Nga Mi Kiếm Khách

Chương 47: Khách băn khoăn chờ đợi chủ nhân




Nguyên một đêm, Hoàng đế ngủ không sâu, thỉnh thoảng lại xoay người tỉnh giấc. Nhưng dù nhiều lần trở mình, hắn cũng không làm phiền đến nàng.

Trời mới tờ mờ sáng, Hoàng đế đã thức dậy rửa mặt mũi. Trước khi đi lâm triều, hắn ngồi im bên mép giường rất lâu.

“Ánh Tịch, nếu nàng bằng lòng nắm tay Trẫm vượt qua cửa ải khó khăn này, sau này Trẫm sẽ không thay đổi.” Hắn thì thầm, cúi người xuống, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên vầng trán bóng mịn của nàng.

Đợi hắn rời khỏi, tẩm cung trở nên vắng vẻ không một tiếng động, nàng mới từ từ mở mắt. Đôi mắt trong sáng xuất hiện vài tia sáng lấp lánh, gợn sóng. Đêm qua, nàng chỉ trích hắn không dứt khoát, lại thiếu thành thật. Thật ra nàng cũng giống vậy mà. Mỗi khi làm một chuyện, hai người họ đều muốn viện cho mình một lý do. Nhưng suy nghĩ chân thực tự đáy lòng nàng là cái gì?

Nàng thu lại suy nghĩ miên man, lặng lẽ đứng dậy. Sau khi ăn sáng, nàng vùi đầu vào sách y học cổ.

Thẳng đến buổi trưa, nàng mới vươn vai đứng dậy, tự bấm đóp hai vai đau nhức, thở dài một hơi. Theo cổ nhân ghi chép, cứ mỗi khi bùng nổ dịch bệnh thì ngay sau đó sẽ xảy ra cuộc bạo loạn của dân lưu lạc. E rằng tình hình Huy Thành hiện nay cũng vô cùng rối loạn. Nếu như mạnh mẽ trấn áp, chẳng khác nào tấn công thành địch.

Ánh mặt trời giữa trưa từ ngoài cửa sổ chiếu rọi vào, chói chang đến lóa mắt. Nàng dựa vào song cửa sổ im lặng suy nghĩ, lòng bỗng dưng nặng nề, u buồn khác với ánh nắng ngoài kia. Chỉ dựa vào sức của một mình nàng chẳng thấm vào đâu, như hạt muối bỏ biển. Phải tập trung tất cả thầy thuốc tình nguyện ở kinh thành, phải càng nhanh càng tốt, nếu không thì hậu quả khó lường.

Nàng lim dim nhắm mắt, lại lờ mờ nghe thấy tiếng bước chân đến gần. Nàng không xoay người lại, chỉ thở dài nói: “Hoàng thượng, kinh thành dĩ nhiên là quan trọng, nhưng bách tính Huy Thành cũng quan trọng không kém.”

Hoàng đế không tiếp lời nàng, nói thẳng vấn đề khác: “Đã tra được hạ lưu sông Vị Hà có một lượng lớn gia súc, cơ thể đều được cột với đá tảng chìm sâu dưới đáy sông. Những xác chết thối rữa làm bẩn nguồn nước, quan viên Huy Thành không một ai phát giác ra.”

“Các viên quan lớn đã bị mua chuộc.” Lộ Ánh Tịch xoay người lại, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn. Trong mắt hắn hiện rõ cả những tia máu, chiếc cằm cương nghị bạnh cả ra. Hiếm khi nàng thấy dáng vẻ chán nản của hắn như vậy. Nàng tin hắn không phải là người nói một đằng nghĩ một nẻo, hắn quả thực rất xem trọng dân chúng.

