Ngại Gì Lên Giường

Chương 747: Quyết một trận tử chiến (7)




Lưu Vĩ Hồng báo cáo, đơn giản rõ ràng vắt tắt, đa số đều là do số liệu tạo thành, trên cơ bản không nghe thấy những giọng quan rập khuôn. Toàn bộ tình hình khu Giáp Sơn, ước chừng không đến 20 phút, thì báo cáo xong

Đợi Lưu Vĩ Hồng nói ra câu "Báo cáo của tôi đã hết, mời bí thư Mộ chỉ thị…", tất cả mọi người vẫn chưa hoàn toàn phục hồi lại tinh thần.

Đây cũng là có chút quá đơn giản đúng không?

Mấy ngày hôm trước ở trấn Thành Quan, Bí thư Đảng ủy thị trấn ước chừng báo cáo hết một tiếng đồng hồ, nếu không phải bí thư Mộ nâng cổ tay nhìn đồng hồ, phỏng chừng báo cáo này còn có thể nói tiếp hơn nửa tiếng nữa. Vị này ngược lại, đoàn người còn đang thất thần, thì báo cáo đã xong

Mộ Tân Dân gật gật đầu, trên mặt thần sắc bất động, ánh mắt dừng ở trên mặt Mã Cát Xương, nói:

- Đồng chí Mã Cát Xương, ông có gì cần báo cáo bổ sung không?

Mã Cát Xương vội lập tức hạ thấp người, nói:

- Bí thư Mộ, Bí thư Lưu báo cáo đã rất đầy đủ, tôi không có gì cần bổ sung

Mộ Tân Dân khóe miệng nhếch lên, xem như lộ ra ý cười, nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

- Đồng chí Cát Xương, không cần khiêm tốn. Ông là Chủ tịch khu, công tác kiến thiết kinh tế là ông quản, sao có thể một chút ý kiến bổ sung cũng không có chứ?

Lời này chợt nghe thì không có gì, rất hợp quy củ. Nhưng cẩn thận suy xet, thì có chỗ không đúng. Chủ tịch khu chủ quản công tác kiến thiết kinh tế, hiện tại lại đều do Bí thư Khu ủy nói hết, ông một chút bổ sung cũng không có, rốt cuộc là Chủ tịch khu như ông rất vô năng hay là Lưu Vĩ Hồng vị bí thư này rất ương ngạnh, vươn tay khắp nơi, lấn át luôn quyền lực của Chủ tịch khu? Thế cho nên Mã Cát Xương bị sỉ nhục không thể nói nên lời!

Mộ Tân Dân ở trên hội nghị, ngay trước mặt mọi người, nói ra lời này, nếu "Âm hiểm" một chút phân tích, chính là đang châm ngòi cho quan hệ của Lưu Vĩ Hồng và Mã Cát Xương. Mộ Tân Dân mới nhận chức lại là lần đầu tiên thị sát công tác khu Giáp Sơn, lại "Khẩn cấp" muốn "Ly gián" bí thư và Chủ tịch khu Giáp Sơn, thật sự là ngoài dự đoán mọi người.

Trên khóe miệng Lưu Vĩ Hồng hiện lên cái nhếch mép thản nhiên, nếu quan sát cẩn thận, có thể từ trong đọc được một ý châm chọc. Hắn hiện tại cơ bản có thể kết luận, Mộ Tân Dân là mang theo "Nhiệm vụ" đến nhậm chức. Chỉ có điều vị bí thư Mộ này, nhìn qua uy nghiêm rất nặng dường như là rất có lòng dạ lại không khỏi gấp gáp quá mức. Xem ra vẫn là xem Lưu Vĩ Hồng hắn như đứa con nít ranh

Lời trẻ con, cũng có thể đùa bỡn trong lòng bàn tay

Trần Sùng Tuệ cũng tốt, Mễ Khắc Lương Trần Văn Đông cũng tốt, thậm chí Hạ Cảnh Cường, đều xem Lưu Vĩ Hồng như đứa con nít, kết quả đều chịu thiệt không nhỏ. Hiện tại lại tới một Mộ Tân Dân nữa.

