Nếu Tình Yêu Chưa Từng Nói Dối

Chương 47: Phật môn loạn sóng tình




Chương 9

Chớp chớp mắt vài cái, Tiểu Khuynh lật người ngồi dậy. Nàng nhận ra mình đang nằm trên giường trong viện, không phải ở trong hoa viên. Cửa khẽ mở, một bóng người đi vào. Tiểu Khuynh nheo mắt nhìn, nhận ra người vừa đi vào là Tiểu Tuyết. Trên tay nàng ấy bưng một chén thuốc tỏa khói. Cái mùi này… Cơ mặt Tiểu Khuynh co lại nhanh chóng, nàng vội vàng nằm xuống, trùm chăn lên nằm im thin thít, muốn giả vờ rằng mình đang ngủ. Nhưng vẫn là không lừa được Tiểu Tuyết, nàng đi vào, đặt bát thuốc lên bàn, mắt lạnh nhìn kẻ đang trùm chăn kia, giọng điệu như ra lệnh vang lên:

“Có dậy ngay không thì bảo?”

Tiểu Khuynh không có sức phản kháng, nàng đáng thương ngồi dậy, nhìn bát thuốc đen ngòm trên bàn, nuốt nước miếng. Đừng, ngàn vạn lần đừng…Tiểu Tuyết không đời nào lại chiều lòng Tiểu Khuynh, nàng bưng chén thuốc tới trước giường, dùng ánh mắt đáng sợ trừng nàng ấy, Tiểu Khuynh dù không cam lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn đem thuốc kia uống vào. Thuốc trôi xuống cổ họng đắng ngắt, Tiểu Khuynh nhăn mặt. Tiểu Tuyết kia cũng thật ác, lần nào cũng ép nàng uống thuốc đắng như vậy! Uống thuốc xong, mặt Tiểu Khuynh vẫn không hết nhăn, cũng tại cái thuốc kia quá đắng. Nàng đặt cái bát xuống, ngẩng đầu hỏi :

“Tối qua đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao trong phủ lại có thích khách?”

Tiểu Tuyết ngồi xuống ghế, nhìn nàng đáp:

“Hắc y nhân là người quốc gia khác phái tới ám sát Tam vương gia, nhưng đã bị diệt hết rồi, còn bắt được một tên vẫn sống để tra hỏi!”

Đôi mày Tiểu Khuynh khẽ cau lại. Vẫn sống? Nàng nhớ là tối qua đã giết sạch rồi mà? Nhìn biểu cảm thắc mắc trên mặt Tiểu Khuynh, Tiểu Tuyết liền giải thích:

“Tối qua ở đại sảnh cũng xảy ra hành thích, bị giết gần hết, nhưng Lưu tướng quân nói là giữ lại một người để tra hỏi, tên đó hôm sau sẽ bị áp giải về kinh thành.”

Tiểu Khuynh gật đầu, Tiểu Tuyết lại tiếp:

“Chuyện của ngươi tối qua tại hoa viên, Tam vương gia đã cho người ém xuống rồi, yên tâm đi, không ai phát hiện ra bí mật của ngươi đâu!”

Tiểu Khuynh không nói gì, tay khẽ chạm lên băng gạc ở cổ, cúi đầu trầm mặc.

Ngày hôm sau, đại quân lên đường khải hoàn hồi kinh. Ba người Tiểu Khuynh thay đồ, sau đó đến điểm tập kết ở ngoài thành. Thành chủ đại nhân lưu luyến nhìn Tiểu Khuynh rời đi, chỉ còn thiếu rơi nước mắt, mối rể tốt như vậy, ông ta lại không cách nào có được. Thật là đáng tiếc! Mà một màn này rơi vào mắt Tiểu Cẩn, nàng tròn mắt mà nhìn, trong lòng thêm thập phần khẳng định lão thành chủ là người đoạn tụ! Đại tướng quân cùng Tam vương gia Hách Liên Ngạo Thiên chờ sẵn ở ngoài thành, ba người Tiểu Khuynh mới vội vàng chạy tới. Thấy đoàn quân đã dàn hàng chờ sẵn, Tiểu Khuynh có chút lúng túng, nàng leo lên ngựa, hướng Đại tướng quân nói:

“Là bản tướng đến muộn, mong Đại tướng quân bỏ qua!”

