Ngài Chủ Tịch Ác Liệt

Chương 37




Nửa năm sau.

Một chiếc máy bay chiến đấu Báo Săn được trang bị đầy đủ các động cơ, lẳng lặng đáp xuống một tiểu hành tinh. Thoạt nhìn chỉ giống như một vật cực kỳ bé nhỏ nhô ra ngoài hành tinh.

Nhị Cầu là một gã lính đánh thuê láu cá lão luyện, thân hình cao lớn, diện mạo nhã nhặn có khí chất, tuổi không đến ba mươi. Thực ra anh ta là một kẻ tử tù ở thành phố Hòa Bình, sau khi vượt ngục thì gia nhập lực lượng lính đánh thuê, từ đây càng thêm phách lối kiêu ngạo. Lúc này anh ta đang ngồi ở vị trí điều khiển chính của Báo Săn, nhìn chằm chằm mục tiêu trên rađa, khóe miệng hiện lên nụ cười đắc ý.

Ngồi ở vị trí điều khiển phụ là một chàng trai trẻ tên là Tiểu Hắc, mới gia nhập lính đánh thuê chưa đến hai năm, có khuôn mặt thật thà và tay chân nhanh nhẹn. Anh ta lo lắng hỏi: "Trung Úy, như vậy thật sự có thể câu được cá lớn sao?"

Nhị Cầu bí hiểm đáp: "Không phải là cá lớn, mà là cá cực lớn! Không quân liên minh đều là những tên ngu xuẩn, bị chúng ta cướp hơn mười lần rồi, ngay cả rắm cũng không dám đánh, chẳng lẽ còn có thể giở trò ư?"

Tiểu Hắc gật gù đồng ý.

Đúng lúc này, ánh mắt Nhị Cầu sáng lên: "Bọn chúng xuất hiện rồi!"

Đó là một chiếc Báo Săn khác, từ phía trước một hành tinh nào đó ở tầng khí quyển xuất hiện giữa không trung. Trên đầu nó có biểu tượng ngôi sao năm cánh màu trắng sáng rõ, đại diện cho không quân liên minh của tinh hệ Vĩnh Hằng. Một ánh sáng bạc đột nhiên xuất hiện, Báo Săn biến mất sau khi thực hiện bước nhảy siêu quang tốc.

Nhị Cầu mở máy thăm dò nguyên tố, sau vài giây, lập tức lộ ra nụ cười “quả nhiên là thế”.

"Vanadi, crom, niken..." Tiểu Hắc theo thứ tự nói ra kết quả thăm dò nguyên tố, hưng phấn ngẩng đầu: "Anh Cầu, lần này chúng ra lời to rồi!"

Báo Săn khởi động động cơ, toàn tốc chạy theo hướng hành tinh mà không quân liên minh vừa mới rời đi. Trên thân máy bay, biểu tượng chữ thập màu bạc tỏa sáng trong suốt.

Từ sau khi lính đánh thuê chính thức tuyên bố đóng quân ở tinh hệ Vĩnh Hằng, ở trong tinh hệ coi như an phận thủ thường, thanh danh cũng bình thường. Nhưng ở ngoài tinh hệ thì tính cách lưu manh và tác phong ngoan độc, lập tức lộ rõ. Đứng mũi chịu sào nếm mùi đau khổ của bọn họ, chính là không quân liên minh.

Tài nguyên ở các hành tinh là có hạn . Không quân ngoài chuyện hằng ngày làm tốt việc phòng vệ bên ngoài, thì nhiệm vụ quan trọng nhất, chính là ra khỏi tinh hệ tìm kiếm tài nguyên khan hiếm, nhất là một ít nhiên liệu trọng yếu. Sau khi lính đánh thuê đến tinh hệ này thì tự nhiên nảy sinh xung đột lợi ích.

Tuy rằng trình độ khoa học kỹ thuật của hai bên không sai biệt lắm, nhưng so với sự chăm chỉ cần cù của không quân liên minh, thì lính đánh thuê đương nhiên không bằng được. Bọn họ cũng phát hiện vài hành tinh có tài nguyên, kết quả đều đến sau không quân liên minh, cho nên bắt đầu sử dụng các thủ đoạn bỉ ổi.

Không thể cướp đoạt một cách trắng trợn, hơn nữa mọi người đều trung thành với đại liên minh nhân loại. Thủ đoạn hay dùng nhất, chính là lặng lẽ đi theo sau không quân liên minh, nhanh chóng chiếm lấy những tài nguyên mới bọn họ phát hiện ra nhưng chưa kịp đưa vào khai thác.

