Ngã Rẽ Cuối

Chương 13: Tỏ tình




Thương Song Cẩn đang ở tạm tại Tam viện, vốn là chỗ ở của Nhị thúc, ta với Trí Duệ ở Ngũ viện, Tứ viện ở giữa là nơi sinh hoạt hằng ngày của Tam thúc. Ở nông thôn phòng ốc kết cấu đều đơn giản, nối thẳng từ nam sang bắc. Xuyên qua Tứ viện là sắp tới Tam viện. Ta dừng lại chỗ cổng hình vòm, hít vào một hơi thật sâu, đè nén sự khẩn trương trong lòng lại, đều nói khi mắt phải nháy là có chuyện, không biết chờ đợi ta sẽ là cái gì đây.

Tử Hà lên tiếng: "Tiểu thư, đi nhanh thôi, Lâm thị vệ đã tới mời, thúc dục hai lần rồi."

Ta liếc nàng một cái, thản nhiên nói: "Vậy thì sao? Lâm thị vệ gấp, ngươi liền sốt ruột theo?" Tưởng ta không biết chắc, từ sau khi quen biết Lâm Thuận, linh hồn nhỏ bé của Tử Hà  bị câu mất hơn nửa rồi, mỗi ngày nếu không chạy đi gặp được lần, thì ngay cả ăn cơm cũng chẳng thấy ngon.

Tử Hà bị ta nói đỏ ửng mặt, dậm chân một cái, e thẹn nói: "Tiểu thư toàn giễu cợt nô tỳ."

Ta cười cười, con gái lớn không giữ được, Tử Hà mắt thấy sắp đến hai mươi tuổi rồi, ở thời đại này sớm đã nữ nhân lớn tuổi. Lúc Mẫu thân từng này tuổi, ta cũng đã lên bốn rồi. Trước kia ở phủ trong kinh thành bị giới hạn, ta không có điều kiện vì nàng mà suy tính, hiện tại đã khác, nàng xem trọng người nào trong trang, ta đều có thể làm chủ. Duy người của Thương Song Cẩn thì không được, Lâm Thuận mặc dù chỉ là thị vệ, nhưng cũng không phải là người mà Tử Hà có thể nghĩ tới, chỉ mỗi tiểu nha đầu là đơn phương thôi.

Đi vào Tam viện, có hai thị vệ canh giữ như môn thần ở cửa chính, thấy ta đến, hai người  liền hành lễ.

Ta đáp lễ.

Một thị vệ nói: "Công tử đang đợi tiểu thư."

Ta gật đầu.

Tử Hà định đi vào với ta, liền bị một thị vệ khác ngăn lại.

Ta đành nói với nàng: "Ngươi trở về trước đi, nhắn A Mỗ giúp ta chuẩn bị tốt sổ ghi chép."

Tử Hà nhận lời, rời đi.

Bước lên bậc thềm đi vào, thi lễ, ngồi xuống.

Sau khi đồ ăn được bưng lên, người hầu đều lui ra. Thương Song Cẩn lẳng lặng nhìn ta, không nói lời nào. Ta bị hắn nhìn có chút khẩn trương, trong lòng phỏng đoán lung tung không biết có chỗ nào chưa ổn? Búi tóc là A Mỗ chải, trông đẹp mắt; lông mày là ta mình vẽ đấy, tinh xảo; còn tới trước gương đồng cẩn thận kiểm tra, không thành vấn đề; chẳng lẽ là y phục?

"Ăn đi." Thương Song Cẩn chợt mở miệng.

Ta tạ ơn.

Trên người Thương Song Cẩn mặc một bộ trang phục vải lụa màu xanh, mái tóc ẩm ướt được quấn vòng đơn giản bằng sợi lụa cùng màu. Có lẽ là vừa mới tắm xong, thần thái của hắn nhìn qua có vài phần lười biếng mà tùy ý, Trong sự tùy ý lại lộ ra một vẻ quý khí trời sinh. Hắn có tướng ăn ưu nhã, ngón tay thon dài trắng nõn làm ta nhớ tới Trần Phong, Người cũng có đôi bàn tay bạch ngọc như vậy.

Ta thích quan sát nam tử bắt đầu từ bàn tay, nhìn làn da không trắng không đen, không thô không mảnh, móng tay không quá dài, trong khe móng tay không biết có dơ bẩn không? Nếu như một người đàn ông móng tay thật dài, có dơ bẩn, mặc dù hắn có là thần tiên hạ phàm đi chăng nữa, ta nghĩ ta cũng khó có hứng thú nhìn đến lần thứ hai. Móng tay của Trần được cắt rất đẹp, Người nói đó là công lao của phụ thân. Ta nhìn đầu móng tay mượt mà của Thương Song Cẩn, thầm nghĩ, bình thường là ai sửa sang cho hắn đây? Phi thiếp ư?