Nhìn vẻ mặt hối lỗi của nàng, Đại tướng quân cũng không nỡ trách phạt, ông nhẹ nhàng phất tay. Tiểu Khuynh thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới ngồi thẳng trên ngựa. Đại quân bắt đầu khởi hành trong sự đưa tiễn của dân chúng trong thành. Dẫn đầu đại quân là Tam vương gia cùng Đại tướng quân, tiếp đó là mười hai vị tướng quân, theo sau là kị binh cầm cờ, cuối cùng mới là bộ binh. Tiểu Tuyết và Tiểu Cẩn cũng biết cưỡi ngựa, nên đi theo kị binh. Tiểu Khuynh đi cách Đại tướng quân không xa, vẫn cùng Lưu tướng quân bên cạnh rủ rỉ trò chuyện, trong lúc đó, nàng dường như vẫn cảm thấy có một đạo ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn nàng. Rất nhanh chóng, đại quân đã tiến về đô thành của Hạo Thiên quốc, Nhâm thành.

Hoàng cung- Ngự thư phòng,

Hoàng đế Hạo Thiên quốc Hách Liên Minh Thiên ngồi an vị trên ghế trong thư phòng soạn tấu chương, bên cạnh một lão thái giám đang an ổn mài mực. Bộ dáng Hoàng đế thực nhàn nhã, bởi vì cái mà hắn cầm trên tay thực chất không phải tấu chương, mà là thư tình của mấy phi tần hậu cung gửi đến vào lúc sáng sớm! Hoàng đế này nổi tiếng có tài trị nước, bất quá không ai biết hắn là một kẻ mắc bệnh tự luyến. Mỗi ngày phi tử hậu cung đều có nhiệm vụ phải gửi thư tình đến cho hắn đọc, nếu như bức thư nào mà hắn thấy ưng ý, thì đêm đó chủ nhân của bức thư kia sẽ được thị tẩm. Người biết việc này, ngoại trừ ba ngàn mĩ nhân hậu cung và mười lăm vị vương gia huynh đệ của Hoàng đế ra, cũng chỉ có Tô công công thân tín của hắn, Đại tướng quân Âu Dương Phong và Thái hậu nương nương thôi. Giờ phút này Hoàng đế ngồi đọc thư tình, thỉnh thoảng lại khúc khích cười ra tiếng, trên khuôn mặt tuấn mĩ như ngọc nở rộ cả đóa hoa. Tô công công đứng ở bên cạnh, mài mực để chuẩn bị cho Hoàng đế viết thư đáp lại. Nhìn lão công công có vẻ nghiêm túc vậy thôi, chứ thực chất trong đầu ông ta đang thầm cược xem hôm nay là vị phi tần nào được thị tẩm! Hôm qua chơi cá cược cùng Hoa công công bên cung Thái hậu, ông ta đã cược cho Lan Quý phi, còn Hoa công công thì cược cho Hoàng hậu. Hai mĩ nhân này quyền lực đứng đầu hậu cung, mĩ mạo càng không phải nói, là hai nữ nhân được Hoàng đế sủng ái nhất. Hách Liên Minh Thiên cười thật tà mị, cúi đầu mở ra một phong thư tình, trên đề ba chữ “Tiêu mĩ nhân”. Cúi đầu, lại ngẩng đầu lên, sau khi nghĩ gì đó, Hách Liên Minh Thiên lại cười, lên tiếng:

“Tô Nhật!”

Tô công công đặt cây mài xuống, cúi đầu:

“Bệ hạ có gì phân phó?”

Hách Liên Minh Thiên đưa lá thư cho ông ta, nói:

“Lại đây, thay trẫm đọc lá thư này đi, đọc thư cả buổi sáng, hai mắt trẫm cũng có chút mệt rồi!”

