Ngắm Tận Non Sông

Chương 48




“Tại sao nói như vậy? Chẳng lẽ ngươi định tìm chết? Đừng quên, tiểu Thịnh nhi vẫn còn trên tay ta! Nếu như ngươi chết, ta sẽ để cho hắn chôn theo ngươi!” Sở Hiên lo lắng nói, trong giọng nói của hắn lại có chút tức giận, chút khổ sở.

Không phải là nàng nghe nhầm chứ?

Mắt Tô Hồng Tụ khẽ nhếch, nhìn chằm chằm vào Sở Hiên.

Người này không tim không phổi, lấy đâu ra khổ sở.

“Haizzz, nói cho ngươi ngươi cũng nghe không hiểu, ta không phải ý đó.”

Tìm chết hả?

Nếu như chịu một chút cản trở, chịu một chút đau khổ đã tìm chết, nàng đã sớm chết tám trăm lần rồi, nàng cũng không phải người, nàng đã sống năm trăm năm.

“Ta có thể đi xuống một chút không?”

“Không thể, bệnh của ngươi vừa khỏi.”

“Bệnh của ta đã khỏi rồi, nhưng mà, ngươi không để ta xuống đi một chút, ta lại muốn bệnh!”

“Được rồi, nhưng nhớ đừng đi quá xa.”

Sở Hiên lại thỏa hiệp, điều này làm cho Tô Hồng Tụ rất kinh ngạc.

Nàng còn tưởng rằng, người chuyên độc đoán như hắn, cho dù như thế nào cũng sẽ không thay đổi chủ ý, cho dù như thế nào cũng sẽ không thỏa hiệp đấy.

“Ôi!” Lúc vừa xuống giường, thân thể Tô Hồng Tụ khẽ lảo đảo, ngã nhào vào lồng ngực Sở Hiên.

“Đừng động.” Sở Hiên nhẹ nhàng ôm nàng lên, cầm trường bào màu đen trên giường nhẹ nhàng khoác lên người nàng, chút lạnh lẽo bị loại trừ, Tô Hồng Tụ co rúc trong ngực Sở Hiên, thân thể chậm rãi thích ứng với thời tiết ấm lại.

Bên ngoài trăng sáng sao thưa, ánh trăng vừa vặn, dưới ánh trăng thanh tịnh và đẹp đẽ, một cơn gió mang theo lạnh lẽo thổi tới, đầu óc Tô Hồng Tụ dần tỉnh táo lại.

Ánh nến hơi yếu, bóng cây loang lổ, trường bào ấm áp, mặt của Sở Hiên dưới bóng đêm lạnh lùng lại có chút ấm áp.

Đây chỉ là ảo giác của nàng, nam nhân lạnh lẽo bạc bẽo như vậy, tại sao có thể có lúc ấm áp.

Ngày hôm sau, trước khi đi Sở Hiên bỏ lại một câu: “Ngươi tốt nhất cứ ngây ngốc trong phòng, hôm nay ta có chuyện, buổi tối không trở lại.” Rồi xuất cung.

Tô Hồng Tụ biết hắn phải đi thu xếp chuyện tặng quà cho Chu đế, cũng không đáp lời, chỉ một mình hết sức tập trung ngồi trên mặt đất tĩnh tọa.

Nàng hy vọng yêu lực của mình sớm hồi phục, sớm biết Sở Dật Đình không tim không phổi như vậy, đi mấy tháng cũng không trở lại nhìn nàng, ban đầu nàng không uổng phí nhiều lực như vậy đi tìm hắn.

Hừ, vẫn là Hồ Cửu ca nói có đạo lý, nam nhân môi mỏng quả thật vô tình vô nghĩa, lòng lang dạ sói.

Về sau nàng sẽ không bao giờ để ý đến những nam nhân này nữa!

Đang hít thở thật sâu, cố gắng điều động linh lực ẩn sâu trong cơ thể mình, lại đột nhiên nghe thấy cửa cung “Lạch cạch” một tiếng bị đẩy ra, có tiếng bước chân truyền tới.

Khó tránh khỏi trong lòng hơi rầu rĩ, mở to mắt nhìn kỹ, tới không phải ai khác, là Sở Vũ.

Không lo lắng và bực bội giống như mấy ngày trước, ánh mắt Sở Vũ nhìn nàng lúc này hết sức sáng ngời, khóe mắt dinendian.lơqid]on đuôi mày cũng mang theo vẻ vui mừng, giống như gặp chuyện gì tốt.

