Ngài Chủ Tịch Ác Liệt

Chương 46




Dù cho ấn tượng về công chúa vô cùng kém , nhưng Tô Di lại định trợ giúp cho họ. Cô sẽ không bao giờ bỏ qua cả một hành tinh nếu chỉ vì một cá nhân.

Nhưng tuyệt đối cô không thể để bọn họ đẩy mình tới trước mặt Mạnh Hi Tông.

Bị Nguyệt Mặc ôm lên trên chiếc kiệu êm, một nhóm kiệu phu tráng kiện vững vàng, khiêng đến nơi chiếc Báo Săn đậu tại rừng núi. Tô Di chỉ cảm thấy chưa bao giờ mệt mỏi như vậy, nhanh chóng ngủ thiếp đi trên kiệu.

Lúc tỉnh lại, lại nằm trong một cái ôm ấm áp vững chãi. Cô ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt đen của Nguyệt Mặc gần trong gang tấc, thoáng qua có hơi ngượng ngùng.

"Thiếu chút nữa cô té xuống từ trên kiệu." Hắn giải thích.

Tô Di gật đầu, biết người cổ đại hay đề phòng khoảng cách nam nữ, cũng không hỏi nhiều. Chỉ là người đàn ông làm ơn đừng có nảy sinh cảm giác muốn chịu trách nhiệm gì với cô. Cô nói: "vâng, tại thế giới kia, giữa nam nữ trợ giúp lẫn nhau rất bình thường."

Nguyệt Mặc gật đầu, vươn cánh tôiy dài tới bế cô xuống kiệu.

Một lần nữa trở lại Báo Săn, được Nguyệt Mặc thả xuống khu vực điều khiển chính, Tô Di dường như lơ đãng hỏi: " ám khí của tôi đâu?"

Nguyệt Mặc phủi ghế ngồi xuống, ngẩng đầu lên nói: "Lâm mỗ giúp cô nương bảo quản cho."

Tô Di đã sớm đoán được, thế nhưng lại cúi đầu, hơi ngượng ngùng mà nói: "Trong bao đồ của tôi có mấy viên hình cầu gì gì đó, trong đó để vật dụng của con gái, anh có thể trả lại cho tôi không?"

Một lát sau, Tô Di bình tĩnh nhận lấy từ Nguyệt Mặc mấy viên lựu đạn do thủ hạ đưa tới đặt trong tôiy. Lựu đạn màu trắng bạc có hình dáng rất đẹp, bóng loáng như gương. Chắc là họ không tìm được ám khí có miệng để “bắn” nên mới trả lại cho cô.

Lựu đạn đã vào tay, Tô Di bình tĩnh lại khá nhiều.

Mười phút sau.

Báo săn đã đi lên 1000 mét trên bầu trời. Tô Di liếc nhìn ghế trước có Nguyệt Mặc, khóe miệng từ từ cong lên.

Đại hiệp nổi danh thời đại này, Võ Lâm Minh Chủ Nguyệt Mặc, đang dùng hai tôiy giữ lấy cái túi đựng nôn mửa, ói ra mật xanh mật vàng đến chết đi sống lại. Cứ coi như là có nội lực, nhưng chưa trải qua khóa huấn luyện nào cho phi công, nên chống cự không nổi mấy pha lật nghiêng lộn nhào của Tô Di.

Trong khi Tô Di cầm bột dinh dưỡng lên uống vào cho cơ thể ở sau khoang thuyền, tinh thần rõ ràng đã tốt hơn nhiều. Cũng không để ở trong lòng chuyện về vết thương của mình.

Máy bay đến mục tiêu thứ nhất —— bầu trời trên vùng biển.

Báo Săn chậm rãi giảm tốc xuống, mắt thường có thể nhìn thấy được vùng biển, trống vắng như biển Chết. Tô Di cảm thấy nơi đó có điểm không thích hợp, nhưng nhất thời nhớ không nổi là gì.

Cô chỉ huy Nguyệt Mặc mang lên một trái bom nguyên tử. Bụng dán chặt vào bọt biển. Cửa khoang mở ra, đôi tay Nguyệt Mực vừa để xuống, quả đạn hạt nhân thứ nhât đã chậm rãi chìm vào đáy biển.

