Ngã Vào Vòng Tay Anh

Chương 50: Yêu Nhau Như Những Người Bình Thường




Dịch giả: Bạch Y
Biên: khang_a_ca

Khắp nơi bên trong Trì Giáo đều là đống đổ nát.

Khương Dịch Niên nhìn một màn hoang tàn trước mắt, chợt rất nhiều hình ảnh ngày xưa cùng đồng môn sống chung với nhau, như thước phim tua chậm từng ly từng tí xông lên đầu hắn, khiến cho hắn không nhịn được phải nắm chặt nắm đấm, trong lòng đối với tên hung thủ đã diệt môn lại tăng thêm mấy phần sát ý.

Hắn đứng ở nơi đây, sau một hồi trầm mặc mới cất bước chạy thẳng tới phòng tu luyện của sư phụ.

Hắn muốn mở ra cánh cửa bí mật trong phòng tu luyện kia. Từ trước đến nay Trì Giáo bọn họ không tranh với đời, sư phụ hắn cũng không màng danh lợi, vậy mà hôm nay lại chịu tai họa bị người áo đen thần bí kia diệt môn.

Biết đâu ở sau cánh cửa bí mật kia, hắn sẽ tìm ra một vài manh mối.

"Két..!!!"

Khương Dịch Niên đẩy ra cánh cửa phòng tu luyện đã không còn bị phong ấn.

Hắn cũng không chần chờ quá lâu mà liền trực tiếp đi nhanh đến chỗ sâu nhất trong phòng tu luyện. Cuối cùng, hắn dừng bước tại trước cánh cửa bí mật đang đóng chặt.

Bên trên cánh cửa bí mật này, hoa văn màu đen ghép thành một con mắt đen nhánh, phát ra ánh sáng âm u yếu ớt.

Khương Dịch Niên đưa tay đẩy một cái, nhưng cánh cửa bí mật đó vẫn không nhúc nhích, ngược lại là cái ánh sáng âm u kia bỗng phát ra phản lực, bàn tay của hắn trực tiếp bị bắn mạnh ra ngoài.

Dễ nhận thấy bên trên cánh cửa bí mật này, có bố trí phong ấn đặc biệt.

Khương Dịch Niên cau mày suy nghĩ một chút, rồi đưa tay ra, sau đó tháo băng vải trên tay trái xuống, trong lòng bàn tay lộ ra một con mắt màu tím đen.

Con mắt này vô cùng thần bí, không biết nó có năng lực dặc biệt nào không nữa.

Khương Dịch Niên do dự một chút, sau đó liền xòe bàn tay ra, nhẹ nhàng đặt lên cánh cửa bí mật chỉ có một con mắt màu đen kia.

"Ông ông!"

Khi bàn tay hắn vừa đè lên, trong nháy mắt có một luồng hào quang màu tím đen phát ra từ lòng bàn tay của hắn.

Mà ở dưới tia sáng này chiếu rọi, chỉ thấy con mắt màu đen trên cánh cửa bí mật lại bắt đầu chậm rãi khép lại.

Sau khi con mắt màu đen hoàn toàn nhắm lại, ánh sáng âm u trên cánh cửa bí mật liền tiêu tán toàn bộ, cuối cùng hóa thành vô hình.

-Quả nhiên là như thế...

Khương Dịch Niên nhìn một màn này, không kìm lòng được phát ra tiếng thì thầm.

Trong lòng bàn tay của hắn và sư phụ đều có loại con mắt kỳ quái này, cho nên e rằng cánh cửa bí mật kia cũng chỉ có hai người bọn họ mới có thể mở ra.

Chẳng qua là, vì sao trên tay hắn cùng với sư phụ lại đều sinh ra thứ này?

Khương Dịch Niên cau mày suy nghĩ trong chốc lát, nhưng lại không có câu trả lời, hắn đành phải lắc đầu một cái, sau đó đột nhiên đẩy ra cánh cửa bí mật phía trước mặt.

Trong nháy mắt, một luồng hơi ẩm mốc đầy tro bụi phả vào mặt hắn. Khương Dịch Niên vừa cất bước tiến vào sau cánh cửa bí mật, liền ngửi thấy mùi nhang đèn nhàn nhạt.

Ánh mắt của hắn đảo qua, liền nhìn thấy ở ngay phía trước có một thạch đài vuông, trên đó đốt….Linh hương.

Khương Dịch Niên nghi hoặc mà đi lên phía trước. Chỉ thấy trên thạch đài kia thế mà lại đặt hai linh vị làm bằng bạch ngọc thú cốt, bên trên lượn lờ khói linh hương..

-Linh vị?

Khương Dịch Niên nhỏ giọng thầm nhủ.

