Ngã Rẽ Tác Ái

Chương 41: “Đệ Nhất Công Chúa” kết thúc




Đoàn sứ thần đi từ dịch quán, qua Vọng Quân thì không thể tiếp tục dùng xe ngựa cho nên khi đến điện Cát Tường này thì cũng đã mất thêm nửa canh giờ.

Dẫn đoàn tiếp đón là phụ thân của Liễu Yến Yến, Thái phó Liễu Nhất đức cao vọng trọng. Sứ thần các nước đi sau Liễu Thái phó, thứ tự dựa vào vị thế từng nước. Đi đầu dĩ nhiên là sứ thần Tùy Khâu, kế sau là sứ thần Ngụy Ảnh và sứ thần Đại Chiếu, sau đó nữa là sứ thần hai mươi nước nhỏ lân cận. Những nước quá nhỏ thì chỉ được đưa quà đến chứ không được dự buổi lễ này.

Lễ tiếp đón sứ thần không hề thú vị như ta nghĩ. Ta ngồi chống cằm nhìn ngó cả buổi, lưng đã muốn đau mà sứ thần các nước cứ thay nhau tiến lên chúc thọ Hoàng Đế hoài không dứt. Cứ mỗi sứ thần chúc thọ dâng quà xong, Hoàng Đế lại nói mấy câu đa tạ xã giao rồi ban tặng lại vài món gì đó. Chỉ có một việc như thế lặp đi lặp lại từ sáng đến quá trưa, sứ thần các nước đều là những vị quan đứng tuổi, nhìn người nào cũng như người nào, đi đi lại lại hoa cả mắt. Đương lúc ta sắp sửa ngủ gục tới nơi thì đến lượt sứ thần Phong tộc xuất hiện. Ta nhìn bọn họ mà cơn buồn ngủ tan biến lúc nào không hay.

Tô Trường Tín đứng cạnh Hoàng Đế đối chiếu danh sách rồi dõng dạc hô to:

“Thế tử Phong Thể Quân và quận chúa Phong Thể Minh của Phong tộc tấn kiến!”

Hai vị sứ thần Phong tộc này đi cạnh nhau thật sự khiến người khác nhìn vào mà kinh ngạc. Người ta cứ đồn đại Phong tộc hoang dã, thô kệch, lỗ mãng nhưng nhìn vào hai người đang thong thả bước đi kia, ai dám mở miệng nói bọn họ hoang dã?

Thế tử Phong Thể Quân trạc ngoài ba mươi, dáng vóc khá cao lớn. Đường nét trên khuôn mặt thanh tú, nhã nhặn nhưng không hề mang lại cảm giác yếu đuối. Không có lễ phục rực rỡ, long trọng như các sứ thần khác, Phong Thể Quân chỉ mặc một bộ trường y màu trắng, trên tà áo thêu chìm họa tiết kỳ lân bằng chỉ ngà trang nhã. Toàn thân hắn như toát lên một quầng sáng dịu dàng, ấm áp. Nếu không nhìn thấy những bước chân ổn định đầy nội lực của hắn, ta hẳn đã nghĩ đây là một văn nhân.

Quận chúa Phong Thể Minh đi song song với huynh trưởng của mình, dù Phong Thể Quân bước đi rất nhanh nhưng nàng vẫn chẳng hề bị chậm lại phía sau, đủ thấy được võ công của vị quận chúa này không tệ chút nào, chí ít cũng không thua kém vị huynh trưởng đang đi bên cạnh. Theo mỗi bước đi của nàng, từng lớp váy lụa đỏ thắm lại tung bay như một ngọn lửa đỏ rực bùng cháy dữ dội. Phong Thể Minh đeo mạng che nửa mặt. Ngồi ở xa, ta không thể nhìn rõ dung mạo của nàng, chỉ lờ mờ cảm nhận được đôi mắt kia vừa sáng vừa trong trẻo. Lòng ta thầm nghĩ người sở hữu đôi mắt đẹp như thế, nhất định không thể nào xấu xí được.

