Ngã Vi Ngư Nhục

Chương 13




Tần Lạc lắc đầu: “Không cần, chị vì chuyện công việc có chút phiền não, ngày mai thì tốt rồi, thời gian cũng không sớm, Tiểu Tinh nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Vâng, chị cũng là..! Nghỉ ngơi sớm một chút!”

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Tinh, trong lòng cô liền thích bé, mỗi lần ở cùng với bé đều có cảm giác thân thiết không nói rõ được...

Mà bé lại rất bám mình, ban đầu cô chỉ cho là mình trêu chọc đứa bé vui vẻ, bây giờ mới hiểu được...

Đây là quan hệ huyết thống cắt không đứt.

Cô tìm chỗ bậc thang ngồi xuống, nhìn người đi đường lui tới trong công viên, nghe tiếng nói tiếng cười của mọi người, cô càng thêm có vẻ cô đơn...

Mặc dù Bùi Tử Ninh rất lo lắng cho bạn mình, nhưng cô cũng biết hôm nay Lạc Lạc trải qua quá nhiều, nhất định cần một chút không gian riêng để tiêu hóa.

Có một số việc, người ngoài nói nhiều cũng vô dụng.

*****

Ngày hôm sau.

Sáng sớm, Tần Lạc rời giường trang điểm cùng đeo đồ trang sức trang nhã cho mình tự nhiên, áo sơmi trắng, áo lông dệt sợi vàng nhạt cổ chữ v, một chiếc quần, áo bành tô màu xám.

Tóc dài màu nâu quăn để ở phía sau đến eo, mặt cô trong gương quyến rũ, giống một phụ nữ đô thị giỏi giang thành thục.

Tần Lạc hít một hơi thật sâu thì cầm túi sách ra cửa, hôm nay cô phải đến công ty chính thức từ chức, sau khi trải qua chân tướng như vậy, cô không có cách nào đối mặt với Hoắc Kỷ Thành, càng không nói đến coi như không có việc gì ở lại công ty tiếp tục đi làm.

Cuộc sống của cô có chỗ hổng, cô cần phải tìm trở về.

...

Trong văn phòng Giang Ánh Tuyết.

Tần Lạc đã sớm đánh xong đơn từ chức đưa đến: “Tổ trưởng Giang, đây là thư từ chức của tôi.”

Giang Ánh Tuyết nhìn thoáng qua ba chữ trên tờ giấy trắng kia, ngẩng đầu liếc về phía Tần Lạc, nói một câu không liên quan gì: “Cô bị Hoắc tổng vứt bỏ?”

Tần Lạc ngay cả mí mắt cũng không nâng, không chút để ý hỏi lại: “Tổ trưởng Giang, đề tài này với công việc có liên quan sao?”

Giang Ánh Tuyết nắm tay lại: “Nếu tôi nói là có?”

Tần Lạc nhàn nhạt nâng mi lên, ánh mắt sắc bén lạnh lùng: “Đề tài không liên quan đến công việc, tôi nghĩ tôi có thể cự tuyệt trả lời.”

Giang Ánh Tuyết thở gấp, tâm muôn lật bàn cũng có: “Tần Lạc, cô có tư cách gì đắc ý ở trước mặt tôi? Sở dĩ cô lựa chọn từ chức không phải bởi vì không ngốc nổi ở chỗ này nữa!”

Tần Lạc nở nụ cười: “Không! Tổ trưởng Giang cô sai rồi, tôi từ chức là bày tỏ tôi rbỏ các người.”

Không đợi Giang Ánh Tuyết nói chuyện, cô tiếp tục nói: “Nếu Tổ trưởng Giang đã đồng ý, tôi rời đi trước, về chuyện công việc tôi sẽ tìm đồng nghiệp bàn giao.”

Nói xong, cô chuẩn bị rời đi.

Cô tuyệt không muốn ở lại đây, tốt nhất buổi sáng có thể làm xong tất cả thủ tục bàn giao, buổi chiều, cô hoàn toàn tự do rồi.

Giang Ánh Tuyết tức giận nhìn bóng lưng cô đến muốn hộc máu, cái người tên Tần Lạc này thật mạnh miệng, từ trong miệng cô ta vẫn không chiếm được chút tin tức nào!

Nếu chính cô ta chủ động đưa ra từ chức, cô đương nhiên không có lý do gì để cự tuyệt.

