Ngải Miến Điện

Chương 150: Pn8




Vì Lam Hạo Nguyệt đã rời đi, Trì Thanh Ngọc cũng không tiện ở chỗ Cố Đan Nham nữa, mang quần áo trở về lại phòng mình ngay đêm đó.

Một mình trong đêm, gió núi lành lạnh, chàng lặng lẽ đẩy phòng ra, không dám vừa vào phòng đã để gậy xuống như bình thường mà vẫn cẩn thận thăm dò dè chừng, đi tới trước bàn.

Có điều chàng nhanh chóng nhận ra, tất cả mọi thứ trong phòng đều được trả về ngay đúng vị trí ban đầu, ghế dựa cũng được đẩy sát vào bàn, không đặt ngang trước giường nữa. Chàng chầm chậm ngồi xuống giường, chẳng biết vì sao, lòng lại dâng lên một nỗi phiền muộn không thể nói rõ.

Chàng ngồi một mình trong bóng đêm thật lâu, cuối cùng thấy đầu óc bắt đầu mông lung, liền cởi áo ngoài rồi nằm xuống giường. Vừa chạm tay, đụng tới cây sáo mình để lại trong phòng khi trước, viên ngọc dưới đuôi sáo vẫn lặng lẽ rũ xuống, tựa như chẳng hề có ai động qua.

Tiếng suối reo ngoài cửa sổ vẫn vang rất rõ, chàng hít một hơi thật sâu, bỗng cảm thấy có một mùi thơm ngan ngát như có như không. Chàng ngồi dậy, đẩy cửa sổ ra, hương kia càng rõ ràng, theo cơn gió đêm hè, thoang thoảng, phảng phất mà quanh quẩn người chàng.

Bỗng nhiên chàng nhớ tới mùi thơm ngửi thấy bên sườn núi cùng Lam Hạo Nguyệt đêm qua.

Cuối cùng Trì Thanh Ngọc không ngồi yên được nữa, sờ soạng bước ra khỏi phòng, dọc theo tường, đi tới cửa sổ bên ngoài. Lúc này trăng treo giữa trời, tiếng côn trùng gáy phát ra từ bụi cỏ, tựa như đang biểu diễn một khúc nhạc du dương. Chàng cẩn thận đi tới mấy bước, bỗng cảm thấy vạt áo mình đụng phải gì đó, liền ngồi xổm xuống, vươn tay ra.

Đầu ngón tay đụng phải lá cây, hình trái tim. Lại sờ dọc theo cành cây, là một bông hoa năm cánh thon dài như đuôi sáo, đang nở rộ.

Mùi hương này thơm ngát, tỏa ra từ bụi hoa.

“Tôi không có ý gì cả, chỉ muốn để anh biết thêm một chút thôi.”

Lúc đó, nàng đã nói một cách lo lắng, bất an như thế đấy.

***

Sau khi về lại phòng, chàng dựa vào đầu giường, cầm sáo trúc, hơi chần chừ rồi khe khẽ thổi ca khúc đã từng thổi ở bờ sông ngoài Đường môn ngày đó.

Nhưng thổi được một nửa, trong lòng cứ cảm thấy không yên, cũng chẳng thể nào đạt tới cảnh giới lãnh đạm, thanh thản ấy nữa.

Bỗng có một cảm giác hoang mang trào dâng từ tận đáy lòng, là một sự thấp thỏm lo lắng chưa bao giờ có.

Trì Thanh Ngọc cảm thấy mình tệ quá, ngâm tụng kinh văn sớm sớm chiều chiều như vậy chẳng lẽ để trang trí thôi sao? Từ trước tới nay, chàng luôn coi mọi sự như mây trôi hững hờ, khi tụ khi tan, tự có số riêng, hoàn toàn không để tâm. Đoạn tuyệt tình cảm, không lo không nghĩ mới là chính đạo. Cũng như dù chẳng biết vì sao có mặt trên cõi đời này, không hay cha mẹ ruột mình là người ra sao, chàng chưa từng đau khổ nghĩ suy, oán trời trách đất gì cả.

Chỉ là một đời hư ảo, sống không vui, có chết cũng chẳng buồn.

Nhưng mấy ngày gần đây, khi thì vui lúc lại tức giận, không lí do gì lại cùng Lam Hạo Nguyệt lên vách núi nghe tiếng thác đổ, càng không lí do mà đuổi nàng đi.

