Ngại Gì Lên Giường

Chương 4: Nhân họa đắc phúc




Mạc Sầu nói:

-Không phải anh muốn chơi trò chơi nhỏ sao?

Mạc Ngôn cười nói:

-Ba ngày không cho nói, đây có phải là trò hay không chứ?

Mạc Sầu ngẩn ra, khi nhìn lại Bạch Tiểu Sơn lại nhìn thấy nét hoảng sợ trong ánh mắt hắn, nét mặt khó coi như cái đít khỉ vậy, miệng lúc ngậm lúc mở, hai tay bóp chặt lấy cổ họng, giống bộ dạng nói không nên lời.

Thần kì như thế sao?

Mạc Sầu bán tín bán nghi nói:

-Bạch Tiểu Sơn, anh làm sao thế, thực sự là không thể nói được sao?

Bạch Tiểu Sơn lúc này đã bị dọa cho chết khiếp rồi, sau khi Mạc Ngôn nhẹ nhàng vỗ vai liền cảm thấy như trong cổ có hẳn một quả trứng gà vậy, mặc cho mình dùng sức thế nào cũng không phát ra được một âm thanh dù là nhỏ.

Hắn đỏ mặt quay sang cầu cứu Mạc Sầu.

Đúng là thật rồi, anh, anh thật sự quá thần kì.

Mạc Sầu nháy đôi mắt, cười ngọt ngào với Bạch Tiểu Sơn:

-Đáng đời anh.

Nói xong lời này, cô nhẹ nhàng xoay người lên xe mau chóng đuổi theo.

-Anh, làm thế nào mà anh làm được như vậy đấy?

Mạc Sầu vừa lái xe vừa hỏi Mạc Ngôn.

Vừa rồi một màn kia thật thần kì, trong nháy mắt, cô thậm chí còn tưởng rằng Bạch Tiểu Sơn quen anh từ trước nên thông đồng với nhau diễn màn Song Hoàng chứ, nhưng ý nghĩ đó chỉ lướt qua trong đầu bởi cô biết anh không thể nào mà chơi cùng với loại như như Bạch Tiểu Sơn được.

Trước sự hiếu kì của Mạc Sầu, Mạc Ngôn cười nói:

-Chẳng nhẽ cha chưa hề nói qua với em sao? Anh từ lúc năm tuổi đã luyện công cùng chú rồi, hạ luyện tam phục, đông luyện tam cửu, đến bây giờ coi như cũng học được một chút đi, còn chuyện vừa rồi thực ra rất đơn giản, sau đầu có một huyệt gọi là ách kì môn, chỉ cần điểm vào chỗ đó thì trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không thể mở miệng nói chuyện được.

Mạc Sầu kinh ngạc nói:

-Hóa ra những gì ông nội nói đều là sự thật, hồi còn nhỏ em đã hỏi ông, có phải là ông không thích anh không, nên mới đưa anh đến vùng nông thôn, hóa ra anh thực sự là đi đến đó học võ.

Dừng lại một chút, lại nghi ngờ hỏi:

-nhưng mà, vừa rồi em chỉ thấy anh vỗ vai Bạch TIểu Sơn, không hề nhìn thấy anh điểm huyệt.

Mạc Ngôn cười nói:

-Thứ anh dùng là nhu kinh, có điểm tương tự như nội khí trong tiểu thuyết ý.

-Hóa ra là như vậy.

Mạc Sầu dù sao cũng là con gái, không cảm thấy hứng thú với mấy thứ này, hơn nữa khả năng đọc cũng hạn chế, nên kũng không hỏi tiếp nữa, nhưng cũng có chút lo lắng hỏi anh:

-Anh, cái đó có để lại di chứng gì không?

Mạc Ngôn nói:

-Yên tâm đi, không để lại di chứng cũng không có tác dụng phụ, chỉ là trong vòng ba ngày không nói được mà thôi.

Mạc Sầu là một cô gái hiền lành, cắn cắn môi, bỗng nhiên dừng xe lại, lấy điện thoại ra nói:

-Anh, em gửi cho Bạch Tiểu Sơn một tin nhắn đã, hắn là tên nhát gan, em sợ hắn bị dọa sợ đến phát bệnh mất…

Mạc Ngôn không từ chối ý kiến đó nói:

-Tùy em.

