Ngã Ái Biến Thái

Chương 17




Cánh tay cầm khúc xương của phụ nhân chậm rãi buông xuống, sau đó quay qua nhìn Hayden nói: “Nếu ngươi muốn đến thành Dans, giúp ta giết bọn chúng!”

Nữ kỵ sĩ nói: “Ngươi là kỵ sĩ, nên đứng về bên này!”

Phụ nhân nói: “Gã là tân nam nhân của ta!”

“…” “Tân nam nhân” nói: “Ta nghĩ ta không thích hợp nhúng tay vào loại chuyện nhà thế này”. Nói rồi, hắn liền dắt Mundra xoay người bỏ đi.

“Chờ đã!” Phụ nhân đột nhiên lùi hai bước, “Ngươi đưa ta về nhà, ta cho ngươi biết đi thành Dans thế nào”

“Không được! Bây giờ tha cho mụ ta, sau này mụ ta nhất định sẽ trả thù”. Nữ kỵ sĩ rút kiếm, “Mụ ta là pháp sư vong linh! Ngươi giết mụ ta. Chúng ta cũng có thể nói cho ngươi biết vị trí thành Dans”

Phụ nhân cười nhạo nói: “Ngươi ngay cả thành Dans viết thế nào cũng không biết đi? Lúc các ngươi xông vào Tây Côi Mạc, nếu không phải ta cứu các ngươi, các ngươi đã sớm chết sạch. Giờ cũng bất quá là dựa vào trao đổi thức ăn với pháp sư vong linh qua đường kéo dài chút hơi tàn! Cho dù ta không giết các ngươi, một ngày nào đó các ngươi cũng phải chết. Bởi vì không phải lần nào các ngươi cũng may mắn được như vậy, có thể gặp được pháp sư vong linh qua đường. Các ngươi không các nào tìm được thức ăn ở Tây Côi Mạc, cũng không cách nào khám phá báu vật của Tây Côi Mạc, các ngươi ở đây mỗi ngày đều là chờ chết”

Sắc mặt đám kỵ sĩ trắng nhợt.

Phụ nhân nhìn thấy sắc mặt bọn họ nhợt nhạt, tâm trạng trở nên thoải mái. Bà ta vênh váo xoay người, bắt lấy cánh tay Hayden, “Đi thôi. Chúng ta về nhà”

Hayden: “…” Mặc dù thái độ lịch sự cùng tác phong kỵ sĩ giúp hắn đè nén kích động muốn giựt cánh tay ra khỏi vòng tay của bà ta, nhưng đây tuyệt đối không phải một trải nghiệm tốt đẹp gì.

Mundra đột nhiên rút một chiếc xương đùi ra khỏi túi không gian, chọc vào eo của phụ nhân.

Phụ nhân hét toáng, cánh tay vô thức rụt lại bảo vệ eo.

Mundra thừa cơ kéo Hayden về, trừng mắt thị uy với phụ nhân.

Phụ nhân cả giận nói: “Ngươi làm gì thế?”

Mundra ném khúc xương về phía phụ nhân.

Phụ nhân vô thức bắt lấy, nhìn cậu đầy kinh ngạc nói: “Ngươi là pháp sư vong linh?” Nếu không phải là nguyên nhân này, phụ nhân không thể đoán được vì sao một thiếu nữ bình thường lại tiện tay lôi ra được một khúc xương.

Mundra nghiêng đầu nhìn bà ta.

Hayden nhỏ giọng hỏi: “Ở đâu ra?”

Mundra nói: “Nhặt được”. Cậu không nói dối, trừ phi là xương của mình, nếu không, xương của người khác đều chỉ có thể là nhặt được.

Ánh mắt phụ nhân sáng lên. Một thiếu nữ thích nhặt xương người phải chăng chứng tỏ nội tâm cô ta thực ra che giấu một pháp sư vong linh? “Ngươi có muốn chính mình có sức mạnh cường đại?” Phụ nhân bắt đầu dụ dỗ.

Mundra nói: “Rất cường đại?”

“Cường đại giống như ta”. Phụ nhân tiện tay triệu hồi ba bộ xương.

