Nếu Tình Yêu Trở Thành Niềm Đau

Chương 45




Phượng Minh Sơn chính Qủy Hồn Sơn, lúc này màn đêm đã buông xuống, sao trời một cái cũng không có, rừng cây đều che khuất cả bầu trời, gió thổi vù vù, nơi đây chỉ duy nhất một ngọn núi, khiến cho nó càng trở nên âm trầm quỷ dị.

Đoàn người Qúy Như Yên trên xe ngựa, tiến vào Phượng Minh Sơn

Vừa mới đến chân núi, Lý sư phụ liền phân phó mọi người xuống xe ngựa, nói sai phu trở về Phượng Thiên phủ trước.

Qúy Như Yên biết, Lý sư phụ chính là sợ lão quái nhân kia, bởi vì ông ta chính là không muốn có người ngoài xâm phạm. Chọc giận lão quái nhân, ông ta vạn nhất không chữa trị cho muội muội, vậy có phải mất nhiều hơn được rồi.

"Như Yên, cẩn thận dưới chân, đừng ngã sấp xuống".

Lý sư phụ một bên nhìn phía trước, một bên hướng Qúy Như Yên phân phó.

Thanh âm trẻ con của Qúy Như Yên vang lên: "Lý sư phụ, ngươi không cần lo lắng cho ta, vẫn là trước đi tìm lão nhân tiên sinh kia đi".

Cách đó không xa chính là nhà trúc, ở đó chỉ có duy nhất một ngọn đền mỏng manh

Lúc này nhìn phía trước có ánh đèn, khiến cho Lý sư phụ thầm thở phào nhẹ nhõm

"Yên tâm, phía trước còn có ánh đèn, sư bá ông ta nhất định chưa rời đi".

"Vậy tốt quá, Lý sư phụ chúng ta mau nhanh một chút đến".

"Hảo, ngươi đuổi kịp ta"

"Yên tâm, ta theo kịp"

Một lớn một nhỏ, bước nhanh hướng nhà trúc kia.

Chỉ còn ba bước là có thể đi vào nhà trúc, trong phòng lúc này lại truyền ra một thanh âm tức giận: "Người tới là người nào! Lại dám xông vào địa bàn của lão phu?".

"Sư bá, là ta!".

Lý sư phụ vội giải thích, hắn khá rõ năng lực của sư bá.

Hơn nữa sư bá luôn gây cho người ta cảm giác bí hiểm, xưa nay luôn thích trò chơi nhân gian, tới vô ảnh đi vô tung.

"Tiểu Lý tử?".

Quái lão nhân nghi hoặc không thôi, từ trong phòng đi ra: "Ngươi buổi tối không ở nhà oa nhi ngốc kia, chạy tới nơi thâm sơn cùng cốc này làm gì?"

"Sư bá, đứa trẻ này trúng thai độc, cầu ngươi cứu mạng!".

Lý thầy thuốc nhanh chóng mang đứa trẻ trong ngực đưa tới trước mặt ông ta.

Quái lão nhân cau mày, nghiêm trang khiển trách: "Tiểu Lý tử, ngươi là biết điều cấm kỵ của ta, như thế nào đêm nay lại như vậy lỗ mãng xông vào?".

"Sư bá... Ta..."

Lý sư phụ sắc mặt khó xử, không biết như thế nào mở miệng

Phượng Thiên Hữu đối với hắn có ân, bây giờ chính là thời điểm báo ân cho hắn

Đang hết sức khó chịu, Qúy Như Yên lúc này mới mở miệng, thanh âm có vẻ lạnh lùng: "Ngươi ý là, không cứu muội muội của ta sao?".

Quái lão nhân lúc này mới phát hiện ra sự tồn tại của Qúy Như Yên, kinh ngạc không thôi: "Đứa trẻ này, chính là muội muội của ngươi?".

"Không thể giả được!".

Quái lão nhân đuôi mày hân hoan, sảng khoái đáp: "Hảo! Ta cứu! Bất qua ngươi phải thiếu ta một món nợ ân tình".

"Được!".

Qúy Như Yên biết, trên đời này, nợ tiền thì dễ dàng, còn nợ ân tình thì rất khó khắn, nhưng vì muội muội, nàng sẽ đáp ứng.

"Hảo!"

Quái lão nhân tiếp nhận đứa trẻ trong lòng ngực của Lý sư phụ, rồi quay lại nói với hắn: "Tiểu Lý tử, ngươi trước trở về! Sáng mai hãy tới đón bọn họ!".

"Này!".

Lý sư phụ không biết là nên đi hay ở, nếu lúc này trở về, Phượng Thiên Hữu tìm hắn kiếm người, hắn nên giải thích như thế nào đây?

Quái lão nhân liếc hắn một cái: "Như thế nào? Lão phu nói ngươi còn không nghe?".

"Sư bá! Lời nói của người ta như thế nào không nghe theo!".

"Vậy ngươi còn ở chỗ này làm gì? Còn không mau trở về".

Lý sư phụ đành phải thỏa hiệp: "Kia, Như Yên cùng nhị tiểu thư liền dao cho sư bá, Tiểu Lý sáng mai tới đón người".

"Mau cút!".

Quái lão nhân không chút khách khí, bỏ lại hai chữ, rồi xoay người dẫn Qúy Như Yên vào trong nhà trúc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.