“Tình hình hiện nay ở kinh thành vẫn có thể khống chế được, nhưng Huy Thành...” Hoàng đế dừng lại, ánh mắt vô cùng đau buồn, “Sáng nay ở đó đã có hơn nghìn người chết, thi thể bị đốt trụi. Nghe nói trong thành tiếng oán thán gầm trời, dân chúng phẫn uất mắng Trẫm tàn nhẫn, vô nhân đạo.”

Lộ Ánh Tịch lặng im, tâm trạng nặng nề.

“Trẫm đã phái người đưa dược liệu và lương thực vào trong thành, mỗi lần cửa thành hé mở thì lại có một đám người tụ tập lại muốn xông lên chạy ra ngoài.” Hoàng đế dời tầm mắt trông về phía chân trời.

“Có bao nhiêu quân trú đóng ở bên ngoài Huy Thành?” Lộ Ánh Tịch mở miệng hỏi, cùng dựa vào song cửa sổ cùng hắn.

“Ở cổng chính và cổng bên hông, tổng cộng là hai mươi ngàn quân.” Hoàng đế trả lời sơ lược, ngữ khí trầm trọng.

Lộ Ánh Tịch không nén nổi thở dài thương xót. Một lúc sau, nàng mới hòa nhã thốt ra: “Quyết sách của Hoàng thượng cũng không sai, nhưng để phòng ngừa bệnh dịch lan tràn thì không đủ. Chi số tiền lớn tất có người gan dạ, Hoàng thượng có thể treo bảng chiêu mộ thầy thuốc các nơi. Một mặt nhanh chóng lọc sạch nguồn nước, một mặt không chế tình hình dịch bệnh trong Huy Thành, có hy vọng cứu được nhiều người dân vô tội hơn.” Nàng dừng lại sắp xếp suy nghĩ một lát, lại nói: “Thật ra đại bộ phận dân chúng vẫn chưa bị nhiễm ôn dịch, nếu có đủ thầy thuốc chuẩn đoán bệnh cho từng người bọn họ, thì hằng ngày có thể thả bớt người ra khỏi Huy Thành.”

Hoàng đế quay sang nhìn nàng, ánh mắt u ám: “Hơn một trăm ngàn dân, để chuẩn đoán chính xác cho từng người thì cần bao nhiêu thầy thuốc cho đủ đây?”

Lộ Ánh Tịch cũng biết việc này rất khó, khẽ thở dài: “Có thể chuẩn đoán được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.”

“Hôm nay có mười hai đại phu kinh thành tự nguyện đến Huy Thành.” Hoàng đế nhếch môi cười giễu nói: “Mười hai tên đại phu sợ chết kia cũng không phải đều tự nguyện.”

“Trong Huy Thành có bao nhiêu đại phu?” Lộ Ánh Tịch tâm trạng xuống thấp, một nỗi thất vọng trào dâng. Con người khi đối mặt với mối đe dọa từ cái chết, tự bảo vệ mình đã là bản năng thì làm sao có thể trách người khác ích kỷ được đây?

“Có trên dưới một trăm người, nhưng cho đến bây giờ chỉ có hai mươi người sẵn lòng đứng ra chăm sóc người bệnh.” Hoàng đế trầm thấp trả lời, uể oải than thở, “Trẫm hiểu, tuy bọn họ là thầy thuốc nhưng cũng có nhà có người thân.”

Lộ Ánh Tịch buông mi mắt xuống che giấu suy nghĩ thầm kín trong lòng. Đại đa số đệ tử Huyền môn đều am hiểu y thuật, nếu sư phụ bằng lòng dẫn người đến giúp đỡ thì tai họa lần này chắc sẽ có thể vượt qua rất nhanh. Chí ít cũng có thể giảm số người mắc bệnh.

“Sáng mai Trẫm muốn xuất cung một chuyến.” Hoàng đế bỗng nhiên trầm tĩnh nhìn nàng chằm chọc, “Trẫm muốn vào Huy Thành để nhìn tận mắt tình trạng ra sao.”

Lộ Ánh Tịch sửng sốt lăm lăm nhìn hắn.

