Nếu Tôi Gửi Tặng Người Một Cuốn Sách

Chương 3: Thằng Em Tôi Thật Kì Lạ 1




Vừa rồi nếu đối phương không lưu tình mà nói, hiện tại hắn khẳng định đã chết.

Vốn cho rằng thực lực hắn mạnh như vậy, kết quả... Đồng dạng ngay cả ba chiêu cũng tiếp không được.

Vị thanh niên này xuống đài cao, bầu không khí chung quanh thoáng một phát áp lực xuống, tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, sắc mặt khó coi.

Triệu Trung Xuyên không thắng được thì thôi, chỉ có thể xếp hạng trước mười lăm, nhưng đệ tử của La Thanh Học Viện, tuyệt đối có thể xếp đến trước mười... cũng không tiếp được ba chiêu, cái này có chút đáng sợ.

Lúc trước, không ít người ôm chờ mong, cảm thấy ba chiêu mà thôi, chỉ cần có thể kiên trì, khẳng định dễ dàng hơn quyết ra thắng bại, hiện tại xem ra, độ khó to lớn, đủ có thể khiến đại bộ phận người tuyệt vọng.

- Ta tới!

Lại một học viên vọt tới.

Vị này am hiểu phòng thủ cùng tránh né, vừa giao thủ liền du tẩu khắp nơi, mưu toan kiên trì ba chiêu, nhưng Hứa Đài còn mạnh hơn trong tưởng tượng, tốc độ nhanh hơn hắn quá nhiều!

Hai chiêu liền đánh hắn xuống dưới, bị trọng thương.

- Gia hỏa này vô luận ở phương diện nào... Đều không chê vào đâu được...

Thần sắc ngưng trọng, Trương Huyền âm thầm gật đầu.

Hứa Đài này, không hổ là Chiến Sư, tốc độ, lực lượng, phòng ngự không có bất kỳ lỗ thủng rõ ràng, nếu như mình cũng là Hợp Linh Cảnh, đi lên giao thủ mà nói, sợ rằng cũng phải tiêu phí một chiêu mới có thể đánh bại!

Đáng sợ!

Có thể làm cho hắn ở đồng cấp bậc, thi triển một chiêu, đủ để nói rõ thực lực.

Đương nhiên nếu sử dụng Minh Lý Chi Nhãn hoặc Thiên Đạo Thư Viện mà nói, nửa chiêu là có thể chém giết.

Rất nhanh, liên tiếp đệ tử lên đài, hầu như đều không ngoại lệ thất bại, thời điểm tới người thứ mười, miễn cưỡng giữ vững được ba chiêu.

Vị này ở trong Thanh Trúc Học Viện xếp hạng thứ nhất, có thể nói năm nhất vô địch, thực lực như thế cũng mới khó khăn lắm thông qua, Hứa Đài kia đáng sợ có chút quá mức.

- Còn có người đi lên sao?

Trong lúc nhất thời, mọi người áp lực cường đại, không ai dám ra mặt.

- Vân Hư, La Thanh, Thanh Trúc đều có người lên cùng ta tỷ đấu, Hồng Viễn Học Viện tựa hồ còn không người... Ai nguyện ý thử xem? Chẳng lẽ ngay cả dũng khí thử một chút cũng không có? Như vậy còn làm Chiến Sư cái gì?

Lạnh lùng cười cười, Hứa Đài nhìn về phía tất cả học sinh của Hồng Viễn học viện.

Vừa rồi học sinh của ba đại học viện lên một lượt, chỉ có Hồng Viễn học viện dừng lại ở tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.

- Cái này...

Nghe được đối phương nói, tất cả đệ tử năm nhất của Hồng Viễn học viện sắc mặt xanh mét, trướng đến đỏ bừng.

Bọn hắn biết rất rõ ràng thực lực của mình, so với đám người Triệu Trung Xuyên cũng có chênh lệch nhất định, thật muốn đi lên phải thua không thể nghi ngờ.

- Ta đến đi, thua thì thua!

Thấy không có người nhúc nhích, Chử Kiện cắn răng.

Dù sao đều là thua, cùng lắm thì thừa nhận mà thôi, đối phương đã gọi lên trên đầu, lại không ra mặt, Hồng Viễn Học Viện sẽ mất hết mặt mũi.

Thân thể tung một cái, nhảy lên đài cao.

- Coi như có đảm lượng...