Tô công công tiến lên, mở thư ra, đập vào mắt ông đầu tiên chính là tiêu đề bức thư to đùng viết “Gửi Hoàng đế mắc bệnh tự luyến!” Tô công công mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Nữ nhân này là ai, sao lại có thể viết Hoàng đế như vậy? Cơ mà, nói Hoàng đế như vậy cũng không có sai… Không đúng! To gan, thật sự to gan! Nhìn đến nội dung thư phía dưới, Tô công công càng trợn to mắt kinh hãi. Thư này mà đọc lên, Hoàng đế không xé xác ông ta ra mới lạ! Hách Liên Minh Thiên chờ hồi lâu mà không thấy Tô công công lên tiếng, liền giục:

“Sao vậy, mau đọc cho trẫm nghe!”

Tô công công nuốt nước miếng, liếc mắt nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn của bậc đế vương, cuối cùng ép hết gan hùm gan báo của mình ra, đọc:

“Gửi Hoàng đế mắc bệnh tự luyến,





Bản cô nương vào cung cũng đã nửa năm, nhưng ngươi không một lần đến nhìn xem bản cô nương thế nào. Nhưng bất quá, ta không có quan tâm chuyện đó(chính xác

thì, ngươi càng không đến, bản cô nương càng cảm thấy vui vẻ), Hoàng đế ngươi ba nghìn giai lệ, không để ta vào mắt ta cũng không thấy lạ. Ừm, nghe đồn ngươi có bệnh tự yêu mình, muốn các phi tử ca tụng, khen ngợi ngươi, bản cô nương hảo tâm, nên viết thư này gửi cho ngươi.Trước hết, vì ta chưa từng thấy mặt ngươi nên không biết ngươi lớn lên xấu đẹp thế nào, nhưng theo đánh giá tổng quan của ta về người thì, ta đã rút ra kết luận:






1.Hoàng đế là một kẻ tự luyến, siêu cấp cuồng yêu bản thân.






2.Hoàng đế là một kẻ vô cùng biến thái.






3.Hoàng đế là một giống ngựa, không hơn.






4.Ta không biết ngươi bên ngoài trị nước thế nào, thương dân yêu con thế nào, nhưng bên trong, ngươi là một kẻ vô cùng, vô cùng lãnh khốc, chính vì thế nên ngươi mới có thể vô tâm đi chà đạp trái tim của tất cả các nữ nhân hậu cung.






5.Hoàng đế ngươi mỗi ngày hí hửng đọc thư tình cảm, có từng nghĩ tới ở sau lưng các phi tử nói xấu ngươi không? Họ nói ngươi vô cùng phiền phức, vô cùng nhiều chuyện, nếu không tin, ngươi có thể tự mình đi nghe lén!






6.Hoàng đế ngươi bày ra trò viết thư tình này, có từng nghĩ nó là một trò vừa mất thời gian, vừa tốn calo, lại còn vô cùng nhảm nhí không?






Trên đây là tất cả những gì ta tổng kết được về ngươi theo nhiều nguồn tin tức, ngươi tự xem lại đi. Đó đều là những lời khen thật lòng đấy! Còn nữa, ta hi vọng Hoàng đế đừng bao giờ đến tẩm cung của ta hay yêu cầu ta thị tẩm, ta không muốn nằm cùng giường với một con ngựa. Bản cô nương xin nhắc cho ngươi nhớ, ta từ bây giờ tuyên bố lệnh cấm vào thi hành trên người Hoàng đế, hi vọng ngươi chấp hành. Cảm ơn, chúc một ngày tốt lành!






Tái bút: Ngươi đọc xong thư này thì đừng tới tìm bản cô nương tính sổ, ta cảnh cáo ngươi, ngươi chỉ cần bước một chân vào tẩm cung của ta, ta sẽ chặt cái chân đó của ngươi, ngươi bước cái chân còn lại, ta sẽ chặt nốt. Hi vọng ngươi nhớ lấy!”

