Nếu Yêu Chỉ Là Gặp Thoáng Qua

Chương 15: Gặp lại




Cô như vậy chắc là do kết quả của Cảnh Thần Hạo, người đàn ông này đúng là không dễ động vào, chắc Hòa Miêu còn dương dương tự đắc khi nghĩ bản thân chơi khăm được cô, nhưng không ngờ chỉ chơi hụt.

“ Cảnh tổng, anh có quá đáng quá không! Sao có thể đối xử với tôi như vậy! Tôi có làm sai điều gì đâu!” Hòa Miêu nghe thấy giọng nói thánh thót của Bùi Nhiễm Nhiễm lại nhìn sang người đàn ông tôn quý như thần kia, cô nói với vẻ ấm ức.

Bùi Nhiễm Nhiễm nở nụ cười nhạt, không ngờ cô ta có thể nói chuyện như vậy.

“ Lâm vào tình cảnh như bây giờ còn là nhẹ đấy.” Cảnh Thần Hạo lạnh lùng nhìn cô ta, nghe thấy Nhiễm Nhiễm gọi, anh biết ngay người đối diện là ai.

Từ năm trước đã bắt cóc Nhiễm Nhiễm, hãm hại Nhiễm Nhiễm nhiều lần, anh mới chỉ cho cô ta mất dung nhan thôi.

“ Cảnh tổng, xin anh đấy, làm cho tôi trở lại như trước đi! Tôi thề sau này sẽ không bao giờ làm gì Bùi tiểu thư nữa!” Hòa Miêu thấy được sự lạnh lùng qua ánh mắt của anh, cả người cô từ trong ra ngoài run cầm cập.

Tối qua thấy tin tức về Âu Dương Lập, cô ta còn đang vui mừng về sự lựa chọn của mình, cô biết ngay Âu Dương Lập đắc tội Cảnh Thần Hạo thì tập đoàn Âu Á cũng đi toi theo thôi.

Không ngờ tập đoàn Âu Á còn kéo theo sự kiện Bùi gia của 6 năm trước, xem ra tập đoàn Âu Á hết hy vọng rồi, khi đó cô đã vui sướng biết bao!

Nhưng buổi sáng nay thức dậy, mọi sự đã thay đổi, cô cảm thấy mặt mình sưng vù, không dễ chịu chút nào nên bất tuân theo lời bác sĩ dặn mà tự gỡ băng trên mặt ra, nhưng trước mắt lại không phải một gương mặt đẹp tuyệt trần mà lại là bộ mặt ghê gớm đến phát khiếp.

Cô rụng rời ngay tức khắc, ngất đi thình lình, sau khi tỉnh lại, lập tức đến tìm Cảnh Thần Hạo.

Nhà cô bây giờ đã hết tiền, còn phát sinh thêm chuyện này, giờ thì có đi thẩm mỹ cũng không có lại được gương mặt như trước đây nữa rồi, cô phải làm sao đây?

Hơn nữa tối đó chị họ chạy khỏi phòng vip, được cứu, đương nhiên giờ cũng không đếm xỉa đến cô nữa.

Lẽ nào sau này cô cứ phải vác gương mặt ghớm ghiếc này ra trước bàn dân thiên hạ sao?

“ Người như cô, càng làm thì càng xấu hơn thôi.” Cảnh Thần Hạo liếc qua cô ta, ánh mắt của anh lạnh lùng nhìn quanh.

Mấy người nhân viên vây quanh chỉ tỏ một vẻ mặt rồi tản ra, biến mất, trong đại sảnh nhanh chóng yên tĩnh trở lại.

Trừ họ ra chỉ còn bảo vệ và tiếp tân ở lại.

“ Bùi Nhiễm Nhiễm, tôi sai rồi, tôi sai thật rồi, cô nói giúp cho tôi với!” Hòa Miêu nói rồi lại gần Nhiễm Nhiễm.

Cảnh Thần Hạo đứng chắn trước mặt Bùi Nhiễm Nhiễm, cả cơ thể anh toát ra bầu không khí lạnh toát, ánh nhìn như vị hoàng đế quyền uy hắt xuống cô.

Hòa Miêu không dám tiếp tục tiến tới, cô nuốt nước bọt, cầu xin, “ Cảnh tổng, sự trừng phạt như vậy dành cho tôi là quá đủ rồi, có thể nào anh giúp tôi, thực ra ba tôi cũng giỏi làm ăn lắm, chỉ cần một chút vốn thôi, gia đình tôi có thể từ vực thẳm hồi sinh được.”

Bùi Nhiễm Nhiễm nghe thấy lời cô nói, chỉ thấy nực cười, Cảnh Thần Hạo giống với người thích làm công ích xã hội lắm à?

“ Được, nếu cô còn muốn bị làm cho suy sụp lần nữa.”

Giọng nói lạnh lùng của Cảnh Thần Hạo vang lên, Hòa Miêu vừa nghe thấy nửa câu đầu gần như nhảy cẫng lên vì vui sướng nhưng sau khi nghe hết toàn bộ, thì lại như bị hắt một gáo nước lạnh, từ thiên đàng rớt xuống địa ngục.

“ Cảnh tổng! Tôi sai thật rồi mà!” Cô còn trẻ như vậy, sao có thể cứ sống với gương mặt xấu xí này nốt quãng thời gian còn lại đây?

Cô thật sự đã sai rồi, sai ở chỗ ngay từ đầu đã không nên động đến Bùi Nhiễm Nhiễm!

