắt của những người này cũng rơi vào trên người cô, không khỏi âm thầm hận người họ Dịch, dù sao Mạc tổng ở đây, cô tận tâm đóng vai nhân vật An giáo sư, kết quả anh thế nào cũng phải cấp ra cho mình vấn đề khó khăn. Nghĩ đến đây, cô nở rộ nụ cười, đối với An lão nói: "Cha, chờ Đông Thần ổn định công việc rồi, chúng con suy nghĩ thêm chuyện muốn đứa nhỏ. Nếu không anh hai đầu lo chạy gia đình và sự nghiệp này, tinh lực của anh cũng không chịu nổi nha."
Thời điểm nói đến hai chữ "Tinh lực", cô khẽ dừng lại một chút, dịu dàng nhìn Đông Thần một cái, bộ dáng kia hình như là nói, người khác ở trên giường cái kia không được.
Đông Thần cười có chút khó coi, chỉ là ngoài dự đoán, anh đưa tay về phía bộ ngực của Tiểu Phàm. Nhẹ nhàng đem lấy cổ áo của cô nhấc lên trên nói, cơ thể hơi ngang nhiên xông qua, nhỏ giọng nói: "Buổi sáng đã nói với em thêm bộ quần áo, làm sao lại không nghe rồi, năm nay thân thể em vẫn không được, anh chính là chuyện kia không yên tâm nha."
Tiểu Phàm cứng đờ ở tại chỗ không dám động, cô cũng không dám làm ra bộ dáng kháng cự, ngộ nhỡ An lão nhìn ra cái gì liền không tốt, nhưng Dịch Đông Thần con mẹ nó tuyệt đối là vạch mặt cái gì đều không quản. Làm ra dáng vẻ nhỏ giọng nói chuyện, nhưng thanh âm của anh làm sao lại cũng truyền đến trong lỗ tai người phía sau!
An lão cười thầm, tạm thời đây là lời nói tán tỉnh giữa vợ chồng son, làm sao biết nơi này là cây kim so với cọng râu, ai cũng không dễ dàng buông tha người nào.
Sắc mặt Quân Kha không được tốt, nếu là anh không thấy hai người này giống như đùa giỡn thân mật thắm thiết, đại khái anh có thể đem chuyện tình Tiểu Phàm bọn họ đã ly hôn lộ ra ngoài, chỉ là hạng mục lựa chọn này đối với Tiểu Phàm mà nói là một phen sắc bén, tuyệt đối có thể tổn hương cô không nhẹ. Mà tất cả chuyện tình sẽ tổn thương Tiểu Phàm, Mạc Quân Kha anh sẽ không làm. Anh không thể không thừa nhận, lần này muốn thông qua gần gũi với An Ba đến tiến thêm một bước cô lập Dịch Phó Thị Trưởng kế hoạch trên đường chết non.
Tình thế trước mặt hiển nhiên có lợi đối với Dịch Đông Thần, Quân Kha tiếp tục ở lại nhưng mà cũng chỉ làm Lục Diệp chứng kiến bọn họ người một nhà yêu thương lẫn nhau. Vừa đúng lúc này công ty gọi điện thoại đến, anh đã hạ quyết tâm tìm cơ hội xuống xe, tìm cơ hội khác, chuyển bại thành tanhg.
Chỉ là không ngờ sau khi nhận điện thoại, sắc mặt của Quân Kha nhưng mà lại như là bỏ vào trong hầm băng, từng chút đông lại. Lông mày ngọn núi rối rắm ẩn chứa tức giận và kích động muốn đánh người, vào lúc này nếu không phải còn có Tiểu Phàm và An Ba ở đây, Quân Kha nhất định giơ quả đấm lên chào hỏi đến trên người Dịch Đông Thần!
Quân Kha nói trong công ty có chuyện, sẽ tìm cơ hội khác lại mời bọn họ ăn cơm, sau đó liền vội vàng rời đi, nhìn anh lúc đi còn vẫn cầm điện thoại di động, thời điểm gọi điện thoại vẻ mặt nghiêm túc, nhìn dáng dấp thật sự là xảy ra chuyện không nhỏ.
Đồng chí An lão nhìn bóng lưng Quân Kha, cười nói: "Ngược lại đứa bé trẻ tuổi đầy hứa hẹn, thân thể không tồi, chỉ là không biết nhân phẩm như thế nào." Nói qua anh lại hỏi Tiểu Phàm: "Con gái, con là thế nào quen biết với cậu ấy?"
Đông Thần tay đè ở trên tay Tiểu Phàm, không tự chủ tăng thêm sức lực. Nhưng mà anh rất nhanh phản ứng kịp, ở trước khi Tiểu Phàm mở miệng, nói: "Sau khi Tiểu Phàm làm hành chính tiếp xúc không ít người, Mạc tổng này cũng là một người trong đó. Cha, trước kia cha không phải lo lắng Tiểu Phàm không làm được phu nhân quan chức ư, sự thật chứng minh, cô ấy làm rất xuất sắc, không có chúng ta, cô ấy cũng có thể một mình đảm đương một phía."
Tiểu Phàm chỉ cảm thấy mũ cao từ bầu trời thẳng tắp rơi vào trên đỉnh đầu cô, ép đến mức cô một chút khuyến khích cũng không có, cô làm trợ lý của hiệu trưởng so với bản thân hiệu trưởng còn thoải mái hơn, hiệu trưởng còn chăm sóc cô giống như chăm sóc con gái ruột, công việc nặng nhọc không cần làm, công việc nhẹ nhõm tiền lương tiền thưởng chiếu theo không lầm.
Cuộc sống này chính là cầm kèn đồng nhỏ nói cho người khác biết: người này có người đứng sau, hậu thuẫn phía sau cực kỳ cố chấp. Sau đó chờ người khác lộ ra nét mặt ghen tị ước ao ở sau lưng đoán tới đoán lui nói ngắn nói dài.
Tiểu Phàm híp híp mắt, dịu dàng như dao mà liếc mắt nhìn về phía Dịch Đông Thần, nói: "Đông Thần, đến quán món cay Tứ Xuyên."
An lão cười ha ha hai tiếng: "Món cay Tứ Xuyên tốt, hương cay thơm mát, ăn đủ hăng hái. Con gái, con còn nhớ rõ ba đã nói với con chính là người chuyên ăn cay chú Tiêu kia không? Mỗi lần về Tứ Xuyên một chuyến lão gia ông ấy đều mang một bao tải Lạt Tiêu trở lại, sau đó sắp xếp tất cả mọi người tranh nhau đi phân chia Lạt Tiêu của ông ấy, mỗi một người đều ở trần ăn, cả người đều là dùng không hết sức lực. . . . . ."
Đông Thần chỉ là trấn định nghe, đối với nụ cười khiêu khích của Tiểu Phàm cũng một mực tiếp nhận. Anh khẽ mỉm cười, cô vợ yêu bé nhỏ này của anh cũng học xong tranh giành trái đối lập với nhau, từng bước từng bước mà ép sát, được, rất tốt! Trước đây không nói anh rốt cuộc có thể ăn cay hay không, dựa vào tình cảnh hôm nay, tối nay anh sẽ khiến cho cô vợ yêu nhỏ bé này một niềm vui bất ngờ thật lớn, đảm bảo khiến cho cô lệ nóng quanh tròng, cúi đầu nhận sai.
Anh tên là Dịch Đông Thần, làm sao chịu thiệt, anh sẽ đòi lại từ chỗ khác.