Tô công công đọc xong, mồ hôi đã chảy đầy lưng áo. Ông nhìn chằm chằm Hoàng đế vẻ mặt không một chút biểu cảm, hi vọng nhìn ra một chút tức giận hay gì đó trên mặt ngài. Nhưng… trời ơi, ông hoa mắt rồi sao? Hoàng đế, cư nhiên, cư nhiên lại cười? Mắt ông hỏng thật rồi! Tô công công lấy tay dụi dụi mắt, điệu bộ vô cùng kinh ngạc, miệng há hốc, nhìn Hoàng đế đang nở nụ cười vô cùng kì dị. Hách Liên Minh Thiên cầm lá thư trên tay, nhìn dòng chữ đề tên Tiêu mĩ nhân, cảm thấy thập phần hứng thú. Từ khi hắn sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên có một nữ nhân dám nói như vậy với hắn. Thật lòng muốn xem xem, cái lệnh cấm gì đó của nàng có ứng nghiệm được với hắn hay không! Ai, thật mong đến buổi tối quá!

Hoàng đế còn đang ngồi cười một mình, bên ngoài đã có một thị vệ chạy vào bẩm báo:

“Khởi bẩm Hoàng thượng, Tam vương gia đã cùng Đại tướng quân dẫn quân hồi kinh rồi ạ!”

Sắc mặt Hách Liên Phách Thiên vụt sáng lên, hắn vội đứng dậy, thân ảnh đã hướng phía ngoài muốn chạy đi. Nhưng nghĩ nghĩ gì đó, hắn liền quay lại, phân phó cho Tô công công:

“Trẫm lệnh cho ngươi trong vòng hai canh giờ phải tìm ra nữ nhân kia cho trẫm!”

Nói xong, thân ảnh đã như cơn gió biến mất ở cửa. Thị vệ kia ngơ ngác mất một lúc mới vội vàng chạy theo. Tô công công đáp dạ một tiếng, nhanh chóng thi hành.

Bốn vạn binh mã ở lại ngoài thành, chờ quân lệnh giải tán để về nhà, các vị tướng quân thì tiếp tục vào thành. Tiểu Tuyết, Tiểu Cẩn thân phận đặc biệt nên cũng đi theo. Đoàn người cưỡi ngựa đi vào. Hách Liên Phách Thiên vừa ngẩng lên, liền thấy một thân ảnh mặc long bào đang đứng trên thành cao, khóe môi hơi cong lên. Đến trước cửa thành, toàn bộ đều xuống ngựa. Tiểu Khuynh nhìn thân ảnh màu vàng đi tới, liền cùng tất cả các tướng quân khác quỳ xuống hành lễ:

“Thần bái kiến hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Hách Liên Minh Thiên phất tay, cực kì ôn hòa nói;

“Các vị ái khanh, bình thân!”

“Tạ Hoàng thượng!”

Hách Liên Minh Thiên đi tới trước mặt Hách Liên Phách Thiên, mỉm cười:

“Hoàng đệ!”

Hách Liên Phách Thiên cũng là mỉm cười đáp lại, Tiểu Khuynh đoán thầm xem ra quan hệ của huynh đệ này cũng không tồi. Hách Liên Minh Thiên lại quay sang Đại tướng quân nói:

“Đại tướng quân cũng đã vất vả rồi!”

Sau màn chào hỏi này, tất cả các tướng quân đều được giải tán, nói đi cũng nói lại, tướng quân ở đây đều có phủ tướng quân riêng, hay là con cháu của gia tộc lớn. Như Trình tướng quân kia, là đại nhi tử của Thừa tướng đại nhân, hay Lưu tướng quân, ngoại tôn của Hộ bộ thượng thư. Hừ, toàn người có gia thế lớn. Mà Tiểu Khuynh vốn không biết đi đâu, đành cùng Tiểu Tuyết, Tiểu Cẩn đi theo Đại tướng quân vào cung. Nhưng các nàng cũng không có đến đại điện, mà đi dạo ở trong hoa viên trong cung.

Lúc này, ở trong một tiểu viện coi như là sang trọng, bất quá hơi nhỏ, bỗng:

“ÁAAAAAAA…….”

Thanh âm một nữ tử vọng ra xa cả mét, đến chim chóc đậu trên cành cũng giật mình mà bay mất. Từ bên ngoài, một tiểu nha hoàn xinh xắn thanh tú vội vội vàng vàng chạy vào, hấp tấp hỏi:

“Nương nương, nương nương, có chuyện gì vậy?’