Chẳng lẽ vì tu vi còn thấp, không thể chịu được sự quấy nhiễu của bên ngoài?

Trì Thanh Ngọc chán nản, bỏ sao trúc xuống rồi mò mẫm đến cạnh bàn, mở thẻ tre có khắc kinh văn, đưa tay chạm, lần từng chữ, đọc thầm, khắc ghi.

Suốt cả đêm, chàng đọc kinh không dừng, mãi đến khi trời sáng.

***

Hai ngày sau, Trì Thanh Ngọc dần lấy lại thói quen không có giọng nói của Lam Hạo Nguyệt bên cạnh, lúc này mới cảm thấy an tâm thư thái hơn. Sau giờ kinh buổi sáng, định đi luyện kiếm với Cố Đan Nham, bỗng nghe thấy tiếng Tố Hoài reo lên từ ngoài điện trước: “Sư công, đại sư bá!”

Trì Thanh Ngọc vừa mừng vừa ngạc nhiên đứng dậy, chỉ nghe thấy tiếng bước chân lẫn lộn, đám người Trình Tử Nguyên, Cố Đan Nham ùa ra chào hỏi. Chốc sau, nghe thấy tiếng nói vui vẻ của một cô gái vang lên: “Thanh Ngọc, sư phụ của đệ ra ngoài dạo chơi suốt hai năm, cuối cùng bây giờ cũng về rồi này.”

“Bích Chi, con đừng có làm mất mặt ta trước mặt Thanh Ngọc. Chỉ về trễ có vài ngày chứ mấy.” Hải Quỳnh Tử đeo Trường kiếm, vuốt hàm râu bạc cười khà khà, đi tới nhìn Trì Thanh Ngọc.

Trì Thanh Ngọc mỉm cười hành lễ với hai người, lễ xong mới nói: “Sư phụ, người về trễ tròn một năm rồi. Dù con không nhìn thấy nhưng cũng biết xuân hạ thu đông thay đổi thế nào.”

Hải Quỳnh Tử vỗ vai chàng, nói: “Hai năm không gặp, đứa học trò nhỏ của ta đã trưởng thành.”

“Thanh Ngọc sắp tròn hai mươi, sư phụ về rồi, cũng nên chọn ngày tốt để chính thức thụ điệp cho đệ ấy.” Lâm Bích Chi ở bên nhắc.

Hải Quỳnh Tử cười, quay sang nói với Trì Thanh Ngọc: “Suýt nữa ta quên mất. Đương nhiên ta hiểu rõ phẩm hạnh Thanh Ngọc thế nào. Mấy năm trước không cho con nhận giới điệp (thẻ do quan phủ cấp cho người tu hành) là vì muốn chờ con trưởng thành rồi thì tự quyết định.”

Trì Thanh Ngọc hơi ngẩn ra, Trình Tử Nguyên tiếp: “Thanh Ngọc lớn lên ở Thần Tiêu cung từ bé, gọi là độ điệp cũng chỉ là hình thức vậy thôi.”

“Thì cũng phải làm để chính thức vào Toàn chân phái của chúng ta cho đàng hoàng chứ, không thì chẳng lẽ lại thành danh bất chính, ngôn bất thuận sao?” Lâm Bích Chi cầm phất trần, lại nói, “Thanh Ngọc, ý đệ thì sao?”

Trì Thanh Ngọc thấp giọng thưa: “Vậy xin nhờ sư phụ và sư tỷ an bài.”

Lâm Bích Chi gật đầu khen ngợi, nhìn xung quanh, hỏi: “Ba vị sư đệ, gần đây có một cô nương họ Lam từ Hành Sơn đến đây phải không?”

Trì Thanh Ngọc giật mình, Cố Đan Nham cũng ngạc nhiên hỏi lại: “Sao sư tỷ lại biết?”

Lâm Bích Chi nói: “Trên đường về, tỷ và sư phụ có gặp người của Đường môn, đang đi tìm cô ấy. Nghe nói là mâu thuẫn với cha, thế nên tức giận bỏ đi. Đường Ký Huân có quen biết, thế nên nhờ tỷ quay về hỏi thăm một chút, xem Lam cô nương có tới núi La Phù hay chăng.”

“Quả là Lam cô nương có đến đây, nhưng đã xuống núi rồi, chẳng biết đi đâu.” Cố Đan Nham đáp.

