Ngài CEO, Kí Tên Kết Hôn Đi!

Chương 17




"Ông biết cháu muốn nói gì" Hi Hi nhìn Mặc lão cố chấp nói.

Mặc lão càng không mở miệng, thì cậu càng tò mò!

Người thông minh giống như cha, không có lý do nào có người không thích!

Lúc này, Mặc lão suy nghĩ một chút, ngước mắt nhìn Hi Hi, "Sự thật chính là như vậy!"

Hi Hi, "..."

Nhìn Mặc lão, Hi Hi suy nghĩ, đây tuyệt đối không phải là sự thật, nhưng mà Mặc lão không nói, ông càng không nói, thì Hi Hi càng tò mò!

"Quên đi, coi như chưa nói gì!" Hi Hi nói, sắc mặt biểu hiện, rõ ràng là một bộ, dáng vẻ cậu mất hứng!

Mặc lão cũng không lên tiếng.

Lúc này, Hi Hi mở miệng, "Uống đi, sau khi uống xong thì đi đi!"

Vừa nghe cái này, Mặc lão không vui, "Cháu đang đuổi ông sao!? "

"Không có nha, cháu còn có chuyện, cũng không dám giữ ông!" Hi Hi nói, giọng nói kia, vẻ mặt kia, đều có vẻ tức giận.

Mặc lão nhìn Hi Hi, cái đứa nhỏ này!

"Đứa nhỏ này, cháu ép ông sao!?"

"Cháu nào dám, ông có muốn nói hay không, đó là tự do của ông!" Hi Hi nói.

Mặc lão, "...".

"Được được được, ông nói!" Mặc lão nói.

Thật là không thay đổi được đứa nhỏ này!

Vừa nghe cái này, mắt Hi Hi không nhịn được khẽ nhếch một cái, nhưng vẫn làm bộ như không có chuyện gì lạ, "Nếu như ông không muốn nói, cháu cũng không muốn ép ông!"

Cậu tuyệt đối là đang giả bộ!

Mặc lão nhìn ở trong mắt, trong lòng đang suy nghĩ, tuyệt đối là giả bộ!

"Quên đi, không nghe thì quên đi!" Mặc lão cũng nói.

Hi Hi, "..."

"Mặc lão, ông thật sự không nói sao!" Hi Hi lập tức ngước mắt nhìn Mặc lão nói.

Lúc này, Mặc lão nhếch lông mày, nhìn Hi Hi, "Cũng vậy!"

Mới vừa rồi, cậu không phải là cũng làm như vậy sao!

"Vậy rốt cuộc nói hay là không!?" Hi Hi hỏi.

Mặc lão không tiếp tục cùng Hi Hi cãi cọ nữa, mà là nhìn cậu, "Nếu như ông nói, ông chưa từng làm, cháu tin tưởng sao!?"

Nhìn vẻ mặt Mặc lão, nghe lời của ông, Hi Hi rất thành thực lắc đầu một cái, "Không tin!"

Mặc lão, "..."

Không tin còn hỏi ông!

"Sự thật chính là như vậy!" Mặc lão thở phì phò nói, thấy Hi Hi lắc đầu, ông vẫn có chút bực bội, vừa bực, vừa uống canh.

Hi Hi không nói mình nhìn người có bao nhiêu chính xác, nhưng là trải qua một đoạn thời gian chung sống dài như vậy, Hi Hi đối với Mặc lão vẫn có chút hiểu rõ, Mặc lão tuyệt đối không phải là loại người dám làm không dám nhận!

Nhưng mà, bây giờ ông nói không phải là mình làm?

Đó là có ý gì!?

Hi Hi nhíu chân mày, sau khi suy nghĩ một chút, nhìn Mặc lão, "Ông muốn cháu tin tưởng, ít nhất cũng phải đưa ra một chút bằng chứng chính xác chứ!"

"Không có chứng cớ thì nhất định là ông làm sao!?" Mặc lão hỏi ngược lại.

Một câu nói, Hi Hi hết ý kiến.

"Nhưng mà, chính xác là ông đuổi cha cháu ra ngoài!" Hi Hi nói.

Chuyện này là không thể nghi ngờ, cha có ngốc đi nữa, cũng không đến nổi như thế.

Nghe thế, khóe miệng Mặc lão câu khởi nhất mạt giễu cợt cười, "Là ông đuổi ra ngoài, chính ông làm ra chuyện này với cha cháu sao!?" Mặc lão hỏi.

Trong nháy mắt, Hi Hi hơi giật mình.

Dường như, đã hiểu một chút!

Chẳng lẽ là cha hiểu lầm?!

"Không phải là ông, vậy là ai!?" Hi Hi hỏi.

Người nào đối với cha hận thấu xương như vậy? Hận không thể giết chết cha!?

Nghe Hi Hi suy đoán, Mặc lão ngẩn ra, ngay sau đó lắc đầu, "Không biết!"

Hi Hi nhìn dáng vẻ Mặc lão, lại cau mày, "Không phải là ông, chẳng lẽ là...Cung Ái Lâm!?"

