Nếu Trên Đời Có Thuốc Hối Hận

Chương 18: Chương 18




“Luyện, luyện tập?”

“…..Cùng anh?”

Trang Yến Bắc trợn tròn hai mắt, giống y như con mèo nhỏ đang tạc mao.

Tập diễn cảnh hôn?

…..Cùng Chu Nam Quân?

Là một trai thẳng, phản ứng đầu tiên của cậu đương nhiên là khước từ, nhưng bị Chu Nam Quân nói như vậy, cậu vẫn theo bản năng nhìn về môi Chu Nam Quân, môi Chu Nam Quân rất tốt, không quá dày cũng không quá mỏng, ánh sáng chiếu vào hiện lên sắc hồng. Trên đôi môi phiếm hồng của Chu Nam Quân, điều mất thẩm mỹ duy nhất chỉ là có một vết thương nho nhỏ, hơn nữa vết thương kia còn chính là do cậu tạo nên.

Nhưng mà cũng không thể hoàn toàn trách cậu a, dù sao cũng là do sự tình ngày trước. Nếu không phải lúc cậu đang tắm Chu Nam Quân đột nhiên cầm di động xông vào thì cậu cũng sẽ không hiểu lầm Chu Nam Quân chụp trộm, cũng sẽ không cuống cuồng đoạt lấy điện thoại… Những việc sau đó cũng không xảy ra.

Nói về vấn đề chính, môi nam sinh lại có màu phấn hồng này sao? Chẳng lẽ Chu Nam Quân lén dùng son môi?

Không đúng, ngay từ lần đầu tiên thấy Chu Nam Quân, môi của Chu Nam Quân vẫn là màu này… Cho nên, đây là do trời sinh sao?

Thấy mặt Trang Yến Bắc ngẩn ra một hồi, Chu Nam Quân đưa tay ra khua khua trước mặt Trang Yến Bắc: “Sao vậy? Mau trở lại bình thường, tôi chỉ đùa một chút thôi, cậu lại tưởng thật à?”

Sau khi Trang Yến Bắc phụ hồi lại tinh thần, lập tức trừng mắt nhìn Chu Nam Quân.

“Cậu như vậy là đang ghét bỏ tôi sao?” – Chu Nam Quân thở dài một thời, vẻ mặt phiền muộn, “Phản ứng của cậu làm như thấy bộ dạng của tôi dọa người lắm ấy, trông tôi xấu đến thế à?”

Trang Yến Bắc hừ một tiếng: “Cho dù trông anh cũng khá đẹp thì anh vẫn là con trai.”

“Cho nên cậu thừa nhận rằng tôi đẹp trai?”

Chu Nam Quân giơ tay lên muốn niết mặt Trang Yến Bắc, lại bị Trang Yến Bắc né tránh. Cậu cũng không để ý lắm, người lại thừa dịp sờ soạng cái đầu lông xù của Trang Yến Bắc một phen.

Trang Yến Bắc lại trừng mắt: “Đừng có sờ đầu tôi.”

“Được rồi, không sờ không sờ.” – Thấy vẻ mặt Trang  Yến Bắc khó chịu, Chu Nam Quân cũng không thèm gây sự nữa, nhưng vẫn không nhịn được ngoài miệng trêu chọc, “Cũng không phải sờ đầu nhiều sẽ không cao được, chẳng lẽ cậu vẫn còn tin lời mê tín này?”

“Không liên quan đến anh.” – Trang Yến Bắc hừ một tiếng, “Bao giờ thì anh xuống? Rất nặng đấy.”

“Sao lại nặng? Tôi rõ ràng rất nhẹ.”

Thực ra Chu Nam Quân đã muốn đứng lên, dù sao cậu cũng không thể không biết xấu hổ ngồi mãi trên đùi của một người cùng giới, hơn nữa đối phương còn nhỏ hơn cậu vài tuổi. Thế nhưng Trang Yến Bắc vừa nói như vậy, lại khơi dậy tâm tư thích đùa giỡn của Chu Nam Quân, cậu càng cố ý  ngồi trên Trang Yến Bắc như ngồi trên sô pha.

