Ngài CEO, Kí Tên Kết Hôn Đi!

Chương 5




Nửa câu nói sau đề cập đến điển cố nên Đỗ Quyên không hiểu lắm, nhưng sâu trong ánh mắt của trượng phu nàng nhìn thấy sự mỏi mệt. Trượng phu đã không còn là người mà năm đó mới vào lục lâm cái gì cũng không biết không hiểu, không còn là Trình Tiểu Cửu gặp chuyện gì cũng vẫn lạc quan. Những năm gần đây, hắn đã trải qua rất nhiều việc, cũng đã có thêm rất nhiều gánh nặng. Ba quận huyện, gần hai trăm ngàn người già có trẻ có, còn có gia quyến của các huynh đệ, thật sự vì trốn tránh mũi nhọn của địch mà buông tay mặc kệ, làm sao dễ dàng như vậy.

Vừa mỉm cười, trong lúc vô thức lực trong tay lại mạnh thêm một chút. Trình Danh Chấn cảm nhận được trong lòng thê tử đang khẩn trương, dùng cánh tay còn lại nhẹ nhàng kéo nàng một chút, tiếp tục cười nói:

- Cho dù Tang Hiển Hòa không đến, thì sớm muộn gì triều đình cũng phái người khác đến. Đánh sớm hay đánh muộn đều là đánh, lúc nào triều đình đánh mệt mỏi rồi, thì cũng sẽ dừng lại thôi!

- Thật sự sẽ dừng lại sao? Nếu không thì biết làm sao?

Đỗ Quyên trên mặt cười, nhưng trong lòng lại tràn đầy nghi ngờ. Trượng phu đêm qua, sáng nay vừa nghị sự, đã ngày càng có khí phách của Đại Đương gia rồi. Không chút hoang mang, không giận ra uy. Ban đầu không cấm chỉ chính mình bề ngoài ý kiến, nhưng bây giờ luôn ý đồ đem chính mình hoàn toàn biến thành theo nữ nhân của hắn, mà không phải bằng hữu giang hồ.

Loại thay đổi này cũng không khiến người khác tức giận, nhưng lại làm trong lòng kẻ khác vô cùng sợ hãi. Giống như chỉ cần lỏng tay ra một chút, hắn giống như chim ưng bay trên bàu trời, vĩnh viễn đem chính mình bay lên khỏi mặt đất. Truy, đuổi không kịp. Giương cung mà bắn, lại không đành lòng. Đỗ Quyên không rõ vì sao mà mình lại có loại cảm giác này, nhưng không cách nào làm thoát ra được, một lần nữa tìm về sự tự tin ngày xưa. Có lẽ sự tự tin của nàng cho tới bây giờ vốn không có quá nhiều, chỉ có điều ban đầu cũng không rõ rệt, hiện tại bùng lên mãnh liệt hơn mà thôi.

- Nàng hôm nay làm sao vậy?

Trình Danh Chấn thấy thê tử chỉ nhìn mình mỉm cười mà không nói lời nào, nhìn ánh mắt nàng hỏi.

- Không có chuyện gì, hơi vắng vẻ đấy!

Đỗ Quyên nhẹ nhàng lắc đầu, trong đôi mắt bừng lên một tia sáng,

- Lúc này cuối cùng muội đã được cùng huynh kề vai chiến đấu.

Nàng cười cười, nhẹ nhàng lắc cánh tay của trượng phu,

- Hai người chúng ta, lúc này đừng phân chia ra hành động. Muội không muốn lo lắng cho huynh!

- Ừ!

Trình Danh Chấn nhìn nhìn thê tử, đầu cúi xuống thấp hơn. Mấy năm qua, mấy năm qua, vóc dáng của hắn đã cao lớn hơn rất nhiều, ban đầu vóc dáng hắn và Đỗ Quyên không khác nhau là mấy, nhưng bây giờ đã cao hơn đối phương rất nhiều rồi.

Đỗ Quyên ngửa mặt lên, môi đỏ mọng như ngọn lửa.

****

Đang đà thắng lại đột nhiên rút quân buông tha cho tàn quân, mệnh lệnh truyền đến các nhóm lâu la binh lình đều giật mình kinh ngạc. Cũng may đoàn người nhắm mắt đi theo Trình Danh Chấn, kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng cũng không châu đầu ghé tai vào nhau bàn tán lung tung, cho nên sĩ khí và lòng quân vẫn ổn định, sẽ không để quân địch ở bên kia thừa cơ lợi dụng.

Đám người Vương Nhị Mao, Hàn Thế Vượng, Trương Cẩn cùng ngày dẫn thuộc hạ dưới cấp đi trước một bước. Số quân chủ lực còn lại thì thoải mái ở bờ sông nghỉ ngơi một ngày một đêm, cho đến ngày hôm sau mặt trời lên cao, mới chậm rãi nhổ trại trở về Nam. Toàn bộ đều chậm rãi lui lại, khiếnbên kia bờ sông Ngụy Đức Thâm bắt đầu không hiểu được ý đồ đích thực của Minh Châu Quân, đối với soái kỳ của Trình Danh Chấn, mới nghĩ sách lược đối phó, thì đã chậm mất một bước dài.

Dù như thế nào, khi mọi người đi xa khỏi hương xã đến hơn bốn mươi dặm, Võ Dương quận binh mới từ sau lưng đuổi theo. Lại sợ hãi sức chiến đấu của Minh Châu Quân lại không còn chỗ dựa vững như trước, giống như ruồi bọ anh anh ong ong giằng co ở sau lưng.