Lâm Bích Chi cau mày: “Nếu cô ấy có thể gặp lại người của Đường môn thì hay, bằng không…”

“Nếu cô ấy không có chỗ nào đi, có lẽ sẽ về Hành Sơn chứ?” Cố Đan Nham nói.

“Đường đến Hành Sơn kì này không được yên.” Hải Quỳnh Tử trầm ngâm.

“Thầy cho con hay với?” Cố Đan Nham và Trình Tử Nguyên đều khá ngạc nhiên.

Thì ra hai năm trước Hải Quỳnh Tử xuống núi ngao du, đến mọi núi sông hùng vĩ. Còn Lâm Bích Chi thấy sư phụ đi lâu không về, liền xuống núi tìm kiếm, sau đó hai người vô tình thế nào lại đến Lư Châu, tiêu diệt nghịch đồ Vu Hạ Chi của Ấn Khê Tiểu Trúc.

Lâm Bích Chi kể lại việc này cho các sư đệ nghe, bảo: “Cực Nhạc cốc, vốn trước đây xưng bá cả một vùng Tương Cống mà dần sụp đổ từ đó, nghe đâu phần lớn địa bàn của Cực Nhạc cốc đã bị Đoạt Mộng lâu chiếm cứ. Nếu Lam Hạo Nguyệt về Hành Sơn một mình, không chừng phải đi qua nơi Đoạt Mộng lâu đang chiếm giữ. Mà tỷ nghe theo lời Đường Ký Huân nói, tính cô nương này cũng hấp tấp, không phải người dễ dàng chịu dàn xếp thỏa hiệp.”

Cố Đan Nham thở dài: “Sớm biết vậy đã không để cô ấy xuống núi một mình…” Anh nói tới đây, không kiềm được nhìn sang Trì Thanh Ngọc, vẫn luôn im lặng từ đầu đến cuối.

Hải Quỳnh Tử và Lâm Bích Chi không biết trước đây đã xảy ra chuyện gì, lại vào điện kể cho mọi người nghe những chuyện mắt thấy tai nghe trên đường đi. Trong suốt cả câu chuyện, Trì Thanh Ngọc chỉ ngồi lẳng lặng, không nói một lời.

***

Sau đó Hải Quỳnh Tử dắt tay Trì Thanh Ngọc, đưa chàng và các đệ tử lên đình Thí Kiếm trên đỉnh Phi Vân. Hai người Lâm Bích Chi và Trình Tử Nguyên cúi người chào nhau, nhất thời hàn quang xen kẽ, các chiêu kiếm liên tục không dứt, trông vừa tiêu sái, vừa quyết liệt. Diễn luyện xong, hai người phi thân tới, lạy dài thưa: “Kiếm thuật đệ tử còn non kém, xin sư phụ chỉ dạy.”

Hải Quỳnh Tử cười nhẹ: “Bích Chi có nhỉnh hơn một chút, Tử Nguyên thì quá câu nệ, sau này nên theo ta đi ngao du bốn bể, để lòng dạ được khoáng đạt hơn.”

Trình Tử Nguyên cúi đầu bảo vâng. Cố Đan Nham lấy Cổ kiếm ra, quay sang Trì Thanh Ngọc nói: “Sư đệ, đệ ra tập với huynh một trận xem, để sư phụ thấy có tiến bộ không.”

Trì Thanh Ngọc rút Cổ kiếm sau lưng, xuống đình theo Cố Đan Nham. Hai người đứng đối diện nhau, cổ tay Cố Đan Nham hơi rung, thanh Trường kiếm Du Long vang ong ong, “Sư đệ, tiếp chiêu!” Kiếm thế đi cùng tiếng vang, xuất ra bao nhiêu là kiếm hoa, chia ra nhắm vào yếu huyệt trên hai vai Trì Thanh Ngọc.

Trì Thanh Ngọc nghe tiếng, đứng thẳng tiếp cận kiếm chiêu không ngừng rung lên kia, tay áo vung lên, bắn trúng mũi kiếm Cố Đan Nham. Cố Đan Nham mỉm cười, lập tức tăng tốc độ, một đạo hàn quang không rời cả trước lẫn sau Trì Thanh Ngọc chút nào, lượn quanh như tia điện không tan. Xưa nay anh nổi tiếng ra chiêu nhanh, lúc không có Hải Quỳnh Tử, anh vẫn thường tập luyện với Trì Thanh Ngọc.