"Cô nương, cô làm sao điều khiển cái vật. . . . . . đạn hạt nhân này?" Nguyệt Mặc ngạc nhiên nhìn quả đạn hạt nhân cao gần nửa người ùm một tiếng rơi vào lòng biển nhưng không có động tĩnh gì hết.

"Bộ điều khiển từ xa." Tô Di lười phải giải thích, tăng tốc độ, bay về phía nơi khác khỏi đại dương.

Cái khiến Nguyệt Mặc kinh ngạc vẫn còn ở phía sau. Là người cổ đại, hắn vẫn cho Đại Đường chính là toàn bộ thế giới. Đến khi Báo Săn tăng gấp ba tốc độ siêu âm, bay vọt khỏi mặt biển, bay xuyên qua sa mạc, bay đến môt lục địa có hình dạng khác, hắn mới biết, thì ra cái được Tô Di gọi là "Hành tinh" , lớn đến thế nào.

Trong khi Tô Di giao vào tay hắn "Khí cụ dò xét hóa học" , có thể dự đoán chính xác địa điểm tài nguyên khoáng sán . Hắn không thể không liên tưởng, nếu như Đại Đường có thể lấy được vật này, là có thể mở mang khai khoán biết bao nhiêu mỏ thiết, mỏ vàng. Tuy vậy lập tức lại cảm thấy hơi buồn —— Đại Đường quá chênh lệch với những người này không chỉ có một chút.

Trước đó, hắn đi theo trưởng công chúa, còn ôm lời thề đánh một trận sống còn. Hôm nay bay một vòng rồi, mới hoàn toàn hiểu phe mình chỉ có một con đường chết. Mà Tô Di lại chịu tới cứu họ, thật sự là phúc khí ngàn đời. Ánh mắt hắn nhìn về phía Tô Di bộc lộ sự kính nể.

Nhưng tinh thần Tô Di lại bắt đầu từ từ không tốt, cho dù có uống bột dinh dưỡng vào nữa cũng không giúp ích được gì. Nguyệt Mặc không nói lời nào, hai bàn tôiy chống đỡ sau lưng cô, giúp cô đưa "Chân khí" vào . Thật làm cho thần kinh cô run lên.

Gần nửa ngày đã qua, mười trái bom nguyên tử đã toàn bộ thả xuống xong. Sắc mặt Tô Di biến thành rất kém, dù sao đã bị trọng thương, còn liên tục phải làm việc lâu như vậy.

Trong lòng cảm thấy có trực giác nào đó không đúng, càng ngày càng mãnh liệt. Giống như có một ý nghĩ nào đó, sắp được thông suốt. Đáng giận, sao máu huyết yếu ớt làm cho óc cô dường như hoàn toàn hỗn độn.

Cuối cùng, cô chỉ vừa kịp bắt lấy cổ áo Nguyệt Mặc, gầm nhẹ một câu: "Anh mà đem tôi cho trưởng công chúa thì không phải là đàn ông!"

Nói xong lập tức ngủ mê man.

Nguyệt Mặc đỡ lấy thân thể mềm mại của cô, gật đầu kiên định với cô đã hôn mê.

Tô Di tỉnh lại lần nữa thì đã là sáng sớm ngày thứ hai.

Cô vừa mở mắt, trong lòng cả kinh, ánh mặt trời từ song cửa sổ chạm trổ chiếu vào ấm áp, một khoảng không yên tĩnh quanh mình, hiển nhiên cuộc tấn công trên trời còn chưa phát động.

Cô ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà.

Cuối cùng, vẫn có chút hả hê. Vừa hả hê đối với cái địa cầu này, cũng là hả hê đối với Mạnh Hi Tông. Tuy làm bày trí không được tốt như anh, nhưng cũng không phải chỉ ích kỷ lo cho bản thân mình.

Nếu như ngày đó không thấy chuyện anh đã làm với công chúa, thì sẽ ra sao? Cô sẽ về lại bên cạnh anh, sẽ lại như trước đây, dịu ngọt nhu nhược thậm chí hầu hạ cam tâm tình nguyện. Sẽ nói cho anh biết, đây chính là Địa Cầu, xin hãy giơ cao đánh khẽ.