Mundra sắc mặt không đổi nói: “Không hứng”

Phụ nhân thẹn quá hóa giận nói: “Ta có gì không tốt?”

Mundra nói: “Không tốt mã”

(*) Phụ nhân hỏi Ngã hữu thập yêu bất hảo, Mundra trả lời là Bất hảo khán, nghĩa là không đẹp

“…” Phụ nhân đột nhiên nghiến răng trèo trẹo cười gằn nói, “Ngươi nghĩ ngươi đẹp lắm sao? Cho dù hiện tại ngươi xinh đẹp, một ngày đó rồi cũng phải già, sẽ trở thành mụ già nhăn nheo xấu xí. Đến lúc đó, gã kỵ sĩ bên cạnh ngươi sẽ bỏ rơi ngươi, tìm đến một thiếu nữ xinh đẹp hơn!”

Mundra nói: “Khi đó, anh ta cũng nhăn nheo rồi”

Hayden cười phụ họa nói: “Ta khẳng định ta sẽ nhăn nheo hơn cô ấy”

“Hừ. Giờ cô ta thanh xuân mỹ mạo, đương nhiên ngươi sẽ nói vậy. Nhưng khi ngươi nhìn thấy những cô gái trẻ hơn cô ta, hấp dẫn hơn cô ta, ngươi sẽ lập tức thay lòng đổi dạ, ngươi sẽ bỏ rơi cô ta!” Phụ nhân nói gằn từng chữ, hận không thể biến mỗi chữ thành một lời nguyền.

Mundra nói: “Không đâu”

Khuôn mặt phụ nhân vặn vẹo, “Sao ngươi biết là không?”

Mundra nói: “Anh ta nói, tôi không được rời khỏi anh ta”

Phụ nhân cười rít lên the thé. “Nam nhân nào lúc thích ngươi cũng đều nói như vậy cả, nhưng khi bọn gã không thích ngươi nữa, sẽ có hàng đống lý do khác. Ngươi không rời khỏi gã, gã có thể rời bỏ ngươi. Dịu dàng của ngươi, gã cho là phiền toái, nhượng bộ của ngươi, gã xem như nhu nhược… Có thể tìm ra cả trăm khuyết điểm trên người ngươi, mà lúc trước, chính miệng gã từng khen ngợi chúng!”

Hayden nói: “Ta có thể tự mình thanh minh một chút không?”

“Cái thứ khốn nạn!” Vành mắt phụ nhân đỏ rực, dưới đất đột nhiên có mười mấy bộ xương trồi lên, bắt lấy chân Mundra và Hayden.

Hayden một tay rút kiếm chém đứt tay bộ xương túm chân Mundra, một tay ôm lấy cậu.

Đấu khí tung hoành giữa đám xương, chỉ trong nháy mắt, bộ xương đã biến thành vụn xương.

Phụ nhân lại triệu hồi vu thi và kỵ sĩ vong linh.

Nhìn chất lượng vật chết phụ nhân triệu hồi, Mundra phán đoán bà ta là pháp sư vong linh rất bần cùng. Vu thi chỉ cấp bốn, hai kỵ sĩ vong linh đều chỉ cấp ba, hơn nữa sau khi chúng bị Hayden dùng kiếm chém rời, nhìn ra được bà ta chẳng còn vật chết để triệu hồi.

Cậu nghĩ, đây có thể là toàn bộ tài sản của bà ta. Chẳng trách cuối cùng bà ta không chọn liều mạng với đám kỵ sĩ kia, bởi vì thực sự là rất cùng.

Phụ nhân hãi hùng nhìn mũi kiếm của Hayden dừng lại cách mũi bà ta sáu mét, đứng trước nỗi sợ bỏ mạng phẫn nộ và kiêu ngạo đều bay biến. Bà ta run rẩy nói: “Đừng giết ta, đừng giết ta!”

Hayden thở dài nói: “Ta thực sự chỉ muốn hỏi đường”

Phụ nhân gật đầu lia lịa nói: “Ta nói cho ngươi, ta nói cho ngươi…”

Hayden không lôi tấm bản đồ kia ra, mà để phụ nhân vẽ đường đi trên mặt đất. Bản đồ lần này nhất định phải chi tiết một chút, ngay cả khoảng cách thời gian đi đều phải ghi lại.