Sau khi sự việc diễn ra liên tiếp, quân đội loài người cũng kháng nghị lên trụ sở lính đánh thuê ở thành phố Tự Do.Thị trưởng của thành phố Tự Do tỏ ra khó có thể can dự vào sự vụ quân đội; mà bên phía lính đánh thuê lại càng là chính thức phát biểu thanh minh, nói chuyện này tuyệt đối không có khả năng xảy ra, đồng thời công kích liên minh tùy tiện hoài nghi lính đánh thuê, không tôn trọng thể diện cho lính đánh như không quân liên minh, vv… —— cãi nhau dây dưa kéo, không có cách giải quyết thích đáng.

Nhị Cầu cùng Tiểu Hắc, chính là những kẻ nổi bật trong đám lính đánh thuê.

Báo Săn tiến vào tầng khí quyển đục ngầu, bề mặt hành tinh này đều là nham thạch trụi lủi, thoạt nhìn tựa như một hạt hạch đào vĩ đại. Bọn họ đi theo tín hiệu của máy thăm dò nguyên tố dò, lập tức bay đến khu vực có tín hiệu mạnh nhất.

Quả nhiên, ở trên sườn của một ngọn núi đá, bọn họ nhìn thấy một cột mốc cỡ nhỏ. Trên nóc của cột mốc là cờ liên minh đang đứng trơ trọi. Đây là loại cột mốc sản xuất với số lượng lớn đơn giản của liên minh, dùng loại hợp kim mới cực cứng cực nhẹ chế tạo thành, trực tiếp chôn xuống mặt đất hai mét, cứng rắn vững chắc. Cái cột mốc này, hẳn là chính là do Báo Săn vừa mới rời đi,tốn công cả ngày để lại .

Đây là cách làm thường thấy của không quân liên minh, sau khi phát hiện ra hành tinh có tài nguyên thì cắm cột mốc để quân đội mặt đất lên khai thác, thứ nữa là đánh dấu để bọn Trùng tộc, theo như hiệp ước hòa bình, thì phải đi đường vòng.

Mà lính đánh thuê bình thường thực hiện rất đơn giản —— cho phá hủy cột mốc, tuyên bố đây là hành tinh do chúng tìm ra.

Tiểu Hắc thuần thục bố trí thuốc nổ, vui sướng hài lòng nhìn xem cột mốc bị phá hủy, sẽ đem những thứ còn sót lại ở bên trong còn hữu ích thu gọn lại sạch sẽ. Lúc này anh ta mới cùng với Nhị Cầu tìm kiếm địa điểm chính xác của tài nguyên

Nhưng lần này, Nhị Cầu thật hoang mang.

"Sao vậy anh?" Tiểu Hắc hỏi.

"Một mỏ quặng, bình thường sẽ có diện tích tương đối trải rộng. Cho nên khi chúng ta ở trong khu vực đó thì sẽ phát ra cường độ tín hiệu giống nhau." Anh ta ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn dưới chân, "Nhưng tín hiệu ở điểm này lại mạnh hơn rất nhiều so với các nơi khác."

"Chẳng lẽ..." Tiểu Hắc kích động đứng lên, "Chúng ta tìm được mỏ quặng cực lớn?"

"Rất có khả năng!" con cáo già Nhị Cầu cũng có chút kích động đứng lên.

Phía dưới cột mốc bị nổ tung, tầng nham thạch đã vỡ tan, lộ ra thổ nhưỡng màu đỏ. Hai người quyết định mang mẫu của thâm tầng thổ nhưỡng trở về, cầm lấy xẻng bắt đầu đào cật lực.

Mới chỉ đào sâu có ba bốn mét thôi, mà hai người đã vã hết mồ hôi. Lại chợt nghe "Loảng xoảng" một tiếng giòn vang.

Phía dưới đất có cái gì đó.

Nhị Cầu cầm xẻng ném đi, đeo bao tay thật dày, liền bắt đầu nỗ lực gạt đất. Rất nhanh, một vật to bằng cái chậu rửa mặt được lấy lên.

Tiểu Hắc không hiểu nhìn vật Nhị Cầu đang cầm trên tay, Nhị Cầu rõ ràng tức giận rồi.

"... Thiết bị phát tín hiệu? do liên minh Vĩnh Hằng chế tạo?" Nhị Cầu nghiến răng nghiến lợi. Bọn họ mất công như vậy, theo dõi chiếc Báo Săn kia ba ngày ba đêm, vật vờ khắp tinh hệ, cuối cùng lại đào lên một thứ đồ chơi như vậy?