"Tay của ta nhìn đẹp sao?” Thương Song Cẩn thản nhiên hỏi.

". . . . . ." Ta lúng túng thu hồi ánh mắt, thầm bực mình quá luống cuống, cư nhiên lại ngẩn ngơ dõi theo tay hắn.

Cầm đôi đũa lên, ta yên lặng dùng bữa.

Thương Song Cẩn thấy ta chỉ ăn hai đĩa rau xanh ngay trước mặt, liền hỏi: "Chỉ ăn chay sao?"

Ta lắc đầu một cái.

Thương Song Cẩn đổi đĩa thịt bò hun khói với thịt sườn dê  đến trước mặt ta.

Ta đờ mắt, bình sinh ghét thịt bò, lại càng ghét thịt dê, phòng bếp lúc nào lại có thêm hai món ăn này?

Thương Song Cẩn nhìn ta, nói: "Ăn đi."

Ta khóc không ra nước mắt, ăn cái con khỉ a, ngửi thấy mùi vị thôi đã muốn ói.

Thương Song cẩn thấy ta cau mày, suy nghĩ một chút, rồi hỏi: "Không thích?"

Ta do dự một chút, gật đầu.

Món ăn khác còn có thể chấp nhận, duy thịt dê cùng thịt bò thì không được, thật sự không chịu vị nổi tanh nồng, tiếp tục ngửi nữa, ta thật sự  muốn phun ra.

Thương Song cẩn cất tiếng hô "Người tới" .

Thị vệ đi vào.

Thương Song Cẩn không lên tiếng, chấp chiếc đũa chỉ chỉ hai đĩa thức ăn trước mặt ta .

Thị vệ hiểu ý, đem thịt bò hun khói với thịt sườn dê xuống.

Bên trong phòng rơi vào yên tĩnh.

Lòng ta nhảy như sấm, cụp hai mắt xuống che giấu sự khẩn trương, thỉnh thoảng có thể cảm thấy ánh mắt của người đối diện dừng lại trên mặt ta, nhấm nháp đĩa rau, nhạt như nước ốc. Một hồi ngột ngạt như vậy, Thương Song Cẩn mới không nhanh không chậm nói chuyện: "Trong giỏ rốt cuộc vì sao còn dư lại một quả táo?"

Ta ảo não, sớm biết bữa cơm chính là vì mục đích này, thì tại tiểu thư đường đã nói luôn cho hắn biết rồi.

Ổn ổn nhịp tim, ta khẽ giương mắt, cung kính nói về: "Bởi vì một đứa bé cầm giỏ trong tay."

Thương Song Cẩn nghe vậy, suy nghĩ một chút, đuôi lông mày khẽ nhíu, hơi mỉm cười nói: "Thú vị."

Cơm xong, ngồi nghỉ một lát.

Hai chung trà đã dùng xong, ta đứng dậy cáo từ.

Thương Song Cẩn nói: "Không vội, đánh ván cờ thì thế nào."

Ta định từ chối.

Thương Song Cẩn dường như đoán được ý nghĩ của ta, lập tức nói: "Phụ thân ngươi nói kỳ nghệ của ngươi không tệ."

Phụ thân ta? A, là Nhị thúc.

Ta có chút khó xử, "Có thể để ngày khác được hay không?"

Thương Song Cẩn nhìn ta không nói lời nào.

Ta giải thích: "Quả thực là đã đến giờ tiểu nữ đi nghe giảng."

Thương Song Cẩn nhíu mày: "Nghe giảng?"

Ta vài ba lời giải thích qua.

Thương Song Cẩn hơi ngạc nhiên, nhìn chằm chằm ta một hồi, mới nói: "Có thể cùng đi không?"

Ta dám cự tuyệt sao?

******************************************************************************

Hôm nay vẫn như trước là cha vợ lão Thôi dạy về chống lũ giải nguy, khi ta và Thương Song Cẩn một trước một sau xuất hiện tại tiểu thư đường thì ánh mắt mọi người đều kinh ngạc. Ta làm bộ như không nhìn thấy, đến chỗ của mình ngồi xuống. Trí Duệ đứng dậy hành lễ với Thương Song Cẩn, A Mỗ theo sau, lão Thôi cúi chào xong quay đầu lại nhìn cha vợ ông vẫn còn ở ngửa đầu uống bình rượu nhỏ, vẻ mặt sợ hãi, vội vàng lôi cha vợ quỳ xuống dập đầu với Thương Song Cẩn. Lão đầu bối rối, ngẩng đầu nhìn nhìn Thương Song Cẩn, lớn tiếng kêu la lão Thôi vì sao kéo hắn dập đầu với một tên nhóc con miệng còn hôi sữa. . . . . .