Hayden so sánh hai tấm bản đồ một chút, phát hiện mặc dù trên nguyên tắc nhìn không khác nhau lắm, nhưng phương hướng có độ lệch, tấm bản đồ trước so với tấm hiện tại lệch về hướng đông ít nhất mười độ, trong hiện thực, khác biệt này sẽ tạo thành hậu quả tương đối nghiêm trọng.

Phụ nhân một lần nữa cam đoan tấm bản đồ mình vẽ mới chính xác. Bà ta nói: “Pháp sư vong linh nhận biết đường dựa vào điểm xuất phát là nhà của mình. Bởi vậy nếu hiện tại xuất phát từ nhà của ta, là cực kỳ chính xác”

Hayden chấp nhận cách giải thích này.

Phụ nhân thấy hắn thu hồi kiếm, lập tức bỏ chạy không ngoảnh đầu.

Hayden nhìn sắc trời không còn sớm, ngồi xổm xuống nói: “Chúng ta dựng lều nhé?”

Mundra nói: “Anh từng nói, nơi này không thích hợp dựng lều”

Hayden nói: “Chúng ta lại đi tiếp vậy?” Hắn nói muốn bế cậu, nhưng Mundra lại kéo tay hắn đi về trước.

“Đi đâu vậy? Đâu phải hướng này” Hayden nói thì nói, chân vẫn ngoan ngoãn bám sát cậu.

Không lâu sau, căn nhà đá nhỏ xíu của phụ nhân một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.

“Em muốn tá túc?” Hayden gần như có thể tưởng tượng được khuôn mặt kinh hoàng của phụ nhân.

Mundra không nói gì, cứ thế đi đến trước cửa, sau đó dụng lực đẩy cửa.

Hayden thấy thế, cầm tay cậu đẩy nhẹ, cửa liền mở.

Đồ đạc bên trong vẫn hệt như lúc bọn họ rời đi, nhưng người thì không thấy đâu.

Mundra nói: “Có thể ở rồi”

“… Như vậy hình như rất không lịch sự”. Hayden mở to mắt nhìn Mundra thản nhiên đi vào, sau đó nằm luôn xuống giường, hắn hơi do dự một chút, nhưng rồi vẫn theo vào.

“Bà ta tạm thời sẽ không về”. Ý thức tự vệ của pháp sư vong linh rất mạnh, bọn họ đã biết vị trí nhà của phụ nhân, vì an toàn, trong thời gian sắp tới bà ta nhất định sẽ không xuất hiện ở đây.

Hayden nhướn mày nói: “Sao em biết?”

Mundra lập tức trả lời: “Đoán”

Hayden nói: “Lúc trước làm sao em biết ở đây có phòng ở?”

Mundra nói: “Trực giác”

Bộ dạng lười biếng của cậu khiến trong lòng Hayden râm ran, giống như bị thứ gì đó cào cấu. Hắn cúi xuống, hai tay chống hai bên đầu Mundra, một nửa thân thể dán sát người cậu, tự tiếu phi tiếu nói: “Trực giác nữ nhân?”

Mundra nhìn bờ môi hắn, ý thức được hiện tại là thời cơ rất tốt để luyện tập, lập tức đưa môi lên.

Nụ hôn ngọt ngào tự động dâng lên đương nhiên Hayden không chối từ. Hơn nữa hắn cảm nhận được, “Monica” ngày càng chiếm cứ tâm tư hắn, cảm giác ngọt ngào da diết này trước nay chưa từng có. Có lẽ, đây chính là tình yêu?

Hắn nhắm mắt lại, một mặt làm sâu thêm nụ hôn, mặt khác chậm rãi duỗi tay phải xuống dưới, ve vuốt vòng eo, sau đó là bắp đùi…

Mundra đột nhiên cảm thấy thân thể có phần kỳ quái.



Hayden đột nhiên mở mắt. Bụng hắn dường như bị vật cứng nào đó chọc phải, giống như là ——

Làm sao có thể?!

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.