"Có phải phía dưới còn có tài nguyên khoáng sản không?" Tiểu Hắc ôm tâm lý cầu may nói.

Động tác của Nhị Cầu xác minh cho câu hỏi của anh ta —— tắt đi thiết bị phát tín hiệu, vì thế máy thăm dò nguyên tố cũng im bặt, không hoạt động.

"Khốn kiếp!" Nhị Cầu kéo Tiểu Hắc chạy tới Báo Săn, "Đó là một cái bẫy!"

Hai người giẫm giẫm giẫm, tiến tới Báo Săn, đóng cửa khoang thuyền, khởi động máy bay. Tiểu Hắc lòng còn sợ hãi: "Anh Cầu, anh không phải nói quân liên minh đều là bọn ngu, làm thế nào có thể cho chúng ta vào bẫy như vậy?"

Nhị Cầu còn chưa có trả lời, máy bay lại đi trước phát ra tiếng nổ "Loảng xoảng", vừa bay lên mấy mét, lại ngã mạnh trên mặt đất, hai người bị ngã, đầu đụng phải đỉnh cabin, choáng váng đầu hoa mắt.

"ĐM! Núi từ tính!" Nhị Cầu đỡ mũ bảo hiểm của mình, "Mẹ nó, ai đem chúng ta dẫn tới nơi này? Quá độc ác!"

Tuy rằng máy bay chiến đấu Báo Săn được kết cấu từ hợp kim chế tạo cực nhẹ, nguyên tố ở bên trong vẫn hàm chứa tương đương một số lượng sắt nhất định. Nhưng bởi vì cả ngọn núi từ tính cũng hiếm gặp trong vũ trụ, cho nên đại bộ phận Báo Săn sẽ không mang theo máy tiêu triệt từ tính.

Này tuyệt đối không phải là trùng hợp, Báo Săn liên minh vừa mới thuận lợi rời đi, nhất định mang theo máy tiêu triệt từ tính.

Cho nên...

"Cho nên, chiếc Báo Săn này vì muốn đem chúng ta vây ở chỗ này, mà đã phải nhiều lần trải qua thiên tân vạn khổ* tìm được núi từ tính, sau đó khiến cho chúng ta chú ý, mang nhóm chúng ta đi dạo ba ngày; lại mất thêm một ngày kiến hảo cột mốc; lại tốn máy phát tín hiệu dẫn chúng ta tiến đến đây?" Nhị Cầu ngơ ngác ngồi ở cabin, có chút không thể tin được mà nói, "Hao phí tâm tư phức tạp như vậy, làm được như vậy tự nhiên..."Anh ta bỗng chốc nhảy lên: "Mẹ nó, tên này đúng là có bệnh!"

*: cực kỳ khổ sở

Tiểu Hắc hoảng hồn: "Anh Cầu, làm sao bây giờ? Tìm các an hem khác cứu chúng ta sao?"

"Thúi lắm!" Nhị Cầu nổi trận lôi đình, "Mày muốn anh mày bị bọn nó chê cười đến chết sao? Hơn nữa hiện tại chịu ảnh hưởng của lực từ, số liệu tọa độ của chúng ta cũng không chính xác, chờ bọn nó tìm đến thì chúng ta cũng chết đói rồi.”

"Thế làm sao bây giờ?"

"Đợi!" Nhị Cầu hung hăng cắn răng, "Chờ người chỉnh chúng ta xuất hiện! Nếu hắn không muốn cho chúng ta đói chết!"

"Anh Cầu... Người này đáng sợ quá!"

Cùng lúc đó, bên ngoài tầng khí quyển của hành tinh này, chiếc Báo Săn vừa mới rời đi lại xuất hiện.

Ngồi ở vị trí điều khiển phụ là một anh chàng đẹp trai tuấn tú, anh ta bất an nhìn về phía cấp trên: "Trung Úy, bọn họ sẽ mắc mưu sao?"

"Đi nhìn xem chẳng phải sẽ biết ư?." Trung Úy tiếng nói trầm thấp nhu hòa, nghe qua hoàn toàn vô hại.

"Hiện tại sao?"

"Không, thiếu úy." Trung Úy thanh âm có vài phần ý cười, "Trước làm cho bọn họ ở trong này uống gió trời cái đã. Chúng ta sẽ ở trên này nghỉ ngơi."

"Nhưng là...Trung úy, nếu hạm trưởng biết chúng ta trả thù lính đánh thuê, có lẽ sẽ tức giận."