Một nam nhân thanh nhã như ánh trăng đêm rằm, một nữ tử rực rỡ như mặt trời buổi sớm. Ở hai người bọn họ toát lên một thứ sức sống tươi mới, khỏe khoắn của sự tự do mà những kẻ cả đời chôn chân trong bốn bức tường thành ở đây không thể nào có được.

Hai con người đẹp đẽ như vậy đi cạnh bên nhau nhất thời làm cho không gian như tỏa sáng.

Phong Thể Quân dừng cách chỗ Hoàng Đế khoảng ba bước chân, quỳ nửa gối, chắp tay thưa:

“Thế tử Phong tộc, Phong Thể Quân cùng gia muội Thể Minh bái kiến Hoàng Thượng. Kính chúc Hoàng Thượng phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn!”

Giọng nói của Phong Thể Quân ấm áp vang vọng, không cần cố sức nói to nhưng ở xa vẫn có thể nghe thấy rõ ràng. Phong Thể Minh đi bên cạnh cũng lặng lẽ kéo váy quỳ xuống.

Hoàng Đế đợi Phong Thể Quân chúc thọ xong liền ân cần đứng dậy, đưa tay về phía hai người đang quỳ trước mặt mà nói:

“Biểu ca và biểu tỷ không cần đa lễ. Mau bình thân!”

Phong tộc vốn là một bộ lạc du mục sống ở dải đất phía bắc Bách Phượng từ thuở Thái Tổ Hoàng Đế khai quốc. Bọn họ ban đầu chỉ là một nhóm người nhỏ, về sau nhờ cướp bóc các bộ lạc giàu có và sáp nhập với các bộ lạc nhỏ hơn mà dần dần trở nên lớn mạnh. Người dân Phong tộc lớn lên trên lưng ngựa, ai nấy đều anh dũng thiện chiến. Đến thời Nguyên Tông Hoàng Đế, Phong tộc đã trở thành một thị tộc hùng mạnh có tiếng ở trung nguyên. Lúc Tiên Đế tại vị, biên cương phía nam thường xảy ra chiến loạn với Ngụy Ảnh, để tránh đất nước rơi vào thế gọng kiềm, Tiên Đế đã quyết định chiêu dụ Phong tộc. Để thể hiện lòng thành, Tiên Đế chẳng những chia đất, phong vương mà còn đích thân cắt máu ăn thề với tộc trưởng Phong Lịch, kết nghĩa huynh đệ. Vì Phong Lịch lớn tuổi hơn, Tiên Đế không ngần ngại gọi ông ta một tiếng huynh trưởng. Phong Thể Quân và Phong Thể Minh là con Phong Lịch, tính theo vai vế, Hoàng Đế cũng gọi bọn họ một cách thân mật là “biểu ca” và “biểu tỷ”.

Có lời này của Hoàng Đế, Phong Thể Quân đa tạ rồi thản nhiên đứng dậy, không quên ân cần đỡ Phong Thể Minh.

Phong tộc có ý nghĩa chiến lược vô cùng quan trọng đối với Bách Phượng, Hoàng Đế vì vậy không tạ lễ ban thưởng như thường mà bắt đầu hỏi han một cách thân thiết:

“Biểu ca và biểu tỷ đi đường xa nhất định mệt mỏi. Mấy ngày nay nghỉ ngơi ở dịch quán có thoải mái không? Nếu có chỗ nào không vừa ý thì đừng ngại nói một tiếng…”

Phong Thể Quân vừa hé môi chưa kịp đáp thì Phong Thể Minh bên cạnh đã nhanh miệng hơn:

“Thể Minh tuổi nhỏ, không dám nhận hai tiếng biểu tỷ của Hoàng Thượng. Hoàng Thượng cứ gọi tên là được rồi.”

