Ngài Chủ Tịch Ác Liệt

Chương 22




Ngày 10 tháng 4.

Thương Chủy đã đi công tác được hai mươi ngày, theo như lời trợ lý Mộ anh ta sẽ về sớm hơn một ngày. Hôm nay Tô Di vốn dĩ nên sẵn sàng đứng ở cửa Thương phủ nghênh đón chủ nhân, cho dù Thương Chủy bận rộn muôn việc, chưa chắc đã gặp mặt cô.

Máy bay chiến đấu Báo Săn màu đen, lẳng lặng trôi lơ lửng trong không gian đen như mực. Những ánh sao sáng lấp lánh giống như những viên ngọc khảm trên nền trời.

Tô Di mặc bộ đồ du hành vũ trụ màu xám tro, đầu đội mặt nạ dưỡng khí, ngồi ở ghế lái, đẩy nhẹ cần lái. La Khê Nho ngồi bên ghế phụ gật đầu :“Tô Di làm tốt lắm, chúng ta bay hơi xa tầng khí quyển rồi, cần phải trở về thôi. Các thao tác trong quy trình hạ cánh nhớ cả chứ?”

Tô Di gật đầu : “Nhớ, anh Lê, hôm qua phiếu ăn đưa cho anh và chị dâu, chị dâu có thích không?”

La Khê Nho nghe vậy, lập tức đỏ mặt “Thích, rất thích! Đã nhiều năm như vậy, tôi cũng không đưa cô ý tới những nơi cao cấp như vậy dùng bữa, chị dâu cô nói….”

Lời của La Khê Nho xuyên qua mặt nạ dưỡng khí ong ong truyền đến, Tô Di mỉm cười gật đầu lắng nghe, nhưng trong đầu cô lại vang lên những âm thanh khác.

“Bình thường mà nói, nữ nhân đối với tôi mà nói chỉ có một tác dụng.”

“Đây là quà tặng của ngài Thương cho cô, máy bay chiến đấu.”

“Ngài Thương trở lại sẽ nói chuyện với cô về một hợp đồng giao dịch.”

“Tô Di, tháng trước Thương Chủy đã tặng cho Chu thiếu gia của tập đoàn buôn vũ khí một cô gái rất giống cô … nửa tháng sau thi thể cô gái đó được đưa ra khỏi nhà của Chu thiếu gia, nghe nói nội tạng được lấy làm tiêu bản *….Nghe nói Chu thiếu gia đã rất hài lòng với con mắt chọn người của Thương Chủy, liền tiếp tục yêu cầu những cô gái khác giống như thế….Tô Di, cô hãy bảo trọng.”

*Mẫu vật để nghiên cứu

--------------

Nếu như Thương Chủy thực sự giống như Du Mặc Niên tiết lộ, muốn đem cô cho Chu thiếu gia, tại sao lại còn tặng máy bay cho cô?

Khi nhìn thấy chiếc máy bay này cô không phải không cảm động. Thậm chí đã nghĩ tới có thể chiếc máy bay này chính là Thương Chủy thành toàn ước mơ của cô. Nhưng phỏng đoán như vậy quá tự tin, cho nên cô không dám tin tưởng anh ta.

Cô – một Tô Di không có quyền thế, sắc đẹp cũng chỉ coi là kha khá, so ra giá tiền của chiếc máy bay kia đủ để mua được cả trăm mỹ nữ đẹp tuyệt trần. Cô tuyệt đối không tin, đó là quà Thương Chủy dành tặng cho cô để thành toàn ước mơ của cô.

Anh ta cũng đã nói anh ta không bao giờ làm việc thiện.

Chẳng lẽ, đây lại là thú vui độc ác của người giàu? Chẳng lẽ cô thích hợp với khẩu vị đáng sợ của Chu thiếu gia kia như vậy sao? Cho nên Thương Chủy mới để cho cô ăn mặc như thế, khiến cô trở thành một nữ phi công yếu đuối, mỏng manh?

Phỏng đoán như vậy càng làm trái tim cô tê dại.

Cô lấy lại tinh thần, liếc nhìn La Khê Nho vẫn đang thao thao bất tuyệt giảng giải. Phiếu ăn là do Du Mặc Niên cho cô, bất kể anh ta có ý đồ gì thì cô cũng đạt được những thứ cô muốn từ anh ta.

Cô giơ tay đẩy mạnh cần lái, thao tác nhanh chóng trên bảng điều khiển --- máy bay nháy mắt gia tăng tốc độ, không kém gì so với tốc độ ánh sáng, như một quả đạn pháo vụt khỏi tầng khí quyển của tinh cầu Hi Vọng, cấp tốc bay ra ngoài.