“Tiểu Tụ nhi, ta nói cho nàng biết, ta nghĩ ra một biện pháp!” Sở Vũ say mê cuồng nhiệt nói, đôi mắt to lấp lánh có hồn.

“Cái gì? Chẳng lẽ ngươi có biện pháp dẫn ta đi ra ngoài?” Tô Hồng Tụ không có tinh thần mà nói, khó khăn lắm, nàng mới có thời gian rảnh tu luyện linh lực, Sở Vũ kia lại hết lần này đến lần khác quấy rối.

Hắn tới thật không đúng lúc.

“Đúng, ta đang nghĩ, Hoàng huynh muốn đưa nàng đi, không phải coi trọng dung mạo của nàng sao, ta biết rõ trong kinh thành có một phương sĩ có thuật dịch dung hết sức cao minh, chỉ cần chúng ta tìm được người có khuôn mặt giống nàng, dịch dung nàng ta thành nàng, để cho nàng ta thay thế nàng không được sao?”

“Ngươi cảm thấy cách này có ích? Nếu ngươi biết được phương sĩ này, sao Hoàng huynh của ngươi lại không biết?”

Tô Hồng Tụ không hề cảm thấy hứng thú nói.

“Sao nàng cứ thiếu sức sống trầm trọng như vậy? Ta khó khăn lắm mới tìm được biện pháp cứu nàng, sao nàng không hề vui mừng?”

Sở Vũ nhíu mày, trong giọng nói hơi ấm ức.

Tô Hồng Tụ nghĩ thầm, nếu dịch dung có tác dụng, vừa mới bắt đầu Sở Hiên cũng sẽ không tìm nàng, sở dĩ hắn đi tìm nàng, vì đảm bảo tuyệt đối an toàn.

“Chỗ nào, ta rất vui mừng, sắc mặt ta kém, chỉ vì cả buổi tối đều ngủ trên sàn nhà, hơi lạnh.”

Đây cũng là thật, Sở Hiên hẹp hòi này, rõ ràng giường lớn như vậy, tẩm cung cũng lớn như thế, lại chỉ để cho nàng ngủ trên sàn nhà, cho tới bây giờ cũng không chịu chuyển một giường lớn vào Đông cung.

“Tại sao Hoàng huynh lại như vậy chứ? Thật sự không biết thương hương tiếc ngọc.” Sở Vũ hơi oán giận.

Tô Hồng Tụ thầm nghĩ, nếu Sở Hiên biết thương hương tiếc ngọc, ngay từ đầu đã không đưa nàng đi.

“Hoàng huynh kia của ngươi quá yêu sạch sẽ, có lẽ sợ ta làm dơ tẩm cung của hắn thôi.” Tô Hồng Tụ khẽ nhói, lúc nhắc dfienddn lieqiudoon tới Sở Hiên, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại.

“Tụ nhi, nàng không cần nói như vậy, ta thấy, Hoàng huynh thật lòng với nàng, chỉ có điều bản thân huynh ấy không cảm thấy được.”Sở Vũ cố gắng an ủi Tô Hồng Tụ, hắn thật lòng chúc phúc cho hai người bọn họ, dù sao đối với hắn, Hoàng huynh quan trọng hơn bất cứ kẻ nào.

“Hắn? Thật lòng?”

Tô Hồng Tụ trừng mí mắt lên, đã nhìn ra vô cùng sùng bái với Sở Hiên trong lòng Sở Vũ, sợ rằng cho dù Sở Hiên làm cái gì, nói gì, là đúng hay sai, hắn đều có khả năng tìm được lý do.

“Nàng đừng không tin, mấy ngày nàng bị bệnh, Hoàng huynh vẫn cực nhọc ngày đêm chăm sóc nàng, ta chưa bao giờ thấy huynh ấy đối xử với ai như vậy, hơn nữa, huynh ấy sẽ không để ý mồ hôi của nàng dính ướt quần áo huynh ấy, nàng không biết, trong ngày thường có  người rót nước bắn lên người Hoàng huynh, huynh ấy cũng sẽ nổi giận.”

Tô Hồng Tụ thật sự không muốn nghe Sở Vũ nhắc tới Sở Hiên nữa, nàng nhíu đôi mày thanh tú, khai thác đề tài: “Sao hôm nay ngươi lại có thể đi vào rồi hả? Không phải Hoàng huynh ngươi nói không để cho ngươi nhảy vào nơi này một bước sao? Ngươi không sợ chờ khi hắn về, hắn sẽ trách tội ngươi?”