Hứa Đài nhẹ nhàng cười cười, mí mắt nhấc lên:

- Lấy ra binh khí của ngươi đi!

- Binh khí? Không cần! Để cho ta tay không tấc sắt tới chiếu cố cao thủ của Chiến Sư Đường a!

Chử Kiện lắc đầu.

Bất kể đánh thế nào cũng thua, có cần binh khí hay không đều như vậy, còn không bằng tiết kiệm một chút khí lực.

- Không cần binh khí? Yên tâm, ta sẽ không nương tay, cũng sẽ không khách khí!

Thấy hắn không cần binh khí, Hứa Đài lắc đầu, cũng không có tính toán buông tha trường kiếm, ngược lại cổ tay run lên, phát ra minh hưởng nức nở nghẹn ngào.

Ầm!

Kiếm Khí vạch phá không khí đâm tới.

Hứa Đài cũng không phải không dùng binh khí mà khinh thường, đồng dạng thi triển ra một chiêu, sức chiến đấu mạnh nhất.

Mũi kiếm mơ hồ, băng hàn rét thấu xương, còn chưa tới trước mặt, tóc gáy toàn thân Chử Kiện liền dựng lên, sắc mặt trắng bệch.

Đối phương xuất kiếm, vừa rồi hắn cũng thấy, căn bản trốn không được, cũng không cách nào ngăn cản, đang định bỏ quyền nhận thua, đột nhiên nhớ tới lúc trước Trương viện trưởng chỉ điểm.

- Dù sao đều là thua, tại sao phải chủ động thừa nhận? Có lẽ nỗ lực thoáng một phát, có thể kiên trì một đoạn thời gian cũng chưa biết chừng...

Cái ý nghĩ này vừa xuất hiện, Trương viện trưởng giảng giải võ kỹ cùng lĩnh ngộ chiến đấu, từng câu từng chữ, lập tức chảy xuôi ở trong lòng.

- Kiếm này của hắn sạch sẽ thuần túy, phát ở tại tâm, dựa theo Viện trưởng nói, là do tâm mà ra, phá giải loại Kiếm pháp này, cần quan sát mục đích của hắn, dụng ý xuất kiếm, có thể thi triển uy lực...

- Vừa rồi uy lực của Kiếm pháp cũng đã thấy được, mục đích tự nhiên không cần phải nói, Kiếm Khí tung hoành, có thể bao phủ toàn bộ huyệt vị của ta, một khi phản kích mà nói, tất nhiên rơi vào bẫy rập của hắn...

- Dựa theo Viện trưởng giảng giải, loại kiếm chiêu này là chủ động để cho ta lộ ra kẽ hở, muốn phá giải... phải ép hắn lộ ra kẽ hở sớm hơn ta là được!

Tất cả suy nghĩ ở trong đầu liên tục chảy xuôi, lại nói tiếp rườm rà phức tạp, trên thực tế chỉ trong nháy mắt mà thôi.

Vừa rồi thời điểm Trương viện trưởng giảng giải, lý giải không sâu, lúc này đột nhiên phát hiện, mỗi chữ mỗi câu đều là lời lẽ chí lý.

Nhớ tới những lời này, Kiếm pháp lúc trước vô cùng rườm rà, hoàn toàn xem không hiểu, giờ phút này ở trước mắt chậm rãi chảy xuôi, rõ ràng có thể thấy được, mục đích dụng ý đối phương xuất kiếm, phương hướng đâm ra, không còn bất luận bí mật gì.

- Viện trưởng nói, chiêu này nên đối phó như thế này, cứ làm như thế...

Cắn răng một cái, đối mặt kiếm quang của đối phương, cũng không tránh né, thân thể đột nhiên co lại thành một đoàn, ngón trỏ mãnh liệt điểm ra.

Phốc xuy!

Ngay sau đó nghe được một thanh âm vang lên, đầu ngón tay giống như đụng phải cái gì, Chử Kiện lui về sau một bước, vội vã nhìn lại.

Lúc này mới phát hiện Hứa Đài cùng hắn chiến đấu, chẳng biết lúc nào hai mắt trắng dã, nằm trên mặt đất, từng ngụm từng ngụm phun ra máu tươi.

- Cái này...

Chứng kiến gia hỏa mà nhiều cao thủ như vậy cũng không chiến thắng được, tùy tiện điểm một cái liền nằm trên mặt đất, Chử Kiện bối rối.

Sẽ không phải là đụng đồ sứ, muốn lừa bịp người chứ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.