Có lẽ anh sẽ không vì một cô gái mà bỏ qua cho cả một hành tinh. Nhưng cô đã từng cho rằng cô là người phụ nữ duy nhất mà anh từng chạm qua nhiều năm nay, nên phải có khác. Có lẽ thực dân và tự trị , có thể tìm được một lối thoát cho cả hai bên.

Vậy mà khi thấy được cảnh đó, cô mới phát hiện mình vẫn còn đề cao mình quá. Thì ra cô cũng không phải loại gì đặc biệt, thậm chí có lẽ đúng như theo lời nói của Mộ Tây Đình, Mạnh Hi Tông ưa thích thể loại như cô, chỉ cần đúng thể loại này là được rồi.

Cô quả là may mắn làm sao, vừa khớp là “gu” của anh. Thì ra là trong lòng anh, hai chữ "Tô Di" không hề có bất kỳ giá trị và ý nghĩa gì.

Như vậy mà cô còn đi xin anh thì còn ý nghĩa gì nữa ? Nhất định là tự rước lấy nhục. Mà bây giờ, cô cũng không bao giờ còn tình nguyện khúm núm với anh nữa. Nếu như cô thật trốn không khỏi bàn tay của anh, vậy ít nhất hãy để cô bảo vệ quê hương của chính mình, có trở thành thú cưng để anh cưng chiều rồi lại vứt bỏ lần nữa, cũng không có gì hối tiếc.

"Đã tỉnh rồi hả ?" Một tiếng nói khẽ từ một dáng người mảnh dẻ. Chính là công chúa mang vẻ mặt lạnh nhạt bước vào cửa.

Tô Di sờ vào đầu gối, chạm vào chỗ bóng loáng mát lạnh trong tay —— Lựu đạn vẫn còn ở đây.

"Cô yêu gã kia?" Công chúa hỏi thẳng không ngại ngần, làm cho Tô Di hơi kinh hãi.

Cô ngẩng đầu, hướng về phía con mắt sáng quắc của trưởng công chúa.

Tô Di hiểu được, đây là trò tâm lý chiến của công chúa, trước hết khiến cho cô rối loạn từ đầu trận tuyến . Vì vậy cô đáp: "Tôi có yêu hắn, đại khái cũng không nhiều bằng cô yêu Nguyệt Mặc."

Công chúa ngẩn ra, cười: "Cô cho rằng Bổn cung vì ghen, mới đả thương cô?"

"Trừ nguyên nhân này, tôi không nghĩ ra được nguyên nhân gì khác." Tô Di nói, "Tôi chỉ là tới cứu các người , cứu xong, sẽ không còn qua lại gì với bất cứ kẻ nào trong các người nữa."

Công chúa lắc đầu: "Cô sai lầm rồi. Sau khi bị tên yêu quái cợt nhã. . . . . . Bổn cung đã đoạn tuyệt cái ý niệm muốn sống cùng Nguyệt Mặc." con mắt sắc của cô tôi dịu dàng, "Bởi vì chỉ có người con gái hoàn mỹ nhất, mới có thể xứng đáng với Nguyệt Mặc."

Tô Di luôn luôn sợ nhất phải nghe hai chữ "Hoàn mỹ". Hoàn mỹ mang ý nghĩa cố chấp, người cố chấp thì cái gì cũng dám làm.

Lại nghe công chúa nói: "Cô rất tốt, nếu như không phải là thân phận cô đặc biệt, Bổn cung đồng ý nhận cô làm thị nữ thân tín."

Tô Di bình tĩnh: "Tôi đã nói, sẽ không ở lại chỗ này."

"Đương nhiên cô sẽ không ở lại." Công chúa lạnh nhạt nói, "Bổn cung kêu hộ bộ tra khảo cả đêm, trên dưới cả nước, không có ai có trường hợp mất tích con gái giống như cô. Cô không phải là con dân Đại Đường."

Vấn đề này Tô Di khó mà giải thích, chỉ nói là: "Tôi đã nói từ lâu, nếu như hoài nghi, tôi sẽ đi ngay lập tức, cho các người tự sanh tự diệt. Lời đã nói như vậy, các người còn cần sự giải thích của tôi sao?"