...

Tần Lạc trở lại vị trí của mình bắt đầu động thu dọn đồ, Lương Tinh với Chu Thiến vội vàng vây qua: “Cô lại phải đi công tác?”

Tay Tần Lạc thu dọn đồ hơi tạm dừng nửa giây: “Không, tôi đã từ chức rồi.”

Lần này đến phiên Lương tinh với Chu Thiến kinh ngạc không thôi: “Cái gì? Từ chức? Tại sao thế?”

Hai cô dường như cùng lúc nói ra, phải biết rằng tập đoàn Đế An là công ty tốt nhất thành phố A, mỗi ngày đều có vô số người chen cúi đầu muốn vào, nhân viên có thể vào ngoài trừ đã làm sai chuyện hoặc kỳ thực việc biểu hiện không tốt bị khai trừ, đến nay vẫn chưa từng nghe nói có chủ động từ chức...

Tiền lương, đãi ngộ cùng phúc lợi tốt như vậy đi đâu tìm được!

Tần Lạc nhếch môi: “Nguyên nhân cá nhân!”

Lương Tinh bĩu môi: “Tần Lạc không phải gần đây cô tham dự vụ án lớn của công ty chúng ta sao? Nghe nói cô còn là trợ thủ phiên dịch mà luật sư Cố chỉ định, chẳng lẽ luật sư Cố mặt người dạ thú làm cái gì với cô...”

Vẻ mặt Tần Lạc đầy vạch đen: “Luật sư Cố chỉ định tôi trợ thủ giúp anh ta phiên dịch là vì tôi với anh ta là bạn thời trung học, cũng khá quen thuộc, tính tình của anh ta tuyệt đối là điển hình người khiêm tốn, lịch sự, không chút giả dối.”

Chu Thiến không nhịn được chen vào nói: “Oa! Thì ra cô đánh giá cao luật sư Cố như vậy!”

Tần Lạc nhún vai: “Ăn ngay nói thật mà thôi.”

Bỗng nhiên, phía sau truyền đến một tiếng ho nhẹ, ba cô gái không hẹn mà cùng quay đầu lại, đợi nhìn thấy người đến, trong mắt Lương Tinh với Chu Thiến nhất thời bốc lên trái tim màu hồng.

Oa! Đây là lần đầu tiên gần gũi nhìn thấy luật sư Cố, trước đều cách thật xa vội vàng nhìn...

Chân thật là người đàn ông tao nhã dịu dàng như ngọc!

Bên tai Tần Lạc nhiễm lên một chút đỏ ửng, khụ... Vừa rồi cô lời nói sẽ không phải bị anh ta nghe được chứ?

Mặc dù nói thật, nhưng có thể để cho bạn học Cố hiểu lầm!

Ánh mắt Cố Nam Châu nhìn về phía Tần Lạc dịu dàng như nước: “Cần tôi giúp một tay không?”

Tần Lạc lắc đầu: “Không có nhiều đồ, tự tôi có thể làm được, bên kia anh không vội sao?”

Cố Nam Châu đi tới nhìn bàn làm việc của cô: “Vội nữa cũng cần ra ngoài hít thở không khí, ở trong phòng sẽ có lối suy nghĩ không nhạy bén như ông già rồi.”

Tần Lạc không nhịn được chế nhạo nói: “Đường đường Cố Đại Luật Sư cũng sẽ có lúc suy nghĩ không nhạy bén sao? Tôi còn tưởng rằng anh là không có gì không thắng!”

Cố Nam Châu cười nhẹ: “Nếu tôi lợi hại như thế thì tốt rồi.”

Lương Tinh với Chu Thiến đứng ở một bên đều bị Cố Nam Châu tươi cười làm cho mềm nhũn, thật sự là có người đàn ông hoàn mỹ đến cực điểm! So với tổng giám đốc còn có Đường thiếu hoàn toàn không giống nhau!

Tần Lạc giống như nghĩ đến cái gì: “Đúng rồi, sau khi tôi từ chức bên kia anh có thể hay không...”

Cố Nam Châu lắc đầu: “Không sao, theo suy nghĩ của bản thân là được, không cần băn khoăn quá nhiều.”

Tần Lạc cắn môi: “Ừ.”