Nói đến cái này, Hi Hi nhìn về phía Mặc lão, tựa hồ muốn ở chỗ ông chứng thực, Mặc lão thân thể cũng hơi ngừng lại.

Sắc mặt cũng không được khá lắm, ngay sau đó, Mặc lão mở miệng phủ nhận, "A, cháu suy nghĩ nhiều quá!" Mặc lão nói, "Bà ấy là một người phụ nữ, không thể có bản lãnh cao như vậy!?" Mặc lão nói.

Hi Hi bán tín bán nghi nhìn Mặc lão, cũng không biết Mặc lão nói là thật hay giả.

Nhưng là chuyện này, Mặc lão tuyệt đối là cảm kích.

Nếu không, tại sao, biết rõ cha đã xảy ra chuyện, Mặc lão lại chẳng quan tâm đây!?

Cho nên, ông nhất định là biết cái gì!

Hi Hi không có phơi bày, cũng không có tiếp tục nói nữa, nhưng chuyện này, cậu nhất định sẽ điều tra ra manh mối.

Nhìn Hi Hi không có hỏi nữa, lúc này, Mặc lão ngước mắt liếc mắt nhìn Hi Hi, "Cháu đang suy nghĩ cái gì!?"

"Không có!" Hi Hi phủ nhận.

Mặc lão lườm cậu một cái, thật coi ông là kẻ ngốc sao!

Có một số việc, ông không nói, nhưng không có nghĩa là ông đã già rồi, ngốc!

Thấy Hi Hi không hỏi nữa, Mặc lão cũng không nói gì, tiếp tục uống canh.

Hi Hi cũng không có tiếp tục truy cứu, mà trở lại trong phòng bếp, tìm ra cặp lồng giữ nhiệt, múc canh cá cùng tim heo đã hầm xong vào đó!

"Mặc lão, chúng ta đi thôi!" Hi Hi nói.

Mặc lão cũng không tham, không có nói cái gì nữa, đứng dậy, cùng Hi Hi rời khỏi nhà.

Mới vừa lên xe, điện thoại di động của Hi Hi vang lên.

Thấy mã số, Hi Hi mới chợt bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng nhận điện thoại.

"Alo, Hoa Hồng..."

"Hi Hi, cậu nói tiễn tôi, người đâu!?" Hoa Hồng ở trong điện thoại hỏi.

Nghe giọng Hoa Hồng, Hi Hi cũng cảm giác có chút u ám.

Nói đến cái này, Hi Hi vội vàng nói, "Hoa Hồng, thật xin lỗi, tôi không phải cố ý không đi, tôi tạm thời xảy ra chút chuyện, cho nên mới không có đi!"

"Lấy cớ này không tệ!" Hoa Hồng nói.

"Thật không phải là lấy cớ, mẹ tôi thiếu chút nữa bị người giết, cho nên tôi mới không có đi tiễn!" Hi Hi vội vàng giải thích.

Nói đến cái này, Hoa Hồng cũng sững sờ.

"Cậu nói gì!? Thật hay giả!?" Hoa Hồng không thể tin được hỏi.

Vốn cho là chuyện ổn định, không nghĩ tới sẽ còn xảy ra chuyện.

"Tôi sẽ mang chuyện của mẹ tôi đùa giỡn hay sao!?" Hi Hi hỏi ngược lại.

Hoa Hồng vừa nghĩ, đúng là, Hi Hi thích nhất chính là mẹ của cậu, làm sao sẽ dễ dàng mang chuyện của Lâm Tử Lam nói giỡn đây!

"Vậy bây giờ như thế nào!? Có chuyện gì không!?" Hoa Hồng hỏi.

"Không có chuyện gì, chỉ là bị thương nhẹ một chút, thật may là cha tôi ở đó, mới không có vấn đề gì lớn, nhưng mà lần này cũng là trong họa có phúc, khôi phục trí nhớ!" Hi Hi nói

Nói đến cái này, Hoa Hồng cũng kinh ngạc, "Nhớ lại rồi!?"

"Ừ" Hi Hi đáp một tiếng.

Hoa Hồng cười một tiếng, "Trong họa có phúc!"

"Coi như là vậy đi!" Hi Hi nói.

Cậu cũng không dám tưởng tượng, nếu như lúc ấy cha không có ở đó, sẽ có hậu quả gì, Hi Hi không nghĩ cũng không dám nghĩ!

"Biết là ai làm sao!?" Hoa Hồng lạnh giọng hỏi.

Gần như, cô cũng có thể đoán được đây là có mục đích cố tình muốn giết người!

"Không có, nhưng mà tôi đã tìm được một chút tin tức, cho người đi điều tra rồi" Hi Hi nói.

Nói đến cái này, Hoa Hồng chợt nhớ tới cái gì, "Những người đó, có thể hay không nhằm vào cậu!?" Hoa Hồng hỏi.

"Tôi không biết, nhưng là trước mắt, bọn họ là nhằm vào mẹ của tôi!" Hi Hi nói, bây giờ không nghĩ ra, mẹ đắc tội với người nào!