Đi nhanh đi, đừng làm trở ngại ta tu luyện.

“Nàng cũng không biết, Hoàng huynh ta miệng cứng lòng mềm, huynh ấy tuyệt đối sẽ không phạt ta đâu. Đúng rồi, nàng đi theo ta, chúng ta cùng đi chợ phía tây xem một chút, có người nào có dáng dấp giống nàng không.”

Chợ phía tây là chợ mua bán người nổi tiếng Đại Lương, nơi đó đặc biệt mua bán đầy tớ, phần nhiều là tù binh bắt được từ địch quốc.

“Ta không đi.” Tô Hồng Tụ lười biếng nói, linh lực khô kiệt quá lâu, nàng cảm thấy ngay cả hơi sức đi bộ cũng không có.

“Nàng không muốn đi cũng phải đi!”

Sở Vũ không nói lời nào, kéo Tô Hồng Tụ ra khỏi Đông cung, lên luôn một chiếc xe ngựa bằng gỗ đỏ.

Xe dừng trước cửa chính một đình viện, tấm biển trên cửa viết ba chữ to “Thải Hoa lâu” rồng bay phượng múa.

Tô Hồng Tụ hơi kỳ quái, nơi này xem ra không giống nơi buôn bán? Tráng lệ, người đến người đi, ngược lại giống một tửu lâu cao cấp.

“Ngươi cứ đi theo ta trước.” Sở Vũ đột nhiên kéo Tô Hồng Tụ sang bên cạnh, vào một gian khách điếm nhỏ sát dieenndkdan/leeequhydonnn Thải Hoa lâu, đổi trang phục nam cho Tô Hồng Tụ, trên mặt cũng thoáng dịch dung, nhìn có vẻ thật giống một nam nhân.

“Làm gì? Không phải đi mua người sao? Trực tiếp đi vào không được à?”

Tô Hồng Tụ khó hiểu, vẻ mặt kỳ quái nhìn Sở Vũ.

Mắt Sở Vũ lóe lên nhìn Tô Hồng Tụ, lúc này hắn đã phát hiện, Tô Hồng Tụ vốn không biết Thải Hoa lâu là kỹ viện.

Không khỏi ửng đỏ mặt, lấp la lấp lánh mà nói: “Nữ nhân chợ phía tây đều là người khác chọn còn dư lại, đã sớm không có hàng tốt, chỉ nơi này mới có. Cái đó, nàng cũng đừng hiểu lầm, ta lần đầu tiên tới đây.”

Giờ phút này Tô Hồng Tụ đã đọc được Thải Hoa lâu là kỹ viện trong lòng Sở Vũ, nên cũng không nói thêm gì nữa, tùy ý Sở Vũ kéo nàng vào Thải Hoa lâu

Sở Vũ vừa đi về phía trước, vừa không nói lời nào đưa tay dắt tay Tô Hồng Tụ, Tô Hồng Tụ hơi kinh ngạc, dùng sức đưa tay ra đằng sau: “Này! Bây giờ ta là nam nhân, hai nam nhân nắm tay nhau, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy kỳ quái?”

Sở Vũ cũng phát hiện người chung quanh nhìn mình chằm chằm, ngượng ngùng cười một tiếng, buông lỏng tay ra.

Tô Hồng Tụ vốn ngày thường xinh đẹp, mặt như phù dung, hóa trang thành nam nhân, nghiễm nhiên thành một công tử điển trai nơi trần thế.

Sở Vũ cũng không kém bao nhiêu, Tô Hồng Tụ phát hiện, người họ Sở bọn họ đều có tướng mạo hết sức đẹp, hơn nữa đều vô cùng giống nhau, chắc được di truyền từ phụ thân của bọn hắn, lão sắc quỷ Lương đế kia.

Hai người đi qua chỗ nào, chỗ tới truyền đến xôn xao, gần như tất cả mọi người đều nghiêng đầu, nhìn bọn họ chằm chằm.

Đi qua một đình viện thanh nhã rất khác biệt, Tô Hồng Tụ tò mò nhìn chằm chằm vào nữ tử bên trong, nàng phát hiện trong đó thật sự có mấy dung mạo như tiên trên trời, không kém Lương Hồng Xu Oanh Oanh, đáng tiếc số mạng các nàng không tốt, Lương Hồng Xu và Oanh Oanh có thể đại phú đại quý, tận hưởng vinh hoa, mà các nàng ấy lại chỉ có thể tựa lan can mà cười, đón tới tiễn đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.