Vẻ mặt Chu Thiến phấn hồng chen vào nói: “Luật sư Cố, anh với Tần Lạc là bạn thời trung học thật sao? Thật hâm mộ quan hệ của hai người còn có thể tốt như vậy, có thể ký tên cho tôi được không? Tôi rất sùng bái anh.”

Cố Nam Châu cười nhạt như hoa cúc: “Bạn thời trung học mới là trân quý nhất.”

Lương Tinh phụ họa nói: “Bạn bè bên cạnh tôi cũng nói như vậy, bạn bè tôi quan hệ tốt nhất cũng là bạn trung học!”

Cố Nam Châu nhẹ cười: “Quả thật như vậy.”

*****

Cũng trong lúc đó, tầng 59.

Sau khi Trình Sâm biết được tin Tần Lạc từ chức vội vàng nhằm phía văn phòng Boss, tốc độ giọng nói sốt ruột: “Boss, lúc này Tần tiểu thư đang làm thủ tục tạm rời cương vị công việc.”

Đáy mắt Hoắc Kỷ Thành đột nhiên dâng lên tức giận: “Tôi chưa đồng ý, ai cho phép cô ấy từ chức?”

Bộ dạng Trình Sâm phục tùng: “Tổ trưởng Giang đã đồng ý.”

Hoắc Kỷ Thành tức giận đứng lên: “Cô ta đồng ý có ích lợi gì? Bây giờ cậu gọi điện thoại cho Tần Lạc, bảo cô ấy đến văn phòng của tôi một chuyến!”

Trên trán Trình Sâm không nhịn được toát ra mồ hôi lạnh, này...

Rốt cuộc là tình huống gì?

Không có biện pháp, Boss lên tiếng, anh ta chỉ có thể làm theo.

Nhiên - -

Người nghe điện thoại không phải Tần Lạc, mà là Lương Tinh trước sân khấu, cô nghe đối phương là trợ lý tổng giám đốc, giọng có có chút không tìm ra phương hướng rồi.

“Trợ lý Trình tìm Tần Lạc! Hình như cô ấy đến bộ phận nhân sự rồi.”

“Bây giờ cô lập tức lập tức đi tìm cô ấy, bảo cô ấy đến tầng 59 một chuyến.”

“A......”

Lương Tinh hoảng hốt đáp, sau đó thì phát hiện đối phương cúp điện thoại.

Cô suy nghĩ hai giây, Tần Lạc từ chức cư nhiên kinh động đến tầng 59 sao? Chẳng lẽ cô ấy phạm vào lỗi gì?

Đúng lúc Hứa Vi đưa tài liệu trở về, thấy dáng vẻ cô ngẩn người không nhịn được hỏi: “Sao vậy?”

Lương Tinh nói: “Vừa rồi trợ lý Trình gọi điện thoại đến bảo tôi đi tìm Tần Lạc, nói với cô ấy lập tức lên tầng 59, giọng nói nghe giống như rất vội, cô nói xem có phải Tần Lạc làm chuyện gì nên mới vội vã muốn từ chức như vậy không!”

Hứa Vi hơi trầm ngâm: “Tôi cũng không biết, nếu bảo cô đi tìm người, cô còn không nhanh lên.”

Lúc này Lương Tinh mới đi về phía bộ phận nhân sự, đúng lúc cản Tần Lạc sắp đóng con dấu giữ cô lại: “Tần Lạc, cô lên tầng 59 trước đi! Trợ lý Trình tìm cô rất gấp.”

Tần Lạc không biểu hiện dáng vẻ hoảng hốt, chỉ là nhàn nhạt đáp: “A......”

Sau đó, không hề nhúc nhích.

Lương Tinh sốt ruột, giữ chặt tay cô: “Này! Cô nghe thấy tôi nói chuyện không! Trợ lý Trình tìm cô!”

Tần Lạc nhìn cô ấy một cái: “Anh ta tìm tôi tôi phải đi sao?”

Lương Tinh kinh ngạc há to mồm, dường như rất khó tin Tần Lạc có thể nói như vậy, “Tần Lạc, trợ lý Trình là trợ lý đắc lực nhất bên cạnh tổng giám đốc, ở công ty chúng ta dường như được coi là dưới một người trên vạn người, cô...”

Tần Lạc bĩu môi: “Tôi đã từ chức, anh ta là ông trời thì với tôi chẳng có quan hệ?” ()

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.