Lúc này thân hình hai người không ngừng biến hóa, Trì Thanh Ngọc đánh trả liên tục, từng chiêu kiếm đang rất mãnh liệt, bỗng dưng chàng nhíu mày trầm ngâm, hai chân khẽ đạp đất, Trường kiếm phóng lên, dưới ánh mặt trời, mũi kiếm phản xạ tia nắng, khiến một thân đạo bào như mờ trong sương khói.

Tiếng kiếm trong vắt, hai thanh kiếm đan vào nhau.

Trì Thanh Ngọc nghiêng người đánh tới, đầu ngón tay khẽ hất ra, Cổ kiếm phi thẳng về phía Cố Đan Nham. Cố Đan Nham lập tức lùi lại ra sau, nâng tay xuất chiêu, đánh vào mũi kiếm Trì Thanh Ngọc đang đâm tới.

Hai thanh kiếm cong vòng, Cố Đan Nham lại mượn lức đẩy ra, Trì Thanh Ngọc nghe thấy âm thanh, nhưng lại không rút lui, chỉ giơ tay áo trái lên che lại, dùng hết sức áp tới.

Cố Đan Nham thấy chàng lại xông tới, vội vàng cất kiếm, bắt lấy cổ tay chàng, nói: “Sư đệ, thế này thì quá lỗ mãng rồi.”

Lúc này Trì Thanh Ngọc mới dừng lại, mũi kiếm trong tay không ngừng rung lên.

Lâm Bích Chi và Trình Tử Nguyên cũng vội vàng đi tới, Hải Quỳnh Tử khẽ nhíu mày: “Thanh Ngọc, con đi theo ta.”

***

Phía sau Thần Tiêu cung có một hồ sen, đương lúc sen đang nở rộ. Lá xanh dập dờn theo gió trên sóng nước, cành đứng thẳng ngạo nghễ, cánh hoa nở bung, hương thơm ngát tỏa ra khắp nơi.

Hải Quỳnh Tử đưa Trì Thanh Ngọc đến đây rồi, nhìn hồ sen trong vắt, nói: “Từ nhỏ con đã không thể nhìn thấy mọi vật, kiếm pháp ta dạy cho con khác với các sư huynh, bớt ba phần mềm dẻo, thêm bảy phần sắc bén, con có biết vì sao?”

Trì Thanh Ngọc cầm kiếm khom người thưa: “Sư phụ sợ con ra chiêu không đủ quyết đoán, nếu gặp kẻ địch mạnh sẽ bị người ta công kích vào nhược điểm. Chỉ có thể dùng tốc độ để dành chiến thắng, chiếm được thượng phong trước khi địch thủ kịp phát hiện chỗ thiếu sót của con.”

Hải Quỳnh Tử vuốt lan can đá, mắt mang ý cười: “Con rất thông minh. Có điều bây giờ ta lại lo kiếm của con đi lệch, dính nhiều sát khí quá.”

Lòng Trì Thanh Ngọc khẽ run, nghĩ tới những lời Lam Hạo Nguyệt đã nói vào hôm chàng một kiếm giết thẳng người của Đoạt Mộng lâu, trách chàng ra tay độc ác.

“Sư phụ, người cũng thấy con không thể luyện kiếm như vậy sao?” Chàng hơi thất vọng.

Hải Quỳnh Tử nhướng mày: “Có ai từng nói như vậy với con à?”

Trì Thanh Ngọc trầm mặc một lát, đáp: “Lam Hạo Nguyệt.”

“Thì ra là cô bé.” Hải Quỳnh Tử cười ha hả, “Cũng khó trách, kiếm của cha con bé, Lam Bách Thần, rất bình tĩnh ổn định, theo phong cách xưa, đương nhiên sẽ không thích kiếm thuật của con.”

Trì Thanh Ngọc khẽ thở dài một hơi.

Hải Quỳnh Tử khoanh tay nhìn chàng, nói: “Hai năm không gặp, sao con trở nên sầu muộn thế này? Con xuất kiếm, muốn nhanh thì đương nhiên không sai. Ta cũng chỉ nhắc con, nhanh không có nghĩa là ác. Với tính cách của con… trước đây ta cũng từng nói, cũng có lúc cần thay đổi, không thể quá tự phụ, nên mở lòng hơn.”

“Đệ tử biết…” Tâm trạng Trì Thanh Ngọc trầm hẳn, cảm nhận làn gió mát thổi tới từ bên kia hồ sen, cùng mùi thơm thoang thoảng như xa như gần.