Được Quang Nhật đế gọi bằng biểu tỷ, vinh hạnh như vậy trên đời có mấy người? Phong Thể Minh lại có thể nhún vai nói ra một câu như vậy, tuy giọng điệu hồn nhiên không bất kính nhưng cũng coi như đã phụ ý tốt của Hoàng Đế. Hành động đó chẳng khác nào vuốt râu hùm. Những người ở đây đã quá quen với sự nóng nảy và hung tợn của Hoàng Đế, hết thảy đều nín thở căng thẳng chờ đợi.

Trên mặt Hoàng Đế thoáng hiện một chút bối rối.

Sứ thần các nước đã có người chống cằm chờ xem trò vui. Ai mà chẳng biết tình huynh đệ của hoàng tộc họ Tống và Phong tộc lỏng lẻo đến mức nào.

Phong Thể Quân hẳn cũng hiểu vị muội muội nhà mình đã làm Hoàng Đế mất hứng. Dù Phong tộc của hắn có mạnh đến mức nào thì hắn và muội muội vẫn đang đứng trong Hoàng thành Bách Phượng, vị quân vương trẻ tuổi trước mặt có thể lấy đầu bọn họ bất cứ lúc nào, vì vậy bèn lo lắng nói đỡ:

“Hoàng Thượng, Thể Minh mới mười sáu tuổi, tính tình lại thẳng thắn, không giỏi nói chuyện… Xin Hoàng Thượng chớ trách tội muội ấy.”

Chẳng giống như suy nghĩ của mọi người, nụ cười của Hoàng Đế sau một thoáng bối rối lại sáng lạn như cũ. Hắn phẩy tay, thân thiết nói:

“Đều là người một nhà, có gì mà trách tội chứ.”

Đoạn, quay sang nói tiếp với Phong Thể Minh:

“Phong vương gia là đại bá của trẫm, nếu trẫm không gọi tỷ là biểu tỷ, như vậy hóa ra trẫm vô lễ với đại bá rồi.”

Đôi mày đẹp như xuân sơn của Phong Thể Minh hơi nhíu lại, có lẽ định nói lại gì đó nhưng Phong Thể Quân đã nhanh tay nắm lấy tay áo nàng ta kéo nhẹ một cái. Phong Thể Minh liếc nhìn huynh trưởng, hình như hơi phật ý nhưng cũng ngậm miệng không cãi lại.

Lúc này Phong Thể Quân mới mỉm cười, cung kính nói:

“Đa tạ Hoàng Thượng xem trọng! Gia phụ dạo này sức khỏe không tốt, không thể đến bái kiến Hoàng Thượng, thật sự hổ thẹn. Nay Thể Quân xin thay mặt gia phụ tạ lỗi…”

“Ấy, sao có thể nói như vậy? Trẫm thân là hậu bối, tiền bối bệnh mà trẫm không thể đến thăm hỏi mới đúng là hổ thẹn. Ở chỗ trẫm có vài vị ngự y y thuật không tệ, khi trở về biểu ca hãy chọn lấy một người theo xem bệnh cho đại bá. Coi như là tấm lòng của trẫm vậy.”

Hoàng Đế thường ngày nói năng phun ra lửa, thế mà đối với hai huynh muội Phong tộc này thực không thể nhún nhường hơn quả khiến ta mở rộng tầm mắt. Từ đó cũng thấy được tầm ảnh hưởng của Phong tộc thực không nhỏ.

Không để Phong Thể Quân có cơ hội từ chối, Hoàng Đế đã vui vẻ hỏi han tiếp:

“Trẫm nhớ lúc còn nhỏ đại bá từng mang biểu tỷ đến kinh thành chơi một lần. Khi đó phụ hoàng cùng đại bá và biểu tỷ đi dạo kinh thành còn dẫn trẫm theo. Chớp mắt một cái đã nhiều năm vậy rồi. Biểu tỷ lần này đến đây đã đi chơi ở đâu chưa? Mấy năm nay kinh thành thay đổi rất nhiều.”

Thấy Hoàng Đế nói năng không cố kỵ, còn nhắc lại kỷ niệm lúc nhỏ, có lẽ thực không chấp nhất chuyện ban nãy, Phong Thể Quân lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, không quên thúc vào tay Phong Thể Minh một cái.