Công chúa lại cười: "Bổn cung cũng không phải là hoài nghi ước nguyện ban đầu của cô. Chỉ là tò mò, hôm qua cô đã cho khiến Nguyệt Mặc nhìn thấy gì? Vì sao hắn biết rõ cô không phải là con dân Đại Đường, lại vẫn kiên trì làm theo lời cô nói như cũ?"

Cô ta nâng ngón tay nhỏ xinh với móng tay đỏ tươi , dường như muốn xoa mặt của Tô Di, nhưng rồi lại dừng lại giữa không trung.

"Bổn cung hỏi Nguyệt Mặc, có nguyện ý kết làm vợ chồng với cô không, Bổn cung có thể đứng ra gả cưới cho các người."

Tô Di cau mày, công chúa thấy thần sắc của cô, ánh mắt lại lạnh mấy phần: "Quả nhiên. . . . . . Nguyệt Mặc cự tuyệt lời đề nghị của tôi, tự nhiên hắn lại đỏ mặt. Hắn nói, mình không xứng với cô."

Tô Di không thể nhịn được nữa, gằn từng chữ: "Công chúa điện hạ, tôi rất khâm phục năng lực trị vì đất nước của cô, cũng hiểu cô đã hy sinh vì quốc gia. Nhưng mà những thứ mà cô nói này, xác thực không quan hệ với tôi. Tôi chỉ biết, bọn họ sẽ tới rất nhanh , nói không chừng phút tiếp theo đã tới rồi. Tôi đề nghị nắm chặt thời gian và đối sách thương nghị, chứ không phải vướng víu với Nguyệt Mặc."

Công chúa gật đầu, chợt cất giọng nói: "Cô nói đúng."

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, mấy bóng dáng rất nhanh nhảy vào từ cửa và cửa sổ, nháy mắt đã ngăn cách giữa cô và công chúa. Cô ta tôi hét lên một tiếng, Tô Di liền đoán ra có ám kế. Trên người đang bị thương, cô không có cách nào đánh đòn phủ đầu, bắt giữ công chúa được, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn người xông vào.

Nhất định đây là Võ Lâm Cao Thủ, Tô Di vô cùng sợ “cách không chưởng” lần trước. Cô có cảm giác nếu lại trúng một chưởng nữa, e là không còn mạng.

Cô hỏi: "Công chúa, cô muốn làm gì?"

Công chúa lạnh nhạt nói: "Tôi thật vất vả mới dụ được Nguyệt Mặc đi, hiện tại đây là cơ hội mà cô có thể cứu chúng tôi —— dâng chính cô thôi. Có được tù binh này, yêu quái nhất định sẽ không dám xâm lăng."

"Cô đã cảm thấy hắn là yêu quái." Tô Di khẽ cười nói, "Cô cho rằng hắn sẽ vì một người phụ nữ, bỏ qua cho cả một hành tinh? Bỏ qua cả quốc gia của các cô ư?"

"Thử một lần thì biết." Công chúa cũng cười, "Thử đem cô cột vào như lần trước tôi bị bắt đi trên cổng thành, ồ, có lẽ không cần mặc quần áo, như vậy mới có thể hấp dẫn yêu quái trên trời kia chú ý."

Tô Di cũng không vì uy hiếp của cô ta mà hốt hoảng, cuối cùng đã hiểu rõ.

Công chúa làm cô bị thương, hoàn toàn chính xác không phải bởi vì ghen. Bên ngoài vẻ hiểu rõ đại nghĩa của cô ta có một linh hồn cực kỳ cố chấp kiêu ngạo.

Chỉ vì bị Mạnh Hi Tông làm ô nhục thân thể, phá hư cảm giác hoàn mỹ của cô ta, cho nên nhất định trả thù trên người Tô Di. Vì tranh nhau chữ vinh nhục với kẻ khác, cô ta mất đi lý trí, cam nguyện bỏ qua cả nguy hiểm của hành tinh.

Người phụ nữ như vậy, không xứng làm lãnh đạo của quốc gia này.

"Làm cái trò này, không sợ Nguyệt Mặc trách cô à?" Tô Di hỏi.

Công chúa nói: "Vốn là sợ, cho nên mới mặc cho hắn hôm qua đi theo cô hồ đồ. Nhưng trong lòng hắn đã có cô, Bổn cung cũng không còn gì thấy đáng sợ."

