Ngại Gì Lên Giường

Chương 47: Điện giật




Lúc này cảnh tượng trong đó có chút kinh sợ.

Giữa yến hội lớn như vậy, đặt mười mấy thùng xămg, từng thùng đều cột thuốc mà xung quanh cũng rắc đầy bột trắng…

Chứng kiến cảnh tượng này ngay cả Mạc Ngôn cũng có chút sợ hãi, Triệu Việt này đúng là một tên điên khùng, Dũng ca trong Lạn Vĩ Lầu cũng chỉ dùng thuốc nổ, người này cả xăng và bột trắng cũng đem ra hết, đây đúng là không đốt mình thành tro bụi thì thề không bỏ cuộc đây mà.

Quả thực Mạc Ngông không dám tưởng tượng, thuốc nổ , đất, bột trắng hỗn hợp này cùng với xăng mà đốt thì không biết thảm cảnh địa ngục sẽ như thế nào.

Chính giữa đại sảnh là hơn 30 người bị trói thành cái bánh làm con tin còn cha con Lâm Phi Vũ bị trói riêng ở một góc của đại sảnh.

Trong hơn 20 người đó có cả Cam Lam.

Cô gái trước mắt coi như còn được, dường như không bị tổn thương gì. Nhất là ánh mắt kia, tuy có hoảng sợ nhưng vẫn sáng ngời như thế.

Tạm thời ít nhất tâm lý còn chưa bị tổn thương gì qua lớn… Mạc Ngôn thầm thở phào. Hắn lo lắng nhất là Cam Lam bị tổn thương tâm lý, cái gọi là tâm bệnh thực sự hắn không muốn chứng kiến một cô giá vô tư hoạt bát biến thành một bệnh nhân quen của bác sĩ tâm lý…

Xung quanh những người đó còn có 2,3 người đàn ông đang cầm súng.

Mạc Ngôn chú ý đến mấy tên hung ác này nhưng tầm mắt cũng hoàn toàn mờ mịt hơn nữa còn có sự hoảng sợ, nhất là đàn nhìn cột thuốc mỡ thì vẻ hoàng sợ lại càng thêm rõ ràng. Thoạt nhìn thì có vẻ như bọn họ cũng không ngờ tình huống lại phát sinh như vậy…

Đây chính là hậu quả của việc lên thuyền giặc…

Mạc Ngôn lắc đầu, hắn mơ hồ đoán ra tên tiểu tử này có thể trước đó cũng không biết Triệu Việt lại điên cuồng đến vậy. Đi một bước thì mới phát hiện chuyện đã chệch hẳn đường ray. Thân bất do kỉ đi một bước trơn rơi xuống vực sâu.

- Nơi này là thủ hạ của ta bố trí, hiệu quả cũng không tôi phải không?

Ở một góc đại sảnh, Triệu Việt cười khì đối diện với hắn là cục trưởng Triệu Thừa với nét mặt xanh mét.

Cục trưởng Triệu thấp giọng quát:

- Đúng là một kẻ điên!

Triệu Việt cười nói:

- Ta có phải kẻ điên hay không , được quyết định bởi ông… ông xem, chúng ta đã nói chuyện hơn 2 tiếng đồng hồ không có kết quả gì, mà đại khái đại ông chủ cũng không có ý tưởng nào hay cho ông.

Phó cục trưởng Triệu quả quyết nói:

- Yêu cầu của ông căn bản là không có khả năng thực hiện, ở đây không phải ngoại quốc…

Lời còn chưa dứt, Triệu Việt đã nhân tiện nói:

- Được rồi, tôi có thể lui một bước, gặp mặt truyền thông biết có thể lấy cái gì, nhưng tôi muốn tận mắt nhìn thấy TV đưa tin này, là trực tiếp!

Sau khi Phó cục trưởng Triệu trầm ngâm một lúc rồi hỏi:

- Cái này có thể được nhưng anh có thể nói cho tôi biết rốt cục anh làm như vậy là vì cái gì?