Phong Thể Minh vốn đang phụng phịu vì bị huynh trưởng ngắt lời ban nãy, giờ nghe được lời này hẳn đã hỏi đúng ý, nàng ta đột nhiên sôi nổi hẳn lên, liến thoắng đáp:

“Vì đại ca không cho Thể Minh đi xa dịch quán cho nên vẫn chưa đi xem được mấy chỗ ngày xưa, nhưng quanh dịch quán đó cũng có vài chỗ rất thú vị như là khu chợ ở phía sau dịch quán, phường gốm ở đường Kim Hoa, phường múa Quán Ca cũng rất thú vị… A, hôm qua ta vừa đến chơi ở phường dệt Cẩm Hoan, nguyên liệu và phẩm nhuộm ở đây khá tốt nhưng kĩ thuật lại kém quá…”

Cẩm Hoan là phường dệt danh giá nhất kinh đô, không có khúc vải nào ở nơi này bán ra dưới ngàn lạng bạc. Ai cũng biết kĩ thuật dệt vải của Phong tộc đệ nhất thiên hạ nhưng tốt xấu gì thì đây vẫn là kinh thành, vải vóc Cẩm Hoan là niềm tự hào của tất cả các mệnh phụ phu nhân ở đây. Phong Thể Minh hồn nhiên lớn tiếng chê bai như thế thực sự là không biết trời cao đất dày.

Những kẻ phản ứng mạnh nhất chính là đám nữ nhân quần là áo lụa ở hậu cung này. Phía sau lưng ta đã nghe thấp thoáng có tiếng xì xào bất bình. Còn ở trước mặt, Liễu Yến Yến chán ghét hừ lạnh:

“Đúng là nha đầu lỗ mãng.”

Triệu Lam Kiều nghe thấy, cũng nghiêng đầu cười nhạo, không biết là cười Phong Thể Minh ăn nói liều mạng hay là cười bộ dạng đố kỵ của Liễu Yến Yến.

“Biểu tỷ nói không sai. So với kỹ thuật dệt của Phong tộc thì Cẩm Hoan thực sự không đáng nhắc tới. À, nói đến phường múa Quán Ca, nơi đó có một vũ điệu gọi là Hồng Hạc Phi Thiên thực sự rất đẹp. Biểu tỷ có dịp đến kinh thành thì nhất định phải xem cho được đấy.”

Hoàng Đế vậy mà còn nói hùa theo. Phong Thể Minh lại càng hào hứng:

“Có phải là vũ điệu múa trong vườn hoa trà không? Thể Minh cũng có nghe nói đấy, nhưng sau giờ hợi bọn họ mới bắt đầu biểu diễn, đại ca nói giờ đó quá trễ, không cho ta đi xem.”

“Không sao, nếu biểu tỷ muốn xem, trẫm sẽ cho gọi bọn họ vào hoàng cung biểu diễn. Ở trong hoàng cung rất an toàn, biểu ca cũng không cần lo lắng.”

“Hoàng thượng nói thật chứ? Nhưng… Thể Minh nghe nói điệu Hồng Hạc Phi Thiên phải múa trong vườn hoa trà ở phường Quán Ca mới đẹp, đem đi nơi khác sẽ mất hay…”

“Biểu tỷ chớ lo, trong hoàng cung cũng có một vườn hoa trà rất đẹp, còn lớn hơn vườn hoa của phường Quán Ca nhiều.”

“Ô, như vậy thì tốt quá! Vậy Thể Minh phải đa tạ Hoàng Thượng rồi!”

Hiếm thấy có người lần đầu gặp gỡ Hoàng Đế mà có thể thẳng lưng đứng trò chuyện vui vẻ như vậy. Sự thẳng thắn vô tư của Phong Thể Minh không hiểu sao lại khiến Hoàng Đế thích thú. Vẻ khách sáo ban đầu dần dần biến mất, Phong Thể Minh và Hoàng Đế càng nói càng hào hứng, chủ đề bắt đầu mở rộng ra đủ thứ trên đời. Mãi đến khi những sứ thần còn lại đã có vẻ mất kiên nhẫn lắm rồi, Hoàng Đế mới cho hai huynh muội họ Phong lui xuống, lại còn hẹn khi nào có dịp sẽ tiếp tục trò chuyện.