Trên giường một nữ nhân tóc tai bù xù đang ngồi, tiếng hét là từ miệng nàng mà ra. Tiểu nha hoàn thấy nử tử kia không nói gì, gấp đến độ chảy mồ hôi, vội hỏi:

“Nương nương, người bị làm sao vậy? Người đừng làm em sợ, nương nương…Á!”

Nữ tử kia đột nhiên từ trên giường nhảy xuống, bắt đầu chạy vòng vòng tìm thứ gì đó, bộ dạng lôi thôi kia hoàn toàn không hợp với hình tượng một vị nương nương chút nào. Tìm hồi lâu mà không thấy vật kia, nữ tử đột nhiên quay ra, hỏi:

“Tiểu Mai, em có thấy cái kia của ta không?”

Tiểu Mai ngơ ngác hỏi lại:

“Cái kia mà nương nương nói là gì ạ?”

Nữ nhân kia đã gấp đến độ xoay tròn lên:

“Cái kia chính là cái kia… chính là phong thư hôm nọ ta viết để gửi cho Hoàng thượng đó, em có thấy không?”

Nghe hỏi vậy, Tiểu Mai thở phào, đáp tỉnh rụi:

“Nương nương nói phong thư đó sao? À, hôm qua em thấy người để ở trên bàn nên đã nhờ Tiểu Cúc gửi đi rồi!”

Nữ tử kia hai mắt trợn to, nàng rống lên:

“CÁI GÌ????! Tiểu Mai, em nói lại!”

Tiểu Mai nuốt nước miếng, đáp:

“Hôm qua, em đã nhờ Tiểu Cúc gửi đi rồi… gửi đến… chỗ Hoàng thượng…”

“NOOOOOOO……!!!!!!”

Tiểu Mai còn chưa nói xong, đã bị thanh âm như sư tử rống của nàng kia cắt ngang. Nữ tử tóc tai rối bời này, xin giới thiệu, nàng không ai khác chính là chủ nhân của phong thư kia, danh xưng Tiêu mĩ nhân, là phi tần thứ một ngàn một trăm lẻ một của Hoàng đế, vào cung cách đây nửa năm, là nữ nhi của Lại bộ thượng thư. Nàng ấy trước khi vào cung, vốn là đệ nhất tài nữ của Nhâm thành, nhưng sau khi tiến cung, danh xưng này đã đổi chủ, chuyển qua cho nữ nhi của Thừa tướng, cũng chính là Lan quý phi hiện thời.

Bất quá, lúc trước tiến cung, tính tình vị này vô cùng trầm tĩnh ít nói, bộ dạng ngày ngày trầm mặc, nhưng một tháng trở lại đây, không hiểu ma xui quỷ khiến gì, nàng ấy như trở thành một con người khác…

Tiêu mĩ nhân bị cái tin tức kia làm cho sốc đứng. Ôi, chết lâm sàng trong khi vẫn đứng trên mặt đất. Không thể nào, không thể nào, nàng vừa mới sống lại, sẽ không phải bị chết thêm lần nữa chứ? Không bao giờ! Nàng sẽ không đứng im chờ người ta đến làm thịt! Suy nghĩ duy nhất trong đầu lúc này chính là: Chạy trốn! Đúng, phải chạy trốn! Hậu cung này ba nghìn giai lệ, không có khả năng Hoàng đế ngựa giống kia sẽ nhớ đến cái phi tần số một ngàn một trăm lẻ một là nàng đây, dù có mất đi một người cũng sẽ không có ai để ý! Nghĩ vậy, củng cố tinh thần, Tiêu mĩ nhân cảm thấy phấn chấn hẳn. Vậy là, không quản ánh mắt ngạc nhiên của Tiểu Mai đứng bên cạnh, nàng bắt đầu thu dọn vài bộ trang phục cùng trang sức, bạc vụn, nhét hết vào trong một tay nải. Lúc ngẩng lên, lại thấy Tiểu Mai vẫn đứng như trời trồng trước cửa, thanh âm không kiên nhẫn giục:

“Tiểu Mai, em còn định đứng đến bao giờ? Còn không mau đi thu dọn hành lí!”

Tiểu Mai ngơ ngác đi thu dọn đồ, hỏi:

“Nương nương, sao lại phải thu dọn vậy?”

