Đánh giá: 10/10 từ 8 lượt
Văn án
Tần Hiếu Tắc khi còn ở đại học có ngoại hình xuất chúng, gia thế vượt trội, hắn làm gì cũng đều thoải mái phóng khoáng, vẫn luôn là ngôi sao trong số bạn bè. Càng khiến người ta hâm mộ chính là, hắn còn có một cô bạn gái thanh thuần lại xinh đẹp hoàn mỹ tên Lục Giai Ân.
Ở bên nhau hai năm, Tần Hiếu Tắc vẫn luôn cảm thấy Lục Giai Ân rất yêu mình. Cô từng âm thầm rơi nước mắt khi thấy chân mình bị thương; không bao giờ bỏ lỡ mỗi trận bóng rổ của mình; bí mật vẽ rất nhiều bản phác thảo về mình; mỗi lần mâu thuẫn đều là người đầu tiên cúi đầu lấy lòng; ánh mắt nhìn mình vĩnh viễn là nhu tình như nước…
Hắn thật không ngờ, cô bạn gái đối với mình luôn ngoan ngoãn lại đá mình.
Sau khi chia tay, Tần Hiếu Tắc trầm cảm một thời gian, lại vô tình phát hiện ——Trong lòng Lục Giai Ân vẫn luôn có một bạch nguyệt quang, mà mình chẳng qua cũng chỉ là một người thay thế tương tự. Đó là lần đầu tiên hắn biết, thì ra không chỉ có miệng mà ngay cả đôi mắt cũng có thể lừa người.
Văn án 2:
Trước khi Lục Giai Ân ra nước ngoài, Tần Hiếu Tắc đã lái xe 10 tiếng đồng hồ đến dưới lầu nhà cô. Đợi đến khi đêm tối mờ mịt. Lục Giai Ân và ‘bạch nguyệt quang’ cùng nhau trở về. Ánh trăng che phủ, cả hai tạm biệt nhau dưới lầu. Trong ánh sáng mờ ảo không rõ, ánh mắt Lục Giai Ân nhu hoà, khoé miệng hiện lên ý cười nhàn nhạt.—— Giống như trước đây cô cũng từng nhìn hắn như vậy. Trong nháy mắt, Tần Hiếu Tắc trốn ở trong xe sắc mặt xanh mét, suýt chút nữa bóp nát điện thoại trong tay. Ngày hôm sau, Lục Giai Ân phát hiện trong điện thoại có một cuộc gọi nhỡ. Mà cô cũng không biết rằng, người nào đó đã hút thuốc dưới lầu suốt một đêm.
Lục Giai Ân từng cho rằng, đoạn tình cảm giữa cô và Tần Hiếu Tắc mỗi người đều có tâm tư riêng, chia tay là trong hoà bình. Cô thật không ngờ có một ngày, vị thiếu gia không ai dám đụng này sẽ khóc trước mặt cô.
Văn án 3
Tại buổi triển lãm tốt nghiệp của học viện mỹ thuật Bình Thành, Tần Hiếu Tắc gặp một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng trước tác phẩm của Lục Giai Ân. Người đàn ông biết hắn muốn mua bức tranh, dùng giọng điệu tốt thương lượng: “Ngại quá, tôi thật sự rất thích bức tranh này, nếu có thể ——”
“Không thể.” Tần Hiếu Tắc đánh gãy lời người đàn ông nói, ánh mắt nhìn thẳng qua. Gương mặt này, hắn đã nhìn vô số lần trong bức ảnh. Tần Hiếu Tắc nắm chặt nắm tay, trên mặt lại kiêu ngạo cười: “Tôi, không, cho.”
Phúc hắc ốm yếu mỹ nhân X Ngỗ ngược không kềm chế được đại thiếu gia
Bình luận truyện