Nói đến cái này, ở bên kia điện thoại Hoa Hồng trầm mặc một chút, "Nếu như cậu gặp nguy hiểm thì làm sao!?"

"Nếu như, tôi còn ở đó thì tốt rồi!" Hoa Hồng nói.

Nói đến cái này, trong lòng Hi Hi xẹt qua một tia cảm động, bất quá, cậu vẫn mở miệng, "Không được, Tạp Ni có nhiệm vụ giao cho chị, tại sao có thể bởi vì tôi mà trì hoãn đây!" Hi Hi nói.

Cậu còn hiểu cái gì gọi là lấy đại cục làm trọng!

"Nhưng mà cậu..."

"Chị yên tâm, mấy ngày nay, Lý Thuận sẽ bảo vệ tôi!" Hi Hi nói.

Nói đến cái này, ở bên kia điện thoại Hoa Hồng hơi sửng sốt một chút, gật đầu một cái, "Vậy cũng tốt, tôi hoàn thành nhiệm vụ sẽ lập tức trở lại!"

"Được, tôi chờ chị!" Hi Hi cũng nói.

"Ừ!"

"Đúng rồi, hôm nay tôi cũng không đi tiễn chị được!"

"Được rồi, tôi biết!"

"Lúc chị trở lại, tôi sẽ đi đón chị!"

"OK!"

Vì vậy, cúp điện thoại.

Lúc này, Mặc lão vẫn luôn ngồi ở bên người Hi Hi, mới vừa nói nói, ông cơ hồ nghe khá rõ ràng.

Nhưng mà càng cùng Hi Hi tiếp xúc, thì càng cảm giác Hi Hi không phải người bình thường!

Thậm chí, so với Mặc lão có thể còn hơn rất nhiều!

Lúc này, Hi Hi nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Mặc lão, "Ông nhìn cháu làm gì!?"

Mặc lão lắc đầu một cái, "Không có gì!"

"Gọi điện thoại chính là cô gái ở trong nhà lần trước? " Mặc lão hỏi, chính xác là cô!

Hi Hi gật đầu một cái, "Không sai!"

Nói đến cái này, Mặc lão cau lại mày, "Cô ấy, là một cô gái như thế nào!?"

Nói đến cái này, Hi Hi nhìn Mặc lão, "Ông hỏi cái này để làm gì!"

"Tìm hiểu một chút! "

"Mặc Thiếu Quần muốn ông hỏi!?"

"Chuyện này có liên quan gì đến nó!?" Mặc lão hỏi ngược lại.

"... Vậy không phải là chú ấy muốn hỏi sao?!" Hi Hi giống như nói lỡ miệng!

Mặc lão lại nghe ra không được bình thường, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì!?"

Hi Hi, "..."

Mặc Thiếu Quần, tôi xin lỗi chú nha...

^^^^^^^^^^^

Sân bay thành phố A.

Mặc Thiếu Quần để cho Mặc Vũ từ chỗ Hi Hi lấy tin tức, biết lúc này Hoa Hồng, từ sân bay này rời đi.

Bởi vì lợi dụng thân phận cậu hai nhà họ Mặc, tìm được chuyến bay Hoa Hồng muốn đi!

Không biết rằng, lúc này Hi Hi muốn tiết lộ cho Mặc Thiếu Quần!

Thật ra thì, cậu cũng là ngồi xem kịch vui mới có thể cố ý nói...

Điểm này, Hi Hi thừa nhận, mình tà ác!

Mặc Thiếu Quần vừa tới sân bay, tìm được chuyến bay Hoa Hồng phải lên.

Hoa Hồng ngồi ở chỗ đó, đang chuẩn bị vào nơi kiểm tra, lúc này, xa xa Mặc Thiếu Quần vừa tìm, vừa chạy tới.

Khi nhìn thấy Hoa Hồng ngồi ở chỗ đó, Mặc Thiếu Quần rất không có tiền đồ núp vào!

Bỗng nhiên, không biết nên nói thế nào với Hoa Hồng.

Mà Hoa Hồng ngồi ở chỗ đó, hai chân vắt chéo, cho dù nhìn ở xa, vẫn rất hấp dẫn mê người, ở trong đám người, lập tức có thể nhìn ra.

Mà Mặc Thiếu Quần liền đứng ở một chỗ len lén quan sát như vậy...

Ánh mắt kia, kia vẻ mặt, cho dù ai nhìn cũng không cảm thấy đó là Mặc Thiếu Quần.

Mấy phút sau, Hoa Hồng nghe được giọng nói truyền đến, thu hồi điện thoại di động, đứng lên, hướng thẳng đến nơi kiểm tra đi tới.

Nhìn thân hình Hoa Hồng, Mặc Thiếu Quần thế mới biết, trong lúc giật mình đã làm mất cơ hội nói chuyện với Hoa Hồng...

Một giây kế tiếp Mặc Thiếu Quần cũng không cần biết nhiều như vậy...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.