Trang yến bắc lầm bầm: “Rất nặng!”

“Không nặng, rõ ràng rất nhẹ!”

“Rất nặng!”

“Không nặng!”

Hai người giống như học sinh tiểu học cãi nhau nửa ngày, cho đến khi Tạ Nghiêu Thần kết thúc phỏng vấn đi đến tìm Chu Nam Quân, hai người mới dừng trận võ mồm lại.

“Có đói không? Mình đi ăn cơm đi.”

Tạ Nghiêu Thần nhìn Chu Nam Quân một cái, lại thấy Chu Nam Quân đang ngồi lên đùi Trang Yến Bắc, sau đó hắn thu hồi tầm mắt, hướng Chu Nam Quân cười cười.

Ngay tại lúc Chu Nam Quân theo bản năng muốn gật đầu đồng ý thì lời nó của đạo diễn Đỗ lại bất ngờ xông đến. Cậu hơi do dự, không lập tức đáp ứng Tạ Nghiêu Thần.

Sau đó, Ân Gia Hậu phỏng vấn xong cũng đi lại đây, cậu ta nhìn tư thế của Chu Nam Quân và Trang Yến Bắc, nhíu mày: “Hai người đang làm cái gì?”

Chu Nam Quân trừng mắt: “Bọn tôi không làm gì hết a, chính là đang đàm luận một chút về vấn đề nhân sinh thôi.”

Ngoài Trang Yến Bắc ra, Ân Gia Hậu là người thứ hai khiến cậu thích trêu chọc, không biết vì sao, cậu cảm thấy thái độ của Ân Gia Hậu với Trang Yến Bắc hình như có hơi khác, tuy rằng Trang Yến Bắc đã từng nói Ân Gia Hậu đã có bạn gái, nhưng cậu vẫn cảm nhận được, thái độ Ân Gia Hậu với Trang Yến Bắc có chút sâu xa… Có lẽ là do tính chiếm hữu bạn bè.

Ân Gia Hậu liếc mắt nhìn Chu Nam Quân một cái, không nói gì, cậu ta nhìn về phía Trang Yến Bắc, có lẽ đang chờ Trang Yến Bắc giải thích.

Trang Yến Bắc cũng không định trả lời nghi vấn của Ân Gia Hậu, cậu mím môi nói: “Tôi khát, muốn đi uống trà sữa.”

“Được, chúng ta đến chỗ lần trước?” – Ân Gia Hậu thấy Trang Yến Bắc không trả lời, cũng không truy vấn đến cùng, “Quán đó vừa có một loại trà sữa mới, đang được ưa chuộng, hương vị hẳn là không tồi.”

Trang Yến Bắc gật gật: “Được.”

Cậu muốn đẩy Chu Nam Quân ở trên đùi mình ra, nhưng đúng lúc này, Chu Nam Quân đột nhiên cất lời: “Trà sữa? Tự nhiên bây giờ tôi cũng muốn uống trà sữa, tôi đi cùng mấy cậu được chứ?”

Ân Gia Hậu hơi bất mãn nhìn Chu Nam Quân, ánh mắt hiện lên rất rõ ràng ——”Chúng ta rất thân thiết sao?”

Chu Nam Quân làm bộ không thấy ý tứ của Ân Gia Hậu, nói tiếp: “Bị gây sức ép cả ngày, bây giờ thật sự đang muốn uống một cốc trà sữa mát lạnh  để tỉnh táo.”

Ân Gia Hậu cười lạnh: “Quả thật là bị gây sức ép.”

Không hề nghi ngờ gì nữa, Chu Nam Quân là người bị NG nhiều nhất, ngay cả Lâm Trạch An diễn đều không có bài bản gì cũng không NG nhiều bằng Chu Nam Quân luôn đi sát kịch bản, có thể nói Chu Nam Quân chính là chân sau của đoàn phim.

Chu Nam Quân cười cười, không phủ nhận hàm ý châm chọc trong lời nói của Ân Gia Hậu: “Lần đầu tiên đóng phim, khó tránh khỏi căng thẳng, lần sau sẽ tốt hơn.”

