Ngã Rẽ Cuối

Chương 5: Chuyến đi thú vị (phần 2)




Chuyện của nhị thúc dường như không mấy thuận lợi, ba ngày đã qua người lại nói ở lại thêm ba ngày. Ta không ý kiến gì, mỗi ngày đặt mình trong cảnh đẹp núi sông ai còn nhớ rõ Vân Châu ở chỗ nào? A mỗ cười ta nhàn hạ, mỗi ngày chỉ biết ở trong biệt viện, đem lời nói hùng hồn lúc mới vào thành phải lên núi đón gió quên không còn một mảnh.

A mỗ làm sao biết được tâm tư của ta?

Không sai, nguyên lai ta nghĩ khó được ra ngoài một chuyến dù sao cũng phải chơi cho đủ, đem mười mấy năm nghẹn khuất ngoạn cho xong. Nhưng một đường đi tới, nhất là hôm trước lên tòa núi nổi danh “Phù dung phong” sau, cơ bản ta không còn thích thú du sơn ngoạn thủy nữa.

Trừ bỏ núi rừng của hoàng gia, thời đại này cơ bản không tồn tại việc khai phá du lịch tài nguyên không thể nào so sánh với hiện đại. Trước kia đi du lịch, ta thường xuyên là kích động lên xe, hầm hừ xuống xe, hầu như là không có lúc nào được thoải mái. Vì sao? Còn không phải là thương tiếc tài nguyên sinh thái danh sơn bị khai phá không còn bộ dáng gì nữa? Khi đó ta vẫn nghĩ ở cổ đại thật tốt, tuy khoa học kỹ thuật là giải phóng sức sản xuất nhưng nó cũng cố ý hay vô ý phá hủy rất nhiều thứ nên được đáng giá quý trọng gì đó.

Sau cuộc hành trình “Phù Dung Phong” ta đã nghĩ khác, ít nhất có chút thay đổi nhưng ta cảm nhận được sự khai phá là phi thường trọng yếu. Tỉ như, lên núi ít nhất có cầu thang mà đi như vậy sẽ không cần mày xám mặt tro mà lội bộ; lại tỉ như trên đường có cái đình che mưa che nắng để được nghĩ chân một chút, như vậy lúc trời mưa không cần lội bùn dơ như khỉ đến khi tắm ngâm nửa ngày còn không bay mùi bùn đất trên người.

Có câu nói như thế nào nhỉ? Tưởng đẹp! Có chút đẹp, đúng thật là phải tưởng tượng mới đẹp.

Sáng sớm Trí Duệ được thị vệ dẫn đi chơi, còn ta ngủ thẳng đến buổi trưa mới dậy, rửa mặt chải đầu xong A mỗ tiến vào nói cơm nước đã chuẩn bị xong. Ta gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, đồ ăn theo lệ thường tinh xảo phong phú, ta khẩu vị lên cao vừa ăn vừa đoán thân phận của chủ nhân biệt viện.

Nhớ đến ngày mới tới Lợi Châu, binh lính thủ thành nghi vấn một câu cũng không hỏi đã cung kính cho qua. Ta có chút kì quái, lặng lẽ nhấc lên một góc mành trông thấy bốn vị trung niên nam tử xa lạ quần áo bất phàm đứng bên cửa thành, biểu tình của bọn họ thật nghiêm túc, nhìn đoàn xe chúng ta đi qua không chuyển mắt, không chút nào để ý đến thành quan một bên cúi đầu khom lưng.

Ăn uống no đủ sau, ta cảm thấy cả người thần thanh khí sảng. A mỗ hỏi ta có muốn nghỉ ngơi không? Ta rớt mồ hôi, vừa rời giường, ăn một bữa cơm lại ngủ, là heo sao? Ta lắc đầu quay về phòng lấy bản tạp kí nói với A mỗ ta đi tiêu thực bảo nàng không cần đi theo.

Trong gió nhẹ, bước trong ánh nắng mặt trời đi vào đình bát giác cuối khúc rẽ, chỗ này hơi khuất trừ bỏ hạ nhân sáng sớm đến quét dọn cơ bản sẽ không người xuất hiện ở đây, rất thanh tịnh, có thể đọc sách, ngây người, ngủ gật, ngáp, là nơi tốt nhất cho cạy lỗ mũi.

Thời đại này nội dung các bộ sách không tính là rộng, trừ bỏ kinh sử, bộ sách có chút ý tứ về du lịch chỉ có quyển trong tay ta <Cửu Châu tạp kí>. Ngày đó, khi chuẩn bị xuất phát, nhị thẩm giúp ta thu thập hành trang, thấy ta chỉ lấy một quyển sách này thì nhìn trái nhìn phải, thấy tổ mẫu, tổ phụ không chú ý đến ta mới thả khí, chỉa chỉa trán ta, nhỏ giọng nói nếu như bị tổ mẫu thấy người chuẩn bị sách một quyển cũng không cầm theo, chỉ sợ muốn ăn đòn.