“Nàng có muốn đi theo Trẫm đến đó không?” Hắn nghiêm mặt hỏi.

“Thần thiếp hiểu Hoàng thượng yêu dân bằng cả tấm lòng. Nhưng tình hình dịch bệnh ở Huy Thành rất nghiêm trọng, Hoàng thượng không thể gặp nguy hiểm. Nếu như ngay cả Hoàng thượng cũng bị nhiễm bệnh...” Lộ Ánh Tịch nhìn hắn với ánh mắt nghiêm túc, cực lực khuyên can.

Hoàng đế im lặng lắng nghe, môi từ từ hé mở nụ cười, lo lắng tích tụ trong ánh mắt đã trôi đi một ít.

“Ánh Tịch, nàng lo lắng cho Trẫm ư?” Hắn nhếch mày, ngạo nghễ nhìn nàng.

Lộ Ánh Tịch xấu hổ cúi đầu, lòng hỗn độn bao tâm tư phức tạp. Quả thực nàng rất lo lắng, nếu hắn gặp chuyện không may, Long Triêu nhất định sẽ thừa cơ phản kháng. Một khi Hoàng Triều bị tiêu diệt, liên minh của họ là Ô Quốc cũng bên bờ vực nguy hiểm. Nhưng vừa rồi nàng không có suy nghĩ nhiều như vậy, chẳng qua xuất phát từ trực giác nên đi ngăn cản thôi.

“Trẫm đến Huy Thành cũng chỉ đứng trên tường thành, quan sát từ xa mà thôi. Khoảng hai khắc thì rời khỏi.” Ánh mắt u tối của Hoàng đế sáng thêm vài phần, mong ngóng nhìn nàng.

Lộ Ánh Tịch dứt bỏ những suy nghĩ rối bời trong lòng, cười nhạt nói: “Hoàng thượng, người muốn Thần thiếp đi cùng? Sức khỏe của Thần thiếp rất yếu, khó đảm bảo sẽ không bị lây bệnh.”

“Một đôi vợ chồng, hẳn là không cần cùng sinh nhưng khi chết nên chôn cùng huyệt?” Ánh mắt Hoàng đế long lanh biết cười, khuôn mặt thoải mái hơn.

Lộ Ánh Tịch không thèm để ý đến những lời hắn nói, cố lảng sang chuyện khác, “Tuy là hiện nay kinh thành vẫn còn xem là an toàn, nhưng Thần thiếp cho rằng triều đình nên khởi xướng trăm họ phải tự phòng ngừa. Phải ăn chín uống sôi, các đồ vật trong nhà tốt nhất đều nên tẩy rửa sạch sẽ sau đó đem hong khô dưới ánh nắng mặt trời. Mà trong Huy Thành cũng nên làm tương tự. Nếu có thể chuyển một số lượng lớn giấm vào đó thì càng tốt. Nấu giấm hun khói nhà cửa, mặc dù hiệu quả không nhiều nhưng có còn hơn không.”

Hoàng đế gật đầu lia lịa, nhưng ánh mắt lại dần dần buồn hơn, không biết hắn lại nhớ tới chuyện gì.

“Hoàng thượng?” Lộ Ánh Tịch nghi ngại hỏi hắn.

“Ánh Tịch, Nam Cung Uyên hiện đang ở đâu?” Hoàng đế đột nhiên hỏi.

Lộ Ánh Tịch giật mình. Nàng đã biết thế lực sau lưng sư phụ, chẳng nhẽ Hoàng đế cũng sớm biết chuyện đó?

Hoàng đế mặc kệ nàng đang hoảng hồn không thốt nên lời, vẫn thản nhiên nói tiếp: “Trẫm biết nàng có cách liên lạc với Nam Cung Uyên. Nàng chuyển giúp dùm Trẫm một câu cho Nam Cung Uyên. Nếu y có thể cứu con dân của Trẫm, Trẫm sẽ tặng y một nguyện vọng.”