Ở phía bên này, sắc mặt của Thục phi nương nương càng ngày càng xấu. Suốt phần còn lại của buổi lễ, ta chẳng cảm nhận được gì ngoài sát khí ngùn ngụt của nàng ta.

***

Buổi lễ tiếp đón sứ thần kết thúc cũng đã quá trưa. Thọ yến chính thức diễn ra vào buổi tối, vì vậy mọi người lần lượt trở về nghỉ ngơi. Sứ thần các nước trở về dịch quán trước, rồi đến quan lại rời đi. Để tránh đụng chạm, phi tử hậu cung trở về sau cùng. Trong lúc chờ đợi, Hoàng Hậu dẫn chúng phi đến hoa viên nhỏ bên hông Cát Tường điện dạo chơi, trò chuyện giết thời gian. Ở đây có rất nhiều phi tử cấp bậc thấp, rất ít khi được bước chân vào Cát Tường điện. Đây là dịp may hiếm có, người nào cũng hớn hở nhìn ngó tứ phương, hệt như đang cố gắng quan sát phong cảnh chỗ này để suy ra ý thích của Hoàng Đế vậy. Hoàng Hậu lúc nào cũng hiền từ nên mấy vị này liền cứ bám lấy nàng hỏi han này nọ, chẳng ai thèm để ý đến sự chán ghét hiển hiện trong mắt nàng. Thiếu nhạy cảm như thế, thảo nào mãi chẳng thể tiến thân.

Ta liếc mắt nhìn quanh, thấy Liễu Yến Yến mặt nặng mày nhẹ, đang vò nát một nhành mẫu đơn trong tay, bên cạnh còn có Minh phi và Tiệp Chiêu nghi, một người khuyên giải, một người quạt mát, bụng bảo dạ phải tránh xa nàng ta một chút bèn nắm tay Trịnh Vân Anh đi ngược về hướng gốc cây cổ thụ vắng người phía trước. Đến gần mới nhận ra Liên Tuyển thị, Liên Nhạc cũng đang ngồi một mình trên một mỏm đá khuất dưới tán cây.

Liên Nhạc nhìn thấy ta và Trịnh Vân Anh đi đến, vội đứng dậy thi lễ:

“Thần thiếp bái kiến Hòa phi nương nương, Trịnh phi nương nương.”

Vì mỏm đá khá cao, Liên Nhạc lại vội vã nên có phần lảo đảo chực ngã. Ta lập tức giang tay đỡ lấy nàng, cười nói:

“Không cần đa lễ. Muội muội sao lại ngồi đây một mình? Sao không ra ngoài trò chuyện cùng các vị muội muội ngoài kia?”

Mấy vị ngoài kia hình như vẫn chưa thôi bám riết Hoàng Hậu.

Liên Nhạc cúi đầu, dè dặt đáp:

“Thần thiếp nói chuyện vô vị, chỉ sợ làm các tỷ tỷ mất hứng.”

Trịnh Vân Anh nghe thấy chợt bật cười, chẳng kiêng dè mà nói:

“Mấy người đó mới là vô vị. Đại tỷ hẳn là chán đến phát bệnh rồi kìa. Thôi, chúng ta ngồi đây nghỉ một chút đi.”

Có rất nhiều việc Trịnh Vân Anh không hiểu, nhưng lại vô cùng nhạy cảm với tâm tư của người khác. Có lẽ nhờ vậy mà vẫn giữ mồm giữ miệng được. Muội ấy dám nói ra mấy lời này hẳn cũng cảm thấy Liên Nhạc không phải kẻ xấu.

Trịnh Vân Anh nói xong, chẳng ngần ngại trèo lên tảng đá cạnh chỗ Liên Nhạc vừa ngồi, lại còn chỉ vào tảng đá bên cạnh, gọi rối rít:

“Tỷ tỷ ngồi đây nè!”

