Ngắm Tận Non Sông

Chương 44: Mất đi một phần kí ức




Editor: May

Trường Sinh xoay người sang chỗ khác, ngón tay thon dài xoa một chút ở trên cửa sổ thủy tinh, sau một lát, rốt cuộc cậu ta vẫn quyết định: “Anh giúp chị ấy một chút đi, chuyển tới bệnh viện tốt một chút.”

Hà Dĩ Kiệt ngẩn ra, đáy mắt lại có một chút ánh sáng ngọc rực rỡ: “Cậu, cậu quả thật nghĩ như vậy?”

Trường Sinh nghiêng mắt nhìn hắn: “Tôi còn chưa có ích kỷ đến mức lấy tính mạng của chị ấy làm lợi thế.”

Hà Dĩ Kiệt đột nhiên có chút thẹn thùng, nhưng nháy mắt hắn liền thu liễm thần sắc nói: “Cậu yên tâm, tôi lập tức sai người đi làm, chỉ là...”

“Chỉ là tôi muốn đưa cô ấy đến thành phố C, ở bên cạnh, có một số chuyện không tiện.”

“Sao lại không tiện?” Lông mày Trường Sinh liền treo ngược lên, cười lạnh một tiếng: “Tôi ngược lại đã quên, chính là rất không tiện, đàn ông có nhà có vợ, sao lại có thể vội trước vội sau vì sinh mạng một người phụ nữ khác...”

“Là tôi có lỗi với cô ấy.” Hà Dĩ Kiệt mặc cho cậu ta ở một bên châm chọc khiêu khích, hắn chỉ là bộ dạng phục tùng rũ mắt, nhẹ nhàng cầm tay Tương Tư, vì do truyền dịch, tay cô rất lạnh, hắn cẩn thận từng li từng tí cầm đầu ngón tay lạnh lẽo của cô vào trong tay ấm áp, ánh mắt giằng co ở trên mặt của cô, làm thế nào cũng không dời đi được.

Trường Sinh đứng ở một bên nhìn một màn này, ánh nắng sau giờ trưa chiếu vào theo cửa sổ, ve ngoài cửa sổ kêu không ngừng một tiếng lại một tiếng, hơi nóng làm cho người ta nôn nóng bất an, miệng khô lưỡi khô. Trong đôi mắt cậu ta nhìn thấy hai người kia, một nhỏ nhắn xinh xắn đáng thương, một thành thục nội liễm, tuy vừa nhìn sẽ cảm thấy không được tự nhiên nói không nên lời, nhưng nhìn lại, sẽ chỉ cảm thấy bức tranh này rất hài hòa.

Cậu ta xoay người sang chỗ khác, quần áo cũ không che đậy được một thân khí chất thanh tú của cậu ta, ánh nắng ngày mùa hè cũng không có phơi đen cậu ta, cậu ta giống như là một cây trúc xanh tươi đứng ở đó, liếc mắt nhìn, lòng giống như tràn đầy hơi lạnh. Trường Sinh cúi đầu thở dài một hơi, xoay người, như là ngọn gió rất nhẹ lặng lẽ đi ra ngoài.

Một tay Hà Dĩ Kiệt cầm tay Tương Tư, một cái tay khác lại thỉnh thoảng cầm khăn lau mồ hôi cho cô, cô đang truyền dịch, nhưng nhiệt độ vẫn luôn có xu thế tăng lên, lòng Hà Dĩ Kiệt nóng như lửa đốt. Vừa rồi gọi điện thoại cho thư ký Triệu, muốn anh ta an bài thỏa đáng, không biết còn bao lâu nữa, hắn hận không thể lập tức liền mang Tương Tư rời khỏi nơi này...

Trong lòng nghĩ như vậy, lực đạo cầm tay cô bỗng nhiên gia tăng thêm mấy phần, cô bỗng nhiên giật giật, hai lông mày dài nhỏ liền nhẹ nhàng nhíu lại, môi đang mấp máy, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng khớp hàm cắn chặt nói không ra lời...

Trong phòng ồn ào, thỉnh thoảng có người ra ra vào vào không ngừng, tiếng nói chuyện hỗn loạn, âm thanh ầm ĩ huyên náo, cô ngủ không yên, thân thể lăn qua lăn lại hai lần, bỗng nhiên liền mơ mơ màng màng mở mắt ra...

Hà Dĩ Kiệt vui vẻ, đang muốn mở miệng, lại chợt nghe một y tá xông tới, giọng nói bén nhọn hô lên; “Lý Thúy Lan, kêu nãy giờ sao không lên tiếng? Đến phiên cô đi lầu ba phá thai...”

Một cô gái còn trẻ tuổi đáp một tiếng, đá đá kéo kéo đi ra ngoài, toàn thân Tương Tư lại bỗng nhiên run rẩy lên, sắc mặt cô trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh toát ra. Hà Dĩ Kiệt bị dọa, tâm đều nhéo lại một chỗ, hắn cuống quít nghiêng người qua cầm vai của cô ôn nhu gọi tên cô: “Tư Tư, Tư Tư đừng sợ, anh ở đây, anh ở đây...”

Tương Tư sốt mơ mơ màng màng, dần dần thấy rõ ràng người trước mặt là ai, đáy mắt cô bỗng nhiên tuôn ra sợ hãi, tay đột nhiên rút ra từ trong lòng bàn tay của hắn, ống truyền dịch cũng bị cô vung lệch kim, trong nháy mắt một nửa cái ống đều là máu tươi, cô lại hoàn toàn không phát hiện, chỉ che mặt thét chói tai một tiếng lại một tiếng: “Hà Dĩ Kiệt... tôi không có, tôi không nghĩ lấy đứa nhỏ trói buộc anh... Tôi vẫn luôn uống thuốc... Tôi không nghĩ dùng đứa nhỏ ép buộc anh... anh đừng làm vậy... Tôi rất đau... A... Hà Dĩ Kiệt... Van cầu anh... tôi đau...”

Tiếng thét chói tai của cô lấn áp ầm ĩ trong phòng, ánh mắt mọi người đều ném qua đây, Hà Dĩ Kiệt ngồi sững sờ ở chỗ kia, hai tay của hắn gắt gao nắm chặt thành quyền, gân xanh trên trán không ngừng nhảy lên từng cái. Từng tiếng cầu xin của Tương Tư, giống như là kim bạc dày đặc đâm lên trên tim của hắn, đâm vào mỗi một tấc máu thịt của hắn, hắn chưa bao giờ biết, chuyện kia tạo thành ám ảnh lớn như vậy với cô.

Sau khi hắn đón cô trở về từ Cam Túc, cô chưa từng đề cập qua chuyện đứa con kia, cô không đề cập tới, hắn càng chắc chắn sẽ không chủ động nhắc tới. Hắn cho rằng thời gian có thể xóa bỏ thương tổn này, nhưng không biết, hóa ra cô đã sợ đến tận xương tủy. Nếu không phải hiện tại sốt đến thần chí không rõ, chắc chắn cô vẫn sẽ không nói ra một chữ đi, cô quá kiên cường, kiên cường làm cho hắn đau lòng, cũng không biết làm thế nào mới đúng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.