Ngón tay Mạc Sầu lướt nhanh trên bàn phím nhẹ nhàng như đang múa, không lâu sau thì gửi xong tin nhắn cho Bạch Tiểu Sơn.

Sau khi gửi xong lại cười khanh khách.

Mạc Ngôn hỏi:

-Em cười gì thế?

Mạc Sầu đưa điện thoại ra trước mặt nói:

-Anh xem đi.

-Hoa hướng dương điểm huyệt thủ, ba ngày tự giải, nếu muốn giải sớm, trong lòng phải tự niệm "ta là con cóc" một ngàn một vạn lần…

Mạc Ngôn liếc mắt một cái không nhịn được cười, xoa đầu Mạc Sầu:

-Em thật đúng là tính trẻ con.

Mạc Sầu cất điện thoại đi nói:

-Anh, mai đi dạo phố với em được không?

Mạc Ngôn nói:

-Hôm nào cũng không được, ngày mai anh còn có chút việc, đúng rồi, nói đến cái này, quên mất không nói cho em, sau khi vào thành giúp anh tìm một khách sạn yên tĩnh một chút.

Mạc Sầu ngẩn người la lên:

-Anh, sao không về nhà cùng em?

Mạc Ngôn nói:

-Ngày kia là tổ chức mừng thọ cho ông, đến lúc đấy anh sẽ về.

Mạc Sầu không muốn, vừa muốn nói lại như nghĩ đến gì đó, sắc mặt không khỏi buồn bã nói:

-Anh, có phải là anh không muốn nhìn thấy mẹ em và anh hai không?

Trong lòng Mạc Ngôn hiểu rõ ý câu này, nhưng dù sao cũng không thể thừa nhận trước mặt Mạc Sầu được liền cười nói:

-Đừng có ngốc nữa, anh còn có việc phải làm…

Mạc Sầu không tin, không đồng ý nói:

-Vậy anh nói cho em nghe rốt cuộc là chuyện gì, nếu không em không đồng ý cho anh đi, hơn nữa, nếu như anh không nói cho em, sau khi trở về cũng khó mà nói chuyện với nhau, nói không chừng em còn tức giận đuổi anh đi ý chứ…

Mạc Ngôn dở khóc dở cười đành phải nói:

-Cũng không phải chuyện gì to tát cả, chỉ là vẫn còn bài tập chưa làm xong thôi.

-Bài tập?

Mạc Sầu kinh ngạc nói:

-Không phải anh tốt nghiệp rồi sao, cần gì phải làm bài tập nữa chứ?

Mạc Ngôn cười nói:

-không phải là bài tập trên lớp… anh cùng chú học thổ nạp chi công, đến thứ hai là phải xong rồi.

Mạc Sầu hiếu kì nói:

-anh học cái đấy có tác dụng gì không? Chẳng nhẽ võ nghệ cao cường giống như trong phim được à?

Mạc Ngôn không muốn giải thích dài dòng nên cười nói:

-Không có tác dụng lớn gì, đơn giản là để tăng cường sức khỏe thôi, ngoài ra thì học được một số thứ như trò chơi vừa rồi em chứng kiến đấy, luyện bao nhiêu năm như vậy nên quen rồi, nếu như dừng lại sẽ không tốt cho cơ thể…

Dừng lại một chút, không đợi cho Mạc Sầu tiếp tục hỏi nữa, hắn liền chuyển chủ đề:

-Đúng rồi, đây là quà mà anh đã hứa với em.

Mắt Mạc Sầu lóe sáng, cầm lấy bùa hộ mệnh, cười tươi như hoa, nói:

-Anh, đây là món quà đầu tiên anh tặng em đấy, em cảm ơn anh!

Trên tay cô là miếng ngọc bội bình thường nhưng sau khi được Mạc Ngôn rèn dũa thì nó trở nên đặc biệt.

-Đẹp quá…

Mạc Sầu chỉ nhìn một cái liền thích luôn miếng ngọc bội này, loại thích này không chỉ là yêu ai yêu cả đường đi mà còn là niềm thích thú xuất phát từ con tim.

Chất liệu gỗ của miếng ngọc bội rõ ràng là không tốt, nhưng giống như mắt của người vậy, bản chất rõ ràng là hoàn toàn giống nhau, nhưng có sự linh động thanh tân, cũng có dáng vẻ cổ, sâu sắc bí hiểm, thoạt nhìn như khong có gì lạ nhưng ẩn giấu bên trong là một sự linh động khó thốt thành lời.

