Ngầm Mê Muội

Chương 65: Chương 64: Khép Lại Hiện Tại Để Mở Ra Tương Lai (Hết)




Đại thái thái Vưu thị đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Vương phi, ngươi đây là ý gì?”

“Đại cữu mẫu không cần đa tâm, càng không cần khẩn trương, cũng không phải chỉ kiểm tra ngón tay của mình ngài, tay của Đại cữu, Nhị cữu ta cũng phải nhìn.”

Tô đại cữu không vui nhíu mày: “Vương phi, chúng ta dù sao cũng là trưởng bối của ngươi……”

Khương Tự cười lạnh, không khách khí nói: “Nhưng trong các trưởng bối lại có người hại ngoại tổ mẫu cùng nương của ta. Hai vị cữu cữu cùng Đại cữu mẫu không thẹn với lương tâm, nhìn xem ngón tay cũng không sao đi?”

Mối thù giết mẹ không đội trời chung, vô luận là ai cứ vung tay áo đẩy ngã rồi nói, còn trông cậy vào nàng ôn nhu khiêm tốn ư?

Tô đại cữu còn muốn nói tiếp, Vưu thị lại vươn tay ra, nhàn nhạt nói: “Vương phi muốn nhìn liền nhìn đi.”

“Tay trái.”

Vưu thị đổi tay trái, lòng bàn tay hướng về phía trước lộ ra lòng bàn tay.

Tay của phụ nữ trung niên bởi vì bảo dưỡng thoả đáng, thoạt nhìn vẫn trắng nõn mềm mại như xưa, lòng bàn tay tinh tế không có vết gì.

Khương Tự nhìn chằm chằm ngón thứ ba trơn bóng không nói.

“Vương phi xem xong rồi chứ? Ngón tay trái thứ ba của ta không có vết cắt đi?” Vưu thị cười như không cười hỏi.

Tô đại cữu tự nhiên nhẹ nhàng thở ra.

Nếu thực sự có người hạ độc mẫu thân, ông với Nhị đệ cơ hồ không có lý do gì, mà thê tử với mẫu thân chung quy không phải quan hệ huyết thống, ai lại nói chắc được đâu?

Khương Tự ngước mắt, khóe môi căng chặt: “Đại cữu mẫu tạm thời đừng nóng nảy.”

Nàng đi hướng Tô đại cữu: “Đại cữu xin vươn tay cho ta xem.”

Tô đại cữu xụ mặt vươn tay.

Đối với ngoại tôn nữ này, ông thật sự có chút e ngại.

Lần trước tới thọ yến lão phu nhân, tiểu nhi tử rơi xuống hồ mà chết, lần này đến lại lôi ra chuyện lão phu nhân trúng độc.

Đương nhiên, có thể thay lão phu nhân giải độc là chuyện tốt, nhưng nha đầu này mỗi lần tới hình như đều có sự tình không hay phát sinh……

Tô đại cữu tập võ, trên lòng bàn tay có vết chai mỏng, không thấy vết cắt.

Khương Tự nhìn về phía Tô nhị cữu.

Tô nhị cữu chìa tay trái ra, trên ngón tay thứ ba thình lình có một đạo vết sẹo.

“Nhị đệ!” Tô đại cữu thần sắc đột biến.

Vưu thị hơi giật mình, rồi sau đó khóe miệng nhếch lên.

“ Vết sẹo trên tay lão gia là có một lần luyện võ bị đao cứa một chút, vẫn là ta băng bó cho!” Nhị thái thái Hứa thị vội vàng nói.

Tô nhị cữu trừng Hứa thị một cái: “Lắm miệng!”

Luyện võ bị đao cứa bị thương mình là chuyện vẻ vang lắm sao?

Huống chi lần đó là bởi vì chất nhi Tô Thanh Ý đột nhiên nhảy ra, vì không thương tổn đến chất nhi ông vội vàng thu tay nên lúc ấy mới cứa phải ngón tay.