Ân Gia Hậu có vẻ như đang muốn gây sự với Chu Nam Quân, cậu ta thản nhiên nói: “Mọi người ở đây đều là lần đầu đóng phim.” – Bọn họ trước đây chưa từng tiếp xúc của màn ảnh, ngay cả Trang Yến Bắc cũng chỉ là chụp ảnh tạp chí và quay một cái MV không cần yêu cầu cao thôi.

Tạ Nghiêu Thần nhíu mày đang muốn mở miệng nói gì đó, lại bị Trang Yến Bắc giành nói trước, cậu liếc Ân Gia Hậu: “Đừng nói nữa, tôi khát lắm rồi, đi thôi.” – Cậu vỗ vỗ vai Chu Nam Quân, ý bảo Chu Nam Quân đứng lên, lúc này Chu Nam Quân mới ngoan ngoan đứng dậy.

Ân Gia Hậu  vốn đang không cam lòng, muốn tiếp tục kéo dài vấn đề này, nhưng thấy Trang Yến Bắc đã xoay người rời đi, cậu ta đành phải ngậm miệng. Người Trang Yến Bắc cao, chân cũng dài, mới đi vài bước đã cách xa bọn họ một đoạn. Lúc Ân Gia Hậu muốn đuổi theo Trang Yến Bắc, bỗng nhiên cậu lại dừng  bước chân, không xoay người, chỉ để lại một bóng lưng.

“Không phải bảo cùng nhau đi uống trà sữa sao? Còn không đi.”

Chu Nam Quân thoáng thấy hình ảnh một con mèo nhỏ đang ngạo kiều, ra vẻ hờ hững với chủ nhân, thời điểm thoát khỏi cái vuốt ve của chủ nhân tỏ vẻ thờ ơ ghét bỏ, nhưng lại khẩu thị tâm phi dùng cái đuôi nhỏ quấn lấy cổ tay chủ nhân.

Cậu chớp chớp mắt, cười hắc hắc: “Được, cậu mời sao?”

Trang Yến Bắc lầm bầm: “Đi hay không?”

“Đương nhiên đi!”

Thấy Trang Yến Bắc cùng Ân Gia Hậu chuẩn bị đi, Chu Nam Quân nhìn về phía Tạ Nghiêu Thần, lúc này mới nhớ ra mình chưa trả lời Tạ Nghiêu Thần, nhất thời có hơi xấu hổ gãi gãi đầu: “Tôi bây giờ đi uống trà sữa với bọn họ, cậu có đi cùng không? Nếu cậu đói, có thể ăn cơm trước.”

Tạ Nghiêu Thần cười ôn hòa: “Tôi đi cùng mấy cậu, vừa lúc cũng hơi khát, mình đi uống trà sữa rồi ăn cơm sau cũng được.”

“Được, chúng ta đi uống trà sữa trước.”

Chu Nam Quân thở ra một hơi nhẹ nhõm, vốn cậu và Tạ Nghiêu Thần đi đâu cũng phải đi chung, nếu bỏ Tạ Nghiêu Thần lại, cậu sẽ cảm thấy vô cùng áy náy… Nếu không phải đạo diễn Đỗ đề nghị, nếu không phải biểu hiện trong lúc diễn rất không ổn, nếu không phải người khác nghĩ cậu là chân sau, cậu khẳng định vẫn sẽ chọn đi ăn trưa với bạn thân của mình.

Nếu cậu mãi cùng Tạ Nghiêu Thần ở cạnh nhau, mãi đứng dậm chân tại chỗ với Trang Yến Bắc, chỉ sợ rằng diễn xuất của cậu sẽ không khá lên được.

Bốn người đi tới một quán trà sữa trong một cái hẻm nhỏ, tiệm trà sữa này ở vị trí vắng vẻ, nhưng  “hương rượu không sợ ngõ nhỏ sâu”, khách đến uống trà sữa cũng không ít, thời điểm bọn họ đến nơi chỉ còn trống lại một cái bàn cuối cùng.

Sau khi ngồi vào chỗ, Ân Gia Hậu cũng không cần nhìn menu,  thuần thục gọi trà sữa cho mình và Trang Yến Bắc. Chu Nam Quân tiện tay xem qua một cái menu, sau đó chỉ vào Trang Yến Bắc đang ngồi đối diện nói với người bán hàng: “Giống của cậu ấy là được.”