Mã Cát Xương bị ép buộc bất đắc dĩ, đành phải nói:

- Vâng, bí thư Mỗ, tôi đây xin nói một vài ý kiến bổ sung…

Mã Cát Xương cũng nói chuyện khoảng chừng mười phút, bên miệng mọi người đều hiện lên một tia cười mỉm. Lão Mã cũng hay thật, trong miệng nói là ý kiến bổ sung, kì thực là đem phần có liên quan đến kiến thiết kinh tế trong nội dung báo cáo của Lưu Vĩ Hồng đơn giản lặp lại một lần, cơ bản không có bất cứ thay đổi nào. Lão Mã đây vừa là không vi phạm mệnh lệnh của Bí thư huyện ủy, lại không chịu đối nghịch với Lưu Vĩ Hồng

Mộ Tân Dân sắc mặt lại chìm xuống. Cũng may gả vốn luôn nghiêm mặt, cũng không có người thật sự đi để ý. Ông dù là Bí thư huyện ủy, nhưng ý tứ của người già như ông quá khó đoán, người ta cũng là không muốn chết thêm tế bào não.

- Ừ, nói như vậy, công tác Giáp Sơn vẫn là làm được rất tốt. Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, đồng chí Mã Cát Xương, tôi lúc này đến Giáp Sơn khảo sát công tác, chính là muốn hiue63 thêm tình hình thực tế, có lẽ sẽ làm khách một hai ngày tại Giáp Sơn các anh. Không biết mọi người có chào đón hay không?

Thật không dễ, đợi Mã Cát Xương nói xong, Mộ Tân Dân ngoài cười nhưng trong không cười nói.

- Hoan nghênh hoan nghênh!

Lưu Vĩ Hồng liền cười rộ lên, dẫn đầu vỗ tay, trong phòng hội nghị tiếng vỗ tay vang dội khắp nơi

- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, nghe nói Giáp Sơn các cậu tự lực cánh sinh, gầy dựng được một khu công nghiệp, ha ha, tôi rất ngạc nhiên a. Thế nào, có thể đưa tôi tham quan một chút hay không?

Mộ Tân Dân cố dùng giọng điệu thân thiết nói. Mặc kệ thế nào, cán sự ban Tuyên giáo đều đang chờ viết bản thảo tin tức, ấn tượng thân dân cần chính của Bí thư huyện ủy mới nhậm, là nhất định phải được vẽ ra.

- Đương nhiên đương nhiên, chúng tôi cũng rất hy vọng có thể được chỉ điểm của bí thư Mộ và sự ủng hộ mạnh mẽ của lãnh đạo cấp trên, bí thư Mộ, chủ nhiệm Vương, mời!

Lưu Vĩ Hồng tươi cười chân thành, đứng dậy, giơ tay mời khách

Vì thế đoàn người đều từ trong phòng hội nghị đi ra, vây quanh Mộ Tân Dân, chậm rãi đi ra ngoài cửa.

Khu công nghiệp cách thị trấn Giáp Sơn hai km, đây là lúc trước Lưu Vĩ Hồng đã định ra, vì phát triển thành trấn, giữ lại không gian nhất định. nhất định Tuy nhiên hiện nay nhiều người như vậy, đều ngồi xe qua đó không thực tế.

Mộ Tân Dân quay đầu lại quan sát các cán bộ theo đi ra, trên mặt lộ ra một vẻ vừa lòng

Loại cảm giác tiền hô hậu ủng này, khi còn làm trưởng phòng ở ban Tuyên giáo tỉnh ủy, thì căn bản là không có khả năng trải nghiệm được. Trưởng phòng ban tuyên giáo tỉnh ủy, không cần nói quơ cái được nắm to, ít nhất cũng không chút nào ngạc nhiên, nếu cả Phó cục trưởng và cán bộ hưởng thụ đãi ngộ Phó cục trưởng đều tính vào đó, trên cơ bản khu vực làm việc ở ban Tuyên giáo tỉnh ủy, bất cứ lúc nào cũng đều có thể đụng phải một vị trưởng phòng

Khó trách người xưa đem tri huyện xưng là "hầu trăm dặm", quả nhiên là có đạo lý. Thật không ngờ sắp về già, còn có thể uy phong hiển hách một phen như thế. Trong lúc này, Mộ Tân Dân rất là đắc chí hài lòng