Mà nay Ý nhi đều không còn nữa, còn nhắc lại mấy cái này làm gì.

Khương Tự nhìn thoáng qua, nhàn nhạt nói: “ Vết sẹo trên tay Nhị cữu là vết thương cũ.”

Lão phu nhân bị bệnh chưa lâu, nói cách khác trùng kia không lâu trước đây mới tiến vào trong cơ thể lão phu nhân, trước đó cần hút máu chủ nhân mà sống, nói như vậy vết sẹo trên ngón giữa của chủ nhân sẽ là mới cũ giao nhau.

Lão Nghi Ninh Hầu mở miệng nói: “Tự nha đầu, ngươi có phải nghĩ sai rồi không, người hạ độc xem ra không ở trong số bọn họ.”

Khương Tự cười cười: “ Đến phòng khác rồi nói sau. Trong cơ thể ngoại tổ mẫu đã không còn trùng hút máu tim, chỉ cần ăn nhiều đồ bổ huyết tĩnh dưỡng thật tốt, thân thể rất nhanh sẽ tốt lên, vẫn là không nên quấy rầy ngài nghỉ ngơi.”

Mọi người chuyển sang phòng khác, ngoại trừ A Man ra không cho một hạ nhân nào ở đây.

Khương Tự ánh mắt lưu chuyển đảo qua trên mặt mỗi người, cuối cùng dừng lại trên mặt Vưu thị.

“Đại cữu mẫu vẫn là vươn tay trái ra đây đi.”

Vưu thị mím môi, trên mặt mang theo phẫn nộ vì bị vũ nhục: “Vương phi, ngài mặc dù thân phận khác biệt, nhưng cũng không thể tùy ý làm tiện nhân được! Không nói ta là trưởng bối của ngươi, cho dù chỉ là một người bình thường không có nửa điểm quan hệ với Vương phi, cũng không nên bị đối đãi như thế --”

Khương Tự bỗng nhiên nắm lấy tay Vưu thị, lạnh lùng nói: “Ai nói bà với ta không có nửa điểm quan hệ, bà chính là hung thủ hại chết nương ta, có mối thù giết mẹ với ta!”

Kiếp trước nàng từng cùng Úc Cẩn học qua mấy chiêu, lực tay lớn, đè lại huyệt đạo nào đó trên cổ tay Vưu thị lập tức làm đối phương không thể tránh thoát được.

“Tự nha đầu, ngươi làm gì vậy?” Tô đại cữu giận dữ, lại quên luôn gọi Vương phi.

Khương Tự không thèm để ý, giương giọng nói: “Nhị ca, giúp muội một tay.”

Khương Trạm xông lên, nâng cổ tay chém vào sau gáy Vưu thị.

Vưu thị trợn trắng mắt ngất đi.

Thế giới tức khắc thanh tịnh.

Khóe miệng Khương Tự hơi co quắp.

Nhị ca thật đúng là dứt khoát lưu loát.

Tô đại cữu giận tím mặt.

“Đủ rồi!” Lão Nghi Ninh Hầu đem tẩu thuốc gõ thật mạnh trên bàn, “Tự nha đầu đã nói như vậy, ngươi còn ồn ào cái gì, chờ nó nói rõ ràng không phải được rồi à.”

Tô đại cữu nhịn xuống lửa giận, nhìn về phía Khương Tự.

Khương Tự phân phó A Man: “Đưa khăn ướt cho ta.”

A Man rất nhanh dâng lên khăn ướt.

Khương Tự cầm lên ngón thứ ba tay trái của Vưu thị, dùng khăn ướt bắt đầu chà lau.

Rất nhanh bụng ngón tay vốn dĩ trắng nõn trơn bóng lộ ra từng đạo vết cắt.

Những vết cắt đó rất nhỏ, mới cũ đan xen.

“Đây là có chuyện gì?” Sắc mặt Tô đại cữu khó coi đến cực điểm.