La Khê Nho lập tức ngây người, nắm lấy bả vai cô “Tô Di, cô làm gì thế! Như vậy sẽ bay đến tinh cầu khác!”

Tô Di tránh người khỏi tay anh ta, căng thẳng có chút không thạo điều khiển máy bay, đạp bằng sóng gió, nghiêng ngả bay trong đêm tối, bay về hướng tinh cầu màu lam cao nhất trong tinh hệ.

“Anh Lê, anh đừng lo, chuyện này không liên quan đến anh! Tôi đến được nơi tôi muốn sẽ để anh đi, Thương Chủy sẽ không trách anh.” Cô hét lớn “Anh Lê, xin hay để cho tôi một con đường sống, nửa giờ thôi, nửa giờ là tôi có thể đáp xuống một tinh cầu khác!”

Nhưng mà lúc này, một La Khê Nho thân thiện dễ nói chuyện lại nhìn cô chằm chằm, lắc đầu: “Cô điên rồi, cô điên rồi, cô lại muốn phản bội ngài Thương!”

Anh ta lập tức đứng lên, rút súng bên hông ra: “Đứng lên! Rời khỏi ghế lái, nếu không tôi lập tức nổ súng!”

“Không! Anh sẽ không nổ súng!” Cô cắn răng nói.

“Tôi sẽ” anh ta mở chốt an toàn: “Đây là đạn mảnh, một phát súng có thể khiến đầu cô nát vụn. Tô tiểu thư, lập tức dừng lại hành động điên cuồng. Cô có ý đồ phản bội, tôi giết cô ngài Thương nhất định sẽ không trách tôi. Nhưng nếu tôi giúp cô chạy trốn thì cả nhà tôi đểu phải chết!”

Tô Di giơ hai tay đặt trên đầu, từ từ đứng lên.

Nhìn thấy máy bay có khả năng va vào thiên thạch, La Khê Nho vội vã cất súng trở lại bên hông, ngồi vào chỗ của cô, luống cuống điều khiển hướng lái.

Đây chính là cơ hội mà Tô Di chờ đợi.

Cô lặng yên không một tiếng động, nhanh chóng từ dưới ghế ngồi lôi ra một bình nhiên liệu rỗng mà cô đã cất giấu từ trước, đập mạnh lên gáy của La Khê Nho…

Anh ta kêu lên một tiếng, sau đó dần dần gục sang một bên ghế, máu tươi trên đầu từ từ chảy xuống.

Tô Di cơ hồ như phỏng tay, ném ngay bình nhiên liệu xuống sàn. Hai mắt nhắm nghiền, cô ra tay rất nặng, anh ta có thể đã…..

Thật xin lỗi. Trong lòng Tô Di kêu lên đau đớn.

Anh ta đối với cô không tệ, nhưng cô không thể hạ thủ lưu tình. Cô run rẩy đưa tay đến gần chóp mũi anh ta, muốn xem anh ta còn thở hay không, lại phát hiện bản thân tim đập như sấm, căn bản không cảm giác được anh ta còn thở hay không.

Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, đem anh ta từ trên ghế kéo xuống, đặt ngang trên sàn. Cô ngồi vào ghế lái, cúi đầu thấy Rada hiển thị tuyến đường an toàn. Cô nhanh chóng đặt chế độ lái tự động ở bảng điều khiển.

Cô thở dài một hơi, dựa lưng vào ghế ngồi.

Thật tốt quá, cuối cùng cũng trốn thoát.

Chỉ cần nửa giờ cô có thể đến một tinh cầu khác.

Cô từ trong ngực móc ra một số đồ vật đã chuẩn bị từ trước – chứng minh nhân dân với thân phận hoàn toàn mới, thẻ tín dụng, chìa khóa phòng khách sạn, giấy phép hạ cánh – những thứ này đều là cô nhờ Du Mặc Niên âm thầm chuẩn bị.

Chỉ cần đến mặt đất, cô có thể chân chính sống cuộc sống tự do. Cô có thể từ từ tìm kiếm Trái Đất, nếu như tìm không thấy, cũng sẽ không bị người khác quản chế, sẽ không nghèo khổ vất vả nữa.

Máy bay chiến đấu di chuyển với vận tốc ánh sáng, nhưng giữa không gian rộng lớn lại không cảm giác được tốc độ cực nhanh. Tô Di không nhịn được nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh sắc vũ trụ bao la rộng lớn mà u tối, kỳ dị.