"Chúng ta có trả thù đâu? Ai trả thù ? chúng ta đào hố ở hành tinh này, tự bọn họ nhảy xuống . Chúng ta rõ ràng là ân nhân cứu mạng của bọn họ."

"... Được rồi."

Hai ngày sau, giữa trưa.

Tiểu Hắc cùng lão Cầu, đều tự kỷ ở một góc cabin, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.

Thân là lính đánh thuê, lưu lạc là chuyện cơm bữa. Nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ bị vứt ở một hành tinh chết cô độc, đển dưỡng khí còn chẳng có. Cho dù là con người rắn rỏi, ở nơi trống trải hoang vắng giữa đêm khuya thanh vắng, cũng sẽ kinh hồn táng đảm. Càng khủng bố hơn là, buổi tối, ở dưới mặt đất, lúc nào cũng truyền đến tiếng gào rú đinh tai nhức óc, không biết là do mạch nước ngầm, hay là sinh vật, chỉ làm hai người ôm nhau khóc không ra nước mắt.

Người ám toán bọn họ,tâm tư thật sự là vất vả quá!

Rốt cục, bọn họ nhìn đến trên bầu trời một đường ánh sáng xuất hiện giữa không trung, đó là Báo Săn liên minh từng đã bị bọn họ khinh thường, bình thản chạy về phía bọn họ. Phía sau lớp kính thủy tinh ở khoang lái, hai bóng người đang ngồi ngay ngắn .

"Tôi là lính đánh thuê thuộc tiểu đoàn bảy tiểu đội ba,trung úy Nhị Cầu." Nhị Cầu bất đắc dĩ cầm lấy bộ đàm nói, "Không quân lien minh, xin hãy trợ giúp, giúp chúng tôi thoát khỏi hành tinh này."

Một lát sau, trên kênh thông tin truyền đến giọng nói của một chàng trai trẻ, nghe qua rất là nghiêm trang: "Trung úy Nhị Cầu, tôi là thiếu úy Lưu Khiết thuộc chiến hạm Chiến Hoàng, đã xảy ra chuyện gì vậy? Các người vì sao lại bị mắc kẹt ở chỗ này?"

"..." Nhị Cầu mặt đến mức đỏ bừng, trừng mắt to nhìn Báo Săn nửa ngày, Tiểu Hắc ở một bên thật dáng vẻ phẫn nộ. Một lát sau, Nhị Cầu như là thật dài thở phào nhẹ nhõm, lớn tiếng đường: "Tốt rồi tôi nhận thua! Về sau tôi gặp được các người liền đường vòng được chưa! Tuyệt không chủ ý đánh các người nữa!"

Trên kênh thông tin truyền đến một tiếng cười thấp.

Là giọng của phụ nữ.

Ngồi ở khoang sau của Báo Săn liên minh, Nhị Cầu nhìn lên chiếc máy bay chiến đấu đang bay trên không, rốt cục rời khỏi cái hành tinh biểu hiện cho sự sỉ nhục của anh ta. Anh ta nhịn không được, nhìn lại người đang ngồi trên ghế điều khiển.

Ngay từ đầu anh ta cùng Tiểu Hắc còn nói thầm, quân liên minh quá thoải mái, mẹ nó, làm nhiệm vụ còn mang theo đàn bà. Nhưng khi nhìn vào cabin lái mới biết, cô ấy đang ngồi ở vị trí điều khiển chính, có nghĩa cô ấy mới là lão đại của bọn họ.

Vẫn là dáng người phụ nữ thật bé bỏng cô gái, cho dù cách mặt nạ bảo hộ, mơ hồ cũng có thể thấy được hình dáng thanh tú đẹp mắt.

Cái sự thật này làm cho cảm giác bị sỉ nhục của Nhị Cầu rõ ràng giảm bớt. Tuy rằng thua trên tay phụ nữ thật đáng xấu hổ, nhưng là thua trên tay một người phụ nữ đẹp*, thì phải là anh hùng không qua được ải mỹ nhân. Thân là lính đánh thuê, cho dù tương lai việc này bị truyền ra ngoài, cũng tránh không được mang chút hương vị ngọt ngào.

*: chỗ này nguyên văn là ngon miệng cô gái nhưng dịch và thấy không ổn nên em đổi thành đẹp.

Chính là cô gái này, thoạt nhìn trầm mặc hướng nội, khi nhìn bọn họ, thậm chí còn lộ ra một nụ cười dè dặt cẩn thận. Nếu không là chính mắt nhìn thấy, anh ta tuyệt không tin rằng cô là kẻ chủ mưu...