“Nguyện vọng gì thế?” Lộ Ánh Tịch nhíu mày thắc mắc.

“Đây là chuyện giữa nam nhân với nhau, nữ nhân chớ có hỏi.” Hoàng đế cong môi cười, gương mặt điềm tĩnh, sáng sủa.

Lộ Ánh Tịch há miệng định nói nhưng lại ngậm chặt lại, lòng vẫn cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng nàng nghĩ mãi không ra. Giữa hắn và sư phụ dường như có một giao ước ngầm khó hiểu, mà nàng không biết giữa hai người có gì ràng buộc?

“Hôm nay nàng đi nghỉ sớm đi. Sáng sớm ngày mai Trẫm sẽ tới đón nàng cùng xuất cung.” Hoàng đế đưa tay chỉnh lại tóc mái hơi lộn xộn trước trán của nàng. Không dưng hắn thở dài một hơi, sau đó thu tay về nhanh chóng rời khỏi.

***

Đến nửa đêm, Lộ Ánh Tịch vẫn do dự không mở chốt bí mật để xuống mật đạo.

Huyền môn thuộc Lâm Quốc, thì sẽ không giúp đỡ Hoàng Triều. Nhưng mà hơn một trăm ngàn người, mà đều là dân thường vô tội, bọn họ không làm gì sai cả.

Cuối cùng Lộ Ánh Tịch cũng quyết định xuống dưới Phượng sàng. Nàng vừa đi vừa nghĩ, nếu sư phụ không chịu, nàng phải thuyết phục thế nào đây.

Nhưng mà khi nàng bước vào mật thất thì phát hiện Hi vệ đang chờ sẵn mà không thấy bóng dáng sư phụ đâu. Hi vệ hai tay dâng lên một phong thư viết tay. Nàng nhận lấy, sau khi đảo mắt qua trang thư, liền đưa Hi vệ thiêu hủy.

Nàng ra khỏi mật thất, liền ngồi thất thần bên giường, môi nở nụ cười nhạt. Nàng đúng là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Bản tính sư phụ lương thiện, sao người thấy chết mà không cứu được chứ?

Lá thư người viết rất ngắn, chỉ có vài chữ, nhưng cũng đủ để chứng minh tấm lòng tốt bụng của sư phụ chẳng bao giờ thay đổi... “Ánh Tịch, sư phụ nghe nói Huy Thành có ôn dịch, nên cấp tốc quay về Huyền môn, hai ngày sau sẽ trở lại.”

Trong lòng thoải mái hơn ít nhiều, nàng mới cởi áo ngoài nằm xuống. Ngày mai Hoàng đế tự mình đến Huy Thành một chuyến, trên thực tế việc đó rất cần thiết. Các bẩm báo về tình hình dịch bệnh của các viên quan chắc chắn thiếu chuẩn xác. Người làm quan thường có thói quen chỉ báo tin vui thì nhiều mà đưa tin dữ thì ít. Hoàng đế cải trang đích thân tới đó, nên có thể chứng kiến tình trạng bi thảm thực tế cùng những công việc tồn đọng đã bị che giấu đi không ít.

Từ khi nàng được gả đến Hoàng Triều đến nay, nàng chỉ xem Mộ Dung Thần Duệ giải quyết chính sự ra sao. Từ lần dịch bệnh hoành hành này, xem ra hắn là bậc Đế vương buồn vui thất thường, tính cách kín đáo khó đoán. Nhưng hắn là một Hoàng đế tốt, yêu dân như con. Chỉ có điều, cho dù Hoàng đế tốt thế nào đi chăng nữa, cũng là giẫm lên tầng tầng lớp lớp xương khô để leo lên vị trí Đế vương.

Nàng nhắm mắt lại, không muốn suy nghĩ nhiều.