Hắn nhìn về phía hai cái linh vị bạch ngọc kia, lại phát hiện phía trên mơ hồ họa hai gương măt. Chỉ là bởi vì năm tháng rất lâu rồi, nên đều có chút nhìn không rõ.

Linh Hoàng vị, Linh Hậu vị.

Khương Dịch Niên nhìn chăm chú chữ viết phía trên kia. Chẳng biết tại sao, trong lòng của hắn lại dâng lên một luồng sợ hãi không rõ. Cái loại sợ hãi này tựa hồ là xuất phát từ sâu trong huyết mạch.

Khương Dịch Niên cũng sửng sốt trong chốc lát, sau đó hắn theo bản năng mà khom người hành đại lễ đối với hai cái linh vị.

-Không biết Linh Hoàng và Linh Hậu này rốt cuộc có lai lịch gì mà lại có thể để cho sư phụ trịnh trọng như vậy...

Khương Dịch Niên chăm chú nhìn vào hai cái linh vị, một hồi lâu sau mới thu liễm tâm tư. Hắn quay đầu lại, nhìn về phía một chiếc bàn đá bên trong mật thất.

Hắn phất phất tay, một trận kình phong dâng lên, toàn bộ bụi bặm trên bàn đá đều bị quét sạch sẽ.

Sau khi bụi tản đi, chỉ thấy trên bàn đá đặt một vài bức họa. Hắn cầm lên một bức, từ từ mở ra.

Trên bức họa hình như là một bức tranh sơn thủy, hắn cũng không nhận ra địa phương trên đó rốt cuộc là nơi nào. Nhưng nhìn qua thì thấy nguy nga tráng lệ nhưng cũng đặc biệt kì dị.

Nhìn một hồi lâu, Khương Dịch Niên cũng không nhìn ra cái gì, đành phải mở ra những bức họa khác.

Sau đó hắn liền phát hiện, ngoại trừ một bức họa cuối cùng, còn lại toàn bộ đều là tranh sơn thủy.

Trong bức họa cuối cùng, chỉ có một gốc cây cổ thụ cao vút chạm đến tầng mây đứng sừng sững ở trên mặt đất.

Cây cổ thụ lớn đến nỗi, làm cho không người nào có thể hình dung ra cành lá của nó mở rộng đến đâu. Nó gần như có thể phủ kín cả một tòa thành, một cỗ khí tức tang thương cổ xưa giống như sắp phá bức họa mà ra.

Khương Dịch Niên nhìn cây cổ thụ này, vẻ mặt không nén nổi kinh sợ.

Mặc dù đây chỉ là một bức họa, nhưng hắn vẫn có thể từ trong đó mà cảm giác được cây cổ thụ này lớn đến trình độ nào.

-Hả?

Khương Dịch Niên lướt nhìn cây cổ thụ chọc trời này, bỗng nhiên lên tiếng nghi hoặc.

Bởi vì hắn trông thấy trong bức họa, ở phía trên cây cổ thụ dường như có mấy bóng người mờ mờ.

Những bóng mờ kia có chút không rõ ràng, nhưng nhìn dáng vẻ, thì có lẽ cái bóng phía trước đang chạy trốn còn cái bóng phía sau đang đuổi theo.

Khương Dịch Niên ngưng mắt nhìn cái bóng phía trước kia, bỗng nhiên đồng tử có chút co rụt lại, bởi vì hắn cảm giác, cái bóng này và sư phụ hắn có chút tương tự.

Sư phụ hắn trong ngực dường như đang ôm thứ gì đó.

-Chẳng lẽ đây chính là những việc sư phụ đã trải qua sao? Chỉ có điều rốt cuộc địa phương này là đâu? Một vài người đuổi theo phía sau kia cùng với người áo đen có quan hệ gì chứ?

Khương Dịch Niên nghi ngờ lầm bầm độc thoại một mình.

-Cây cổ thụ chọc trời lại là thứ gì?

Mặc dù Khương Dịch Niên có rất nhiều nghi ngờ, nhưng ít nhất hắn cũng rõ ràng, chắc chắn sư phụ có một ít quá khứ không muốn để cho ai biết.

Khương Dịch Niên trầm mặc trong chốc lát, sau đó hắn đặt bức họa xuống, rồi ngẩng đầu lên quét mắt nhìn gian mật thất này.

Bỗng nhiên hắn phát hiện, ở trên vách tường của mật thất, lại treo một tấm bản đồ to lớn.

Trong bản đồ, sông núi ngang dọc cực kỳ rộng lớn, phía trên còn điểm một vài ngọn cờ tiêu màu đỏ lớn nhỏ không đều.

Khương Dịch Niên cũng không biết công dụng của chúng, nhưng cái màu đỏ giống như máu kia lại khiến cho hắn có một loại cảm giác nguy hiểm.

