Ngâm Vịnh Phong Ca

Chương 1: Xuyên qua : Phi Nhi hảo mê người




Quân Kha vừa trở về đã nghe kể lại việc ngài phó cục ham mê dịch vụ mát xa đang muốn cưỡng bức phụ nữ. Quân Kha không vui, cho là người nhân viên bên cạnh không biết thức thời, ông ta làm trong cục giáo dục, nếu đắc tội với nhân vật lớn như thế, chỉ tổ thiệt hại cho bản thân.

Quân Kha dự định đi xem qua một tẹo, anh ta còn bảo thủ hạ tìm thêm mấy cô gái cho ông ta, còn chuẩn bị thêm “phòng tổng thống” để chuộc lỗi .

Nhưng là anh không ngờ sẽ thấy một màn như vậy, Tiểu Phàm bị lão cục phó ôm chặt, cái miệng dính đầy mỡ màng của ông ta đang làm loạn trên mặt cô, còn tay ông ta đang cố cởi quần Tiểu Phàm. . . . . Một màn này khiến lửa giận trong lòng Quân Kha tăng ba ngàn thước, trực tiếp đạp tung cánh cửa chưa được gài chốt an toàn, sau đó nắm cổ áo lão cục phó, đẩy lão ta vào tường dần cho một trận, một đấm, hai đá. . . . . .

Nếu không có thủ hạ của anh ta ngăn cản, thì mạng của lão phó cục đã đi tong, ông ta khập khiễng rời đi, trước khi đi ông ta còn hung dọa bọn họ, nói: "Mày, còn mày nữa, tất cả coi chừng tao đó."

Tiểu Phàm rốt cuộc thở dài một hơi, hai đùi mềm nhũn ngã trên đất. Cô nhớ tới chuyện vừa rồi, cảm thấy giống như một giấc mộng, nếu quả thật bị tên mập kia xâm hại, cô nghĩ nên...hận nhất chính là bản thân cô.

Quá tự tin, tự cho rằng mình có thể đối phó với một tên háo sắc, vừa có thể thuyết phục hắn kí vào bảng hạng mục vừa an toàn rời khỏi. Thật là ngu mà!

Quân Kha ngồi xổm xuống, ở trên vai cô vỗ hai cái.

Tiểu Phàm không để ý đến anh ta, chỉ là đang cố nôn khan từng trận, muốn đem mùi vị kinh tởm vừa rồi tống ra hết.

Quân Kha gọi cô mấy tiếng, cô đều không có phản ứng, nhìn bộ dạng này của cô, chẳng lẽ muốn nhổ sạch hết nước bọt mới cam tâm.

Quân Kha lấy tay nâng mặt cô, sau đó nhẹ nhàng hôn lên, dùng đầu lưới liếm liếm môi của cô, thời điểm anh buông ra, mặt của anh vinh dự dính đầy nước bọt của cô. Nhưng anh không có lau đi, vỗ bả vai cô, nói: "Tôi đã liếm hết những thứ dơ bẩn, cô yên tâm, dạ dày của tôi đã nhấn chìm hết chúng nó, bảo đảm chúng nó sẽ không bao giờ thấy được ánh mặt trời."

Nghe anh nói xong, Tiểu Phàm rốt cuộc cũng ngừng động tác, cô nhìn Mạc Quân Kha một lát, sau đó kéo áo của anh, đưa lên miệng dùng sức chùi, có lẽ cũng muốn lau luôn mùi vị của anh.

Vì sự xuất hiện của Quân Kha khiến Tiểu Phàm an tâm không ít, cô cuối cùng còn đồng ý để cho anh đưa về nhà, trên đường thì có điện thoại của Dịch Đông Thần.

Thấy tên Dịch Đông Thần lại làm Tiểu Phàm nhớ đến tên cục phó lúc nãy, đều là những quan chức nhà nước, cứ thay nhau hiện trước mắt cô. Cô dập máy, sau đó quay sang nói với Quân Kha: "Tôi đói bụng, chúng ta đi ăn cơm đi."