Nhóc con miệng còn hôi sữa? Ta cười trộm, hình dung này thật thú vị.

Lão Thôi trán toát ra mồ hôi, ngăn cha vợ đang nói xằng nói bậy lại, lại liên tục khấu đầu xin tội với Thương Song Cẩn. Lão nhân gia bị hành động của lão Thôi dọa sợ, ông sợ hãi nhìn Thương Song Cẩn, luống cuống xoa xoa tay, hiển nhiên không biết ứng phó với trường hợp này thế nào. Vẻ mặt Thương Song Cẩn không thay đổi, cũng không nói chuyện, nhàn nhạt liếc hai ông lão Thôi gia một cái, bỗng nhiên dời ánh mắt bình tĩnh nhìn ta.

Ta không kịp thu nụ cười, vừa vặn bị hắn nhìn thấy, xấu hổ quay đầu ra hướng khác, né tránh cái nhìn chăm chú của hắn, chuyển sang A Mỗ. A Mỗ hiểu ý, nhanh chóng tiến lên dâng bản ghi chép. Ta mở bản ghi chép ra, giả bộ nghiêm túc xem. Trí duệ tiến đến gần, chạm vào cánh tay ta, nhỏ giọng hỏi: "A tỷ, sao tỷ không giúp lão Thôi một chút?"

Có cái gì mà giúp? Thương song Cẩn cũng sẽ không làm gì ông.

Quả nhiên, ta còn chưa xem xong một hàng chữ, đã nghe thấy Thương Song Cẩn nói chuyện, hắn mời lão Thôi đứng dậy, lại thản nhiên xin lỗi cha vợ lão Thôi, vì để ông sợ hãi. Lão Thôi đứng dậy, đến trước mặt của ta xin phép, hỏi bài học hôm nay vẫn lên lớp sao? Ta gật đầu một cái, lên! Sao lại không lên?

Lão Thôi len lén liếc Thương Song Cẩn đang ngồi ở cách đó không xa một cái.

Ta cười cười, đáp lại với ông một ánh mắt, để ông dặn dò cha vợ cứ giảng bài như bình thường. Quan lại bất lương, khổ cực là dân chúng, thân phận Thương Song Cẩn  đã được định sẵn, để cho hắn hiểu rõ tương đương với việc tấu lên trên, ta không tin hắn sẽ thờ ơ với “chiến tích” của Đại hoàng tử.

Lão Thôi hiểu ý.

Do nhận được ám thị cho phép, cha vợ lão Thôi với trí nhớ cùng tài hung biện kinh người đại phát ra, ông bắt đầu giảng từ nạn lũ lụt năm năm trước, giọng chất chứa bi thương, từng sự kiện, từng việc một, mắng tham quan, khiển trách quan lại tham ô, thương xót dân làng, than thê lương. . . . . . Nói đến chỗ xúc động, lão tràn đầy nước mắt. Ta yên lặng thở dài, quay nhìn Thương Song Cẩn, vẻ mặt hắn không có chút dao động, nhưng nắm tay thành hình quả đấm đã tiết lộ nội tâm không bình tĩnh của hắn. Có lẽ đã nhận ra ánh mắt của ta, hắn quay đầu lại nhìn ta, ánh mắt ý vị sâu xa. . . . . .

Hai khắc sau, cha vợ lão Thôi  giảng giải xong, thời gian kế tiếp là giải đáp nghi vấn của ta. A Mỗ trình một quyển ghi chép khác lên, ta mở ra, căn cứ vào kết quả đi khảo sát thực địa lần trước, ta đưa ra nghi vấn: vì sao tại sông Dương không làm ra cái thủy thước để mà theo dõi mực nước biến hóa?

Lão Thôi ngẩn ra: "Thủy thước?" Tựa như không biết đó là vật gì.

Ta bảo ông nói lại vấn đề cho cha vợ nghe.

Không ngờ lão cha vợ lão Thôi cũng là sững sờ: "Thủy thước?"

Phản ứng của hai cha con lão Thôi làm ta thầm nghĩ không ổn rồi, quả nhiên, có ánh mắt đảo  qua, Thương Song Cẩn  đang nhìn ta, phản ứng của hắn không có rõ ràng như vậy, nhưng ánh mắt chờ mong như nói với ta, hắn muốn biết thủy thước là cái gì.

Trong lòng bàn tay ta ẩn hiện mồ hôi, nội tâm giằng co kịch liệt, nói? Nói như thế nào?

Không nói? Không nói là có thể che đậy được sự lỗ mãng của ta hôm nay  sao?

"A tỷ, đệ đau bụng."  Đang lúc tình thế rối rắm, thanh âm của Trí Duệ đột nhiên vang lên ở bên tai.

Ta giống như nghe được âm thanh của tự nhiên. . . . . .

