Nếu Tớ Có Thể

Chương 42: Bại lộ thân phận




Edit: Sakura
Beta: Vivi

Hòa Bình thu xếp hai mẹ con Văn Quân xong thì mượn cớ đi rửa mặt, rón rén đến phòng của thím Lý. Thím Lý vẫn còn tức nên đang chờ Hòa Bình về nói chuyện, Hòa Bình cũng không cho thím Lý mở miệng mà vừa vào cửa mặt đã như đưa đám, nói với hai ông bà già: “Bố mẹ, Văn Quân muốn về nhà mẹ đẻ.”

Thím Lý vừa nghe xong thì lập tức bật dậy khỏi giường: “Về nhà mẹ đẻ? Thế mà nó cũng nghĩ ra, ở cữ nhà mẹ để nó định lấy hết may mắn của nhà chúng ta sao?”

Chú Lý vội vàng khuyên bà: “Đừng nóng, đừng nóng.” Sau đó quay người nói với con trai: “Sao con không khuyên con dâu? Mẹ con hơi quá, nhưng…” Còn chưa nói xong thì đã bị Thím Lý cướp lời: “Tôi quá? Tôi quá chỗ nào? Nó chửi tôi trước cơ mà, còn nói tôi sai? Các người còn nói tôi không biết điều?”

Hòa Bình không ngăn cản cũng không khuyên nhủ chờ cho thím Lý kêu gào đủ rồi mới lắp bắp nói: “Con cũng hết cách, bố mẹ cũng biết đây, Văn Quân dữ lắm.”

Thím Lý giơ tay dùng sức chọc đầu Hòa Bình, nói kiểu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Con là đồ vô dụng. Sao lại sợ vợ như thế chứ hả?”

Hòa Bình nói với vẻ đau khổ: “Đây… đây không phải là di truyền từ bố sao?”

Thím Lý giận mắng: “Đời trước tôi làm cái nghiệp gì mà gặp phải con dâu sao chổi như thế chứ.”

Hòa Bình làm ra vẻ xấu hổ không chịu nổi, nói: “Mẹ, con thật xin lỗi mẹ.”

Thím Lý ủ rũ thở dài, khí thế vừa rồi cũng giảm hơn nửa.

Hòa Bình lại đổi sang biểu tình đập nồi dìm thuyền, kéo thím Lý rồi nói: “Mẹ, mẹ đừng như thế, cùng lắm con ly dị với cô ta.”

Thím Lý nghe thế thì sửng sốt sau đó tỉnh hồn lại, một gia đình đang yên ổn sao nói ly dị là ly dị chứ? Thế có mà để cho người ta chê cười à? Bà tát một cái vào người Hòa Bình rồi nói: “Con điên rồi! Đứa bé còn chưa đầy tháng mà đã ly hôn, con còn để cho mẹ ra ngoài gặp người không?”

Hòa Bình nghe thấy thế mừng thầm trong lòng, ngoài miệng lại ra vẻ không buông tha: “Ai bảo cô ta khiến mẹ giận chứ? Ly hôn, phải ly hôn! Đứa bé không về con cũng không sao, con trai sao thân bằng mẹ được. Vợ có thể cưới lại, con trai có thể sinh lại, nhưng mẹ chỉ có một mà thôi.”

Thím Lý vừa nghe thấy cháu trai theo người khác, thì càng rối lòng rồi, vội vàng quát Hòa Bình nói bậy bạ. Qua trận này, cơn tức giận vừa nãy cũng bất tri bất giác tiêu mất không còn mấy phần.

Cuối cùng thím Lý được Hòa Bình vừa dỗ vừa dọa cũng đành nhượng bộ “rộng lượng” tha thứ cho Văn Quân nhưng với điều kiện Văn Quân không được về nhà mẹ đẻ.

“Vâng” Hòa Bình biết chừng mực, lập tức đồng ý, còn nịnh nọt thím Lý: “Mẹ con là người khoan dung độ lượng, cô ấy còn muốn thế nào? Con đảm bảo, không cho cô ấy về thì cô ấy không được về. Nếu không nghe lời con và cô ấy đường ai nấy đi.”

Thím Lý bất đắc dĩ nói: “Được rồi, lúc này con mới sĩ diện. Sớm làm thế với vợ con thì đã không đến nỗi xám xịt như vừa rồi.”

Hòa Bình bị thím Lý đâm vào nỗi đau nên mất tự nhiên cười khan một tiếng rồi đi ra ngoài.

Trở về phòng, Hòa Bình mệt mỏi toàn thân. Anh vô lực ngã xuống giường nhưng trong lòng ổn định hơn nhiều. Rốt cục đã dỗ được mẹ chồng con dâu. Ngày mai liền khôi phục cuộc sống bình tĩnh. Anh nghiêng đầu nhìn thấy hai mẹ con Văn Quân đang ngủ còn nở nụ cười ngọt ngào dưới ánh đèn ấm áp. Nhìn vợ con mình thì Hòa Bình cũng không khỏi mỉm cười.