-Bản đồ này vẽ cũng không phải là Huyền Châu.

Dù sao thì Khương Dịch Niên cũng đã sinh sống nhiều năm tại Huyền Châu, cho nên hắn chỉ cần liếc mắt liền có thể nhận ra được, địa phương vẽ trên bản đồ tuyệt đối không phải nơi này.

Nhưng nếu như phía trên vẽ ra không phải là Huyền Châu, vậy tại sao lại được sư phụ trịnh trọng mà treo ở chỗ bắt mắt như vậy chứ?

Khương Dịch Niên nghi ngờ nhìn khắp mật thất, bỗng nhiên ánh mắt hắn ngưng lại, nhìn về một góc của bản đồ. Chỉ thấy ở nơi đó có hai chữ nhỏ như muỗi. Khi thấy hai chữ kia, sắc mặt của hắn không khỏi biến đổi.

-Linh Lộ?

Khương Dịch Niên nhịn không được nghẹn ngào thốt lên. Hắn kinh ngạc không thôi nhìn tấm bản đồ này, thầm nghĩ, chẳng lẽ hình vẽ trên tấm bản đồ này chính là Linh Lộ trong truyền thuyết ư?

-Những bức họa sơn thủy trước đó, lẽ lão cũng là địa hình bên trong Linh Lộ sao?

Khương Dịch Niên lật xem một vài bức họa thêm lần nữa. Nhìn núi non nguy nga mà kỳ lạ này, ánh mắt hắn lóe lên một cái, trong lòng mơ hồ có cảm giác. Sợ rằng kể cả cây cổ thụ cao ngất tầng mây kia cùng những thứ này, đều là vật ở trong Linh Lộ như lời đồn.

Nhưng điều khiến cho hắn nghi ngờ hơn chính là, vì sao sư phụ hắn lại cất giấu nhiều vật có liên quan đến Linh Lộ như vậy?

-Chẳng lẽ trước đây sư phụ đã từng đi qua Linh Lộ?

Khương Dịch Niên nhìn chằm chằm vào những cái bóng phía trên cây cổ thụ kia, thần sắc dần dần trở nên ngưng trọng.

Hắn mơ hồ cảm giác được, e rằng trong lúc vô tình hắn đã mầy mò ra một vài manh mối quan trọng rồi.

Khương Dịch Niên vuốt nhẹ bức tranh, trầm mặc một hồi lâu. Chợt ánh mắt của hắn trở nên kiên định. Từ những manh mối trước mắt này, hắn biết được tất cả đều chỉ hướng tới Linh Lộ.

Người áo đen thần bí kia, rất có thể có quan hệ cực lớn với Linh Lộ.

-Xem ra ta phải đi Linh Lộ một chuyến mới được, chỉ có như vậy mới có thể tra ra lai lịch của hung thủ diệt môn.

Khương Dịch Niên cắn răng một cái, tự nhủ.

Thế nhưng, bỗng nhiên hắn liền lộ ra gương mặt sầu khổ, bởi vì muốn tiến vào Linh Lộ, thì nhất định phải bước lên Linh Lộ bảng, nếu không thì tuyệt đối không thể đi vào.

Nhưng lúc trước trên Linh Lộ bảng, Trì Giáo bọn họ chỉ có đại sư huynh thôi, còn hắn ngay cả nửa điểm bóng dáng cũng không có.

Khương Dịch Niên phiền não thở dài một tiếng, móc ra Linh Lộ bảng vẫn luôn mang theo trên người, sau đó từ từ mở ra.

Hắn nhìn phía trên nhảy hiện ra tên của mọi người, trong mắt không nhịn được lướt qua vẻ hâm mộ. Hắn nghĩ trong đầu, có thể nêu tên trên bảng lần này, gần như được coi là thiếu niên thiên tài thế gian rồi.

-Xem ra trước tiên ta cần phải cố gắng tu luyện, mới có hy vọng sớm ngày lên bảng, thuận lợi tiến vào Linh Lộ, tìm ra kẻ đã diệt Trì Giáo.

Khương Dịch Niên cắn răng hạ quyết tâm, từ giờ hắn phải chăm chỉ tu luyện, nếu không thì không vào được Linh Lộ, đầu mối về người áo đen kia cũng sẽ hoàn toàn bị cắt đứt.

Chỉ có điều muốn lên được Linh Lộ bảng, cũng không phải chuyện đơn giản như vậy.

Ngay cả thiên tài như đại sư huynh, thế mà cũng phải khổ tu rất lâu, đến năm nay mới được đăng bảng. Còn như hắn, lấy cái loại trạng thái tu luyện này mà nói thì không biết cần đến năm tháng nào mới có thể lên bảng.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Khương Dịch Niên không nhịn được toát ra vẻ buồn rầu.