Hòa Tạp chẩn đoán bệnh, nói Trí Duệ không có gì đáng ngại, là bị hạ dược, độc tính không mạnh, uống hai thang thuốc liền khỏi.

Ta kinh hãi, phòng bếp bởi vì Thương Song Cẩn đến, mỗi ngày đều ở dưới sự giám sát nghiêm ngặt của lão Thôi, như thế nào còn là xảy ra sơ suất?

Ta nhìn phía lão Thôi, lạnh lùng ra lệnh: "Tra!"

Lão Thôi lau cái cái trán đầy mồ hôi, tuân lệnh.

Nhìn gương mặt trẻ con đang ngủ yên, lòng ta đâm ra sợ hãi.

Trí duệ từ nhỏ vô cùng thân thiết với ta, mọi chuyện đều thích dính lấy A tỷ, tin tưởng A tỷ, sùng bái A tỷ, tuổi còn nhỏ đã không nhìn nổi A tỷ thương tâm khổ sở. Mỗi lần ta bị Tổ mẫu đánh vào lòng bàn tay, đau đến rơi nước mắt thì Trí Duệ luôn là người đầu tiên dỗ dành ta, nghĩ biện pháp đùa giỡn làm A tỷ cười, giả trang mèo nhỏ, đóng giả cún con, nhất định dụ dỗ A Tỷ mặt giãn ra mới thôi.

Hắn là trưởng tôn của Dương gia, Nhị thúc Nhị thẩm thương yêu, lại càng là bảo bối của ta. Hiện tại có người hạ độc với bảo bối của ta, mặc kệ là cố ý cũng được, mà vô ý cũng được, ta sẽ không cho phép kẻ này còn tồn tại.

A Mỗ khuyên nhủ: "A Niếp, đừng thương tâm, Duệ công tử không sao."

Ta lắc đầu, tự trách nói: "A Mỗ, ta đáng chết, ta đáng chết. . . . . ." Làm sao có thể nghe Trí Duệ rên rỉ thống khổ thành âm thanh của tự nhiên?

"A Niếp,"  A Mỗ vội vàng ngăn lại ta, ánh mắt ý bảo ta là Thương Song Cẩn vẫn còn ở đây, hiện tại không phải lúc biểu đạt tính cách thật, "Lão Thôi cùng hai thị vệ của điện hạ đã đi thăm dò, rất nhanh sẽ có kết quả."

Ta nhìn Thương Song Cẩn, trong ánh mắt hắn có lo lắng, ta thu hồi cảm xúc, thi lễ, tạ lỗi với hắn.

Thương Song Cẩn khẽ lắc đầu, nói: "Không sao."

Sáng sớm hôm sau, ta còn chưa rời giường, A Mỗ đã vội vã tiến vào, nói rằng đã tra ra người kê đơn, là Phương Tiếu tra được, người đã bị trực tiếp dẫn tới trước mặt Thương Song Cẩn. Ta hỏi là ai ? A Mỗ lắc đầu một cái, nói nàng không có hỏi kỹ, nhận được tin tức liền lập tức tới đây bẩm báo.

Vội vã chạy tới Tam viện, Thương Song Cẩn cùng thị vệ của hắn, còn có lão Thôi cũng đều ở đây. Trên đất là một thị nữ áo lục run lẩy bẩy. Ta không kịp tới hành lễ với Thương Song Cẩn, tiến lên một bước vén tóc của thị nữ lên, vừa nhìn, đúng là Lục Ý, nha đầu hồi môn của Thu Đồng.

Ta đè nén lửa giận trong lòng, bình tĩnh hỏi lão Thôi: "Có chứng cớ không?"

Lão Thôi cung kính nói: "Lão nô vô năng, là Phương thị vệ giúp đỡ thẩm tra."

Thương Song Cẩn liếc nhìn Phương Tiếu.

Phương Tiếu đi tới trước mặt ta, từ trong tay áo rút ra tờ giấy, nói: "Mời tiểu thư xem qua."

Ta mở ra, xem xong, hỏi Lục Ý: "Có oan uổng ngươi?"

Lục Ý vừa nghe, lập tức dập đầu cầu xin tha thứ: "Tiểu thư tha mạng, nô tỳ không muốn hại Duệ công tử, chỉ là muốn hù dọa. . . . . ."

Ta nhìn lão thôi, thản nhiên nói: "Đánh chết."

Lục Ý nhanh chóng bị bắt lôi ra ngoài.

Ta lại nhìn A Mỗ: "Thỉnh Tiểu Tinh tới hậu viện ngồi một chút."

A Mỗ xác nhận đồng ý, tự mình đi.

Ta đi tới trước mặt Thương Song Cẩn, hành lễ, cáo lỗi, "Tiểu nữ còn phải xử lý chuyện nhà, cáo từ trước."

Thương Song Cẩn gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.