Nàng ngủ mơ mơ màng màng, chỉ vừa mới chợp mắt thì thấy trời đã sáng. Lúc nàng mở mắt tỉnh dậy, mơ hồ thấy một bóng hình cao lớn đứng lặng yên bên bệ cửa sổ.

“Hoàng thượng.” Nàng khẽ gọi, rời khỏi giường.

Hoàng đế xoay người lại, áo choàng sắc tím càng tôn thêm phong thái anh tuấn, rạng rỡ của hắn. Những tia sáng ban mai phía sau bao bọc quanh người hắn, như một vòng hào quang. Trong quang cảnh rực rỡ đó hắn lại mỉm cười với nàng, khiến nàng mất hồn đứng ngẩn ngơ trong giây lát.

Nàng lắc đầu định thần, mau lẹ đi rửa mặt thay quần áo.

Hoàng đế dựa lưng vào song cửa sổ, ánh mắt dòm theo từng cử động của nàng, mở miệng trò chuyện: “Trước đây vào sáng sớm mỗi ngày, Trẫm đến thỉnh an mẫu hậu, đều thấy có sáu thị nữ hầu hạ người. Các phi tần khác cũng có bốn cung nữ theo sát bên người để hầu hạ. Nàng là Hoàng hậu cao quý nhưng lại như thường dân.”

“Chỉ rửa mặt chải đầu thôi mà, phải cần có người phục vụ sao?” Lộ Ánh Tịch đi vào phòng trong thay y phục, nhìn qua chậu nước trong để sẵn trên kệ rửa mặt, nàng không khỏi thấy xấu hổ. Nàng đã nói hơi phóng đại, trước giờ tuy rằng thay quần áo dùng bữa cũng chưa từng ỷ lại sự hầu hạ của cung nữ nhưng cũng không phải là tự làm mọi chuyện.

“Nếu có một ngày nàng theo quân xuất chinh hoặc sống lâu ở núi rừng, nàng có thể thích ứng?” Tầm mắt Hoàng đế rơi trên bức rèm che ngăn cách với phòng thay đồ, đắc ý hỏi một câu đầy hàm ý.

“Con người rơi vào hoàn cảnh khó khăn, chắc chắn sẽ cố gắng vì chính bản thân mình.” Lộ Ánh Tịch tự suy xét kỹ mới trả lời hắn: “Nếu gặp phải nạn đói, trước mặt của Thần thiếp chỉ có một chậu nước sạch, Thần thiếp nhất định sẽ giữ nó dùng để uống bảo vệ tính mạng, mà không dùng để rửa mặt chăm sóc dung nhan.”

Hoàng đế không lên tiếng nhận xét, chỉ im lặng ngóng động tĩnh trong phòng.

Sau một lúc, Lộ Ánh Tịch mới từ phòng trong chậm rãi bước ra. Nàng mặc quần áo may bằng vải thô kiểu dáng đơn giản, khuôn mặt trong sáng thuần khiết.

Đôi mắt Hoàng đế hơi mở ra, đi lên trước cầm tay nàng. Đây là lần đầu tiên, hắn và nàng cùng dắt tay nhau đứng chung một chiến tuyến.

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, cảm nhận được ngón tay hắn quấn chặt ngón tay nàng. Mười ngón tay đan vào nhau, vô cùng kiều diễm, nồng nàn.

Nàng trấn tĩnh cố gắng rút tay lại. Nhưng hắn không để ý, nắm tay nàng đi ra ngoài.

Nàng bị cầm tù hơn cả tháng, bây giờ đứng ở bên ngoài Phượng Tê cung, trong lòng bỗng trào dâng cảm giác bồi hồi xúc động. Hắn giam lỏng nàng, là một loại hình phạt nghiêm khắc cũng là một kiểu bảo hộ. Nghiêm phạt Ô Quốc đã không giữ chữ tín, còn bảo vệ nàng không bị tranh chấp hậu cung làm phiền. Cách lần này của hắn rất mâu thuẫn, thật sự động lòng rồi sao?