Đích đến của cô --- Tinh cầu Tự Do, đã dần dần xuất hiện trong tầm mắt. Biển xanh thẳm rộng lớn, tầng khí quyển trắng như tuyết…..

Đúng lúc này, cổ chợt nghẹn lại, một cánh tay tráng kiện siết chặt cổ cô, mạnh tới mức cô không có cách nào giãy giụa phản kháng!

La Khê Nho, anh ta chưa chết, anh ta đã tỉnh lại!

Nhận thức được điều đó khiến Tô Di buông lỏng khẩu khí, sự e ngại dâng lên trong lòng, làm cho tâm tư cô rối loạn.

“Buông ra…” hai tay cô liều mạng bắt lấy, muốn công kích người phía sau. Nhưng cô sao có thể so sánh với sức lực của La Khê Nho. Cô bị quật ngã trên mặt sàn, phần thắt lưng và bên hông đau nhức vô cùng.

La Khê Nho mặt toàn máu, bàn tay nặng nề thao tác nơi nào đó trên bảng điều khiển, phát ra mấy tiếng động nhỏ. Lúc này anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người nhìn cô, cố gắng lau máu trên mặt, mắng cô : “Xuống tay thật độc ác.”

Tô Di không nói câu nào nhanh tay nhặt bình nhiên liệu trên sàn đập về phía anh ta. Tuy nhiên La Khê Nho đã sớm có phòng bị, nghiêng đầu bắt lấy bình nhiên liệu, một tay đẩy ngã cô.

Cô đụng mạnh vào bộ dụng cụ đặt trên cabin, bộ đồ du hành trong nháy mắt bị rách một vệt dài, thậm chí trên bả vai còn xuất hiện vết thương chảy máu, để lộ ra một bên vai mảnh khảnh trắng nõn, giấy tờ quan trọng của cô rơi đầy trên sàn, cô phải dựa vào cabin hết sức chật vật.

La Khê Nho đi tới nâng đầu cô lên, giúp cô cởi bộ đồ du hành vũ trụ. Cô ra sức giãy giụa nhưng không thoát được, dáng vẻ càng thêm chật vật. Anh ta lấy hộp cứu thương, băng bó đơn giản vết thương ở đầu của mình, sau đó anh ta giúp cô cầm máu, lúc này mới ngồi trên sàn, đối diện với cô, rút súng nhắm vào cô.

“Anh không cần để ý hướng lái sao?” Cô thở hổn hển hỏi. Cô chỉ bị thương ngoài da, vết thương của anh ta nặng hơn rất nhiều so với cô.

La Khê Nho cũng có chút choáng váng, thở gấp nói :“Tôi đã khởi động chế độ an toàn.”

“Chế độ an toàn gì?”

“Thật may còn chưa dạy cô cái này.” La Khê Nho bực tức nói.

“Không có sự điều khiển của phi công máy bay sẽ không bay được, tựa như khẩu súng nếu khóa chốt an toàn sẽ không bắn được đạn. Một khi khởi động chế độ an toàn sẽ tự động bay trở về địa điểm đã được thiết lập sẵn.”

Trong lòng cô trùng xuống --- địa điểm thiết lập sẵn……

Trên đường, bất kể cô cầu khẩn, uy hiếp rồi lại dụ dỗ thế nào, La Khê Nho vẫn không động lòng, nhất mực không rời họng súng khỏi người cô.

Bốn mươi phút sau, trải qua một trận lắc lư kịch liệt ở tầng khí quyển, máy bay đáp xuống hoa viên vô cùng quen thuộc đối với Tô Di.

La Khê Nho nhìn ra ngoài cửa sổ, lập tức đứng lên mở cửa khoang đi ra ngoài.

Tô Di ngơ ngác tựa vào vách khoang, nhìn xuyên qua cửa sổ buồng lái nhìn thấy Thương Chủy đã nhiều ngày không gặp, anh ta đang chắp tay sau lưng, đứng trước máy bay, khuôn mặt đẹp trai hơi ngẩng lên, xuyên qua cửa sổ, bình tĩnh nhìn cô.

Hình như là vừa đi họp trở về, áo khoác quân phục còn vắt ngang trên tay, một vài sợi tóc rơi xuống trán, uy nghiêm mà trầm lặng.

Sau vài giây ngắn ngủi nhìn cô, anh ta đưa áo khoác cho trợ lý Mộ, sau đó anh ta nhanh chóng bước tới cửa cabin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.