Tô Di im lặng chốc lát, biết có nhiều lời cũng vô ích. Cô lạnh nhạt nói: "Công chúa, cô để cho người của cô đi ra ngoài, tôi thay quần áo. Chẳng lẽ cô phải để tôi trong bộ dạng này đi ra ngoài ư? Dĩ nhiên đối với tôi như vậy nhục nhã nặng hơn, nhưng rêu rao khắp nơi để người người chú ý, Nguyệt Mặc lại rất nhiều thủ hạ, chỉ sợ sẽ chạy tới rất nhanh."

Đoán chừng bị Tô Di nói trúng, công chúa phất tay một cái, đám người cứ thế theo lời lui ra ngoài.

Tô Di làm gì mà muốn thay quần áo. Cô rón rén từ từ nhích đến cửa sổ, liếc thấy đám Võ Lâm Cao Thủ đứng yên, tháo chốt, ném một quả lựu đạn ra .

Nổ vang ầm ầm, ánh lửa ngất trời, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp. Tô Di ngước mắt nhìn lại, những cao thủ kia trong nháy mắt ngã xuống rất nhiều, lại không nhìn thấy bóng dáng công chúa đâu. Cô cũng không ngẩng đầu lên mà ném ra cái thứ hai.

Tiếng ầm của quả thứ hai vang lên, những cao thủ kia không chết cũng trọng thương. Đây là lần đầu tiên Tô Di ra tay ác độc với người khác, trong lòng hơi lo lắng, nhưng cô không lo được nhiều như vậy. Cô cao giọng hét nói: "Đây là ám khí có độc của tôi, các người dám bước vào cửa phòng nửa bước, tôi còn tung ám khí gấp mười lần nữa. Các người sẽ chết hết không còn một mống nào. Lập tức kêu Nguyệt Mặc mang cho tôi bọc quần áo tới đây."

Nếu như bây giờ đối mặt với cô là kẻ địch hiện đại, mấy viên lựu đạn căn bản không có tác dụng. Nhưng lần nổ tung vừa rồi , đối với cổ nhân này là chấn động khổng lồ. Cho tới giờ bọn họ chưa hề nghe nói đến loại ám khí có thể sát thương mấy người nhiều góc độ trong nháy mắt, phạm vi to lớn, uy lực cực mạnh. Cho nên khi nghe Tô Di kêu lên sẽ uy hiếp gấp mười, bất kỳ cao thủ nào cũng không dám dấn lên nữa —— chuyện cười, mấy chục năm mới luyện thành một thân cao thủ, nếu như chỉ vì thế mà bị hủy vì ám khí trong tay của yêu nữ, thật không đáng giá chút nào.

Ngoài cửa toàn là những tiếng vang hỗn độn. Sau mớ hỗn độn đó, tất cả động tĩnh đều biến mất, tạo thành một khoảng yên tĩnh chết chóc. Yên tĩnh làm trong lòng Tô Di cũng hơi tê dại. Qua hơn 10 phút sau lại vang lên tiếng nói của Nguyệt Mặc: "Tô cô nương, là tôi."

Tô Di thở phào nhẹ nhõm. Để cho Nguyệt Mặc mang bao quần áo đi vào, không phải không thể tách rời hắn, mà là sợ những cao thủ hạ độc gì đó trên súng ống của mình.

"Một mình anh đi vào."

Nguyệt Mặc đen mặt đi vào: "Tô cô nương, công chúa rốt cuộc đã làm cái gì với cô? Nàng kêu phụ thân cầm giữ tôi."

"Trước tiên đưa bọc quần áo cho tôi." Tô Di nói.

Nguyệt Mặc gật đầu, đặt bao đồ đến trước mặt cô. Tô Di nói: "Anh dẫn tôi trở về Báo Săn trước đi, chúng ta vừa đi vừa nói."