Nàng chưa kịp suy nghĩ thêm đã ngồi trên xe ngựa. Lần xuất cung này có bảy thị vệ đi theo, đương nhiên trong đó có bóng dáng Phạm Thống.

“Nàng còn chưa ăn sáng, trước hết ăn tạm một ít.” Trong xe ngựa, Hoàng đế đang dựa lưng vào thành xe, thản nhiên lên tiếng bảo với nàng.

“Tạ ơn Hoàng thượng.” Lộ Ánh Tịch dịu dàng trả lời, ánh mắt liếc qua mấy chiếc bánh ngọt trên chiếc bàn con. Cái này là hắn cố tình sai người chuẩn bị cho nàng sao?

“Lần này Trẫm cải trang xuất cung, nàng nên thay đổi cách xưng hô.” Hoàng đế lườm nàng, môi nhếch lên, mang theo vài phần hứng thú.

“Vâng, thưa lão gia.” Lộ Ánh Tịch vừa cắn chiếc bánh mật ong nghi ngút khói, vừa đáp lời hắn.

“Lão gia? Trẫm già như vậy sao?” Hoàng đế nhếch môi, bất mãn liếc nàng một cái.

“Vậy thì thiếu gia?” Lộ Ánh Tịch nén cười nghiêng đầu nhìn hắn. Hắn gần bước sang hàng ba rồi, đến sinh nhật hắn vào mùa đông này thì hắn tròn ba mươi tuổi. Hắn lớn hơn nàng mười một tuổi, cái này mà chưa tính là già sao?

Hoàng đế khẽ hừ một cái, nói lớn: “Nàng phải gọi là ‘Phu quân’.”

Lộ Ánh Tịch nhíu mũi, lên tiếng phản bác: “Bây giờ Thần thiếp đang mặc quần áo của nha hoàn, sao làm phu nhân của Hoàng thượng được?”

“Trẫm nói nàng làm sao, nàng làm vậy.” Hoàng đế ngang ngược nói, không cho nàng cơ hội đùn đẩy.

Lộ Ánh Tịch đành chịu, kéo dài âm ra gọi, “Vâng, thưa phu quân...”

Lúc này Hoàng đế mới gật đầu hài lòng.

Lộ Ánh Tịch chỉ biết cười nhạt, cúi đầu tiếp tục ăn sáng. Sinh nhật của nàng cũng trong mùa đông. Chỉ không biết năm nay có còn ai nhớ đến? Những năm trước ở Ô Quốc, Phụ hoàng luôn tổ chức cho nàng một buổi tiệc mừng sinh nhật vô cùng long trọng. Vì vậy không người nào ở Ô Quốc mà không biết Tịch công chúa là viên minh châu của Hoàng thượng. Từ thuở nhỏ nàng đã được sủng ái, có địa vị tôn quý bậc nhất. Nhưng trên thực tế, những vinh hoa phú quý cùng cưng chiều này chỉ là mây khói phù phiếm, gạt hết những vầng mây bảy sắc rực rỡ lung linh sang một bên, sẽ thấy được chân tướng tàn khốc. Phụ hoàng chiều chuộng nàng, nhưng không có nghĩa là yêu nàng.

Nàng bất giác thu lại nụ cười trên môi, lòng thoáng chốc lạnh lẽo.

Mà Hoàng đế ngồi bên cạnh nàng, sắc mặt cũng dần trầm trọng đi.

Xe ngựa chạy ra khỏi cổng kinh thành, băng băng trên đường. Càng tới gần Huy Thành càng cảm nhận được bầu không khí thối nát của chết chóc ở phía trước.

Qua giữa trưa thì bọn họ đến vùng ngoại thành phía cửa hông của Huy Thành. Hoàng đế và Lộ Ánh Tịch nhìn nhau, người trước người sau xuống xe.