- Hắn ta vẫn chưa sợ chết, Giáo đầu cứ việc đi trước, ta quay lại giáo huấn cho họ Ngụy kia một trận!

Vương Phi tính tình nóng nảy, hận không thể ngay lập tức dẫn người dưới trướng hồi mã thương, đem đoàn người bại tướng trong tay giết hết. Trình Danh Chấn lại cười lắc lắc đầu, hạ giọng nói:

- Ngươi không cần phải phí sức như vậy, họ Ngụy chính là muốn bám theo chúng ta, quyết sẽ không giao thủ cùng ngươi. Không tin, ngươi có thể mang theo hai trăm huynh đệ đi thử một chút, khẳng định đến cái lông tơ cũng không động đến!

Mọi người cười ha hả, biết rõ lời Giáo đầu nói là sự thật, nhưng vẫn như cũ giật giật Vương Phi dẫn người đi thử. Vương Phi cũng muốn giúp chủ soái giữ ổn định lòng quân, cười đứng dậy, lớn tiếng cường điệu:

- Ta đây cũng không phải là cố ý khiến các huynh đệ lãng phí sức lực, thực sự là tên họ Ngụy thảo quá thảo nhân ngại rồi, lúc này gặp được cái mặt y để ta nắn, lần tới gặp được đối thủ thực sự, mũi quan còn phải để ta làm, các ngươi cũng không thể tranh giành với ta!

- Đi đi, đi đi, còn quân tiên phong đâu rồi, người kia ngay cả bản thân, ngay cả cái đũng quần cũng đều không nhịn được, nếu làm quân tiên phong xung trận, sẽ bị cung tiễn quân địch bắn cho thành cái sàng!

Các tướng lĩnh không chịu đáp ứng, cười trêu chọc.

- Ai nói là ta không chống đỡ nổi, đó là do khí giới của quân ta ít, nên ta đành phải lấy người ra đỡ!

Vương Phi nhếch miệng, bảy phần không phục tám phần khó chịu. Mọi người không cần nói nhiều lời với y, cùng tiến lên trước, lấy bả vai ra chống lại bả vai, lấy cánh tay ra chống lại cánh tay, đưa gã từ bên cạnh chủ soái gạt ra. Trải qua chuyện ầm ĩ như vậy, không khí trong đội ngũ vừa rồi còn rất khẩn trương giờ đã bắt đầu trở nên thoải mái. Các tướng lĩnh cười cười nói nói, hoàn toàn không sợ việc quân địch đang đuổi theo sau lưng. Tiểu đầu mục cũng nhạo báng nhau, vừa cười vừa trêu đùa. Đi được một lát, có lâu la thấy chủ soái không cấm đoàn người trêu đùa ầm ĩ giống như bình thường, nhân cơ hội nổi hứng hát lên câu dân ca:

- Nam nhi có chí lớn, kết bạn không cần nhiều. Diều hâu kinh thiên phi, đàn tước sóng hai bên…

- Phóng ngựa trong đầm lầy, cây ngựa tốt phiêu, thẻ bài như áo giáp, giúp đỡ lẫn nhau.

Có người bắt đầu, lập tức có người lớn tiếng đáp lại.

Đây là bài ca do Bắc Triều Tiên Ti Mộ Dung làm, so sánh với Giang Nam tài tử danh tác cẩn thận hơn, nhưng thắng ở chỗ thông tục dễ hiểu. Cho nên được lưu truyền rộng rãi, gần như tất cả đám lâu la có thể ngâm nga vài câu theo giai điệu.

Một khúc dân ca hát còn chưa hết, Vương Phi đã mang theo huynh đệ dưới trướng trở về, quả nhiên là đến ngay cả cọng lông cũng không bị động đến, dẫn đầu đội quan quân quận binh thấy thế của gã đi tới rất hung mãnh, nghĩ đến sức mạnh của Minh Châu Quân, sợ tới mức quay ngựa chạy trốn trước tiên. Chúng quận binh trong đối với Minh Châu Quân trong lòng có chút sợ hãi, lại nhìn thấy chủ tướng chưa đánh đã rút lui trước, cũng lập tức chạy theo.

- Thực chưa đủ nghiền, mất hết cả mặt mũi của nam nhân Hà Bắc!

Vương Nhị Mao vừa trao lại kỳ lệnh cho Trình Danh Chấn, vừa đắc thắng nói. Nhắc tới rồi, cũng không quản có người để ý đến mình hay không, trơ mặt ra năn nỉ,

- Giáo đầu, các huynh đệ đang hát gì vậy, cái gì mà biển, cái gì mà chim các loại vậy? Sao thuộc hạ lại không biết?

- Cút!

Trình Danh Chấn hung hăng đấm gã một cái, lớn tiếng cười mắng,

- Muốn lấy áo giáp thì cứ nói luôn, làm gì mà phải lòng vòng như vậy. Lúc nãy vừa lấy được một ít áo giáp lưỡng đang trong tay của Dương Bạch Nhãn, ngươi đi đến phòng đồ quân nhu của tiền phương chọn lấy vài món đi, đừng chỉ lấy cho mỗi mình ngươi, thủ hạ chính là Lữ Suất, các đội trưởng, chọn cho mỗi người bọn họ một món đồ đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.