Rõ ràng khi đó Bùi Nhiễm Nhiễm vẫn còn là một người phụ nữ xấu xí, nếu không có lần bắt nạt đầu tiên thì giờ cô cũng chẳng đến nỗi lâm vào tình cảnh khốn cùng này!

Hai người bảo vệ nhận được cái ngoắc tay của Cảnh Thần Hạo nên tiến đến, xốc nách cô đi ra khỏi, giọng Hòa Miêu rất lớn, vừa đi vừa hét lớn.

Bây giờ sự tình đã như vậy rồi, có xin xỏ cũng được ích gì!

Đến đứa con của mình cô ta cũng có thể ruồng bỏ, thậm chí còn lợi dụng chị họ của mình, sao lại có người có thể xấu xa đến vậy.

Bỗng dưng cô nhớ đến Bùi Nhã Phán, trong lòng lại lạnh buốt.

Cũng giống như lần trước cô đã nói, cho dù Bùi Nhã Phán đã rời khỏi đây chắc sẽ còn quay lại, hơn nữa bạn trai cô ta còn ở đây.

Không biết hai người họ sao có thể đến được với nhau, nhưng chuyện lần trước cô sẽ không dễ gì bỏ qua cho cô ta, thậm chí còn làm cho Cảnh Thần Hạo bị tai nạn, mặc dù không quá nghiêm trọng nhưng lại khiến cô hiểu lầm lâu đến vậy.

Một câu đùa thôi là có thể xóa đi tất cả sao?

Bàn tay nóng hổi giữ lấy eo cô, cô nghiêng đầu nhìn anh, nói, “ Qủa nhiên người miền nam đẹp trai quá cũng tội, dễ gây thu hút quá!”

“ Em thích trai xấu hơn à?” Đẹp trai không phải sẽ nhuận mắt hơn sao?

“ Không thích trai xấu, chỉ thích người như anh thôi! Đẹp khiến người khác thích!” Hai người cùng vào thang máy, cô vẫn nhìn anh.

Đại boss rất hưởng thụ cảm giác như vậy, trong mắt vợ mình chỉ có mình anh, đi một đoạn xa vẫn nhìn anh, điều này khiến chiếc xích đu nhỏ trong lòng nhẹ nhàng đung đưa, rất vui sướng.

“ Nếu như ngày đó Bùi Nhã Phán nói những lời kia mà em cũng có mặt, thì kết quả đã không như vậy!” Nhìn anh sao cô có thể nỡ bỏ đi, sao có thể tin anh sẽ ngoại tình, mà lại còn là nhiều năm về trước.

“ Rất vui khi anh có ảnh hưởng như vậy trong lòng em.” Nếu sớm biết vậy, chắc chắn anh sẽ ở bên cô không rời bước nào, như vậy sẽ không có quá nhiều hiểu lầm xảy ra.

Cho nên lần đám cưới thứ hai, anh sẽ không cho phép bất cứ vấn đề nào phát sinh nữa.

Sẽ luôn ở bên cạnh cô.

“ Nhìn gương mặt tuấn tú của chồng em, có bực gì cũng quên hết! Phải chứ? Anh có giận em không?” Chắc anh bị cô làm cho tức chết.

“ Có.” Anh cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô, “ Nhưng nhìn gương mặt xinh đẹp của em, mọi bực tức đều tan biến rồi.”

Quả nhiên đẹp mã luôn là một ưu thế.

Thích Thịnh Thiên đứng trước cửa thang máy, anh nhìn theo cánh cửa từ từ mở ra, thấy hai con người trong đó đang đứng dính vào nhau, tại sao dạo này anh toàn bị các cặp đôi cho ăn gato vậy!

Không được, anh nhất định phải nhanh chóng làm cho xong vụ Trần Nhan, hừ!

Bỏ hôn ước với Trần Nhan, lấy được trái tim của Lâm Tri Hiểu, sau đó phát bánh gato, cho, tất cả, mọi, người!

Cảnh Thần Hạo ôm Bùi Nhiễm Nhiễm vào lòng, ánh mắt lạnh liếc qua anh, “ Đi hẹn hò?”

“ Hạo ca, nhân từ một chút đi, rõ ràng anh biết em đơn thân mà!” Anh không chấp nhận sự sắp đặt từ ba mẹ!

Đại boss nhẹ nhàng đáp một tiếng rồi ôm người phụ nữ của anh rời đi.

Thích Thịnh Thiên quay lại nhìn bóng dáng của hai người rời đi, mắt trợn lên, hai người tính phát gato cho cả tập thể công ty à!

Anh quay người lại bước vào thang máy, phải đi tìm Trần Nhan trước!

Khi anh tìm thấy Trần Nhan trời đã tối, trong một chốn ăn chơi cao cấp, trong phòng vip có rất nhiều người, bên cạnh cô là một người đàn ông đang vần vũ trong khói thuốc, cơ thể hai người ngồi khá sát nhau.

Sao không khoác cô ta luôn đi, như vậy anh có thể chạy thẳng về nhà để chứng minh Trần Nhan không thích anh!

“ Tiểu Thiên Thiên, sao anh lại đến đây? Đến chơi với em sao?” Trần Nhan đặt bộ bài trong tay xuống, cô đứng dậy tiến lại phía anh, “ Anh đúng là yêu em quá!”

“ Con mắt nào của cô thấy tôi yêu cô rồi?” Anh đứng nguyên tại chỗ bất động, trong đó mùi thuốc nồng nặc, anh không muốn vào ttrong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.