Quân kha mang cô đến một tiệm Ma Lạt Thang, Quân Kha nói mùi vị của món ăn trong tiệm rất đặc biệt. Sau khi nếm thử Tiểu Phàm rốt cuộc cũng hiểu, cay đến nước mắt chảy ròng ròng, đầu lưỡi tê dại đến phát run, rất rát, quả nhiên là Ma Lạt Thang.

Ăn những món này, Tiểu Phàm vừa cười vừa khóc, tức giận hầm hừ: "Thật con mẹ nó thoải mái, giống như tôi đang thoải mái đánh chết những tên khốn kia. . . . . ."

Quân Kha chuẩn bị khăn tay, chờ Tiểu Phàm gào xong thì đưa cho cô.

Tiểu Phàm lấy khăn lau nước mắt, nước mũi, lúc này mới giật mình, ồ lên một tiếng: cái khăn này nhìn rất quen mắt, hình như trước kia cô từng có một cái, sau đó mất đi lúc nào cô cũng không hay.

Quân Kha đoạt lại chiếc khăn dính nước mắt, nước mũi của cô, sau gấp lại cẩn thận bỏ vào túi.

Tiểu Phàm trợn tròn mắt khi thấy hành động của anh, cô ngại ngùng, nhắc nhở một tiếng: "Mạc tổng, đưa cho tôi đi, tôi giặt sạch rồi trả lại anh."

Quân Kha nói: "Không cần, tôi sẽ không quen khi nó không có ở bên cạnh tôi."

Lời nói này lại để cho Tiểu Phàm sững sờ, cô cảm thấy rất tò mò, đến tột cùng vì sao Mạc tổng lại quý trọng một chiếc khăn tay đến vậy. Sau đó cô nghĩ tới nghĩ lui, mới vừa rồi mình vô tư lấy khăn lau nước mắt, nước mũi, như thế có quá đáng không?

Vì báo đáp ơn cứu giúp của Quân Kha, cũng vì cảm tạ bữa ăn, còn có đền bù việc cô làm dơ khăn tay của anh, Tiểu Phàm hướng Quân Kha nói "Mạc tổng, nhất định anh phải cho tôi cơ hội được mời anh một bữa."

Quân Kha cười, việc này không hẹn trước được.

Ăn xong thì miệng vừa cay lại vừa nóng, khóc lóc cũng đã xong, tâm tình Tiểu Phàm cuối cùng cũng ổn định trở lại. Ở dưới lầu, cô vẫy tay với Quân Kha, hẹn gặp lại. Vừa quay đầu đã thấy chiếc xe của cơ quan nhà nước, trông bảng số, chính xác là xe của Dịch Đông Thần .

Tiểu Phàm thở dài, nghĩ thầm cả đêm giằng co còn chưa xong, tí nữa lại phải tiếp tục.

Nhưng là ngoài dự đoán, Dịch Đông Thần đối với việc Tiểu Phàm không nhận điện thoại của anh chẳng chất vấn lời nào, chỉ là dùng sắc mặt âm u nói "Đi tắm rồi ngủ đi." Mà khi ở trên giường, anh cũng không làm gì cả, quy củ ôm Tiểu Phàm ngủ.

Điều này khiến Tiểu Phàm cảm thấy cả ngày hôm nay tương đối kì lạ.

Tiểu Phàm đã chuẩn bị đủ tâm thái, sẵn sàng tiếp nhận chỉ trích của hiệu trưởng, dù là bị đuổi việc cũng chấp nhận. Kết quả, hiệu trưởng có chuyện phải lên cục.

Buổi trưa Lý Phỉ tìm cô đi ăn cơm, Tiểu Phàm lại không có khẩu vị. Lý Phỉ hỏi: "Hôm nay cậu là lạ, lại giận dỗi với tiểu Dịch?"