Tiêu mĩ nhân đã dọn đồ xong, đứng thẳng lưng, đáp:

“Chạy trốn, chúng ta sẽ trốn khỏi cung!”

Tiểu Mai sợ hãi lắp bắp:

“Sao… sao lại phải chạy trốn?”

Tiêu mĩ nhân thở dài:

“Em biết ta viết gì trong thư không?”

Tiểu Mai mờ mịt nhìn nàng, Tiêu mĩ nhân nhìn vậy, vẫn là thở dài, cầm tay nải, nói:

“Thôi, có dịp ta sẽ nói cho em nghe. Còn bây giờ, nếu không chạy nhanh, Hoàng đế kia đến bắt người, ta không thể bỏ em lại được! Mau thu dọn đi, em chỉ cần biết tình hình

của chúng ta hiện tại là vô cùng nguy cấp!”

Tiểu Mai trong lòng cảm động không thôi, cũng nhanh chóng thu dọn đồ. Hai người chủ tớ mở cửa đi ra, len lén chạy đến chỗ bức tường của viện. Hoàn hảo tòa viện này nằm khá gần cổng sau Hoàng cung, chỉ cần trèo ra ngoài, đi theo đường mòn trong hoa viên, không sợ không trốn ra được. Kế hoạch chạy trốn này vốn được nàng vạch ra từ lâu, nhưng bây giờ thực hiện cũng không phải quá sớm. Nếu không phải Tiểu Mai ngốc nghếch này đem lá thư kia gửi cho cẩu hoàng đế, thì phải một tháng sau nàng mới thực hiện kế hoạch đào tẩu này.

Lúc trèo qua bức tường cung điện, đột nhiên dưới chân trượt một cái, Tiêu mĩ nhân hốt hoảng rơi xuống, thầm nghĩ từ nay một thế hệ mĩ nhân phải mai danh ẩn tích rồi! Nhưng không, xúc cảm truyền đến rất là mềm mại, hoàn toàn không phải là cái loại đau đớn mà nàng tưởng tượng. Nghĩ rằng bản thân được trời phật phù hộ nên thoát chết, Tiêu mĩ nhân hai tay chắp ở trước ngực, thầm khấn:

“Tạ ơn Phật tổ phù hộ để con thoát chết, cảm ơn trời đã không tuyệt đường sống của một đại mĩ nhân như ta, A men…”

Còn đang lảm nhảm khấn trong miệng, phía dưới đột nhiên truyền đến thanh âm nữ tử:

“Xin lỗi phải cắt ngang, nhưng bà chị, có thể đi xuống rồi không? Nãy giờ bà chị vẫn đang ngồi trên người tôi đó!”

Tiêu mĩ nhân giật mình nhìn xuống, trên trán chảy ra đầy mồ hôi. Thảo nào từ nãy tới giờ nàng không cảm thấy đau, hóa ra nàng vẫn đang ngồi trên một cái đệm thịt, à không, phải là trên người một thiếu niên mới đúng. Mà thiếu niên này, có vẻ ngoài lớn lên xinh đẹp dị thường. Lông mi cong vút, mắt đen như ngọc thạch, sống mũi cao cao cùng môi đỏ anh đào, đúng là một nhan sắc khiến nữ nhân cũng phải ghen tị. Lúc nàng còn đang mải đánh giá người kia, thì thiếu niên lại lên tiếng:

“Ngươi khoan hãy thất thần, mau đứng dậy khỏi người ta đi rồi thất thần cũng chưa muộn đâu!”

Tiêu mĩ nhân giật mình vội đứng dậy, rồi quay lại đỡ thiếu niên kia lên. Đến lúc này mới phát hiện, ở chỗ này còn có hai người nữa, cũng đều là thiếu niên mĩ mạo khuynh thành, mà một người trong đó mặc áo giáp bạc của tướng quân Hạo Thiên, vẻ mặt phải nói là vô cùng lạnh lùng. Tiêu mĩ nhân liếc nhìn hai người kia, lại quay sang thiếu niên , hỏi:

“Mĩ thiếu niên, ngươi có sao không?”

Tiểu Cẩn trợn mắt nhìn, đáp:

“Tất nhiên là có sao rồi! Ngươi thử bị một người đè lên xem!”