Vào giờ phút này, trong gian phòng khác, Lưu Mai đang nhẹ nhàng lùi từ cánh cửa khép hờ về phía giường. Hòa Thuận ở trên giường vội vàng nhắc nhở cô: “Đóng cửa đóng cửa! Cứ nghe lén mãi thế không sợ người ta cười à?”

Lưu Mai nghe thấy thì vội vàng chạy về đóng cửa rồi trèo lên giường tát nhẹ Hòa Thuận một cái: “Anh không thể nhỏ tý sao? Nếu người khác nghe thấy thì sao?”

Hòa Thuận tức giận “hừ” một tiếng, nói: “Ai bảo em cứ muốn nghe lén. Nếu bị bắt thì cũng phải thôi.”

Lưu Mai nghe xong thì tức giận bấu cánh tay Hòa Thuận một phát: “Rốt cục anh là chồng ai? Có ai nói vợ mình thế không? Vả lại em cũng chỉ quan tâm tới vợ chồng Hòa Bình thôi, sợ bọn họ lại cãi nhau tiếp mà.”

Hòa Thuận bĩu môi không thèm nói nữa. Lưu Mai chột dạ cười nói: “Được rồi, được rồi. Em thừa nhận cũng hơi tò mò, phụ nữ nào mà chả buôn dưa lê.”

Hòa Thuận kéo cô vào trong lòng nói: “Kệ người ta, chúng ta làm chuyện đứng đắn.”

Trong bóng tối, Lưu Mai cười nhỏ giọng mắng một câu: “Chuyện đứng đắn gì. em thấy anh chính là không đứng đắn…” Còn chưa nói xong thì đã biến thành tiếng ** mơ hồ.

Hôm sau, Lưu Mai dậy hơi muộn vì thế buổi sáng rất vội vàng, cô nhanh chóng đút cho con ăn cơm rồi sau đó đưa Linh Linh đi nhà trẻ. Công ty Hòa Thuận cách khá xa nên từ trước đến giờ đều đi làm trước, cho nên Lưu Mai phải đưa con đi nhà trẻ. Lưu Mai ăn mặc tử tế cho Linh Linh rồi hai mẹ con định ra cửa thì Linh Linh đột nhiên nói: “Mẹ, buổi trưa có thể đưa cơm cho con không? Ngày hôm qua Tiểu Cúc được mẹ bạn ấy đưa cơm đến, ai cũng hâm mộ bạn ấy.”

Lưu Mai nói: “nhà trẻ có cơm còn gì?”

Linh Linh nói: “Cô giáo bảo, không thể rút lại tiền cơm nhưng nếu người lớn đồng ý đưa cơm thì cũng được. Cơm của nhà trẻ toàn mấy thứ kia, con ăn phát ngấy rồi.”

Lưu Mai nghiêng đầu nói với chú Lý thím Lý: “Bố mẹ, hai người buổi trưa đưa cơm cho cháu một bữa nhé, con về không kịp.”

Chú Lý đang định đồng ý thì thím Lý chen vào nói: “Sao nhiều chuyện như thế, đồ ăn ở căn tin cũng ngon mà, hồi trước bố mẹ còn ăn không đủ no, bây giờ ăn thoải mái còn kén chọn. Không thể chiều con nít, như thế dễ hư hỏng.”

Lưu Mai tức giận trừng bà một cái, biết để bọn họ đưa cơm là không có cửa, vừa giận dỗi vừa dắt Linh Linh ra cửa.

Thím Lý nghe thấy Lưu Mai đóng cửa “ầm” một tiếng thì cũng không vui, cầm đũa ngoáy ngoáy bát cháo vừa nói: “Tức cái gì, sinh con gái còn không biết xấu hổ đòi nọ đòi kia, hừ.”

Văn Quân thấy hơi quá bèn nói: “Sinh con gái thì sao, con cảm thấy sinh con gái tốt vô cùng. Nếu sau này có thai tiếp thì con còn muốn là con gái đấy.”

Thím Lý cười nhạt nói: “Đấy là con có con trai rồi mới nói thế, nếu sinh con gái thì con lại muốn có con trai.”

Văn Quân nói: “Mẹ lạc hậu quá, bây giờ ai để ý sinh gái hay trai, thật ra thì con trai mới là gánh nặng, con gái mới tri kỷ bên mình.”

Thím Lý nói: “Con nói thế thì truyền thống ngàn năm vất đi à?”

Văn Quân nói: “Thế cũng phải xem truyền thống gì, bó chân cũng là truyền thống, đàn bà không thể ăn cơm trên bàn cũng là truyền thống, đàn ông là chủ hộ cũng là truyền thống, những thứ truyền thống này còn giữ thì mẹ có chịu được không?”

Thím Lý lập tức nghèo từ nên dứt khoát cắm đầu ăn cơm, không để ý tới Văn Quân nữa nhưng trong lòng thì ghi nợ khoản này của Văn Quân. Hòa Bình thấy thế nhanh chóng dùng cùi chỏ chọc Văn Quân thì lại bị Văn Quân đẩy về suýt nữa thì vãi cơm. Hòa Bình ủ rũ đảo cơm trong bát thầm nghĩ: Xem ra muốn đạt được cuộc sống yên tĩnh mà mình muốn thì con đường phải đi còn rất xa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.