Tiểu Hắc cũng là nhìn phía sau trong khoang thuyền, một linh kiện phế liệu mà đau lòng không thôi.

Lính đánh thuê thực hiện chế độ tư hữu tài sản. Máy bay chiến đấu vốn là tài sản lớn nhất của hai người. Nhưng vì ảnh hưởng của lực từ, mà chiến máy bay chiến đấu này không thể rời khỏi hành tinh được nữa.

Cho nên... Bọn họ phá hủy của người ta một cột mốc giản đơn, vì thế mà người ta hủy đi của bọn họ một chiến máy bay chiến đấu? thật là lỗ quá đi!

"Này! Cô tên là gì?" Nhị Cầu nhìn chằm chằm kia thắt lưng mảnh khảnh kia, "Phải để cho tôi biết, tôi thua trên tay ai chứ?"

Cô gái đó không quay đầu: "Anh chỉ cần biết rằng, sau này không được đụng vào đồ chiến hạm Chiến Hoàng nữa là được."

"Hả?" Nhị Cầu híp mắt, "Vậy có nghĩa là cướp đồ của chiến hạm khác vẫn được ư?"

Cô gái tựa hồ cười cười: "Trung Úy, chúng ta đâu thèm được nhiều như vậy?"

Nhị Cầu nhất thời cảm thấy cô gái này thật biết tiến thoái, hơn nữa không có sự trung thành ngu xuẩn của quân nhân liên minh. Hưng phấn nói: "Được, Nhị Cầu tôi đáp ứng với cô, tôi sẽ nói cho các anh em khác, sau này không chạm vào đồ của chiến hạm Chiến Hoàng." Chớp mắt, "Nha đầu, em thật thông minh, em có hứng thú gia nhập lính đánh thuê không?"

Hai tay của cô gái đang điều khiển máy bay, rõ ràng bởi vì câu này mà hơi ngừng lại. Một bên thiếu úy Lưu Khiết đã lên tiếng: "Đừng vọng tưởng ! Trung Úy là quân nhân ưu tú nhất của Chiến Hoàng, tuyệt đối sẽ không theo các người thông đồng làm bậy!"

Nhị Cầu căn bản không để ý lời nói của tiểu tử đó, cười hắc hắc: "Ai chẳng biết lính đánh thuê chúng ta, người nào cũng anh tuấn tiêu sái, thân thể khoẻ mạnh. Toàn bộ thiếu nữ của thành phố Tự Do, đều có giấc mơ lớn nhất chính là cùng lính đánh thuê phong lưu một đêm. Cô em đi theo chúng ta làm cô dâu hàng đêm, tuyệt đối so với thằng nhãi này thì mạnh hơn nhiều!"

Lưu Khiết tức giận đến muốn mắng chửi người, lại nửa ngày không nói ra được. Ngay lúc này, Trung Úy bỗng nhiên xoay người, nhìn Nhị Cầu bọn họ cười tươi sáng.

Cách mặt nạ bảo hộ, dung nhan cô gái không tính là đứng đầu, nhưng thanh thuần xinh đẹp khuôn mặt mười phần ấm áp dễ thương. Đặc biệt là đôi mắt ngời sáng như muôn vạn vì sao, mà cũng thâm sâu như hồ nước thăm thẳm.

Nhị Cầu cùng Tiểu Hắc tức thì đều nhìn đến ngây người.

Lúc này, ngón tay cô gái vừa nhấc, nhấn một cái...

"A!" Nhị Cầu Tiểu Hắc kêu thảm thiết vang vọng cabin, cùng với cabin bên ngoài vũ trụ.

Ba người khác không thể tin nổi vào những gì nhìn thấy!

Đã bị ném ra ngoài! Cô gái đem hai gã lính đánh thuê quăng ra ngoài cabin! Tuy rằng đội mặt nạ bảo hộ mặc đồ du hành vũ trụ không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng động tác của cô thật sự quá nhanh! Đột nhiên mở ra cửa khoang thuyền đột nhiên nghiêng thân máy bay, làm cho bọn họ chợt không trọng lượng mà ngã xuống!

Bên trong cabin, độ ấm cùng dưỡng khí dần dần khôi phục bình thường, Lưu Khiết ngơ ngác nhìn xem hai bóng người trôi nổi phía trước máy bay, bọn họ đều có vẻ mặt kinh sợ đến dại ra.

Lúc này, bên cạnh thanh âm Trung Úy, bình tĩnh truyền đến: "Thiếu úy, đây mới là trả thù."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.