Triệu Việt nói:

- Rất đơn giản, đưa tin trên quy mô lớn có thể giúp tôi gỡ tội, tôi hi vọng chuyện này có thể khiến cho khắp nơi phải chú ý…

Phó cục trưởng Triệu vẻ mặt không thể tin nổi, thốt lên:

- anh còn muốn gỡ tội?

Triệu Việt khẽ cười nói:

- Phó sảnh Trương đại nhân, nếu tôi không thể gỡ tội thì ông cũng không khá hơn chút nào đâu… Nhưng ông yên tâm, chỉ cần có thể thực hiện được yêu cầu của tôi, sau khi tự thú tôi tuyệt đối sẽ không phản ông. Dù sao thì có người trong triều cũng dễ làm việc, dù có gỡ tội được hay không thì vẫn được giảm, có Phó cục trưởng ở đây chuyện cũng dễ dàng hơn một chút, đúng không?

Phó cục trưởng Triệu hít một hơi thật sâu, cắn răng nói:

- Thực ra tôi không quá tin vào những lời này của anh, dù sao thì tốt qua anh cũng có cơ hội để chạy trốn…

Triệu Việt nhún vai, nói:

- Tin cũng được, không tin cũng được bây giờ ông có lựa chọn sao?

Y quơ quơ kíp nổ trong tay, nhẹ giọng cười nói:

- Hoặc là ông cùng tôi xuống địa ngục hoặc là chờ tôi cắn ông một cái, ngoài ra ông có lựa chọn sao?

Quả nhiên là cá mè một lứa!

Mạc Ngôn cười lạnh, từ đầu trực giác hắn đã hoài nghi Phó cục trưởng Triệu nhưng không có chứng cớ, vừa rồi nghe xong đoạn hội thoại này đã xác định không còn phải nghi ngờ nữa.

Tiếp theo chính là phải làm rõ, Triệu Việt rốt cục là có chủ ý gì.

Đối với lần này Mạc Ngôn đã sớm có cách hay.

Đổi lại lúc thường, muốn phát hiện tâm tư cảm xúc của một người mặc dù là khó hắn cũng làm được nhưng lúc này hợi lạ, dù mục đích cuối cùng của Triệu Việt là gì thì nó cũng không biểu hiện ra tâm tư, trạng thái. Đối với Mạc Ngôn mà nói đây chính là những lúc tức giận nhất…

Mạc Ngôn hít một hơi thật sâu. Sóng tâm linh khuấy động, khỏi động tâm nhãn.

Tâm nhãn từ từ mở ra, trong tầm nhìn toàn bộ màu sắc của thế giới bị thay đổi…

Trong đại sảnh yến hội, có thần sắc lãnh mạc của Triệu Việt nhưng trên đỉnh đầu y có hai đường hào quang.

Hai đường hào quang này trở lên tối sầm vướng víu lẫn nhau giống như hai con ác long! Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Trong mắt Mạc Ngôn không khỏi khẽ thở dài… hắn đã sớm hoài nghi Triệu Việt trong lòng có tử chí lúc này nhìn màu sắc đen đỏ, trong lòng hắn dĩ nhiên đã xác định được.

Hai đường sáng này vừa là tử khí vừa là sắc ô đen, báo trước trong lòng Triệu Việt có tử khỉ, căn bản là không có dự định tự thú.

Một đường sáng khác làm sát khí, màu này đỏ thẫm, báo hiệu Triệu Việt hoàn toàn điên cuồng không có tính mình sẽ sống sót còn muốn kéo cả cha con Lâm Phi Vũ và những người này cũng chung con đường xuống Hoàng Tuyền.

- Chẳng trách, y muốn truyền hình trực tiếp, xem ra người này muốn cả thế giới biết một lễ tang điên cuồng. Cái này gọi là nếu không để lại được tiếng thơm bách thế thì cũng để lại được tiếng xấu muôn đời?

Mạc Ngôn cảm thấy người này đúng là điên cuồng đến cực điểm…

- May mà bọn Đại Lý đến kịp nếu để các khách quý đến đông đủ chuyện vui này còn to lắm! Gần 200 khách quý, đến lúc đoàng một tiếng, đến lúc đó đừng nói là toàn bộ đều chết mà ngay cả thế giới cũng bị trấn động.