Cho dù đây chỉ là cửa hông nơi hẻo lánh, nhưng hiện giờ cũng không thể tùy tiện mở ra. Quan thống lĩnh binh sĩ coi giữ cổng thành thấy lệnh bài Phạm Thống đưa ra, liền thông báo cho quan viên trên cổng thành buông thang dây xuống.

Lúc này, Hoàng đế và Lộ Ánh Tịch đã đứng trên cổng thành cao cao, đưa mắt nhìn bốn phía.

Hai tay giấu dưới tay áo rộng của Hoàng đế nắm chặt thành nắm đấm, khóe mắt giật giật co quắp nhìn cảnh tang thương trước mắt.

Dưới cổng thành bên trong, rất nhiều người đang chen chúc nhau thế nhưng không có một tiếng động. Bọn họ quỳ trước những binh lính đang cầm thương, những khuôn mặt gầy còm, da dẻ vàng vọt, vẻ mặt vô hồn chết lặng.

Đột nhiên trong đám đông có một người dùng giọng nói the thé gào to: “Cẩu Hoàng đế! Hãy thả chúng tôi ra ngoài!”

Theo tiếng hô hào của người dẫn đầu này, đám người bắt đầu bạo động. Bọn họ vốn đến trước cổng thành tuyệt thực kháng nghị. Lúc này họ không nhịn nỗi phẫn uất nổi nữa, không ngừng la hét thảm thiết...

“Chúng tôi không nhiễm bệnh! Thả chúng tôi ra ngoài!”

“Cẩu Hoàng đế không có nhân tính! Muốn chôn sống chúng ta! Dù sao cũng chết, chúng ta cứ xông ra ngoài!”

“Đúng! Xông ra! Xông ra!”

Dòng người bắt đầu chuyển động, gần như điên cuồng cứ chen lấn xô đẩy về phía trước.

Một đội binh lính được huấn luyện trang bị đầy đủ bao vây bọn họ, lấy trường thương làm thành hàng rào, tạo thành thế trận vững chắc.

Đám đông dân chúng này đang bên bờ vực sụp đổ. Mấy ngày liền bị bóng ma bệnh dịch đáng sợ bao phủ, vả lại còn bị nhốt trong thành, khiến cho họ càng cảm thấy khủng hoảng.

Tiếng kêu gào gay gắt chói tai không ngừng vang lên, quả đấm nổi lên khắp nơi. Bọn họ nện vào binh lính, một màn hỗn loạn không khống chế được.

Thấy máu đã đổ, dân chúng càng mất hết lý trí. Bọn họ không còn để ý đến tính mạng mà bổ nhào về phía binh sĩ gần họ nhất. Họ dã man tóm chặt, cấu xé. Binh lính tự vệ đánh trả, lại thấy cảnh đẫm máu.

Tiếng kêu rên đau đớn cùng tiếng rống la oán hận đầy rẫy dưới chân cổng thành. Cảnh tượng vô cùng đáng sợ.

“Cẩu Hoàng đế không quan tâm đến sống chết của chúng ta. Không xứng làm vua một nước!”

“Cẩu Hoàng đế! Không chết tử tế!”

“Cẩu Hoàng đế! Không chết tử tế!”



Tiếng la hét phẫn nộ xen lẫn lòng căm hận ngút trời không dứt bên tai.

Hoàng đế đứng lặng trên lầu tường thành, môi bạnh ra, chiếc cổ thẳng đứng cứng ngắc, thái dương nổi gân xanh cùng đôi mắt nheo lại.

Lộ Ánh Tịch quay đầu nhìn hắn, âm thầm vươn tay nắm bàn tay đang cuộn tròn thành nắm đấm của hắn. Nàng biết, không phải hắn đang tức giận, mà là đang cảm thấy thương tâm vô ngần.

Hoàng đế nghiến chặt răng, cả người run rẩy. Bỗng nhiên hắn ngửa mặt lên trời cao, rít gào một tiếng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.