Ta lật đến tờ Lợi Châu, trong sách nói Lợi Châu vị trí nằm ở giữa của Đại Tề vương triều, trừ hoàng thành thượng kinh là thành lớn thứ hai từng là đế đô của triều trước, dân cư đông đúc, kinh tế phồn vinh, thủy lợi phát đạt, là vị trí trọng yếu trong giao thông nam bắc. Nhớ đến sự tiếc nuối trong lời nói của nhị thúc khi nhắc đến Lợi Châu, ta cũng tiếc nuối. Triều đại thái tổ khai quốc tiến công Lợi Châu, sau đó một mồi lửa lớn đem tiền triều cung đình của Tử Vi đế đốt thành tro. Mặc dù sau lại mở ra tửu lâu, thị trấn, xúc tiến kinh tế nhưng chung quy vẫn không đạt được ý nhị như lịch sử. Như Bắc Kinh ở hiện đại năm đó bị hủy bởi lửa chiến tranh sau này tu bổ nhưng vẫn mang nhiều nuối tiếc.

Thở dài, ta giương mắt nhìn xung quanh không mục đích, nhìn sách một lúc lâu ánh mắt có chút mỏi, hiện đại là mắt bị cận thị, ở đây không có mắt kính ta cũng không nghĩ suốt ngày phải híp mắt nhìn này nọ thật sự là mất mĩ cảm. Nhìn nhìn, ánh mắt dừng lại ở núi giả cách ta không xa, tâm vụt nhấc đến cổ họng. Sau núi giả có người, xem kia góc áo cẩm sắc che giấu không kĩ, bắt mắt dọa người.

Ta bất động thanh sắc dời ánh mắt, nói với chính mình phải giữ trấn định, bình tĩnh, trăm ngàn không thể bị nhìn ra cái gì. Trước mắt không biết là tình huống nào, người nọ nếu chỉ đơn giản là nhìn lén mỹ nữ, tỷ nhận, dù sao không mất đi miếng thịt nào; Nhưng nếu giống như trong ti vi diễn, ta bị cho rằng nhìn đến cái gì không nên xem đem ta cấp diệt thì quá oan.

Ánh mắt tiếp tục tuần tra tới lui…

Thật lâu sau, rốt cuộc cũng thấy bộ dáng như hai cái nô tài đi về phía này, ta vội đứng lên giương giọng gọi “Người đâu…”

Trở lại trong phòng lòng ta còn sợ hãi. A mỗ lải nhải không ngừng hỏi ta đi đâu, nàng nửa ngày cũng không tìm được. Nghe lời nói quen thuộc tâm ta dần dần yên ổn, buông ra nắm tay đầy mồ hôi, hữu khí vô lực nói “A mỗ, lấy giúp con chén nước”

Lúc cơm chiều nhị thúc đến xem ta đi cùng có một người nữa. Nhị thúc nói “Huệ Nhi, lại gặp nhị hoàng tử” Ta quỳ xuống đất hành đại lễ, lòng bàn tay lập tức đổ mồ hôi, kia góc áo cẩm sắc quen thuộc.

Một đêm không ngủ, ngày kế thức dậy vừa dọn xong điểm tâm. A mỗ vội tiến vào, phân phó Thanh Vân dẫn Trí Duệ đi, nói với ta Tổng Quản đang chờ bên ngoài. Ta chấn động hỏi chuyện gì? Mặt A mỗ sầu lo nói nhị hoàng tử mời ta cùng ăn sáng chung. Ta thiếu chút nữa là ngã từ trên ghế xuống hỏi nhị thúc có đó không? A mỗ lắc đầu nói nhị thúc sáng sớm đã ra ngoài.

Nhị hoàng tử thỉnh ăn cơm, sự tình nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ. A mỗ cho rằng không thể xem như không quan trọng, trang phục phải biểu hiện tôn sung, vội lục hòm trang sức. Ta ngăn nàng lại, nói không cần cứ đổi thường phục là được rồi. A mỗ lo lắng, nói thân phận nhị hoàng tử quý trọng như thế e rằng mạo phạm. Ta không nhiều lời với nàng, kiên trì mặc thường phục, đồ trang sức chỉ lấy một ngọc sai.  

Nhị hoàng tử thấy ta mặc thường phục quả nhiên có chút kinh ngạc. A mỗ thấy vậy càng lo lắng thêm, dưới váy dài lặng lẽ nhéo bàn tay ta vài lần. Ta cầm tay nàng dùng chút sức an ủi cho nàng yên tâm. Một phen đại lễ, sau khi ngồi xuống hạ nhân lui ra.