Hắn giơ tay lên, muốn thu hồi Linh Lộ bảng, thế nhưng vào lúc này, hắn bỗng nhiên thấy trên Linh Lộ bảng như ẩn như hiện xuất một vệt linh quang.

Đợi linh quang tản đi, hắn mới hiểu được, hẳn là lại có người bước lên bảng danh sách rồi.

-Lại có người lên bảng rồi à?

Sau khi Khương Dịch Niên nhìn thấy một màn này, cũng không khỏi lộ ra vẻ mặt hâm mộ.

Có điều, khi suy nghĩ đến tình huống của chính mình, hắn lại không nhịn được mà vẻ mặt như đưa đám.

Hắn lắc đầu một cái, khôi phục lại tinh thần rồi nhìn về phía cái tên sau cùng kia:

-Không biết người mới lên bảng lần này, lại là thiếu niên thiên tài ở nơi nào đây.

Ánh mắt Khương Dịch Niên quét tới, lập tức mấy chữ liền đập vào mắt của hắn: Huyền Châu, Khương Dịch Niên.

Hắn sờ sờ đầu một cái, lẩm bẩm:

-Tên này cũng là người Huyền Châu hả? Gọi là Khương....

Thanh âm của hắn hơi ngừng lại. Hắn khó mà tin nhìn chằm chằm vào Linh Lộ bảng kia. Một lát sau, ở trong mật thất này, vang lên thanh âm tràn đầy khiếp sợ:

-Khương Dịch Niên???

Hôm sau, ngoài Trì Giáo.

Khương Dịch Niên đeo trên lưng Cửu Uyên Giản dùng vải quấn vòng quanh, ngưng mắt nhìn Trì Giáo đã hóa thành một khu phế tích, trong ánh mắt hắn xẹt qua một vẻ đau buồn sầu khổ.

-Sư phụ à, đồ nhi đi nha. Người yên tâm đi, đợi ta trở về. Nhất định sẽ đem kẻ thù diệt môn kia mang đến cúng tế người.

Khương Dịch Niên quỳ xuống, hướng phía Trì Giáo nặng nề dập đầu một cái. Sau đó không do dự nữa, dứt khoát đứng dậy chạy xuống chân núi.

Khương Dịch Niên chạy băng băng từ đỉnh núi đến chân núi, sau đó mới dừng bước.

Hắn cố kìm nén không quay đầu lại, nhìn mảnh núi rừng hắn đã quen thuộc đến từng cái cây ngọn cỏ.

"Mặc dù không biết tại sao, ta đột nhiên bước lên Linh Lộ bảng. Chỉ có điều chung quy đây cũng là chuyện tốt."

Khương Dịch Niên sờ sờ quyển trục ở trong ngực. Nếu như không có họa diệt môn lần này, hiện giờ hắn không biết đã cao hứng đến bộ dáng gì rồi.

Niềm vui bất ngờ này chọn đúng lúc trong lòng của hắn đang đau buồn, nên cũng làm hưng phấn nhạt đi hơn nửa.

Chẳng qua là trên gương mặt non nớt kia lại lộ ra vẻ ngóng trông. Dù sao vào tiến vào Linh Lộ chính là ước mơ hắn vẫn luôn tha thiết mấy năm nay.

Chỉ có vào Linh Lộ, hắn mới có thể trở nên mạnh hơn, mới có thể tìm được đầu mối về người áo đen thần bí kia.

- Nghe nói trong Huyền Châu thành, sẽ có người của Thương Khung cung đến hướng dẫn người lên bảng tiến vào Linh Lộ. Nếu như ta muốn tới Linh Lộ, thì trước tiên phải tìm đến người hướng dẫn của Thương Khung Cung.

Khương Dịch Niên tự nói một mình.

Nơi gọi là Thương Khung cung kia, gần như viện giám sát của Thương Khung cung, chính là tổ chức có trách nhiệm duy trì bảo vệ Linh Lộ.

Từ nhỏ Khương Dịch Niên đã mong muốn tới Linh Lộ, cho nên tin tức liên quan hắn hiểu rất rõ ràng.

Khoảng cách từ Trì Giáo đến Huyền Châu thành ước chừng mất hai ngày đi đường.

Trước kia đều là do sư phụ dẫn hắn bay trên không mà đi, một hai giờ liền tới.

Nhưng hiện nay hắn chỉ có một thân một mình, thì chỉ có thể cuốc bộ lên đường.

Nghĩ tới sư phụ, thần sắc của Khương Dịch Niên thoáng cái đã ảm đạm xuống, chợt liền cắn răng chấn cho tỉnh táo lại.

Hiện nay đã không còn sư phụ, hắn nhất định phải tự lập.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.