Đi vào trong Lưu Vĩ Hồng nhắc nhở Mộ Tân Dân một câu, nói cho gã biết, khu công nghiệp nằm cách hai km. Theo ý Lưu Vĩ Hồng, thì chỉ mấy cán bộ chủ yếu của khu cùng đi, cán bộ khu khác, nên làm gì thì đi làm đi, không cần thiết đều đi cùng. Chẳng qua lời này, do Mộ Tân Dân chính mình nói ra, vậy mới tốt nhất. Mộ Tân Dân lần đầu tiên thị sát khu Giáp Sơn, lễ tiết nên nói vẫn phải nói, Vĩ Hồng không thể biểu hiện quá mức ương ngạnh, vạch áo cho người xem lưng.

- Ha ha, không sao, mọi người cùng đi một chuyến, coi như rèn luyện thân thể

Mộ Tân Dân bật cười ha hả nói, trên mặt lại như trước nhìn không thấy ý cười gì mấy. Không biết dây thần kinh cười người này có xảy ra vấn đề gì hay không mà khuôn mặt trên cơ bản đều là sơ cứng không mấy biểu hiện

Bí thư Mộ lăn lộn cả đời trên quan trường, năm mươi mấy tuổi không dễ mới lăn tới cái chức Bí thư huyện ủy, sao có thể không hưởng thụ một chút uy phong của "hầu trăm dặm" chứ? Nếu cho hầu hết cán bộ khu trở về, chỉ còn lại Lưu Vĩ Hồng và mấy người ít ỏi, sao có thể biểu hiện quyền uy vô thượng của Bí thư huyện ủy!

Lưu Vĩ Hồng cười cười, cũng không nói nhiều

Dù sao làm công tác cũng không gấp ở nhất thời, nếu Mộ Tân Dân muốn làm "minh tinh" một lần, vậy thì cứ thỏa mãn nguyện vọng gã cho rôi

Lập tức Mộ Tân Dân đi đầu, Vương Hóa Văn và Lưu Vĩ Hồng cùng đi ở bên cạnh, đội ngũ hơn mười người, hướng về khu công nghiệp cách ngoài hai km cuồn cuộn mà đi. Nhà hai bên đường chính thị trấn Giáp Sơn, đều có người thò đầu ra xem náo nhiệt, thỉnh thoảng chỉ trỏ, châu đầu ghé tai nói vài câu. Mộ Tân Dân đi ở giữa tự nhiên là tiêu điểm mà mọi người nghị luận

Mộ Tân Dân ngẩng đầu mà bước, thoả thuê mãn nguyện.

Hai km nghe ra thì không xa, nhưng đi bộ hai km dưới cơn gió lạnh thấu xương gào thét, cũng không phải là chuyến đi tốt đẹp gì. Đi chưa đến năm sáu trăm mét, Mộ Tân Dân liền không thể không hơi hơi nghiêng đầu, tránh đi ngọn gió lạnh thổi vao mặt

- Lão Mã a, khu công nghiệp này vì sao phải xây dựng ở ngoài hai km vậy? Cứ xây ở bên cạnh thị trấn không phải tốt sao, có thể mở rộng quy mô thị trấn lớn hơn một chút, một công đôi việc

Mộ Tân Dân hỏi, cũng không phải hỏi Lưu Vĩ Hồng, mà là hỏi Mã Cát Xương. Đối với Mã Cát Xương xưng hô cũng là "đồng chí Mã Cát Xương" biến thành "Lão Mã". Bên trong tùy ý lộ ra vài phần ý thân thiết. Bên ngoài, bí thư Mộ này cũng là tôn trọng nguyên tắc phân công đảng chính, vấn đề kiến thiết kinh tế, hướng Chủ tịch khu đặt câu hỏi. Ngầm, Mộ Tân Dân là muốn đem ước nguyện ban đầu của gã quán triệt tới cùng. Cho tất cả mọi người nhìn thấy, bí thư Mộ đối với lão Mã rất cảm thấy hứng thú. Về phần Lưu Vĩ Hồng bù nhìn bí thư này, bí thư Mộ vẫn chưa thực sự coi trọng hắn. Các cán bộ Khu Giáp Sơn, nếu là lòng dạ hẹp hòi, nên biết, hướng gió huyện Lâm Khánh hiện giờ, đã thay đổi, có tâm tư linh hoạt kia, nhìn thì biết rồi đấy!