Mạc Ngôn cầm miếng ngọc bội, tận tay đeo lên cho Mạc Sầu một cách cẩn thận chu đáo, phát hiện ra linh động của miếng ngọc bội, giống hệt với linh động lộ ra trong mắt Mạc Sầu, đúng là mỹ nhân bội mĩ ngọc, hợp nhau càng tăng thêm sức mạnh.

Mạc Sầu nhận được quà lập tức quên hết chuyện khác, cười nói:

-Anh, cảm ơn món quà của anh, thật sự là rất đẹp.

Mạc Ngôn cười nói:

-Vậy bây giờ đã có thể đưa anh đến khách sạn được chưa?

Mạc Sầu cười nói:

-Không thành vấn đề, em đưa anh đến Tử Trúc Lâm, nơi đó là yên tĩnh nhất.

Giao lộ nam Kinh đô, Tử Trúc Lâm.

Đây là một khách sạn của với kiến trúc nhà vườn, chiếm diện tích lớn, bên trong vườn có chiếc cầu nhỏ nước chảy róc rách, ban công mái nhà lúc ẩn lúc hiện, bố cục kiểu lâm viên rất đẹp.

Mạc Sầu thuê một phòng ở Tử Trúc Lâm cho Mạc Ngôn, dẫn Mạc Ngôn đến.

Mạc Ngôn rất hài lòng về khung cảnh ở đây, ngoài cửa sô cây cối xanh tốt, không khí tươi mát, tuy rằng kém so với công viên Hà Sâm nhưng dù sao thì đây cũng là một nơi tốt để tu hành rồi.

-Anh, chiều mai em đến đón anh…

Sau khi Mạc Ngôn nhận phòng xong, Mạc Sầu lưu luyến không nỡ rời đi, quấn quýt bên Mạc Ngôn hàn huyên hơn một giờ đồng hồ, mới nhìn đồng hồ đứng dậy.

-Được, có điều không cần phải sớm quá đâu, khoảng 5h là được, anh đợi ăn cơm cùng em luôn.

Mạc Ngôn tiễn Mạc Sầu ra đến cửa, giúp cô vén mấy sợi tóc trên trán ra sau tai cười trả lời.

Mạc Sầu như con mèo nhỏ nheo mắt lại, tựa hồ như cảm nhận động tác thân mật của Mạc Ngôn.

Hơn hai năm không gặp, không khiến cho khoảng cách giữa hai anh em trở nên xa cách mà ngược lại càng thân thiết hơn.

Mạc Sầu như thế, Mạc Ngôn cũng vậy. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Nhất là Mạc Ngôn, từ sau khi cha qua đời, lần đầu tiên trong lòng cảm thấy nhớ nhung người thân.

Sau khi tiễn Mạc Sầu về, lột sạch hết theo thói quen của mình đi vào phòng tắm.

Mỗi lần ngồi thiền tu hành, cậu đều có thói quen đi tắm trước, loại bỏ hết dơ bẩn trên người để cho thân và tâm hợp lực.

Tắm rửa xong liền treo thẻ không quấy rầy lên rồi khóa cửa lại.

Trước khi quay người đi vào phòng ngủ, lại kiểm tra lại cửa sổ một lần nữa, xác định chắc chắn là không có ai quấy rầy mới khoanh chân ngồi xuống thảm.

Cậu vốn định sau khi về Uyển Lăng mới ngưng tụ tâm nhãn, nhưng vì trước khi lên máy bay tâm huyết dâng trào nên lúc này mới quyết định hấp thụ khí âm dương ở kinh đô, mau chóng ngưng kết tâm nhãn.

Đến lúc này, cậu cũng không thể xác định rõ được lần này tại sao tâm huyết lại dâng trào mãnh liệt đến như vậy.

Nhưng có thể khẳng định một điều lần dâng trào tâm huyết này nhất định không phải là "mạt pháp tả đạo lục" trong kiếp số đã nói.

Đường tu hành có ba kiếp, một là kiếp nhân gian, hai là kiếp địa động, ba là kiếp thanh minh, nói một cách đơn giản thì chính là ba kiếp trời, đất và người.

Trong thời đại mạt pháp này, bởi vì linh khí khô cạn, kiếp trời và đất sớm đã chỉ tồn tại trên danh nghĩa, khó có thể nhận ra, chỉ còn giữ lại kiếp nhân gian.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.