Tiểu Phàm kể lại sơ qua chuyện của cục phó, kết quả Lý Phỉ không thèm an ủi cô thì thôi, lại còn cười phá lên.

Tiểu Phàm thật sự quá đau lòng rồi, cô đã tạo nghiệt gì, lại quen phải đưa bạn xấu như này. Chỉ là Lý Phỉ cười xong, rồi thông báo cho cô một việc, khiến lòng cô cũng thoải mái.

"Nghe nói lão cục phó đó, sáng này đã bị cách chức đưa đi điều tra rồi, hình như bị tố cáo ăn hối lộ, nhưng cụ thể thì chưa rõ. Còn nghe nói, hôm nay lão bị người ta đánh cho một trận, giờ còn nằm trong bệnh viện, đoán chừng bây giờ đang trong bệnh viện, tức giận dậm chân!"

Tiểu Phàm rất muốn hoan hô ông trời có mắt , không cần quản vệc ai đã sửa lại tội cưỡng bức của ông ta, đối với Tiểu Phàm đã đủ thống khoái. Vì vậy cô trở nên hăng hái chiến đấu với bữa cơm, những tâm tình xấu cũng theo gió bay đi.

Lúc hiệu trưởng trở lại, dù ngoài sáng hay trong tối cũng cố an ủi cô nhiều hơn, trong đoạn thời gian kế tiếp, Tiểu Phàm trở thành giáo sư thoải mái nhất trường. Lý Phỉ mỗi lần thấy Tiểu Phàm chỉ ngồi nhàn nhã trong phòng làm việc, viết bài luận, không khỏi cảm thán: vận khí của cậu quá ngon rồi đó!

Tiểu Phàm bỏ cuộc, cô đã nộp đơn từ chức nhiều lần, nhưng vẫn chưa có kết quả. Mỗi lần cô xin từ chức, hiệu trưởng sẽ khẩn trương hỏi cô, có phải không hài lòng với công việc hiện giờ hay không, hoặc là trong trường chịu phải ấm ức. . . . . . Bộ dáng kia, y như đối với con gái ruột, ngược lại càng làm cho Tiểu Phàm không tiện mở miệng nói chuyện.

Chẳng qua là loại công việc chỉ nhận lương mà chẳng làm gì sao có thể bảo đảm cuộc sống sau này. Trước không nhắc đến những lời đồn kia, thì trong lòng Tiểu Phàm cũng vô cùng trống rỗng. Nguyên do là vì không muốn ba cô ở tỉnh ủy, mẹ lại là một doanh nhân thành đạt mà khiến cho người khác không thèm để mắt đến những cố gắng của cô. Cho nên việc kết hôn với Dịch Đông Thần cũng phải che dấu, nói gì đến chuyện ly hôn.

Nhưng trải qua một hồi nháo loạn như vậy, tin đồn truyền xa, lời đồn về bối cảnh của cô đã vang xa rồi. Có người nói cô gần quan lớn, làm người tình, làm tiểu tam, có người lại nói bối cảnh gia đình cô rất tốt. Dĩ nhiên ngoài hai lời đồn này, ở phía trước cò có rất nhiều “lời nổ”, người ta càng ngày càng say sưa đồn thổi.

Nếu là Tiểu Phàm ngày thường ngay thẳng không sợ lời bóng gió, dĩ nhiên sẽ không để ý những lời đồn đãi này, nhưng cô chột dạ, cô không thể không thừa nhận, trong những lời đồn có ít phần là thật. Cô giờ có bị tính là người tình của Dịch Đông Thần không? Bởi thế, ý tưởng từ chức ngày càng trở nên khẩn cấp.

Buổi tối Dịch Đông Thần lại không mời mà tới, anh đem thư từ chức thả vào tay Tiểu Phàm, mặt lạnh nói: "Đừng làm những việc không có ý nghĩa."