Chờ Tạ Nghiêu Thần gọi xong, Chu Nam Quân mới tò mò hỏi hai người ngồi trước mặt: “Quán trà sữa ở một chỗ hẻo lánh như vậy, các cậu sao lại tìm được a?”

Chu Nam Quân vốn nghĩ Ân Gia Hậu sẽ không để ý đến mình, không ngờ cậu tạ nhìn cậu một lúc, sau đó mở miệng trả lời: “Vì người nào đó bị cuồng trà sữa, vì theo cậu ta, tất cả những tiệm trà sữa quanh đây chúng tôi gần như đều đã thử qua một lần.”

Người nào đó tất nhiên là chỉ Trang Yến Bắc, Chu Nam Quân theo bản năng nhìn Trang Yến Bắc một lại, sau đó đột nhiên mới nhận ra, hành vi này của Ân Gia Hậu là đang khoe khoang, khoe rằng cậu ta và Trang Yến Bắc từ trước đến nay vô cùng thân thiết, vô cùng hiểu nhau.

Trách không được tự nhiên lại chủ động tích cực trả lời vấn đề của cậu.

“Thích đồ ngọt như vậy, quả nhiên là khẩu vị của trẻ con.”

Chu Nam Quân nhíu mày.

“…Anh mới là đồ trẻ con.”

Trang Yến Bắc đang lướt điện thoại di động lại ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Chu Nam Quân.

“Chẳng lẽ không đúng? Trẻ con mới thích đồ ngọt.” – Chu Nam Quân nhún vai, cười hắc hắc.

Trang Yến Bắc nhíu mày, hừ một tiếng, có vẻ như không biết phản bác thế nào.

Trong chốc lát, người phục vụ mang trà sữa của bọn họ lên, Chu Nam Quân nếm thử, hương vị cũng không tệ lắm, cậu vừa ngẩng đầu lên, lại thấy Trang Yến Bắc vừa uống trà sữa vừa hạnh phúc đến nheo cả mắt lại, giống y hệt một con mèo đang hưởng thụ miếng cá nhỏ.

Trang Yến Bắc dường như rất thích uống trà sữa, trên hai má thậm chí còn lộ ra hai cái lúm đồng tiền thỏa mãn.

Chu Nam Quân nhún vai.

….. Quả nhiên là một đứa nhỏ.

Sau khi uống trà sữa, bốn người liền rời khỏi tiệm. Ngay tại thời điểm đang đi trên đường, không biết thế nào lại có một người nhận ra Trang Yến Bắc.

“...... Trang Yến Bắc?!”

Một cô gái dè dặt kêu lên, hình như có chút không xác định, đang nhìn kỹ khuôn mặt của Trang Yến Bắc, cô mới  thét chói tai: “A a a a! Thật sự là Trang Yến Bắc a!”

“Trang Yến Bắc? Kia là Trang Yến Bắc?”

“Ở đâu ở đâu?!”

“A a a a a!”

“Trang Yến Bắc a!”

Tiếng hét chói tai của mấy cô gái này rất có sức hút, rất nhanh những người khác cũng nhận ra Trang Yến Bắc, chưa kịp phản ứng đã có  từng tốp từng tốp người kéo nhau lại gần.

Chu Nam Quân từ trước tới nay chưa từng thấy qua trường hợp nào như vậy, nhất thời hoảng sợ. Đám người kia rất nhanh đã túm tụm xung quanh bọn họ, có người hét ầm lên đòi xin chữ ký, có người đòi chụp ảnh chung, có người đòi bắt tay đòi ôm… Cậu thật sự không biết phải làm sao với đám fans não tàn này. Chưa gì chỗ này đã biến thành một mảng hỗn loạn. Bỗng nhiên, có một bàn tay bắt lấy cổ tay cậu.

Cậu chưa kịp phản ứng, bàn tay kia đã kéo cậu chạy ra khỏi đám người, động tác rất nhanh chóng, dáng đi vô cùng thuần thục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.