Nàng trợn mắt nói xong, lại quay sang hai cái kẻ kia từ lúc đầu chỉ biết đứng một bên xem kịch, mắng:

“Hai con heo kia, các ngươi nhìn thấy mà sao không giúp hả? Báo hại bổn thiếu gia bị người ta đè!”

Tiểu Khuynh gảy gảy móng tay, thản nhiên đáp:

“Có ai bắt ngươi phải đi cạnh bờ tường đâu? Bây giờ còn nói ai?”

Tiểu Tuyết cũng bắt chước động tác của nàng, nói:

“Ngươi rõ ràng nói muốn thử nhòm xem bên trong có những gì, bọn ta không phải đã nói ngươi đi xa bờ tường ra chút à? Bây giờ nổi giận có ích gì?’

Tiểu Cẩn nghẹn họng, nhìn trân trối hai con bạn, sau cùng thật ủy khuất quay sang nhìn Tiêu mĩ nhân, nhìn một lượt trên dưới rồi nói:

“Ngươi là ai?”

Tiêu mĩ nhân hồi thần lại, đáp:

“Ta là ta… à không, ta là cung nữ trong cung!”

Tiểu Cẩn hỏi vặn lại:

“Ngươi là cung nữ sao lại đi trèo tường?’

Tiêu mĩ nhân trong lòng thầm than, vẫn đáp:

“À, là do chủ tử của bọn ta có sở thích kì lạ, mỗi lần ra ngoài đều ra lệnh bọn ta phải trèo tường mà ra!”

Nói xong còn nở một nụ cười, cốt làm cho lời nói của mình dễ tin hơn. Nhưng mà nụ cười của nàng biến mất trong nháy mắt, khi mà một cái tay nải từ bên kia bờ tường bay sang đáp bịch vào đầu nàng. Tiểu Mai chật vật leo lên bờ tường ngó sang, không tự giác nhận thấy ánh mắt sát khí của chủ tử, lo lắng kêu:

“Nương nương, người có bị làm sao không?”

Tiêu mĩ nhân vuốt trán thở dài, cố gắng không nhìn đến ánh mắt nghi ngờ của Tiểu Cẩn. Cẩn Cẩn hồ nghi mà nhìn, đột nhiên nàng quay sang Tiểu Khuynh, Tiểu Tuyết nói

nhỏ:

“Này, các cậu có thấy, tình huống này rất giống trong truyện không? Chính là nữ tử hiện đại xuyên qua thân xác phi tử hậu cung, sau đó sẽ là một màn trèo tường trốn đi ấy?”

Nhận thấy vẻ mặt Tiểu Khuynh có chút nghi ngờ cùng Tiểu Tuyết gật đầu, Tiểu Cẩn liền đi về phía Tiêu mĩ nhân, rồi, nàng giơ một cánh tay ra trước mặt Tiêu mĩ nhân, cảm thấy hơi hồi hộp. Bất ngờ làm sao, Tiêu mĩ nhân cũng vươn tay, nắm lấy bàn tay của Tiểu Cẩn, cười nói:

“Ngươi muốn kết giao bằng hữu sao?”

Nói xong câu này, cả hai đều cùng chấn động, Tiêu mĩ nhân mở to mắt, Tiểu Cẩn cũng như vậy. Hồi lâu, Tiêu mĩ nhân mới lên tiếng:

“Ngươi… các ngươi… không lẽ….”

Tiểu Cẩn bỗng nở nụ cười:

“Đồng hương, chúng ta thật có duyên mới gặp nhau nha!”

Nháy mắt tâm trạng mọi người đều vui vẻ. Ở cổ đại gặp được người cùng xuyên đến với mình, cảm thấy vui mừng là đương nhiên. Bất quá Tiêu mĩ nhân đang chạy trốn, đứng ở đó nói chuyện không tiện, nên Tiểu Khuynh cho người báo với Đại tướng quân sẽ đi trước. Một lúc sau người kia quay lại, đưa cho nàng một tấm lệnh bài khắc chữ Cung, bốn người mới cùng Tiểu Mai đi xe ngựa rời khỏi cung.