Tiểu Phàm nở nụ cười, nói: "Cám ơn anh, như vậy giúp tôi tiết kiệm thêm tờ đơn ngày mai."

Đông Thần lại bị Tiểu Phàm chọc cho tức điên, công việc của anh hiện rất có vấn đề cần giải quyết, nhưng anh vẫn tận lực dành thời gian giải quyết những vấn đề của cô, đồng thời còn muốn cùng cô chen chúc vào một phòng nhỏ hẹp, dây dưa không dứt. Chỉ sợ sợi dây ràng buộc của hai người bị đứt, thì đoạn tình cảm này mãi mãi không thể cứu vãn.

Đáng tiếc Tiểu Phàm luôn là có bản lãnh làm nghẹn họng anh, Đông Thần đi ra ban công, hút một điếu thuốc xong mới dừng lại. Nghĩ bản thân mình là ngươi chu toàn, kết quả lại bị Tiểu Phàm biến thành một đứa trẻ lớn đầu thiếu kiên nhẫn, quả nhiên cô chính là oan gia cả đời của anh.

Lúc trở về phòng, Tiểu Phàm đã co người trong một góc giường, giả bộ ngủ, Đông rón rén lên giường, anh lấn người ôm chặt Tiểu Phàm, vùi đầu vào cổ cô, nói: "Nếu như em không thích phần công tác này, cứ nói, tôi sẽ buông tay."

Tiểu Phàm buồn bực lên tiếng: "Anh sớm nên buông tay ."

"Ừ, tôi không nên nhúng tay vào công việc của em, nhưng là Tiểu Phàm, tôi cũng biết sợ, lo lắng một khi em từ chức, tôi sẽ vĩnh viễn mất em." Anh lật người cô lại, hôn ánh mắt của cô, nói tiếp, "Xuất hiện chuyện của tên súc sinh kia, là lỗi của tôi. Em có biết ngày đó tôi đã lo lắng đến mức nào không, tôi gọi vô số cuộc điện thoại cho em, bỏ tất cả công việc để chờ em, cuối cùng cũng chờ được, tôi mới phát hiện mình là kẻ vô năng như vậy, lại có thể để em bị ức hiếp ngay dưới mí mắt của mình."

Tiểu Phàm mở mắt, nhìn anh một cái: "Tôi biết chuyện của cục phó là do anh xử lí, buổi sáng cho người đánh ông ta, cũng là anh phải không?"

Trong mắt Đông Thần có phần ngoan độc: "Tôi hận mình chưa đủ năng lực để giết chết kẻ đó."

Tiểu Phàm trong nội tâm khẽ động đậy, chủ động dâng lên nụ hôn của mình, ít nhất giờ khắc này cô cảm nhận được mình là bảo bối được bảo hộ trong lòng bàn tay anh, Được người mình yêu yêu thương là chuyện vô cùng hạnh phúc.

Một cái hôn dễ đốt lên kích tình, hai người lại quá quen thuộc cơ thể của nhau, càng làm cho chuyện này thêm phần kiều diễm, ấm áp.

Ôm Tiểu Phàm trong bồn tắm, Dịch Đông Thần nói: "Chúng ta phục hôn đi."

Tiểu Phàm sửng sốt một chút, sau đó lấy tay sờ vào môi anh, rồi ôm lấy thân thể anh, tay theo phần lưng anh dò xuống. . . . . . Chỉ nghe Đông Thần nói: "Em quả thật là yêu nghiệt mà trời cao phái xuống hành hạ tôi."

Được anh ôm vào trong ngực dùng sức thương yêu, có cảm giác rất tốt, chỉ là Tiểu Phàm sợ hãi, nếu vội quay về với hôn nhân, bọn họ có hay không lập lại vết xe đổ, ít nhất lòng tin đã từng dao động thì sẽ không chịu nổi lừa dối lần thứ hai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.