“Sư phụ, con từng hỏi Trình sư huynh, có phải bình thường họ luôn nhường con không. Nhưng huynh ấy bảo không phải vậy.” Trì Thanh Ngọc nắm gậy trúc, hơi cúi đầu, “Con không biết huynh ấy có gạt mình không.”

“Sao bỗng dưng con lại nghĩ vậy?”

Trì Thanh Ngọc cảm thấy mất mát mà nói: “Con cứ cho là mình đúng… Nhưng gần đây lại thường cảm thấy hối hận… Có nhiều lần, con cứ cảm thấy mình đã nói lời không nên nói, làm chuyện không nên làm.”

“Chẳng hạn như?” Hải Quỳnh Tử có phần háo hức, nhìn kĩ chàng.

Chàng hít một hơi thật sâu, hạ quyết tâm nói: “Con không nên khua môi múa mép, cãi nhau với Lam Hạo Nguyệt. Cũng không nên tối trời mà vẫn lên vách núi hóng gió cùng cô ấy… Sư phụ, dù con không nói chuyện này với ai, nhưng từ hôm ấy trở đi, cứ luôn tự trách. Con vốn nên tuân thủ thanh quy nghiêm ngặt, tránh hiềm nghi, nhưng lại nhất thời hồ đồ, để cô ấy có ảo tưởng.”

“Con bé đã xuống núi từ lâu, con cần gì cứ phải cố chấp nhớ mãi thế?” Hải Quỳnh Tử thản nhiên nói.

Trì Thanh Ngọc ngẩn ra, thất thần thưa: “Vâng, cô ấy đi rồi…” Bỗng chàng ngẩng mặt lên, “Sư phụ, liệu cô ấy có gặp phải người của Đoạt Mộng lâu không?”

Hải Quỳnh Tử khe khẽ thở ra: “Thanh Ngọc, từ ban nãy ở đại điện, con cứ mãi nghĩ về chuyện này. Thế nên lúc đấu kiếm với Đan Nham, trong lòng cũng có tạp niệm.”

Hô hấp Trì Thanh Ngọc nhất thời khựng lại, vội nói: “Sư phụ, con chỉ nghĩ, nếu cô ấy đã đến đây vì mình, trên đường gặp phải chuyện bất trắc, chẳng phải là lỗi của con sao?”

Hải Quỳnh Tử hỏi lại: “Thế con định thế nào?”

“Con…” Tựa như chàng không ngờ sư phụ sẽ hỏi như vậy, ngập ngừng.

“Con muốn tìm tung tích con bé?” Hải Quỳnh Tử thản nhiên cười hỏi.

Chân mày Trì Thanh Ngọc chau lại, tay nắm chặt gậy, nói: “Con cứ thấy bứt rứt trong lòng.”

“Nếu đã vậy… Ta để Đan Nham xuống núi với con.”

Trì Thanh Ngọc sửng sốt, chàng cứ tưởng sư phụ sẽ cho người đi tìm tung tích Lam Hạo Nguyệt thay chàng.

“Sư phụ… vì sao lại muốn con xuống núi?”

“Trong lòng con có khúc mắc.” Trông Hải Quỳnh Tử tựa như không để ý chuyện này lắm, ông vỗ nhẹ vào mu bàn tay Trì Thanh Ngọc, “Thay vì để con phiền não trên núi La Phù, chi bằng thả con ra ngoài kết thúc chuyện này cho xong.”

“Kết thúc?” Chàng thì thào.

Hải Quỳnh Tử phóng mắt nhìn một hồ sen xanh, nói: “Năm đó, lúc nhận con là đồ đệ, ta đã từng giao hẹn với con, đợi sau này trưởng thành rồi sẽ làm đại lễ thụ điệp. Nếu con đi chuyến này về kịp, ta sẽ làm một lễ lớn cho con, sau này con chính thức thuộc về Toàn chân, mọi sự trên đời không còn duyên phận gì với con nữa.”

Trì Thanh Ngọc lắng nghe lời Hải Quỳnh Tử nói, hai lông mày dần giãn ra.

“Đồ đệ nhớ kĩ. Chuyến này chỉ tiễn cô ấy trở về, sau khi đã an toàn, đệ tử nhất định sẽ về La Phù, quy y Toàn chân.” Chàng vén đạo bào, quỳ xuống trước Hải Quỳnh Tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.