Ở sâu trong tâm linh, tâm nhãn từ từ đóng lại.

Tâm nhãn tiêu hao nhất là tinh thần không giống ý thức bản ngã thông thường để có thể mở ra trong thời gian dài.

Mạc Ngôn nhắm tâm nhãn lại, trong lòng hắn bắt đầu cân nhắc, phải làm sao mới có thể tiếp cận được đại sảnh của bữa tiệc?

Muốn đi vào đại sảnh bữa tiệc cần phải qua hai quan ải, quan ải thứ nhất là người lãnh đạo của bộ chỉ huy hiện trường, người thứ hai là Triệu Việt.

Mạc Ngôn chỉ là cố vấn kĩ thuật, hơn nữa thuộc loại nhân viên ngoài công chức, những người lãnh đạo hiện trường bộ chủ huy chỉ cần không có nước vào chứ tuyệt đối không cho hắn đại sảnh để làm chung. Còn nữa cục trưởng Mã không chỉ biết hắn là người của Mạc gia mà hắn còn là cháu đích tôn của Mạc gia, còn không dám làm cho bảo bối ấy vướng bận chứ đừng nói gì đến giao cho hắn nguy hiểm.

Thực ra điều này cũng không phải là khó khăn nhất chỉ cần phối hợp với Đại Lý và Đỗ Tiểu Âm thì Mạc Ngôn tin rằng sẽ có cơ hội tránh được tầm mắt của cục trưởng Mã để đi trộm vào bên trong.

Điều thực sự khó khăn chính là Triệu Việt.

Với người điên đó chỉ cần y nhìn thấy bất kì một người lạ không mời mà đến nào thì cũng đều không do dự mà động thủ kíp nổ trong tay.

Muốn qua được 100m này và không làm cho Triệu Việt bắn ngược thì nhất định phải thuyết phục y chủ động để Mạc Ngôn đi vào đại sảnh…

Trên thực tế, nếu như không lo lắng cho sự an nguy của con tin thì Mạc Ngôn chỉ cần vừa động tâm niệm là có thể giết chết Triệu Việt cách đó cả trăm m.Nhưng hắn hoàn toàn không giám chắc giết chết y thì có đảm bảo cho sự an toàn của con tin được hay không. Chỉ trong phòng có 10m, hắn mới có thể chắc giết được Triệu Việt đồng thời không cho người này nổ kíp nổ trong tay. Ngoài ra, trong đại sảnh có mấy người cũng là thủ hạ của Triệu Việt chỉ cần một trong số đó nổ súng cũng đủ biến cả đại sảnh đó thành địa ngục chốn nhân gian.

- Như thế nào mới tiếp cận được đại sảnh đây?

Mạc Ngôn suy nghĩ nhanh như gió nhưng trong lúc cần thiết lại không tìm ra được phương pháp ổn thỏa…

Lúc này, phó cục trưởng Triệu đã từ đại sảnh đi ra, vẻ mặt âm trầm đi lại có vẻ nặng nề.

Trong mắt người khác đương nhiên sẽ nghĩ rằng ông ta đang lo lắng cho thế cục hay là không đàm phán được kết quả.

Chỉ có Mạc Ngôn mới biết vị này đạo mạo ra vẻ phó sảnh đại nhân chứ thực ra y chỉ đang lo lắng cho tính mạng, tiền đồ của mình và gia đình mà thôi.

Mọi người thấy phó cục trưởng Triệu bình yên đi ra đại sảnh, lập tức cục trưởng Mã ra đón…

- Lão Triệu, cậu khổ rồi, đàm phán thế nào?

- Mã sảnh trưởng, tôi đã phụ sự tín nhiệm của anh, kết quả đàm phán không có hy vọng, nhưng Triệu Việt ít nhiều cũng có chút buông lỏng…

Phó cục trưởng Triệu nói ra điểm mấu chốt của hiện trường, sau khi nói xong những người lãnh đạo trong bộ chỉ huy lập tức tiến hành thảo luận…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.