Sáng sớm hôm nay, Nguyệt Mực liền nhận được tin truyền miệng, nói phụ thân bệnh tình nguy kịch. Hắn đành phải giao Tô Di cho tâm phúc đắc lực nhất, vội vã chạy tới nhà cũ ở ngoại ô. Nhưng về đến nhà, mặc dù vẻ mặt phụ thân buồn thiu, nhưng cũng không có gì khác thường. Chỉ nói mấy ngày gần đây yêu quái quấy phá, cha mẹ đều hết sức run sợ, mới nói dối bệnh tình, muốn hắn về nhà bảo vệ. Hắn cất bước muốn đi, phụ thân lại nổi trận lôi đình, chết sống không để cho đi.

Hắn liền nói dối là đi nhà xí, trực tiếp leo tường định rời đi. Lại nhìn thấy ở cửa nhà có mấy kẻ theo dõi . Hắn cẩn thận, len lén trốn đi từ cửa sau.

Kết quả mới vừa vào thành, liền nghe đến hai tiếng nổ mạnh. nguồn gốc tiếng động lại là từ phủ đệ của hắn.

Hắn gấp gáp xông vào, lại nghe thị nữ mà mình bắt được, khóc sướt mướt nói, công chúa bị yêu nữ làm bị thương bằng ám khí, thái y đang cấp cứu, sống chết chưa biết.

Mà tâm phúc phụng mệnh bảo vệ Tô Di cũng vọt tới, nói bị ám vệ của công chúa giao đấu với ám vệ của hắn, không thoát được.

Hắn lập tức lấy bao quần áo của Tô Di chạy tới.

Nhìn thấy ngoài cửa là những vũng máu hỗn loạn, hắn mới hiểu là Tô Di ra tay trừng phạt công chúa.

Điều này làm hắn không nhịn được thở dài, nếu không phải công chúa hôn mê, mà thủ hạ của hắn cũng không làm khó nàng, nếu là thủ hạ của công chúa lúc ấy có người nào có oai lực mạnh mẽ mà nắm giữ cục diện, chỉ sợ là hiện tại quân đội đã bao vây Tô Di làm cho cô khó có thể sống sót.

Cho nên hiện nay khẩn yếu nhất , là cứu cô đi ra ngoài trước.

"Đắc tội." Hắn nói nhỏ, duỗi tayy ra, ôm ngang eo Tô Di, đi tới phía cửa.

Lối mòn trong đình viện yên lặng. Hàng rào chạm trổ bị nổ bung đã biến đổi, chỉ còn trơ trọi lại cái cộc gỗ đen, lại càng không có lấy một bóng ngừoi.

Chẳng biết tại sao, tàn cuộc hỗn loạn không chịu nổi, lại làm Nguyệt Mặc bản tính cẩn thận trời sanh có chút buồn cười.

Hắn nói với Tô Di: "Trong thiên hạ, dám không để công chúa điện hạ vào trong mắt , chỉ có một người đó là Tô cô nương."

Tô Di lại không vì khoảnh khắc hắn hiếm khi cười giỡn mà vui vẻ, chỉ nói lạnh nhạt: "Nàng định lột bỏ y phục của tôi rồi cột tôi vào trên cổng thành."

Nguyệt Mặc lập tức nói không ra lời.

Cũng đang lúc này, chợt một tiếng nổ sấm sét vang dội trên đình viện trống trải. Một luồng sáng chói rực đã chiếu sáng cả bầu trời trong nháy mắt, như thể bao phủ lấy cả đất đai Đại Đường .

Toàn thân Nguyệt Mặc căng cứng, khẽ quát một tiếng: "Tô cô nương, ôm chắc." Không đợi Tô Di ra tiếng, hắn đã ầm ầm nhảy lên, nhẹ lướt lên nóc nhà. Mũi chân mới vừa chạm đất, liền giống như mũi tên rời cung, tung hoành bay vút trên những nóc nhà cao thấp nhấp nhô.

Tất cả xung quanh như biến thành hình ảnh mơ hồ. Nguyệt Mặc liên tiếp phát ra tiếng huyết sáo trong trẻo ngân nga , mà các nơi gần xa cũng có tiếng huýt gió truyền đến.

Vậy mà tốc độ của hắn dù có mau hơn nữa, Tô Di vẫn có thể thấy phía trên đỉnh đầu mình, liếc mắt không tới 1000m trên trời, một chiếc chiến hạm vũ trụ màu đen, giống như con quái vật sắt, sấm vang chớp giật xuất kích.

Anh đã tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.