Ta tìm được chỗ ngồi yên rồi, nhìn lại vẫn thấy Liên Nhạc bối rối đứng ở một bên, chợt nhớ ra Liên Nhạc nhút nhát, bèn nói:

“Liên muội muội cũng ngồi đi. Bản cung xem chừng cũng còn lâu mấy vị khách ngoài kia mới rời đi hết, chúng ta ngồi đây nói chuyện giết thời gian, được không?”

“Vâng ạ.”

Liên Nhạc cúi đầu đáp khẽ nhưng không ngồi vào chỗ cũ mà lựa lấy một tảng đá nhỏ thấp hơn. Khi nàng kéo váy ngồi xuống, tay áo hơi co lên để lộ một mảng da hơi ửng đỏ vì bỏng nơi cổ tay nàng. Thiết nghĩ chức Tuyển thị ở hậu cung đúng là vô cùng nhỏ nhoi, nhưng thế nào thì vẫn là tiểu chủ có cung nữ hầu hạ, những việc như bưng nước nóng vốn không cần động tay vào. Hoàng Hậu từng nói Quách Ngữ đòi Liên Nhạc đến hầu như hạ nhân, hóa ra không phải nói quá.

Liên Nhạc phát hiện ra ánh mắt của ta đang nhìn vào cổ tay mình vội vàng kéo tay áo xuống, ngượng ngùng nói:

“Thực ra cũng không có gì nghiêm trọng đâu ạ.”

Ta khẽ thở dài, gật đầu với nàng, cũng chẳng biết nói gì thêm. Quách Ngữ đã không còn, nhưng những tổn thương mà nàng ta gây ra cho người khác cả về thể xác lẫn tinh thần có lẽ còn phải lâu lắm mới phai nhòa. Thời khắc này, ta tự nhiên cảm thấy Hoàng Hậu nói thực có lý. Quách Ngữ chết cũng không quá oan uổng.

Trịnh Vân Anh ngồi bên cạnh, dĩ nhiên không hiểu chuyện gì, chỉ thấy Liên Nhạc bỗng dưng giấu cổ tay đi thì cũng nhìn theo, vô tư hỏi:

“Tay của Liên tỷ tỷ bị làm sao à?”

Liên Nhạc hơi giật mình, lắc đầu lia lịa:

“Thần thiếp không sao cả. Chỉ là bất cẩn nên bị bỏng thôi. Đa tạ nương nương quan tâm.”

Trịnh Vân Anh chớp mắt, chẳng biết có tin hay không, nhưng không gặng hỏi, chỉ cười hồn nhiên:

“Không sao thì tốt. Chỗ ta có thuốc chữa bỏng rất tốt. Ta trở về sẽ bảo Thanh Nhi mang đến cho tỷ tỷ. Tỷ tỷ xinh đẹp như thế, đừng để tay có sẹo.”

Sự nhiệt tình của Trịnh Vân Anh khiến Liên Nhạc sững sờ. Liên Nhạc hết nhìn Trịnh Vân Anh lại quay sang nhìn ta. Trong đôi mắt đẹp như mặt hồ thu của nàng như dâng lên sóng nước long lanh. Lúc này nụ cười vốn luôn rụt rè trên môi Liên Nhạc bỗng trở nên thành thật không e ngại. Nụ cười ấy đúng là có đến bảy phần tương tự với dáng vẻ Lê Khiết trong bức tranh kia.

Mỗi lúc ở bên Hoàng Đế, Liên Nhạc đều cười như thế này chăng? Hoàng Đế mỗi lúc nhìn thấy nụ cười mang bóng dáng của Lê Khiết này, sẽ cảm thấy thoải mái hay là càng đau lòng hơn đây?

Liên Nhạc và ta chỉ mới có dịp gặp gỡ đôi lần, quả thực không có nhiều chuyện để nói. May mà vẫn còn có Trịnh Vân Anh ở đây, tính cách vui vẻ cởi mở của muội ấy khiến cho bầu không khí trở nên nhẹ nhàng hơn.