Ta ngồi nghiêm chỉnh, hai mắt cụp xuống không dám sơ sẩy chút nào. Một lát chỉ nghe âm thanh chậm rãi nói “Ngẩng đầu lên”

Ta giương mắt.

Nhị hoàng tử tay cầm đũa chỉa chỉa bát cháo trước mặt ta “Đừng đâm, ăn đi”

Ta lúc này mới đánh giá hắn, không giống hôm qua, hắn hôm nay mặc quần áo đen, tóc đen được cột cao bởi Ngọc Đái cùng sắc. Màu da trắng nõn khỏe mạnh, hình dáng rõ ràng thâm thúy, hai tròng mắt lòe lòe như đuốc, giống như liếc mắt một cái nhìn vào trong lòng người. Ta âm thầm táp lưỡi, thần sắc tướng mạo như vậy nếu là khí chứng hư, vậy nam tử thiên hạ này đều chết hết.

Ta không dám không ăn, cũng không dám ăn nhiều, một chén cháo ăn chậm chạp đến hết, ta đang muốn đứng lên thi lễ chạy lấy người, đã thấy nhị hoàng tử bưng lên chén không của ta, múc thêm một chén đầy. “Ăn thêm chút, nghe nói ngươi thích món này” Nói xong lại gắp một khối hoa quế cao phóng đến trước mặt ta.

Ta có loại cảm giác khóc không ra nước mắt, muốn nói ăn no nhưng khi giương mắt nhìn khuôn mặt nhị hoàng tử không hiện vui buồn, ta nuốt nuốt, cuối cùng không dám nói ra, bật thanh tạ lại bưng chén lên.

Sau khi trở về, A mỗ thấy ta tinh thần và thể xác đều sa sút bị hoảng sợ, hỏi nhị hoàng tử có phải khó xử ta hay không? Ta lắc đầu, nói không có. A mỗ không tin, lôi kéo ta bắt nói cẩn thận cho nàng. Ta có chút không kiên nhẫn, không để ý nàng, trực tiếp chui ổ chăn.

Cơm trưa ta không ăn, ở trong ổ chăn không chịu dậy, A mỗ thở dài bước đi. Buổi chiều nhị thúc về, thấy ta còn không rời giường, sờ sờ trán ta, lo lắng hỏi “Huệ Niếp nhi, A mỗ nói con chưa ăn cơm trưa, thân mình chỗ nào không thoải mái?”

Ta lắc đầu không nói lời nào. Nhị thúc nghĩ nghĩ như có điều phát hiện hỏi “Điểm tâm cùng dùng với nhị hoàng tử?” Ta gật gật đầu, rầu rĩ nói “Thiếu chút nữa hù chết con” Nhị thúc nhẹ nhàng thở ra, khóe miệng cười cười, trêu ghẹo nói “Sao nhị thúc nghe nói đại tiểu thư nhà ta ăn bữa cơm này khí định thần nhàn, cùng nhị hoàng tử có hỏi có đáp, lời nói cử chỉ tiến thối có độ”

Ta “…” Cái gì có hỏi có đáp, ta chỉ nói một tiếng cảm ơn, cái gì cũng chưa nói.

Nhị thúc cuối cùng cũng xong việc, hoặc là nói nhị hoàng tử rốt cuộc xong việc, một khắc bước lên thuyền kia, tâm ta âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Ta không nói với nhị thúc hoặc A mỗ việc bị mỗ hoàng tử nhìn lén trong đình bát giác. Chính là lúc sắp chia tay, cặp mắt ý vị thâm trường kia của nhị thúc làm cho ta không yên ổn trong suốt hành trình còn lại.

Ta quanh co lòng vòng nói cho A mỗ, Thanh Phong lâm không giống như người bình thường có thể có. A mỗ nhìn ta cười quỷ dị nói ó phải người bình thường hay không với trí tuệ của ta chẳng lẽ đoán không được?

Một tia may mắn trong lòng vụt tắt, ta vô cùng phiền muộn nghĩ đến các loại biễu diễn của ta trong đình bát giác, nhị hoàng tử nhìn thấy hết đi? Ngày sau nếu tổ mẫu biết, lão nhân gia sẽ bị khí ngả ngửa.

Đi đường thủy, rồi qua xe ngựa, từ xuân đến hạ, từ hạ đến thu, một đường không có nguy hiểm lớn, nguy hiểm nhỏ thì đếm không hết, rốt cuộc có một ngày nhị thúc xốc mành xe đi vào nói với ta nhiều nhất là ba ngày nữa sẽ tiến vào phận địa Vân Châu.

Ta thở ra một hơi, cuối cùng cũng đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.