Mã Cát Xương vội vàng nói:

- Bí thư Mộ, hai nhà xưởng này là Bí thư Lưu tự mình chủ trì kiến thiết, tài chính kiến thiết cũng là do Bí thư Lưu từ Ủy ban Kế hoạch Quốc gia, văn phòng xóa đói giảm nghèo quốc gia và văn phòng xóa đói giảm nghèo tỉnh xin về được. Lúc trước khi xây dựng hai nhà xưởng này, Bí thư Lưu đã nói qua, cuộc sống khu và khu công nghiệp phải tách ra không thể trộn lẫn cùng một chỗ. Nên vì tương lai mở rộng của thị trấn Giáp Sơn mà để lại không gian

Mộ Tân Dân không ngừng "Ly gián", Mã Cát Xương cũng không hồ đồ, lúc nào cũng đẩy Bí thư Lưu lên phía trước, vị trí nhân vật số hai được đặt rất đúng chỗ. Đừng cho rằng Mộ Tân Dân ông là Bí thư huyện ủy, lại là ở tỉnh tới, nhưng tại khu Giáp Sơn đây, vẫn là do Bí thư Lưu định đoạt.

Lưu Vĩ Hồng ở khu Giáp Sơn thành lập nên uy vọng gần một năm, không phải Mộ Tân Dân nói ba xạo là có thể phá hoại được

Mộ Tân Dân mày hơi hơi nhất lên, liếc Mã Cát Xương một cái, gật gật đầu, không cần phải nhiều lời nữa.

Xem ra này Mã Cát Xương cũng là bại não, không nhận thức rõ tình thế. Số cán bộ cơ sở này, đang ở tính mẫn cảm còn thật không dám lấy lòng. Mộ Tân Dân vẫn là không tin Lưu Vĩ Hồng còn nhỏ tuổi,, ở khu Giáp Sơn công tác không đến một năm, có thể thành lập được uy vọng to như vậy. Chờ thêm thời gian, Mộ Tân Dân tôi thăm dò rõ tình hình, đứng vững vàng gót chân, anh có hối cũng không còn kịp rồi.

Vương Hóa Văn liền cùng Lưu Vĩ Hồng bên cạnh liếc mắt một cái. Vương Hóa Văn trong mắt có ý sầu lo, ánh mắt Lưu Vĩ Hồng, cũng là vô cùng trong suốt, dường như đối với thủ đoạn nhỏ này của Mộ Tân Dân, không thèm để ý.

Lưu Vĩ Hồng cũng quả thật là có chút coi thường cách làm này của Mộ Tân Dân

Quá không phóng khoáng rồi!

Khoảng chừng 20 phút, mới đi tới khu công nghiệp. Mặc dù gió núi gào thét, cái trán bong lưỡng của Mộ Tân Dân cũng chảy ra chút mồ hôi. Dù sao năm tháng không tah người, lão Mộ cũng đã nhiều năm chưa từng đi bộ nhiều như thế

Nhà máy thức ăn gia súc và nhà máy cơ giới là tách ra, cũng không có kề sát kế bên, cộng thêm nhà máy chế phẩm sữa, khoảng cách giữa ba cái nhà xưởng rất lớn, ở giữa lưu lại một khoảng đất trống khá lớn. Đây cũng là Lưu Vĩ Hồng quy hoạch ra, một là vì mở rộng trong tương lai mà lưu lại đất để dùng, hai là sản phẩm và hình thức sản xuất của mấy nhà xưởng đều không hoàn toàn giống nhau, ngăn cách ra thì sẽ tốt hơn, sẽ không ô nhiễm lẫn nhau

- Bí thư Mộ, đây là nhà máy thức ăn gia súc, chúng tat ham quan chỗ này trước được không?

Lưu Vĩ Hồng vẫn duy trì lễ phép cần có, mỉm cười xin chỉ thị nói.

Mộ Tân Dân gật gật đầu, đi bước lớn hướng vào trong nhà máy thức ăn gia súc


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.