Ba người ngồi nói chuyện linh tinh một hồi thì chợt từ đằng xa xuất hiện một bóng người to béo đủng đỉnh đi tới, chẳng ai khác ngoài phó tổng quản Lý Thọ.

Mấy tháng nay, Lý Thọ hình như lại béo lên thêm một chút. Hắn đi chậm rề rề, mất một lúc lâu mới tới được trước mặt bọn ta.

“Nô tài tham kiến Hòa phi nương nương, Trịnh phi nương nương và Liên tiểu chủ!”

Vì Lý Thọ quá béo, khi khuỵu gối thỉnh an thì trông như thể một cái bánh bao tròn vo. Ta sợ hắn cúi như thế lâu sẽ thật sự lăn đi mất, bèn vội vàng nói:

“Lý công công đừng đa lễ. Có gì đứng lên rồi nói.”

Lý Thọ đứng dậy, cười hì hì:

“Đa tạ nương nương. Nô tài đến là muốn mời nương nương di giá một chuyến.”

Nghe đến chuyện “mời di giá”, ta lại nhớ đến lần suýt chết trong thư phòng khi trước, không khỏi cau mày:

“Chẳng hay là có chuyện gì?”

Lý Thọ thấy nét mặt nghi ngờ của ta, lập tức thanh minh:

“Là sứ thần Tùy Khâu xin Hoàng Thượng cho phép được thỉnh an nương nương, Hoàng Thượng đã ân chuẩn rồi mới bảo nô tài đến đây mời nương nương.”

Đôi mắt tròn như hai hạt đậu đen của Lý Thọ nheo nheo lại, như tỏ ý: Nô tài làm sao dám gạt nương nương.

Ta cũng nheo mắt, ý đáp lại: Ai tin được ngươi chứ.

Đáng tiếc, chẳng cần biết Lý Thọ có tin được hay không, hắn đã nói Hoàng Đế bảo ta đi gặp thì ta sao có thể không đi, đành đứng dậy cáo từ Trịnh Vân Anh và Liên Nhạc rồi lẽo đẽo theo sau Lý Thọ đi về phía hoa viên.

Nhìn tấm lưng vĩ đại của Lý Thọ đong đưa trước mặt, ta tự nhủ nếu lần này hắn còn dám giả truyền thánh ý lừa gạt, ta nhất định liều cái mạng này với hắn.

Vừa đi, trong đầu ta vừa tranh thủ thời gian dự trù ra đủ loại biện pháp trả thù Lý Thọ. Chẳng biết hắn có cảm nhận được suy nghĩ của ta không mà cứ đi mấy bước lại rùng mình một cái. Men theo đường nhỏ bên hông điện Cát Tường, đi đến hoa viên quả nhiên thấy có một vị quan già đang đứng đợi. Ta nhìn ông ấy rồi nhìn sang Lý Thọ, băn khoăn không biết mở lời như thế nào. Lý Thọ đúng là luôn hiểu ý ta, chưa cần ta mở miệng, hắn đã cười híp mắt, rút từ trong tay áo ra một cái lệnh bài đưa cho ta:

“Hoàng Thượng nói nương nương nhất định không tin, cho nên bảo nô tài đưa cho người cái này. Nương nương cứ giữ lấy, sau này khi nào tiện thì trả lại cho Hoàng Thượng.”

Ta cầm lấy lệnh bài, cũng không chối, chỉ mỉm cười đa tạ. Lý Thọ làm xong nhiệm vụ, lắc mông đủng đỉnh rời đi.

Ta cúi đầu nhìn chiếc lệnh bài bằng vàng khối đúc hình rồng vờn mây trong tay, lòng lại dấy lên nghi vấn nhưng chưa kịp nghĩ tiếp thì sau lưng đã vang lên một giọng nói già nua khàn khàn:

“Lão thần Vi Bạch Thái bái kiến công chúa điện hạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.