Khương Tự nhìn về phía ông, giải thích nói: “Rất đơn giản, Vưu thị vì che dấu vết cắt lặp đi lặp lại xuất hiện trên ngón tay, liền bôi một lớp dầu trơn lên trên ngón tay mình.”

Thái thái nhà cao cửa rộng, vết cắt ngoài ý muốn trên ngón tay không tính là gì, nhưng nếu là vết thương xuất hiện lặp đi lặp lại thì thật quá kỳ quái.

Loại dị thường này, căn bản không thể gạt được tỳ nữ bên người.

Vưu thị coi như thông minh cẩn thận, dùng dầu trơn bôi lên lòng bàn tay che lấp dị thường.

“Tứ muội, muội làm sao phát hiện ra?” Khương Trạm nhịn không được hỏi.

Lúc trước Tứ muội chỉ là nhìn thoáng qua, mà dầu trơn kia có màu tương tự với làn da, vết thương lại rất nhỏ dễ dàng che lấp, muốn phát hiện thật không dễ.

Khương Tự nhẹ nhàng sờ soạng chóp mũi.

Khương Trạm bừng tỉnh.

Thì ra Tứ muội là đoán được.

Những người khác thì chẳng hiểu ra sao.

“Nhị ca, đánh thức bà ta đi.”

Khương Trạm gật đầu, nhéo mạnh vào trong người Vưu thị một cái.

Vưu thị ăn đau, từ từ chuyển tỉnh, ánh vào mi mắt chính là vài khuôn mặt với thần sắc khác nhau.

Bà ta bỗng nhiên giơ tay lên.

Vết thương trên ngón giữa tay trái nháy mắt làm sắc mặt bà ta tái nhợt, đáy mắt toát lên hoảng sợ tuyệt vọng.

“Bà hiện tại có thể nói xem tại sao lại hại ngoại tổ mẫu rồi chứ?” Khương Tự lạnh lùng hỏi.

Đối với người hại chết mẫu thân, một tiếng mợ đó nàng không bao giờ muốn gọi nữa.

“Ta, ta không có……” Vưu thị hoảng loạn cãi lại.

Tô đại cữu tràn đầy thất vọng: “Vì sao?”

Vưu thị mím chặt khóe miệng, không rên một tiếng.

Tô đại cữu giơ tay đánh qua.

Khương Trạm theo bản năng muốn cản, liền nghe Khương Tự ho nhẹ một tiếng, lập tức đình chỉ động tác.

Nghe tiếng tát vang dội nện vào trên mặt Vưu thị, Khương Tự cong môi cười cười.

Nhị ca chính là thiện tâm.

Cản làm gì chứ, mối thù giết mẹ, một bạt tai đến cả lợi tức cũng chưa được tính nữa là.

“Nói đi, ngươi vì sao hại mẫu thân?” Tô đại cữu lạnh giọng hỏi.

“Ta không có.” Vưu thị liều chết không nhận.

Có một số việc chẳng sợ tất cả mọi người hoài nghi, cũng quyết không thể chính miệng thừa nhận.

Một khi thừa nhận liền xong đời.

Khương Tự nhìn chằm chằm Vưu thị, ánh mắt lạnh lẽo: “Bà có thể không nhận, nhưng bà tốt nhất nên vì Tô Thanh Tuân mà suy nghĩ một chút.”

Tô Thanh Tuân là trưởng tử của Vưu thị, cũng là đích trưởng tôn Hầu phủ.

Khương Tự lời này vừa ra, ngay cả lão Nghi Ninh Hầu đều nhìn qua.

“Ngươi, ngươi lấy Tuân nhi uy hiếp ta?” Vưu thị vẻ mặt không thể tin được.

Trong ấn tượng của bà ta, Tuân nhi đối đãi với Khương Tự vẫn luôn không tệ, đồ tiện nhân vô nhân tính này!

Khương Tự mỉm cười: “Đúng rồi đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.