Ngồi trên xe, Tiêu mĩ nhân hồ hởi nói trước:

“Thật vui nha, rốt cuộc ta ở nơi này không phải là một mình rồi, ít nhất cũng gặp mọi người. Xin chào, tên của ta là Tiêu Khuynh Thành!

Tiểu Cẩn cũng giới thiệu trước:

“Ta là Vân Cẩn Cẩn, đây là Nhan Tử Khuynh, đây là Lâm Y Tuyết, chúng ta còn một người nữa, bất quá nàng bị Hung Nô bắt mất, sau này ngươi nhất định sẽ gặp được nàng

ấy!”

Nghe tin một người bị bắt, Tiêu Khuynh Thành có chút buồn, nhưng nàng lại cười, chỉ vào Tiểu Mai nói:

“Đây là Tiểu Mai, nha hoàn của ta!”

Tiểu Cẩn tò mò nhìn bọc hành lí của nàng, hỏi:

“Khuynh Thành, sao ngươi lại trốn cung thế?”

Tiêu Khuynh Thành cười khổ không dứt:



Ta viết một phong thư mắng Hoàng đế, tính khi nào ra khỏi cung sẽ gửi cho hắn, nhưng ngờ đâu Tiểu Mai hấp tấp, đem phong thư đó gửi trước, bất đắc dĩ ta mới phải trốn đi!”

Bốn người Tiểu Cẩn nghiệm ra, lại nhìn nhau cười. Cách hành xử thật đúng chất thế kỉ 21. Tiếp đó câu chuyện nổ ra, hầu hết là Tiêu Khuynh Thành đem mọi chuyện trong cung ra kể, còn đem cả các tật xấu của Hoàng đế phơi bày hết ra, cả cái tính cuồng yêu bản thân của hắn cũng bị các nàng đem ra làm đề tài bàn tán. Không khí trên xe dị thường náo nhiệt.

Về đến phủ Tướng quân, Tiểu Khuynh dẫn theo mọi người đi vào. Trên tay nàng có ngọc bài, nhìn là biết thân phận nàng lớn cỡ nào rồi. Đi đến đại sảnh, các nàng liền thấy một vị phu nhân hoa dung mĩ miều đang ngồi ung dung thưởng trà. Bên cạnh bà là một nữ tử xinh đẹp vô cùng, không biết hai người nói gì, chỉ thấy nữ tử kia cất tiếng cười vui vẻ. Bốn người đi vào, nhanh chóng thu hút ánh nhìn của hai người kia. Vị phu nhân đặt ly trà xuống, tiến lên nói:

“Các vị chắc hẳn là quân tướng dưới trướng của trượng phu?”

Tiểu Khuynh khẽ gật đầu, cúi người nói:

“Hạ tướng Nhan Tử Khuynh xin tham kiến Tướng quân phu nhân!”

Tiếp sau nàng, mấy người còn lại cũng cúi chào. Tướng quân phu nhân mỉm cười hồn hậu, nói:

“Các vị mau đứng lên đi, đều là người nhà cả thôi, không cần quá khách sáo!”

Nữ tử kia cũng là đứng lên, hướng các nàng cười, nháy mắt tinh nghịch:

“Thật là, mọi người giả trang cũng giống quá đấy, nếu không phải phụ thân nói trước, thì ta còn tưởng mọi người là nam tử cơ!”

Cơ mặt cả đám co giật, không hề nghĩ tới lão đầu kia đã nhanh vậy bóc mẽ thân phận các nàng. Thật sự đáng đánh đòn! Mọi người nói chuyện không lâu, Tướng quân phu nhân liền sai hạ nhân chuẩn bị phòng cho họ. Bốn người nói cảm ơn rồi đi về viện của mình. Bốn người được sắp xếp ở trong một tiểu viện, vừa hay có bốn căn phòng, tương đối sang trọng. Sau khi chia tay, ai về phòng nấy. Tiêu Khuynh Thành đóng cửa, ghi chép vào sổ tay một chút, mới quay sang Tiểu Mai làm công tác tư tưởng. Còn bọn Tiểu Khuynh, vừa về đến phòng đã vất ba lô lên giường, sau đó là lăn ra ngủ say. Một giấc này, ngủ thẳng đến tối muộn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.